CHƯƠNG 139:QUÂN DOANH GHÊ TỞM
Càng nghĩ càng hoảng hốt, càng nghĩ càng sốt ruột. Mặt trời chói chang ngày hè đã khuất, thiếu niên loanh quanh trong quân doanh tán loạn tìm người, thấy ai đi qua liền hỏi.
“Tiểu Vũ.” Tiếng gọi kinh hỉ từ phía sau truyền tới, thiếu niên xoay người.
Nhìn hán tử ngăm đen trước mặt, dường như hắn đã trở nên cường tráng hơn trước kia rất nhiều: “Thiết Ngưu ca, huynh không nghỉ ngơi?”
“Uhm, không ngủ được, trong khi đợi tập hợp, ta đi dạo một chút.”
“Đúng rồi, huynh có gặp một thiếu niên mặt tròn tròn, chiều cao tương tự như ta không?” Thiếu niên vội vàng mở miệng.
Hàn Thiết Ngưu suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Không rõ lắm, hắn đi ra ngoài một lúc liền không thấy đâu… huynh đi dạo đi, ta lại tới nơi khác tìm xem.” Thiếu niên xoay người rời đi.
“Tiểu Vũ, chờ một chút.” Hàn Thiết Ngưu gọi y lại, đột nhiên hỏi một câu: “Có phải bộ dạng của hắn cũng không tệ lắm?”
“?” Thiếu niên khó hiểu, nhưng thấy vẻ mặt hán tử giống như biết chút gì đó, y lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay hắn: “Thiết Ngưu ca, có phải huynh biết chuyện gì rồi không, mau nói cho ta biết.”
“Uhm.” Hàn Thiết Ngưu nuốt một ngụm nước miếng: “Thật ra ta cũng chỉ đoán thôi. Gần đây trong doanh trại truyền ra một ít tin đồn, nói có mấy tên lính cũ thường xuyên quấy rầy lính mới, hơn nữa đều chọn những người bộ dạng thanh tú, cho nên ta nghĩ…”
Vân Phi Vũ cảm giác như bị người ta đập mạnh lên đầu một gậy, đầu óc trống rỗng. Tại sao y có thể quên mất việc này? Nơi đây là quân doanh, là thiên hạ của nam nhân, hiện tại là chiến tranh, người chịu áp lực lâu đương nhiên muốn phát tiết, không có nữ nhân thì bọn họ sẽ bắt đầu để ý tới những nam tử thanh tú, tướng mạo xinh đẹp, mà Tiểu Bảo lại vô cùng đáng yêu, chỉ sợ hắn đã bị nhắm tới.
Thiếu niên nắm chặt cánh tay hán tử: “Thiết Ngưu ca, huynh hẳn cũng biết nơi đó đúng không? Mau dẫn ta tới đó.”
“Được.”
Hán tử đưa y tới vài nơi trong quân doanh, nhưng ở những nơi xảy ra tin đồn kia vẫn không tìm được người. Hai người hết đường xoay xở, nhưng khi đang chuẩn bị tìm lại một lần, thiếu niên bị một kẻ đi tới từ phía đối diện đụng ngã trên mặt đất.
“Tiểu Vũ, đệ không sao chứ?” Hàn Thiết Ngưu một tay kéo y, sau đó túm người đang chạy đi kia lại: “Sao ngươi có thể như vậy, đụng ngã người ta mà một câu xin lỗi cũng không nói?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Vẻ mặt người nọ tràn ngập hoảng sợ, giống như bị chuyện gì đó khủng khiếp dọa đến.
Vân Phi Vũ cảm thấy hắn có chút kỳ quái, lập tức giữ lại: “Vị đại ca này, ngươi làm sao vậy?”
“Đừng bắt ta, đừng bắt ta, ta không cố ý nhìn lén, tha cho ta đi, tha cho ta đi mà…” Người nọ rụt mạnh tay về, muốn xoay người chạy lại bị thiếu niên túm lấy.
“Nói, người vừa nhìn thấy cái gì? Nói mau!” Trực giác cho biết việc này có liên quan tới Tiểu Bảo, thiếu niên túm người nọ càng chặt.
“Đau…buông tay, buông ra.” Người nọ tránh không được bàn tay cứng như gọng kiềm của thiếu niên, chỉ có thể đau khổ cầu xin.
