CHƯƠNG 146:SỰ KIỆN BẤT NGỜ
Đảo mắt, thiếu niên lại bị bao vây, thậm chí còn có mất người vươn tay đến. Trì Phượng Thanh có chút ngứa mắt, quát chói tai: “Đủ rồi, hiện tại là tình trạng gì mà các người cũng không hiểu sao? Các người nhằm vào y thì có tác dụng gì. Im lặng một chút, chờ Vương lão chẩn bệnh xong hãy nói sau.”
Mọi người lập tức im lặng đứng ở một bên, một bộ phận âm thầm oán hận trong lòng, nhưng lời hắn nói có lý nên đành phải nén giận, lẳng lặng chờ đợi.
Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở ra. Y cũng không chờ chết đợi bọn họ xông lên đánh mình, nếu động thủ sẽ khó tránh khỏi việc đả thương người, cho nên không cần động thủ là tốt nhất.
“Vương lão, tướng quân thế nào?” Nhìn vẻ mặt lão giả ngưng trọng, Trì Phượng Thanh run giọng lên tiếng, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi mình vừa làm đúng hay sai, dù sao thiếu niên chẳng phải độc vương cũng chẳng phải dược vương.
Lão giả khoát tay, ý bảo hắn đừng nói.
Mạc Ngôn hiện tại vẫn đang ghé bên giường, không ngừng ho ra máu, nhưng không mạnh như vừa rồi. Lão giả vừa vỗ lưng hắn vừa theo dõi huyết sắc hắn nôn ra, cho đến khi hoàn toàn khôi phục thành màu đỏ tươi, cơn ho ra máu cũng dần biến mất, lão giả nói một câu: “Đên đây, giúp ta dìu tướng quân nằm xuống.”
Mười mấy người lập tức tiến lên, cẩn thân đưa Mạc Ngôn lại lâm vào hôn mê nằm xuống giường. Lão giả lại chẩn bệnh một lần nữa, một lát sau hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn về phía mọi người: “Không có việc gì, độc đã được giải hoàn toàn, chỉ là thân thể có chút suy yếu, sau này bồi bổ là được rồi.”
Mọi người cũng nhau hoan hô lại bị Trì Phượng Thanh ngăn cản: “Tướng quân vừa mới giải độc, thân thể suy yếu, cần tĩnh dưỡng, các người đều ra ngoài đi.”
Mọi người nhất thời im lặng, lúc này đều vui lòng phục tùng. Dù sao người cũng là do hắn mang tới, hơn nữa thiếu niên kia quả thật đã cứu sống tướng quân, mặc kệ trước kia là ai hạ độc, ít nhất tướng quân cũng không còn đáng lo ngại.
Nghe lời hắn nói, mọi người đều ra khỏi doanh trướng.
Hiện tại, trong trướng cũng chỉ còn lại ba gã phó tướng, thiếu niên cùng vị quân y kia.
“Ta nghe nói tướng quân đã không sao?” Giọng nói cất lên, Duẫn Lạc bước vào.
Thấy đầu hắn đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển, Vân Phi Vũ nhớ tới lời hắn nói, lập tức hiểu được hắn vừa làm gì, trong lòng không khỏi cảm kích, mấp máy môi, lại không biết nên nói như thế nào để biểu đạt tâm ý của mình.
“Uhm, độc đã được giải hoàn toàn.” Trì Phượng Thanh mỉm cười nhìn hắn: “Thế nào, tìm được manh mối gì không?”
Duẫn Lạc vừa nghe, thần sắc nhất thời ảm đạm, nản lòng lắc đầu.
“Ha hả, thật ra ngay từ đầu ta đã không tin Hạ Vũ huynh đệ là người hạ độc. Chẳng qua tất cả đầu mối đều tập trung vào y, không còn cách nào khác nên phải tạm thời bắt giam.”
Trì Phượng Thanh nhìn mấy người trong phòng, mỉm cười: “Các người không biết trong chuyện này có bao nhiêu điểm đáng nghi sao? Mỳ là do y làm, sau đó hạ độc bên trong, tiếp đến lại tự tay đưa tới cho tướng quân. Nếu là các ngươi, liệu các ngươi có làm như vậy không?”
