CHƯƠNG 156:TIẾN CUNG DIỆN THÁNH
Hôm sau, Vân Phi Vũ đi làm thủ tục xuất ngũ, tuy rằng không để ý tới việc lĩnh thưởng, nhưng trên người không có tới nửa điểm ngân lượng, hơn nữa y sắp sửa rời khỏi Diên kinh, đương nhiên không có thời gian kiếm tiền, đành phải đi tới phòng tiền lương nhận ngân lượng.
Việc xuất ngũ của binh lính cùng việc lĩnh ngân lượng thuộc hai phạm trù khác nhau, bởi vì nhiều người nên phải đặt địa điểm tại phủ nha, thuận tiện giải quyết cho mọi người. Tuy nhiên, khi thiếu niên hoàn thành mọi thủ tục, chuẩn bị rời đi thì Mạc Bạch lại xuất hiện trước mặt y.
Nhìn người nọ mỉm cười bước về phía mình, Vân Phi Vũ đành phải bất đắc dĩ nghênh đón y, cung kính thi lễ: “Mạc ngự sử, thực trùng hợp.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã đoán được người này tới đây là vì mình, thiếu niên chỉ không rõ là vì việc phong thưởng hay y đã nổi lên lòng nghi ngờ với mình.
“Không phải trùng hợp, ta tới đây là để tìm ngươi.”
Vốn đang muốn cười đùa nói mấy câu, nhưng người trước mắt không cho y chút cơ hội, nói thẳng ý đò tới đây, cho dù có muốn chạy thì hiện tại cũng chẳng đi được.
“Ha hả, chẳng biết Mạc ngự sử tới gặp một tên vô danh tiểu tốt như ta là có chuyện gì?”
Mạc Bạch nhíu mày, trong ấn tượng của y, người nọ nhất định sẽ không nói chuyện hèn mọn như vậy, chẳng lẽ y đã cảm nhận sai? Nhưng… Y quét mắt đánh giá thiếu niên một lượt: “Giữ lại rồi tính sau.”
Thanh âm trong trẻo, y mỉm cười: “Ở đây nhiều người lắm. Hạ Vũ tiểu huynh đệ cùng ta tới nơi khác nói chuyện được không?”
Nếu không đi được, vậy xem y có mục đích gì cũng được. Vân Phi Vũ gật đầu.
Ra khỏi phủ nhan, hai người tiến vào một trà lâu (quán trà). Mạc Bạch không lập tức đề cập tới vấn đề chính mà chỉ phẩm trà, ăn điểm tâm, nói chuyện thiên nam địa bắc. Cho tới khi thiếu niên không còn nhẫn nại định lên tiếng, lúc này y mới buông chung trà trong tay.
“Hạ Vũ.”
“A?” Bị gọi một tiếng như vậy, những lời thiếu niên vừa định thốt ra cũng đã quên hơn phân nửa.
“Vì sao không muốn góp sức cho triều đình?”
Đón nhận ánh mắt nghiêm túc của người nọ, thiếu niên do dự một hồi, sau đó thản nhiên nói: “Ta đã quen hành tầu giang hồ, không muốn bị trói buộc. Hơn nữa…” Y dừng lại, nhìn thẳng người đối diện: “Triều đình có quá nhiều chuyện lục đục, ngươi lừa ta gạt. Ta không thích những điều đó.”
“Chẳng phải bên ngoài cũng như vậy hay sao?” Mạc Bạch lập tức phản bác: “Ngươi không nghĩ bên ngoài càng thêm nghiêm trọng? Ít ra, triều đình còn có quy củ trói buộc, nhưng trong chốn giang hồ lại không chú ý tới những điều này, chỉ có duy nhất một chân lý là cá lớn nuốt cá bé.”
“Ngài nói đúng lắm.” Vân Phi Vũ gật đầu tán thành, cười nhạt: “Chẳng qua, ta chưa từng nghĩ tới việc gióng trống khua chiêng hành tẩu trong chốn giang hồ. Ta chỉ muốn lặng lẽ đi khắp nơi ngắm cảnh, nhấm nháp mỹ thực khắp thiên hạ. Chỉ như vậy mà thôi.”