Hiện tại Vân Phi Vũ đã vô cùng lo lắng, ngữ khí không khỏi hung hãn: “Nói mau, ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Ta… không biết… ta nói thật, cái gì cũng không biết…” Người nọ đau đớn đến vặn vẹo gương mặt, nhưng vẫn không chịu nói thật.
“Tiểu Vũ, bình tĩnh một chút.” Hàn Thiết Ngưu nhìn sắc mặt người nọ dần biến trắng, biết thiếu niên thực sự tức giận.
“Đúng rồi, nhìn ngươi có chút quen mặt. Ngươi là người trong doanh trại nào?” Hán tử đột nhiên hỏi.
Người nọ hoàng sợ nhìn hắn, không ngừng lắc đầu: “Ta không biết, ta thực sự không biết gì cả.”
Hàn Thiết Ngưu nhìn hắn nhíu chặt mày, đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn lập tức kéo thiếu niên: “Đi, ta đoán được một chút rồi.”
“Nơi nào?”
“Chuồng ngựa.”
Vân Phi Vũ vừa nghe đến đó đã liều mạng chạy về phía chuồng ngựa. Sao lại có thể quên mất chứ, nơi đó thường rất ít người qua lại, chỉ có mã quan (người chăm ngựa) chăm nom, mà hình như người vừa nãy chính là mã quan, xem ra hắn đã bị uy hiếp.
Vọt tới chuồng ngựa, chỉ nhìn thấy một loạt chiến mã được sắp xếp chỉnh tề, cũng không thấy dấu hiệu của người. Thiếu niên nhìn chung quanh, nội tâm đột nhiên vô cùng lo lắng. “Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?”
Tới khi thấy chiến mã nhấm nháp cỏ khô, y đột nhiên nhớ tới một chỗ. Lán cỏ, đó là nơi chuyên môn chất cỏ khô đề phòng lúc trời mưa.
Đi qua chuồng ngựa, thiếu niên chạy tới phía sau, còn chưa tới gần đã nghe tiếng khóc la của Trần Bảo Quang cùng những tiếng trêu đùa tục tĩu. Tới khi nhào vào trong, Vân Phi Vũ chứng kiến một màn khiến y thực sự muốn giết người.
Bên trong có tổng cộng mười người, đang thực hiện hành vi gian ác có ba người, những kẻ khác đều đứng một bên xem trò vui. Y phục của Trần Bảo Quang bị xé rách, hỗn độn quấn trên thân thể, gương mặt trắng nõn vương đầy nước mắt và máu tươi, khóe miệng sưng vù, hai tay đang nắm chặt y phục của mình, còn ba tên kia vừa chửi bới vừa thô bạo xé rách.
“Mau, các ngươi nhanh kéo tay hắn ra. Mẹ nó, làm như liệt phụ không bằng, thật đúng là khó làm việc mà.”
Vân Phi Vũ đến khiến cho mọi người hoảng sợ, nhưng sau khi thấy y, mấy tên đứng một bên lập tức xông tới, ba kẻ kia lại chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục hành động.
“Tránh ra!” Nhìn bảy người che chắn trước mắt, thiếu niên gầm lên.
Mấy gã này trưng bộ dạng lưu manh nhìn về phía y, trong đó có một tên thoáng ngắm nhìn y, mở miệng: “Tiểu tử, mẹ ngươi chẳng dạy ngươi không nên nhìn những thứ không được nhìn, không nên quản những chuyện không cần lo hay sao?”
Nhìn sắc mặt những người này, rốt cuộc Vân Phi Vũ không thể tiếp tục khống chế lửa giận, vươn tay túm tên kia ném ra bên ngoài, tiếng thét thê thảm của hắn lập tức lột vào tai những tên còn lại, khiến bọn chúng bị dọa tới ngây người.
Thiếu niên trước mắt rõ ràng nhỏ bé gầy yếu, nhưng phất tay một cái đã ném bay một tráng hán cao hơn y tới hai cái đầu, chuyện này không phải việc người thường có thể làm được.
“Y là quái vật!”
Sáu tên còn lại bắt đầu lui về phía sau, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về phía thiếu niên.