Mọi người lắc đầu, Tống Tử Ương rất muốn lớn tiếng phản bác nhưng cảm thấy hắn nói có lý, chỉ nhỏ giọng nói thầm hai câu: “Nhưng tướng quân đúng là ăn bát mỳ kia mới trúng độc mà.”
“Ừ, đây chính là điểm đáng ngờ. Rốt cuộc là trong mỳ có độc, hay là trong đồ vật nào đó có độc?”
Thấy mọi người đều nhìn mình, Trì Phượng Thanh không nói gì, chuyển ánh mắt nhắm thẳng thiếu niên, chậm rãi mở miệng: “Ta nhắc tới việc này mà ngươi vẫn không hé răng, người bình thường chắc chắn không có phản ứng đó. Dù sao sự tình cũng liên quan tới sự trong sạch của mình, không phải sao? Hay là… ngươi đã biết thủ phạm là ai?”
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt của Trì Phượng Thanh đều chuyển dời lên thân thể thiếu niên.
Vân Phi Vũ lộ vẻ cười khổ: “Xem ra không thể gạt được đôi mắt của Trì phó tướng.” Y dừng lại, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Kỳ thật ta vẫn chưa thể khẳng định, nhưng đại khái cũng đoán ra. Tuy nhiên, người này cùng ta coi như có chút giao tình, cho nên trước khi khẳng định, ta không thể nói cho các vị.”
“Rốt cuộc là ai?” Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Tống Tử Ương cùng Duẫn Lạc có chút kinh ngạc, nhìn nhau, sau đó lại chăm chú về phía thiếu niên, chờ đợi đáp án.
Vân Phi Vũ áy náy nhìn hai người, lắc đầu: “Hiện tại ta thật sự không thể nói, thất lễ!”
Duẫn Lạc vốn định tiếp tục truy vấn, nhưng thấy nét mặt bất đắc dĩ cùng nụ cười khổ trên môi y, hắn đành phải than nhẹ một tiếng, từ bỏ. Nhưng Tống Tử Ương không cách nào nhẫn nại, đang muốn mở miệng lại bị Trì Phượng Thanh vỗ mạnh lên vai: “Ai nha, đã muộn thế này rồi, mọi người có đói bụng không? Ta sắp chết đói rồi đây, chúng ta đi tìm chút đồ ăn thôi!”
Tống Tử Ương nhất thời tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn đã thấy hắn cười ha ha với mình: “Ai nha, xem ra Tống phó tướng không đói bụng. Vừa đúng lúc, chúng ta đi tìm chút đồ ăn, ngươi lưu lại nơi này bảo hộ tướng quân nga, chờ ta ăn xong sẽ đến đổi cho ngươi.”
Nói xong, người nọ mỗi tay kéo một người, giúp Vân Phi Vũ cùng Duẫn Lạc ta ngoài, lão quân y kê đơn xong, sau đó vỗ vai Tống Tử Ương: “Cố gắng chăm sóc tướng quân cẩn thận, ta đi lấy thuốc.”
Ra khỏi doanh trướng, Vân Phi Vũ cúi người thật sâu về phía Trì Phượng Thanh: “Đa tạ ngài!”
“Ai nha, tiểu tử ngươi cần gì khách khí như vậy. Ngươi và Thiết Ngưu là huynh đệ thì chính là huynh đệ của ta. Được rồi, được rồi, thật sự đói lắm rồi, đi tìm chút đồ ăn thôi.”
Vân Phi Vũ trở về, mỗi người trong phòng bếp đề vô cùng vui vẻ, nhất là Trần Bảo Quang, ôm y cả nửa ngảy không chịu buông, cuối cùng bị Triệu Nhất Thanh mạnh mẽ kéo ra thì y mới thoát thân. Sau đó, mọi người hỏi chân tướng từ đầu tới cuối, thiếu niên hàm hồ trả lời qua loa. Y âm thầm quan sát phản ứng của mọi người lại không phát hiện bất thường, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc: “Chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao?”
Tuy rằng không muốn hoài nghi người nọ, nhưng tất cả những điểm đáng ngờ đều tập trung về hắn. Điều này khiến cho y không thể không hoài nghi.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng y quyết định tìm người nọ nói chuyện, cứ hoài nghi như vậy thì chẳng thà làm rõ mọi chuyện cho xong. Dù sao người kia cũng là người mà Tiểu Bảo yêu thích, y không hy vọng hắn là thủ phạm.