“Không giống, căn bản không giống.” Mạc Bạch âm thầm kết luận trong lòng. Người nọ thường hành động mà không màng tới hoàn cảnh hay hậu quả, mặc dù không cố ý nhưng luôn vô tình gieo dắt mầm họa khắp nơi, còn thiếu niên trước mắt…Dựa những điều nghe được từ người khác, những thứ mình chính mắt nhìn thấy, căn bản họ là hai người khác nhau. Chính là… cảm giác quen thuộc thiếu niên truyền tới y là từ đâu mà có?
“Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh…” Thấy y không nói lời nào, Vân Phi Vũ nhịn không được liền lên tiếng gọi.
“A… thật có lỗi, ta nghĩ một chút việc. Đúng rồi, chúng ta nói đến đâu rồi?” Mạc Bạch lấy lại tinh thần.
“Người này cũng có lúc thất thố nha, ta nhớ rõ y là người rất khôn khéo mà!” Thiếu niên mỉm cười: “Nói đến dự định sau này của ta. Mạc tiên…” Trong lòng cả kinh, y đột nhiên hiểu ra mình vừa gọi người nọ là gì. Y bất tri bất giác dùng cách xưng hô trước kia: “A, không biết Mạc ngự sử còn muốn hỏi vấn đề gì khác hay không?”
Vẻ kinh hoảng của thiếu niên không thoát khỏi ánh mắt Mạc Bạch, hơn nữa, từ Mạc tiên sinh kia…. khiến cho y nhớ ra hình như vừa rồi thiếu niên cũng đã gọi mình là Mạc tiên sinh. Lúc đó y vẫn chưa phản ứng lại, hiện tại ngẫm tới, bằng quan hệ hiện tại của bọn họ, hình như vẫn chưa thân thiết tới độ có thể xưng hô như vậy. Tuy nhiên, thiếu niên thốt ra lời ấy thật tự nhiên, chẳng lẽ…
Đôi mắt Mạc Bạch sáng như đuốc, tựa như lưỡi dao sắc bén bắn về phía thiếu niên, giống như muốn xuyên thấu y.
Vân Phi Vũ đón được tầm mắt của y, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm đã vô cùng hoảng hốt. “Bị phát hiện rồi sao? Sẽ không đâu, căn bản chỉ là một câu xưng hô, chắc sẽ không nhận ra.”
Cố gắng nở nụ cười cứng ngắc, thiếu niên mở miệng: “Mạc ngự sử, ngài còn việc gì muốn hỏi không? Không còn thì ta phải rời đi.” Nói xong, thiếu niên định đứng lên rời đi.
Vượt qua bàn giữ chặt thiếu niên, Mạc Bạch nhấn thiếu niên ngồi xuống, cười tủm tỉm: “Nói còn chưa dứt lời sao đã vội rời đi. Ngồi xuống nói cho xong chuyện, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Thiếu niên chẳng biết làm sao, đành phải ngồi xuống, áp chế cảm giác bối rối, bình tĩnh chăm chú nhìn người đối diện, chờ y lên tiếng.
“Thật ra lần này tìm ngươi vì chuyện phong thưởng.” Thấy trên mặt y có chút dao động, Mạc Bạch tiếp tục nói: “Hoàng thượng đã suy nghĩ lại, nói có thể rút lệnh phong quan lại. Có điều…”
“Có điều như thế nào?” Nếu có thể giải quyết việc này là tốt nhất, Vân Phi Vũ lập tức lên tiếng hỏi.
“Cắn câu!” Mạc Bạch vuốt vuốt chòm râu, trong mắt thoáng hiện lên một chút thành công, chậm rãi mở miệng: “Nhưng hoàng thượng yêu cầu được gặp ngươi một lần.”
“…Gặp ta?” Thiếu niên kinh ngạc.
“Đúng, gặp một mình ngươi trong hoàng cung.”
Thiếu niên nuốt một ngụm nước miếng, tuy vẫn luôn muốn vào hoàng cung ngắm nhìn một lần, nhưng tiến vào nơi đó trong tình huống này hình như không phải quyết định sáng suốt.