Những kẻ này đều là những tên khốn nạn, cực kỳ khốn nạn. Thiếu niên cười lạnh, nắm tay siết chặt không ngừng kêu lên răng rắc, y không chút do dự hay thương tiếc, nhất thời, cả lán cỏ vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, huyết tinh tán loạn.
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể run rẩy của Trần Bảo Quang, nhìn bộ dạng của hắn như vậy, trái tim thiếu niên không khỏi đau đớn, ôn nhu lên tiếng: “Tiểu Bảo, không sao cả, ta là Tiểu Vũ, không sao cả….”
Không bao lâu, phía sau truyền tới tiếng bước chân hỗn độn. Vân Phi Vũ không có quay đầu, hiện tại, hỏa nộ trong lòng y vẫn chưa bình ổn trở lại, chỉ hy vọng không ai chọc y là được, nếu không, y thực sự không biết mình có thể ngăn chặn cơn giận kia hay không.
“Nơi này làm sao vậy?” Thanh âm trầm thấp hòa hoãn lại khiến người ta cảm nhận được không ít uy nghiêm, thiếu niên nhịn không được liền quay đầu lại,
“Ủa? Hình như đã gặp người này ở đâu thì phải?” Nhìn gương mặt người nọ, thiếu niên khẽ nhíu mày.
“Tiểu Vũ, đệ không sao chứ? Vị tiểu huynh đệ kia thế nào rồi?” Hàn Thiết Ngưu vọt ra từ đám người, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng.
“Những người này đều do Thiết Ngưu đại ca gọi tới?” Thiếu niên nhìn quét qua một vòng, lúc thấy Duẫn Lạc cũng ở trong đám người, y không khỏi ngẩn ra. Tiếp tục quan sát cẩn thận, những người này đều là tướng lãnh hoặc chỉ huy.
“Người nọ thân là đô úy, có mặt trong đám người này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng tại sao Thiết Ngưu đại ca lại kinh động tới những người này?”
Giống như giải đáp thắc mắc của y, một vị bạch diện nam tử khoảng bốn mươi tuổi bước ra, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng như sao. Hắn dùng vẻ mặt tươi cười nhìn thiếu niên: “Thiết Ngưu, đây chính là Hạ Vũ tiểu huynh đệ mà ngươi thường xuyên nhắc tới đúng không. Trước kia vẫn nghĩ ngươi là tên ngốc nghếch, ai ngờ những lời ngươi nói đều là sự thật, hơn nữa, hình như còn lợi hại hơn những gì ngươi miêu tả. Bội phục, bội phục!”
Hàn Thiết Ngưu vừa định mở miệng lại bị một tiếng hừ lạnh ngăn lại.
“Trì Phượng Thanh, hiện tại là thời điểm khen ngợi người khác sao? Ngươi cũng không nhìn xem, binh sĩ xung phong giết địch của chúng ta bị biến thành cái dạng gì rồi, đến lúc lâm trận thì làm sao bây giờ? Bọn họ là binh sĩ vào sinh ra từ cùng ta nhiều năm, cho dù bọn họ có sai cũng có thể lập công chuộc tội, hơn nữa…” Người nọ khinh thường nhìn thiếu niên: “Người này tâm ngoan thủ lạt (độc ác), lai lịch bất minh, ai biết hắn trà trộn vào quanh doanh là có ý đồ gì, nói không chừng là thuộc hạ của ta phát hiện ra âm mưu của hắn nên phải hứng chịu độc thủ.”
“Tiểu Vũ không phải người lai lịch bất minh, hắn cùng ta tiến vào quân doanh.” Hàn Thiết Ngưu nhịn không được liền lên tiếng. Còn đang muốn nói tiếp lại bị Trì Phượng Thanh đè lại bả vai.
Người nọ mỉm cười, vẻ mặt châm chọc: “Chậc chậc, trước kia có nghe qua Tống phó tướng vô cùng bênh vực, bao che khuyết điểm của thuộc hạ, Trì mỗ hôm nay xem như được chứng thực, chuyện gì tới miệng ngươi thì đen cũng biến thành trắng, chết cũng có thể sống lại. Bội phục, bội phục…”
“Được rồi!” Mạc Ngôn ngăn cản hai người.