Đêm tới, Vân Phi Vũ lẳng lặng nằm trên chăn nệm trải dưới đất, hai mắt bình tĩnh nhìn về nơi khác. Cho tới khi người nọ lặng lẽ đứng dậy ra khỏi lều trại, y cũng lập tức đứng lên, nhẹ nhàng theo ra ngoài, nhưng y đi không lâu, lại có một người ngồi dậy, nhìn chung quanh, nhức đầu, cũng đứng dậy theo ra ngoài.
Bụi cỏ cách doanh trướng khoảng mười trượng, Triệu Nhất Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi muốn hỏi gì thì cứ nói đi.”
Thấy hắn thẳng thắn như vậy, Vân Phi Vũ cũng không quanh co: “Là ngươi đúng không?”
“Đúng.” Nam nhân gật đầu không chút do dự, thấy biểu hiện kinh ngạc trên mặt thiếu niên, hắn cười khẽ: “Ngươi đang nghĩ vì sao ta không phủ nhận, đúng không?”
Thiếu niên nhìn hắn, không nói gì, coi như đồng ý.
“Kỳ thực, ban ngày ngươi tới tìm ta, ta đã nghĩ ngươi hoài nghi ta. Sự tình sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ, cho nên không cần thiết phải giấu diếm. Hơn nữa, lần này cũng đã thất bại, ha hả.” Nam nhân cúi đầu, có chút nản lòng.
Nhìn hắn như vậy, Vân Phi Vũ chẳng mềm lòng, ngay sau đó hỏi vấn đề tiếp theo: “Vì sao phải làm như vậy? Ta cảm thấy ngươi không có lý do làm việc đó. Là ai sai khiến ngươi, Vân gia sao?”
Triệu Nhất Thanh đạm nhìn y một cái: “Ngươi rất nhạy bén. Nếu ta nói không phải Vân gia, có thể ngươi không tin, dù sao hiện tại người cùng triều đình náo loạn nhiều nhất vẫn là Vân gia.” Dừng một lúc, hắn nói tiếp: “Hiện tại, rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao bề trên muốn diệt trừ ngươi.”
“Vì sao?” Vân Phi Vũ cũng cảm thấy tò mò với chuyện này.
“Ngươi là một biến số, những kẻ gặp phải người hoặc cùng ngươi có liên quan đều phát sinh biến hóa. Mượn chuyện lần này mà nói, vốn hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta, nhưng không dự đoán được lại bị ngươi phá hỏng. Ngươi không chỉ giải được độc của Mạc Ngôn, lại trực tiếp tìm ra ta, khiến cho ta phải phơi bày mọi thứ trước mặt ngươi.”
Nhìn vẻ chua sót trên mặt nam nhân, thiếu niên cười nhạt: “Ý ngươi nói, ngươi cũng đã thay đổi, đúng không?”
“Đúng vậy.” Triệu Nhất Thanh cười khổ: “Ngươi có thể khiến cho khối băng như Duẫn đô úy động tâm với mình, ta thật sự bội phục ngươi.”
Vân Phi Vũ cười gượng, lập tức nói sang chuyện khác: “Vậy hiện tại ngươi muốn làm sao? Nhiệm vụ thất bại, chỉ sợ Vân gia sẽ không buông tha cho ngươi.”
“Đúng, vậy nên ta muốn mang theo Tiểu Bảo mai danh ẩn tích…”
“Mang Tiểu Bảo đi?” Thiếu niên không khỏi đề cao giọng vài lần: “Chẳng lẽ ngươi muốn đặt Tiểu Bảo trong nguy hiểm cùng mình?”
Triệu Nhất Thanh bình tĩnh nhìn y, thần sắc vô cùng kiên quyết: “Ta có thể buông tha hết thảy, nhưng chỉ có Tiểu bảo là không thể. Hơn nữa, bề trên đã biết sự tồn tại của Tiểu Bảo, đặt hắn trước mắt người nọ, ta không an tâm.”
Vân Phi Vũ im lặng, tuy rằng nam nhân nói hợp tình hợp lí, nhưng Trần Bảo Quang là do cậu hắn tự mình phó thác cho y, tự nhiên lại mất tích một cách vô lí như vậy, nhất định không thể giải thích. Muốn y để cho Tiểu Bảo đi theo kẻ này chạy trốn khắp nơi, y cũng không chịu nổi, chẳng thể an tâm.
