CHƯƠNG 120:KHỞI ĐẦU CỦA SỰ HỖN LOẠN
Dưới ánh tà dương, một đoàn binh mã đi trên đường lớn ở Diên Kinh, đầu lĩnh là một vị nam tử vô cùng anh tuấn. Hắn lẳng lặng nhìn mặt trời lặn ở phía chân trời, trong mắt lại không hề ẩn một chút tia sáng, chỉ có sự trầm tĩnh cùng hắc ám vô tận.
Năm ngày trước đã nhận được bức phi cáp truyền thư thứ hai của Vân Kính Thiên, hắn không thể không lên đường tới Diên Kinh. Tìm kiếm hơn hai mươi ngày, toàn bộ hy vọng trong lòng hắn đã sụp đổ, bi thương, tuyệt vọng…, thứ cuối cùng còn lưu lại lúc này chỉ là sự chán ghét cùng cừu hận lấp đầy tâm trí.
Một kẻ cướp đi trái tim của thiếu niên, một kẻ cướp đi tính mạng của thiếu niên, hai kẻ đó, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào.
Khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười chứa đầy sát ý, nhìn ánh sáng còn đọng lại phía chân trời, Vân Khoảnh Dương giơ roi thúc ngựa, nhằm về bóng đêm phía trước.
Cuồng phong sắc lạnh gáo thét bên tai, hàn ý len lỏi tới tận xương tủy, hắn nheo mắt cảm nhận, tâm không ngừng mặc niệm: “Vũ nhi, Vũ nhi, chờ ta, ta sẽ mang thế giới sa đọa này xuống dưới đó cùng đệ!”
………….
Lẳng lặng ngồi bên bàn, bạch y nam tử tùy ý nhìn chỉ điều (giấy) trên tay, đưa tới ngọn nến trước mặt, thiêu rụi không sót một mảnh, mà nam tử đang đứng một bên, nhìn hành động của hắn liền nhịn không được, lên tiếng: “Vương gia, đây đã là phong thư thứ sáu truyền người trở về trong ba ngày nay, người xem….”
“Sao vậy, Bùi phó thống lĩnh có ý kiến gì với quyết định của ta sao? Nếu ngươi muốn trở về thì cứ việc rời đi trước.”
Bùi Quang Vũ lau vầng trán đẫm mồ hôi, không hiểu vì sao vị vương gia vẫn luôn tao nhã, từ mấy ngày trước lại đột nhiên trở nên khắt khe, không chỉ đối xử không hòa nhã với mình, ngay cả thư của thánh thượng cũng không muốn nhìn tới, lập tức thiêu rụi.
“Không dám, thuộc hạ không có ý đó, chỉ cảm thấy… Thánh thượng thúc giục ngài trở vè khẩn cấp như vậy, có lẽ là có việc gấp, cho nên thuộc hạ nhất thời nhiều chuyện, thỉnh vương gia thứ tội.”
Nhìn người nọ quỳ gối bên cạnh mình, Tích Vô Nhai bỗng nhiên cảm thấy phiền phức, phất tay: “Ngươi lui xuống đi, để ta một mình yên tĩnh.”
“Vâng.”
Cẩn thận đóng cửa, Bùi Quang Vũ thở hắt ra, không khỏi âm thầm phỏng đoán “ Chẳng lẽ việc đó đã bại lộ? Không thể nào!” hắn liên tục lắc đầu, “Bề trên đã bố trí người đó rất bí mật, hẳn là không thể….”
Trong phòng, Tích Vô Nhai ngồi bên bàn, xiết chặt nắm tay, lực đạo tăng dần, máu tươi dần tràn ra từ kẽ ngón tay, dường như không cảm nhận được đau dớn, tùy ý để máu chảy xuống.
“Dạ nhi, đây là cách ngươi báo đáp ta đó sao?” Hắn âm thầm đau khổ, bi thương.
Toàn tâm toàn ý phụ tá , tận tâm tận sức đoạt quyền từ tay Vân gia, cuối cùng nhận được cái gì? Là mất đi người mình thương yêu nhất, trơ mắt nhìn y lạc nhai mà chết, này…chính là cách người nọ báo đáp cho hắn, thân nhân duy nhất của hắn, là chất tử ruột thịt của hắn, Khung Tử Dạ.
“Tráo đổi hai mươi người trong thần xạ doanh, còn tìm người giúp bọn họ dịch dung. Dạ nhi, tại sao ta không biết dưới gương mặt hồn nhiên của ngươi lại che dấu tâm tư tàn nhẫn tới vậy?”
“Ta sai lầm rồi, quả nhiên là ta đã sai lầm rồi. Gia tộc đế vương nào có nói tới tình thân! Rốt cuộc là ta hại Tiểu Vũ, giống như lời người nọ đã nói, nếu không phải tại ta, Tiểu Vũ sẽ không lạc nhai mà chết, chung quy là do ta đã hại chết y.”
Tích Vô Nhai càng xiết chặt nắm tay, ánh nến hắt lên gương mặt tràn đầy đau thương. Thân nhân duy nhất, người mình yêu thương, vì sao mọi chuyện lại diễn biến tới nước này?
Thân nhân lừa gạt phản bội khiến hắn thống khổ không thể chịu đựng được. Mất đi người mình thương yêu lại khiến hắn thương tâm muốn chết. Hắn vẫn luôn nghĩ bản thân là người rộng lượng, lạc quan, nhưng kết quả thì sao, hắn hận thấu xương kẻ tên Khung Tử Dạ, chất tử duy nhất của hắn, cho nên hắn không dám quay về, hắn sợ khi mình trở lại mà nhìn thấy người nọ, nhớ tới tình cảnh Tiểu Vũ lạc nhai, hắn sẽ nhịn không được mà ra tay giết chết người nọ. Nhưng nước không thể một ngày không có vua, hơn nữa, Khung gia trừ mình thì chỉ còn người nọ, bởi vậy, hắn không thể trở về.