Hai người này đều là thuộc hạ đắc lực của hắn. Một người thiện chiến, một người thiện mưu, hiện tại lại giương cung bạt kiếm làm trò trước mặt mọi người như vậy, quả thực khiến hắn càng thêm đau đầu.
Lúc trước, trong lúc họp bàn lại bị Hàn Thiết Ngưu quấy rầy khiến hắn có chút bất mãn, nhưng hiện tại, nhìn vẻ lo lắng trên mặt Thiết Ngưu nên cũng không muốn trách móc nặng nề, sau đó lại bị Trì Phượng Thanh cứng rắn kéo tới đây, kết quả nhìn thấy một màn trước mắt.
Kỳ thực hắn đã sớm nghe qua việc này, nhưng vẫn chưa can thiệp, bởi vì hắn hiểu được, chiến tranh khiến mọi người chịu nhiều áp lực, phát sinh những chuyện như thế này là điều khó tránh khỏi. Dù sao nơi này cũng là thiên hạ của nam nhân, chỉ cần không làm những chuyện quá phận thì hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng không ngờ mọi chuyện lại dẫn tới hoàn cảnh này.
Theo lý mà nói, tình tiết lần này thật sự ác liệt, mười người này hẳn phải xử theo quân quy để cảnh cáo những kẻ khác, nhưng hiện tại đang là thời kỳ khó khăn, không thể làm như vậy, bằng không còn chưa kịp thấy quân địch tiến đến thì bên trong đã lộn xộn. Quốc gia nội chiến, nếu quân đội cũng có nội chiến thì trận địa này coi như…
Đến lúc này, trong lòng Mạc Ngôn đã có quyết định, nhìn thiếu niên đang đưa lưng về phía mình, hắn đang định mở miệng lại bị tiếng hô phía sau đánh gãy.
“Hạ Vũ, ta nghe nói tìm được Tiểu Bảo rồi, là thật sao?” Thanh âm truyền tới, Triệu Nhất Thanh xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn kinh ngạc nhìn những người vây quanh nơi này, phát hiện bọn họ đều là đầu não trong quân doanh, trong lòng kinh ngạc. Nghi hoặc đi đến trước mặt thiếu niên, khi hắn nhìn thấy bộ dạng của Trần Bảo Quang liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, khí tức trên người không khỏi đột biến, thanh âm mang theo sát khí thốt ra từ kẽ răng: “Ai làm?”
Thiếu niên không trả lời, chỉ quét mắt nhìn đám binh sĩ nằm trên mặt đất, mà nam nhân nhìn theo ánh mắt y, trong lòng lập tức sáng tỏ, thân thể nhoáng lên định hạ độc thủ lại bị thiếu niên nắm vạt áo lại.
Vân Phi Vũ lắc đầu với hắn, sau đó nhìn người trong lòng, thản nhiên nói: “Tiểu Bảo đang ngủ, dẫn hắn trở về đi.”
Bị thiếu niên ngăn lại, Triệu Nhất Thanh cũng dần tỉnh táo, rõ ràng những người này đều vì chuyện đó mới đến đây, chắc chắn sẽ có người đứng đầu những kẻ nằm trên mặt đất, nếu mình động thủ ở nơi này, nhất định những người đó sẽ không cho phép, hơn nữa còn khiến thân phận của mình bại lộ. Hắn âm thầm mặc niệm: “Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại.”
Gật đầu, ngồi xuống, cẩn thận tiếp nhận Trần Bảo Quang, ôm hắn vào lòng như báu vật, thấy dấu vết xanh tím sưng vù trên khóe miệng hắn, trái tim Triệu Nhất Thanh cứng lại, trong mắt lại xuất hiện sát ý.
“Tiểu Bảo không có việc gì, chỉ mệt mỏi thôi. Ngươi mau đưa hắn trở về, để hắn ở đây càng thêm khó chịu.” Thiếu niên đột nhiên lên tiếng, Triệu Nhất Thanh nghe vậy liền cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy hắn nhíu mày, lập tức đứng lên, thản nhiên quét mắt nhũng người chung quanh, khẽ nói với thiếu niên: “Ta đưa Bảo nhi về trước, ngươi cẩn thận.”
“Được!” Thiếu niên gật đầu, sau đó đứng lên.