Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 112: Chương 112




CHƯƠNG 110:SUM HỌP MỘT NƠI

Thiếu niên đứng giữa bốn bức tường trong tiểu viện tường ngói xám tro, đột nhiên, trên mặt truyền tới cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, y nâng tay lau nhẹ, nhìn lại, trên mu bàn tay đọng một giọt nước trong suốt, không khỏi thốt lên: “Trời mưa sao?”

Dường như lão thiên gia cũng muốn trả lời câu hỏi của y, cơn mưa phùn nặng hạt lập tức đổ xuống, không bao lâu, y bào màu xanh của thiếu niên đã ướt đẫm. Y lau mặt, bước nhanh đến mái hiên.

“Công tử, đã có nước rồi đây.” Một cậu bé cao lớn, nước da ngăm đen, thân thể tráng kiện đi tới, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ cung kính.

“Uhm, đặt ở đó đi.” Vân Phi Vũ tươi cười nhìn hắn.

Thiếu niên cao lớn kia tên Hàn Thiết Sinh, mới mười hai tuổi đã cao hơn Vân Phi Vũ. Hắn là người được Tư Vũ Thánh phái tới để giúp đỡ y một số việc lặt vặt. Lúc ấy, Tư Vũ Thánh phái tới bốn người, y lại nói nhiều người rất phức tạp, sau đó chỉ giữ lại một.

Bước vào phòng bếp, bốn đĩa rau đã được đặt lên bàn, mấy món hấp, chưng, chiên đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu bước cuối cùng là xong, chiếc ***g hấp phía trước cũng tỏa ra từng làn khói trắng nghi ngút, chiếc ấm trên bếp lò cũng phát ra từng tiếng ‘phốc phốc’. Cả căn phòng tràn ngập hương thơm khiến người ta có cảm giác thèm ăn, thiếu niên thỏa mãn cong lên khóe môi.

“Công tử, nước….” thanh âm thật thà chất phác lại vang lên, y lập tức lấy lại tinh thần, đi tới phía bếp lò.

………………….

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Tư Vũ Thánh tựa lên nhuyễn tháp, tay trái nâng đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Trước nhuyễn tháp, bốn vị hộ pháp yên lặng đứng ở một bên, không dám phát ra một tiếng động, chỉ sợ kinh động tới người nọ.

Không khí căng thẳng bao trùm, áp lực khiến bốn người đều khó thở nhưng vẫn cẩn thận đứng hầu một bên, mồ hôi đọng lại thành dòng, men theo gò má chảy xuống dưới.

Tiếng thở dài vô cùng nhỏ truyền tới tai khiến bốn người cả kinh, nhìn người nọ chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét qua bọn họ, nhất thời, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.

“Các ngươi… thực khiến ta thất vọng.” Tư Vũ Thánh lạnh lùng nhìn bốn người: “Một chút chuyện ngoài ý muốn như vậy mà cũng không xử lí tốt, chẳng những rơi vào bẫy của người ta mà còn khiến bên mình hao binh tổn tướng, hiện tại còn dám vác mặt về đây gặp ta, hừ!”

“Thỉnh giáo chủ xử phạt.” Bốn người lập tức quỳ xuống, đầu gối chạm lên mặt đất phát lên tiếng động thật lớn, không dám thở mạnh.

Tư Vũ Thánh đứng lên, chắp tay sau lưng, ở trong phòng đi lại vài bước, đột nhiên mở miệng: “Việc xử phạt tạm thời gác lại, cho các người một cơ hội lập công. Trong vòng ba ngày, lập tức bắt kẻ âm thầm phá rối, bằng không… các người tự mình xử lí!”

Nói xong, nam nhân bước ra khỏi thư phòng, bốn người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau sạch mồ hôi. Một lúc lâu sau, Hoàng Trang đột nhiên kinh hô: “Thiếu chút nữa đã quên, Tiểu Vũ kêu ta tới ăn cơm trưa, các vị, ta đi trước.”

Nói xong, nhanh chóng bước ra khỏi cửa, đảo mắt đã không thấy bóng dáng. Lí Lam Phong nghe xong, thân hình khẽ động, nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa. Bạch Cừu, Mặc Hồng Viêm nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, nhanh chóng đuổi theo.”

…………………

“Thánh, nếm thử xem mấy thứ này có ngon không.” Vân Phi Vũ cầm một miếng điểm tâm màu trắng đặt lên miệng nam nhân, ánh mắt chờ mong.

Tư Vũ Thánh chậm rãi nhấm nháp, sau khi nuốt xuống liền gật đầu: “Hương vị vừa phải, nhẹ nhàng ngon miệng, vị hoa quế thoang thoảng, ngon lắm.”

“Thật không, vậy nếm thử món này xem.”