Mở hai tay, nhìn vết máu trên lòng bàn tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ. Vốn tính cả đời này sẽ độc thân, nhưng khi hắn quyết định tìm Tiểu Vũ trở lại cùng mình chung sống tới đầu bạc răng long thì mọi chuyện lại chuyển biến thành như vậy, thật sự quá nực cười.
Nhớ tới nụ cười thiếu niên lưu lại cho mình, tâm can hắn đau ê ẩm. Rốt cuộc y đã trải qua những gì, vì sao nụ cười kia ngoại trừ hối lỗi còn có cảm giác thoải mái khi được giải thoát?
Phải, là do hai tên kia, nhất định là do hai tên kia đã làm gì đó tổn hại tới thiếu niên. Nhớ tới hai nam nhân kia, gương mặt tuấn nhã của Tích Vô Nhai bỗng trở nên dữ tợn: “Hai tên khốn kiếp kia, không thể tha thứ, không thể tha thứ!”
………………….
Thư phòng trong Lạc Vũ Hiên.
Từ khi Tư Vũ Thánh hôn mê tới nay đã hơn một tháng. Nửa tháng đầu tiên sau khi tỉnh lại, hắn lập tức tự bế quan dưỡng thương, cho tới hôm nay mới hoàn toàn khôi phục, mà lúc này, hắn triệu tập tứ đại hộ pháp, chuẩn bị triển khai hành động.
“Ta nói như vậy, các người đều hiểu hết chứ?”
“Dạ.”
“Tốt lắm, bốn người các ngươi lập tức xuất phát tới tứ đại thành. Lần này ta phải bế quan ba tháng. Ba tháng sau sẽ liên lạc cùng các ngươi.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!”
“Nhớ kỹ, trước nhất phải xuống tay với những bang phái nhỏ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Chỉ cần bọn họ thuận theo ma giáo chúng ta, vậy thì dựa theo năng lực mà khen thưởng.”
“Giáo chủ.” Hoàng Trang nhịn không được, lập tức lên tiếng: “Chỉ sợ làm như vậy sẽ có rất nhiều kẻ giả vờ quy thuận để gây rối, đến lúc đó bị cắn ngược trở lại thì nên làm như thế nào?”
“Vấn đề này ta đã giao cho Lam Phong giải quyết, các ngươi lui xuống tự mình bàn bạc tiếp.” Tư Vũ Thánh dựa vào tà tháp, vẻ mặt có phần uể oải: “Được rồi, ta có chút mệt mỏi, các ngươi lui xuống đi.”
“Dạ”
Bốn người lập tức xoay người bước ra ngoài, nam nhân vừa mới nhắm mắt lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới: “Bạch Cừu, còn chuyện gì?”
Bạch Cừu lộ vẻ chần chờ, khẽ cắn môi, sau đó thẳng thắn nói: “Giáo chủ, gần đây thuộc hạ tìm được hai nam đồng vô cùng xinh đẹp, thuộc hạ vẫn chưa chạm qua, nếu giáo chủ cần, vậy thuộc hạ lập tức đưa tới.”
Hàn quang sắc bén đột nhiên phóng tới, Bạch Cừu giật mình rùng mình một cái, cúi đầu không dám nhìn thẳng người nọ.
Người trước mắt vừa hồi phục, kỳ thực hắn cũng không muốn lập tức tiến hành chuyện đó, nhưng đi theo người nọ nhiều năm, hắn hiểu được, nhất định trong lòng giáo chủ vẫn còn nhớ nhung gã thiếu niên kia, cho nên hắn muốn hiến người để phân tán tầm mắt của giảo chủ. Nếu như có thể thành công, vậy cũng coi như giúp giáo chủ vơi đi tâm bệnh.
Qua một lúc lâu mới nghe được người nọ thản nhiên lên tiếng: “Được, đưa tới phòng ta.”
Không kịp lau mồ hôi trên trán, nội tâm Bạch Cừu vô cùng vui sướng, lập tưc chắp tay lĩnh mệnh: “Dạ, thuộc hạ đã hiểu.”
“Được rồi, lui xuống đi.”
“Tuân mệnh.”
Nhìn hắn rời đi, gương mặt Tư Vũ Thánh không chút biểu tình. Bọn họ hiểu hắn, lẽ nào hắn lại không hiểu được tâm tư bọn họ, nhưng hình ảnh người nọ đã khắc sâu trong lòng hắn, đâu thể dễ dàng quên đi, hắn sẽ không tiếp tục….
“Khụ” Nhìn màu đỏ tươi trên khăn tay, nam nhân lộ vẻ mặt châm chọc. Lí lão nói thân thể hắn khỏe mạnh, vậy mà hiện tại đã ho ra máu, đó chính là tâm bệnh.
Tâm bệnh, ha ha, thật nực cười, người kia cứ như vậy rời đi, vậy mà y còn lưu lại cho hắn thứ khó chịu này.
“Hắn nghĩ cứ ra đi như vậy là xong sao? Không bao giờ, trên đời không có chuyện đơn giản như vậy.”
“Thiếu của Tư Vũ Thánh ta thứ gì, ta nhất định sẽ đòi lại, mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, cho dù phải xới ba thước đất tới tận địa ngục, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, bởi vì….đó là do ngươi đã nợ ta.”