CHƯƠNG 13: CHỦ TỚ KHẮC KHẨU.
“Tiểu Nha, muội coi việc này phải giải quyết làm sao bây giờ? Xem ra lão gia hỏa này quyết tâm phải đuổi ta ra khỏi nhà, mới vừa quyết định đã lập tức hành động. Muội xem hắn làm phụ thân có phải không cần nữ nhi của mình hay không?”
“Ân, ta cũng đang suy nghĩ đây. Lão gia làm việc gì cũng luôn trầm ổn nhưng sao lần này lại nôn nóng tới vậy? Nga, còn có lần trước nữa, dường như mỗi lần lão gia gặp chuyện gì liên quan tới tiểu thư đều trở nên bất thường. Tiểu thư, người thấy lão gia là muốn người trở nên tốt hơn hay không muốn nhìn thấy người nữa?”
“Chuyện này mà còn phải hỏi sao? Tiểu nha đầu ngươi ngứa thịt có phải không? Hãy xem cửu âm bạch cốt trảo của ta.”
Nhìn “ma trảo” sắp chụp xuống đầu, Bích Nha cười hì hì chạy đi.
“Được rồi, được rồi. Không náo loạn nữa tiểu thư. Bây giờ nói việc đàng hoàng. Ba ngày sau người phải xuất giá rồi? Biện pháp vừa rồi cũng chỉ có thể dọa những kẻ nhát gan, nhưng mà không thể dùng với lão gia đâu.”
“Đương nhiên không xuất giá.”
Vân Phi Vũ phủ định hoàn toàn, chính là nghĩ tới bộ mặt lạnh như băng kia… “Đúng vậy, người đó thực không dễ lừa bịp. Phải làm thế nào mới không thể xuất giá chứ?”
Hai người đứng dưới mái hiên, nhìn mặt hồ xanh biếc cùng nhau ngẩn người.
“Tiểu thư! Chi bằng người xuất giá luôn đi. Tóm lại trước sau vẫn phải gả ra ngoài, hơn nữa… sớm gả ra ngoài biết đâu lại sớm có được tự do.”
“Aiz… Tiểu Nha, cho dù muốn ta xuất giá cũng phải cho ta chút thời gian suy nghĩ đi. Tuy rằng ta đồng ý rồi, nhưng làm như vậy thực sự là quá nhanh, hơn nữa ta không hiểu được… rốt cuộc vì sao hắn lại chán ghét ta? Nhưng thôi, quên đi. Nhìn hắn như vậy khiến ta hoài nghi hắn không có tình cảm con người. Tóm lại ta cũng không trông mong hắn có thể đối xử tốt với ta, chỉ là có chút không cam tâm vận mệnh của mình bị hắn nắm giữ, giống như một con rối gỗ để người ta giật dây.”
“Đúng vậy đó tiểu thư. Mọi sự trên đời chính là như vậy. Không làm người giật dây thì là rối gỗ. Người được như vậy đã tính là tốt lắm rồi, có cơm ngon áo đẹp, còn những người sống trong cảnh nghèo khó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lại bị người ta tùy tiện sai phái, không dám nghĩ tới việc giữ được tính mạng kia, người nghĩ bọn họ nên oán trách, than vãn với ai đây?”
Gương mặt thanh tú hiện lên vẻ đau thương khiến Vân Phi Vũ chân tay luống cuống đứng ngốc một chỗ. Thân thế của Bích Nha, y cũng được nghe qua một chút từ mẫu thân. Năm tuổi, nàng ở bên đường bán mình an táng cho phụ thân, nói vậy cũng là một hài tử đáng thương.
Cùng là người lưu lạc, Vân Phi Vũ không khỏi nhớ tới chuyện cũ, chóp mũi cay cay, đưa tay ôm lấy Bích Nha vỗ về: “Đừng nghĩ nữa, chờ sau này có được tự do ta sẽ đưa muội tới tửu *** nổi tiếng nhất uống một bữa.”
“Tiểu thư, vậy là người đồng ý xuất giá sao?”
Vốn đang ảo tưởng về tương lai tốt đẹp lại bị một câu nói của Bích Nha tạt nước lạnh, ánh mắt trở nên buồn bã, lắc lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, hai tay nắm chặt: “Để cho ta suy nghĩ kỹ càng một chút.”
Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ rời giường với đôi mắt gấu mèo.
“Tiểu thư! Người còn nghĩ chưa thông sao?”
Y lắc đầu.
“Vậy đừng nghĩ! Nói không chừng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến hôn sự không thể tiến hành theo dự định.” Bích Nha nghĩ tiểu thư đồng ý xuất giá cũng chỉ là vấn đề thời gian, nàng liền thuận miệng an ủi.
“Hy vọng như vậy đi….” Vân Phi Vũ vẫn ỉu xìu tựa quả hồng nhuyễn.
Ánh mắt đột nhiên sáng ngời: “Ngoài ý muốn… Ngoài ý muốn sao?”
Nhất thời, Bích Nha có cảm giác không tốt lắm, cảnh giác nhìn về phía y: “Tiểu thư, người lại định làm gì chứ? Trước hết ta giúp tiểu thư hiểu việc này: Nếu người muốn tổn thương cơ thể mình thì ta là người đầu tiên không đồng ý, hơn nữa, nói thật cho tiểu thư biết… chỉ cần tiểu thư không chết thì cho dù có không thể xuống giường… lão gia cũng sẽ cho hạ nhân tới nâng người đi bái đường.”