Thiếu niên vui vẻ xoay người, đang muốn đưa tay lấy miếng điểm tâm màu vàng lại bị nam nhân kéo tới trước ngực, ghé sát bên tai y, nhẹ giọng nói nhỏ: “Hiện tại, thứ ta muốn ăn nhất là đệ, làm sao bây giờ?”

Thanh âm quyến rũ vô cùng hấp dẫn khiến thân thể thiếu niên bắt đầu nóng lên, mặt đỏ tai hồng, quát nhẹ: “Đừng nháo, mau buông ra, có người ở đây.”

“Không cần, ta chỉ muốn ăn Tiểu Vũ Nhi.” Nam nhân không chịu nghe lời, dây dưa không ngớt, mặc cho thiếu niên giãy dụa thế nào cũng không chịu buông tay, vẫn ôm chặt như trước.

“Tiểu…….” Hoàng Trang vừa bước được chân trái vào cửa liền thấy ngay một màn triền miên không dứt này, mà ba người theo sát phía sau hắn cũng lập tức dừng bước, đang muốn lặng lẽ xoay người rời đi lại bị thanh âm lạnh lùng của người nọ khiến cho giật mình.

“Ai kêu các ngươi tới?” Tư Vũ Thánh buông thiếu niên ra, xoay người nhìn về phía bọn họ, sắc mặt âm trầm.

Còn không đợi bốn người lên tiếng, Vân Phi Vũ lập tức trả lời: “Là ta kêu Hoàng đại ca mời bọn họ tới, mọi người cùng nhau ăn cơm sẽ náo nhiệt hơn một chút.”

Thấy vẻ mặt nam nhân vẫn không vui, thiếu niên kéo kéo tay hắn, sau đó đi tới cửa: “Hoàng đại ca, mọi người tới nhà ăn trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.”

“Uhm. Được.”

Mặc dù miệng đã đồng ý nhưng bốn người vẫn không nhúc nhích một bước, chỉ nhìn người nọ, chờ đợi mệnh lệnh. Vân Phi Vũ hiểu được điều này, y xoay người, tươi cười nhìn nam nhân, cũng không nói một lời.

“Được rồi được rồi, nếu là Tiểu Vũ mời thì các người là khách của y, không cần xin chỉ thị của ta.”

“Vâng.”

Hoàng Trang nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt trong suốt, nụ cười sáng lạn, thực không khác khi hai người mới gặp mặt, hắn vừa vươn tay định xoa đầu thiếu niên lại bị một ánh mắt lạnh thấu xương khiến cho ngừng động tác, lập tức thu tay, cười gượng hai tiếng: “Vậy chúng ta tới nhà ăn chờ trước, nếu có gì cần giúp đỡ liền kêu một tiếng.”

“Ân.” Thiếu niên gật đầu nhìn hắn rời đi, sau đó xoay người về phía nam nhân: “Thánh, huynh đối xử với họ rất hung dữ, nói như thế nào thì họ cũng là thủ hạ của huynh. Hơn nữa, làm người lãnh đạo thì phải biết lấy ân uy* để điều hành thuộc hạ, không phải sao?”

(ân uy: dùng cái uy thế kèm nhân đức để trị)

“Tiểu Vũ Nhi của ta hiểu biết không ít.”

Tư Vũ Thánh lại dính chặt lấy, thiếu niên dùng hai tay ngăn trở: “Phải ăn cơm, huynh cũng tới nhà ăn đợi đi.”

“Không muốn, ta muốn đi cùng Tiểu Vũ Nhi.” Nam nhân sụ mặt, mím môi, giống như đang kháng nghị chuyện thiếu niên bảo hắn tới nơi khác.

Vân Phi Vũ nhìn hắn, cũng không biết xử trí như thế nào, y đành phải nhéo nhéo hai má hắn, ánh mắt cưng chiều: “Có thể đi theo, nhưng không được quấy rối, nghe chưa?”

Nam nhân tựa như tiểu hài tử, lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý. Sau khi đồ ăn đã được dọn lên bàn, mọi người cùng nhau ngồi xuống.

“Tiểu Vũ, đó là cái gì?” Hoàng Trang chỉ vào nồi sắt đặt giữa bàn, sau đó nhìn bếp lửa ở phía dưới, vô cùng khó hiểu.

“Nồi lẩu, huynh chưa ăn món này bao giờ?” Vân Phi Vũ không khỏi nhức đầu, y nhớ rõ món lẩu đã có từ rất sớm cơ mà, chẳng lẽ thế giới này không có?

Mọi người lắc đầu, thiếu niên tươi cười: “Rất đơn giản, chỉ cần ninh nước dùng thật ngon, sau đó đem rau sống bỏ vào trong, vừa nấu vừa ăn, như vậy lúc nào cũng được ăn đồ nóng. Mùa đông nha, ăn như vậy là thoải mái nhất, hơn nữa cách làm cũng đơn giản.”