Nhìn về phía nam nhân, thiếu niên mở miệng: “Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi bàn tay của Vân gia hay sao?”
Vừa nghe lời này, Triệu Nhất Thanh ảm đạm: “Cũng chẳng còn biện pháp nào khác, cùng với việc chờ chết thì không bằng chạy trốn. Biết đâu quan vài năm sau, Vân gia sẽ quên mất chuyện của ta, có thể là….”
“Đừng nghĩ linh tinh.” Thiếu niên lắc đầu: “Ngươi theo Vân gia lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không hiểu bọn họ sao? Bọn họ là người như thế nào, ngươi cảm thấy… Bọn họ sẽ bỏ qua cho sự thất bại đó, hoặc là lần phản bội này?”
Triệu Nhất Thanh không nói, thiếu niên lẳng lặng nhìn, không khí lâm vào bế tắc.
Thanh âm sàn sạt đột nhiên vang lên, hai người cảnh giác nhìn chung quanh, những tia lửa đột nhiên dấy lên, ánh đỏ nhuộm lên bầu trời: “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.” Trì Phượng Thanh cùng binh sĩ cầm đuốc bước ra: “Ta đoán được ngươi sẽ tìm hung thủ đối chất, ha hả…”
“Ngươi…” Triệu Nhất Thanh oán hận trừng thiếu niên, lắc mình muốn tấn công.
Vân Phi Vũ rất muốn nói mình không bán đứng hắn, nhưng nhìn nam nhân lúc này, y hiểu hắn sẽ không nghe lọt bất luận điều gì, nhanh chóng động thân thoát khỏi công kích: “Ngươi bình tĩnh một chút.”
“Người đâu, bắt lấy tên này.” Trì Phượng Thanh vung tay lên, binh sĩ cầm lợi kiếm trong tay, bắt đầu thu hẹp vòng vây.
Đột nhiên, một người nhảy ra khỏi bụi cỏ bên tảng đá lớn, chắn trước người Triệu Nhất Thanh, khóc nức nở hô to: “Không được đụng tới hắn, Triệu sư huynh không phải người xấu, hắn không phải người xấu.”
“Tiểu Bảo?” Hai người đồng thời kinh hô,
Trần Bảo Quang mang đôi mắt đong đầy nước mắt nhìn về phía thiếu niên: “Tiểu Vũ, đừng bắt Triệu sư huynh được không? Hắn không phải người xấu, đừng bắt hắn được không?”
“Tiểu Bảo…” Vân Phi Vũ khó xử nhìn Tiểu Bảo, sau đó liếc nhìn Trì Phượng Thanh, vẻ mặt của người này vẫn không đổi, chỉ sợ hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Tâm tư thoáng đổi, thiếu niên đột nhiên tấn công đi lên: “Tiểu Bảo, mau tới đây, hắn là kẻ nguy hiểm, nghe lời ta, mau tới đây.”
Trần Bảo Quang vừa định nói chuyện, cổ đột nhiên bị nắm lấy, Triệu Nhất Thanh lôi hắn về phía sau, rống lớn: “Không được lại đây, nếu không ta sẽ giết hắn.”
“May mà người này phản ứng nhanh, không lãng phí ta ra hiệu.” Vân Phi Vũ làm bộ như bị dọa, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích: “Triệu Nhất Thanh, ngươi mau thả Tiểu Bảo ra, nơi này đều là người của ta, ngươi cản bản không thể trốn thoát.”
Ngoài mặt nói như vậy nhưng với sự hiểu biết của mình đối với người này, hắn sẽ không hành động nếu chưa có sự chuẩn bị trước. Dù sao mình cũng chỉ nói có giao tình với hắn, nhưng không thể đối xư thật lòng hoàn toàn, cũng chỉ có thể tin tưởng vào kế hoạch của hắn.
Nếu hiện tại bị bắt lại, hắn chỉ có một con đường chết, dù sao cũng phạm vào tội ám sát quan viên triều đình. Tuy không tin hắn có thể trốn thoát sự truy đuổi của Vân gia, nhưng chết ở nơi này thì Tiểu Bảo nhất định sẽ vô cùng đau lòng. Vì vậy, y không thể không giúp hắn.