Vừa nghe mấy lời này, ánh mắt long lanh vừa rồi của Vân Phi Vũ lập tức trở nên ảm đạm, ngồi bên giường nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì cũng không được, vậy phải làm thế nào mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn chứ.”
“ A… Đúng rồi.” Dường như nghĩ tới việc gì, y liền vỗ tay một cái, nhìn Bích Nha một cách ranh mãnh: “Ta không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy khiến cho tên tiểu tử kia sinh ra chuyện ngoài ý muốn, không thể dự hôn lễ cũng được mà.”
Nhìn tiểu thư nhà mình cười đắc ý, Bích Nha nghĩ thầm: “Trước kia tiểu thư thực trầm tính nhưng luôn nghe lời lão gia, mà hiện tại dường như nàng đã thay đổi hoàn toàn, khiến cho người ta không thể đoán được trong đầu nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Khi thì ngốc nghếch một cách đáng yêu, lúc lại giương nanh múa vuốt như một con báo nhỏ.”
“ Vậy thì tiểu thư à, người đã nghĩ ra phải làm như thế nào chưa?”
“……..Chưa!”
“………..”
“Vậy người vui vẻ cái gì chứ?” Bích Nha trợn mắt tức giận.
“Vậy muội nói ta phải làm gì bây giờ? Hạ dược cho hắn không xuống giường được, đi ám sát hắn hay là đi cầu xin hắn?”
“Mấy điều tiểu thư nghĩ a…muốn làm cũng không được. Đầu tiên là hạ dược thì không nên, trong sơn trang có kho thuốc nhưng chìa khóa lại trong tay Yến bá, mà Yến bá lại chỉ nghe theo lệnh của lão gia. Ám sát?” Bích Nha cực kì khinh thường nhìn chân tay mảnh mai mịn màng của tiểu thư nhà mình.
“ Tiểu thư như thế này mà muốn đi ám sát? Huống chi hôm nay ta nghe đám hạ nhân truyền miệng… hôn phu tương lai của tiểu thư võ công cao cường, sợ rằng so với lão gia và đại thiếu gia còn cao hơn.”
“Ta đây đi cầu xin hắn. Cầu hắn từ hôn, như vậy là được rồi.” Vân Phi Vũ đứng dậy thở hổn hển, vừa định xuất môn lại bị Bích Nha giữ chặt.
Vân Phi Vũ nghi hoặc quay đầu nhìn nàng. Thấy thần sắc y thay đổi, một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu thư… người có tin nô tỳ không?”
“?”
“Nô tỳ hỏi người…Người có tin nô tỳ không?”
“Tại sao lại đột nhiên nói tới việc này? Cả sơn trang này, người ta có thể tin tưởng chỉ có muội mà thôi. Tiểu Nha, muội làm sao vậy, sinh bệnh?”
Vân Phi Vũ đưa tay đặt lên trán Bích Nha, lại sờ chán mình so sánh, lẩm bẩm: “Không có phát sốt mà.”
Bích Nha không để ý hành động của Vân Phi Vũ mà dìu y ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xuống phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu thư! Kỳ thực trước khi người rời giường, ta đã đi ra ngoài tìm hiểu một chút, chính là tính tình của cô gia (chồng của chủ nhân)tương lai.”
“Muội có gọi hắn là cô gia thì ta cũng không chấp nhận đâu.” Vân Phi Vũ xoay đầu qua nơi khác.
“Tiểu thư.” Bích Nha xoay gương mặt y lại, nghiêm túc nói: “ Nếu người tin tưởng nô tỳ vậy hãy nghe nô tỳ nói, ngoan ngoãn thành thân đi.”
‘Loảng xoảng….’
Vân Phi Vũ ngã ra phía sau ghế, y trừng mắt, không thể tin nhìn Bích Nha: “Ngươi….Ngươi…tại sao ngươi cũng ép ta? Ta luôn coi ngươi là muội muội, ngươi lại….”
“Tiểu thư.” Bích Nha cũng luống cuống, vẻ mặt lo lắng: “Người không tin nô tỳ sao? Nô tỳ nói vậy đều là vì nghĩ cho người. Không phải người vẫn muốn có được tự do? Vì sao trước mắt có cơ hội tốt như vậy lại không biết nắm chặt lấy nó?”
“Cơ hội tốt?” Vân Phi Vũ cười lạnh một tiếng, cũng chẳng quan tâm bên ngoài có người hay không: “Ngươi cho rằng ta đường đường là một nam nhân lại đi gả cho một nam nhân lại là một cơ hội tốt? Vậy tự tôn của ta đặt ở đâu, nếu để người ta phát hiện thì mặt mũi của ta để ở đâu đây? Ân?”
“Thì ra là thế!” Bích Nha cũng không chịu yếu thế, cười lạnh một tiếng: “Xem ra tiểu thư coi tự tôn cùng thể diện quan trọng hơn tự do a. Nghĩ cũng phải, sơn trang này tuy có chút nghiêm ngặt, vắng vẻ, nhưng là trong này được ăn ngon mặc tốt, mỗi ngày có người hầu hạ. Nói vậy thì tiểu thư cũng không thực sự muốn rời đi. Xem ra là nô tỳ nhiều chuyện! Nếu đã như vậy… tiểu thư chậm rãi nghĩ cách đào hôn đi, nhưng thứ cho nô tỳ nói thẳng, trốn được nhất thời nhưng người trốn được cả đời sao? Đối với lão gia mà nói, kẻ đã mất đi giá trị lợi dụng chỉ có thể gặp phải một chữ “tử”. Người tự mình ngẫm nghĩ lại cho tốt đi! Nô tỳ cáo lui.”