“À”

Vân Phi Vũ nhấc nắp nồi, thấy váng dầu màu đỏ nổi lên, y nhìn chung quanh một lượt, cười nói: “Đây là lẩu thịt bò, vị cay, ăn xong sẽ cảm thấy rất sảng khoái.”

Nói xong, y gắp vài miếng thịt bò bỏ vào trong bát của nam nhân: “Thánh, nếm thử mấy miếng này đi, ta bỏ vào đã lâu, chắc chắn đã ngấm đủ gia vị.”

Tư Vũ Thánh mặt không biến sắc liền bỏ vào trong miệng, rất nhanh đã thấy hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng nhìn về phía thiếu niên: “Cay quá.”

Vân Phi Vũ cười lớn, y biết nam nhân không thể ăn cay nên hôm nay cố tình trêu chọc hắn, có điều, vừa nhìn đôi môi mỏng manh trơn bóng kia đỏ lên vì cay, y không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng quay đi: “Ta đi lấy nước cho huynh.”

Thiếu niên còn chưa kịp đứng lên đã bị người nọ kéo tới trước ngực, sau đó cằm bị nâng lên, hai phiến môi nóng rực kề sát, chiếc lưỡi trơn mềm cũng tiến vào công thành chiếm đất, kéo theo đó là nhiệt nóng mê người.

Lưng bị quấn chặt, gáy bị nắm giữ, Vân Phi Vũ căn bản không thể nhúc nhích, cho tới khi nam nhân còn chưa thỏa mãn mà buông ra, lúc này y mới có thể hít thở.

“Huynh…” Thiếu niên thở dốc trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhìn chung quanh một lượt lại phát hiện mọi người đều tự giác đưa lưng về phía bọn họ, bưng bát đồ ăn ăn ngon lành.

“Khụ nhanh ăn đi.”

Biết nam nhân vừa trả thù hành động trêu chọc của mình, Vân Phi Vũ đành gắp mấy món ăn nhẹ thả vào bát hắn.

Sau một lúc lâu, thiếu niên đột nhiên đứng dậy, chốc lát sau đã ôm một vò rượu xuất hiện, miệng cười tủm tỉm: “Đây là rượu ta ủ, mọi người có muốn thử một chút hay không?”

“Được.”

Đặt mấy chiếc bát không lên bàn, từ khi chất lỏng màu hồng nhạt dần dần trút xuống, hương thơm nức mũi cũng lan tỏa chung quanh. Mấy người vội vàng vươn tay cướp đoạt, chỉ sợ thiếu mất phần của mình.

Tư Vũ Thánh bưng lên nhấp một ngụm nhỏ, lại nhấp tiếp một ngụm nhỏ, cho tới khi uống cạn một chén, chép miệng: “Thêm một chén nữa.”

Vân Phi Vũ rót tiếp cho hắn một chén, sau đó nói: “Rượu này là do ta trộn mấy loại rượu mà hợp thành, sau đó nhờ Lí lão bá thêm một chút hoa mai, thế nào, ngon lắm đúng không?”

“Uhm, thêm chén nữa.” Nam nhân lại đưa bát lại gần, thiếu niên nhíu mày, lại rót cho hắn một chén, sau đó đem vò rượu đặt trước mặt bốn người: “Hoàng đại ca, các người cũng uống đi.”

Y hiểu rõ tửu lượng của Tư Vũ Thánh, nếu không dùng nội lực khống chế vốn uống chẳng được bao nhiêu, mà hiện tại, trên mặt hắn đã nổi đà hồng mê người, có vẻ đã say.

Vân Phi Vũ thấy vậy liền lắc đầu: “Thánh, đừng uống nữa, ăn nhiều một chút.”

Nam nhân kề sát bên y, quyệt miệng: “Không ăn đồ ăn, uống rượu, ăn Tiểu Vũ.”

Thiếu niên bất đắc dĩ đặt tay lên trán, may mà trước đó đã cho hắn ăn không ít điểm tâm. Y đứng dậy, áy náy nhìn về phía bốn người: “Hoàng đại ca, mọi người cứ từ từ ăn, ta đưa Thánh về trước. Lí đại ca, ta có chuẩn bị một hộp đồ ăn cho Lí lão bá, đặt trong phòng bếp, huynh có thể giúp ta đưa cho y được không?”

Lí Lam Phong buông bát rượu, gật gật đầu.

Vòng tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, Vân Phi Vũ thì thầm bên tai hắn: “Thánh, chúng ta trờ về phòng được không?”

Nam nhân chớp chớp đôi mắt sáng như sao, nhếch miệng cười nói: “Trở về là có thể ăn Tiểu Vũ Nhi sao?”

Lời nói không kiêng nể khiến thiếu niên đỏ bừng mặt, nhưng y cũng hết cách, đành phải nhẹ nhàng gật đầu: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.