“Ngươi an tâm, ta có thể cam đoan hoàng thượng chỉ muốn nói với ngươi mấy câu mà thôi, không còn mục đích khác.” Thấy y trầm mặc không nói, biết y đang lo lắng chuyện gì, Mạc Bạch vội vàng mở miệng.
Người trước mắt đã nói như vậy, bản thân tiếp tục hoài nghi cũng không nên. Vân Phi Vũ hơi cúi đầu, cung kính nói: “Hết thảy đều nghe theo lời an bài của Mạc ngự sử.”
“Vậy dùng xong bữa trưa sẽ nhập cung diện thánh, được không?” Mạc Bạch mỉm cười nhìn y.
Thiếu niên không do dự, gật đầu: “Được.”
Đi trên hành lang gấp khúc, Vân Phi Vũ theo sau Mạc Bạch. Y vẫn luôn cảm thấy hứng thú với hoàng cung, nhưng hiện tại thực sự không có tâm trạng nhàn hạ thoải mái thưởng thức cảnh sắc chung quanh.
Tuy đã đồng ý với yêu cầu diện kiến, nhưng sắp đối mặt với người nọ, trong lòng thiếu niên không khỏi bất an. Y hiểu bản thân sắp biến thành miếng thịt dê, nếu hoàng đế kia đột nhiên trở mặt, bản thân y có chạy đằng trời, muốn trốn cũng trốn không thoát. Chẳng phải y không tin lời cam đoan của Mạc Bạch, nhưng tục ngữ có câu ‘gần vua như gần hổ’, ai có thể hiểu rõ suy nghĩ của bậc đế vương?
“Tới rồi.”
Nghe người phía trước lên tiếng, thiếu niên dừng bước, ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi ghi “Dạ Hòa Điện.” trên cao.
“Đây là nơi hoàng thượng nghỉ ngơi.” Mạc Bạch nghiêng người nhìn thiếu niên, sau đó kéo y một chút, dẫn đầu vào trong.” Vào đi.”
Thiếu niên chần chờ một lúc: “Không cần thông báo?”
“Không cần.” Mạc Bạch quay đầu lại, cười với y: “Thật ra hoàng thượng rất dễ gần, ngươi không cần lo lắng.”
“Dễ gần sao?” Thiếu niên ôm nghi vấn đi vào trong điện, hơi giương mắt đã thấy người nọ mặc một thân hoàng bào nhàn nhạt, ngồi ngay ngắn trên rên chiếc ghế đối diện với mình.
Mạc Bạch đưa mắt ra hiệu cho Khung Tử Dạ, sau đó yên lặng rời đi, thuận tiện cho những người hầu hạ chung quanh lui xuống, chỉ để lại hai người bọn họ.
Thiếu niên không chú ý tới điều đó, lập tức cúi người quỳ xuống mặt đất, vừa âm thầm đoán những lời người nọ sắp nói, vừa cung kính thi lễ: “Thảo dân Hạ Vũ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
…Không có phản ứng cũng chẳng hề có động tĩnh, trong điện yên tĩnh không một thanh âm, trừ bỏ tiếng hít thở của hai người, chung quanh không có tiếng vọng.
“Quả nhiên việc đó không thể giải quyết dễ dàng như vậy. Có thể dễ dàng ở chung với bậc đế vương?” Vân Phi Vũ cười khổ: “Quên đi, quỳ như vậy chậm rãi chờ đợi.”
Tuy rằng đã đồng ý với Mạc Bạch nhưng y vẫn chưa quy định mình nên làm như thế nào. Chống đầu ngồi trên ghế, lẳng lặng quan sát người đang quỳ dưới chân, cân nhắc, không ngừng suy tư, cho đến khi trầm hương trong phòng cháy hơn phân nửa mới phát giác người nọ vẫn đang quỳ.
Trong lòng hắn lại nổi lên cảm giác ghen tị vô cớ, đồng thời cũng có chút áy náy, cố gắng trấn tỉnh bản thân. “Quả nhiên ta rất tùy hứng.”
Không lên tiếng, đứng dậy đi tới gần người nọ, ngồi xổm xuống, chằm chằm nhìn y, khó hểu mở miệng: “Nếu trẫm không kêu ngươi đứng dậy thì ngươi vẫn quỳ như vậy sao?”
“Hả?” Vân Phi Vũ đột nhiên ngẩng đầu, quỳ gối một lúc lâu khiến đầu óc mơ hồ, thân thể khẽ nghiêng ngả.
Khung Tử Dạ vội vàng kéo y: “Ngươi không sao chứ?”
Lắc mạnh đầu, thiếu niên thản nhiên rụt tay về, vẻ mặt cung kính: “Thảo dân không sao, tạ ơn hoàng thượng quan tâm.”
“Ta khiến người ta chán ghét như vậy sao?”
Nhìn thấy hành động cự tuyệt của thiếu niên, Khung Tử Dạ lại nổi giận, vừa định xoay người không quan tâm tới y lại nhớ tới lời dặn của Mạc Bạch, hắn đành phải cưỡng chế cảm giác tức giận cùng bất mãn trong lòng, lạnh nhạt mở miệng: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Vân Phi Vũ chậm rãi đứng lên. Quỳ hơn nửa canh giờ khiến cho đôi chân tê rần không còn cảm giác, y đành phải chống đầu gối, đứng lên từng chút từng chút một.
Nhìn bộ dạng của y, Khung Tử Dạ có chút không đành lòng, quan sát chung quanh mới phát hiện trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ. Thấy bộ dạng gian nan của thiếu niên, nghĩ nghĩ, hắn lập tức đi qua ôm lấy, chẳng để ý tới ánh mắt kinh ngạc của y, đưa y tới ngồi lên ghế, sau đó chỉ tay về phía đầu gối của y: “Đau lắm sao?”
“A… không.” Vân Phi Vũ liên tục lắc đầu, mắt mở to nhìn người đối diện. Việc vừa rồi khiến y thực sự sợ hãi.
Khung Tử Dạ nâng mi, thản nhiên nói: “Là trẫm hại người thành ra như vậy, đương nhiên trẫm phải nhấc ngươi rồi.”
“Nhấc?” Nghe từ này, Vân Phi Vũ dở khóc dở cười.
Nhìn người nọ, thấy hắn nhíu mày nhìn đầu gối của mình, thiếu niên đột nhiên hiểu ra hắn đang suy nghĩ điều gì, lập tức nghiêng người, ôn tồn nói: “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, chỉ là thảo dân quỳ lâu nên mất đi cảm giác, qua một lát nữa sẽ ổn.”
Bị nói toạc ra tâm tư, gương mặt trắng nõn của Khung Tử Dạ thoáng ửng hồng, quay đầu đi, hơn nửa ngày mới nói: “Vừa rồi trẫm suy nghĩ chuyện khác nên quá thất thần, cho nên… xin lỗi!”
Hai chữ cuối cùng nói quá nhỏ, nhưng trong đại điện trống vắng này, thiếu niên vẫn có thể nghe rõ ràng. Tuy rằng rất kinh ngạc nhưng y vẫn chưa lên tiếng. Nhìn vành tai người nọ đỏ bừng, cảm giác không vui trước đó tiêu tan rất nhiều. Thân là đế vương, chắc hắn chưa từng tạ tội với người nào, huống chi với một kẻ tầm thường như mình, cho dù là thật hay giả cũng được.
Thấy người nọ không nói lời nào, Vân Phi Vũ đành phải lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, chẳng hay người cho gọi thảo dân tới đây là vì chuyện gì?”
Ho nhẹ một tiếng, cảm giác nhiệt độ trên mặt đã dần biến mất, Khung Tử Dạ nhìn về phía thiếu niên, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không biết nên mở lời như thế nào, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng ve trong suốt, hắn nhanh trí đáp lời: “Cùng trẫm tới ngự hoa viên một chút, được không?”
Thiếu niên vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn thuận theo ý hắn, đứng lên, khom người: “Được, thảo dân tuân mệnh.”
Thấy thiếu niên đứng lên, đột nhiên nhớ tới chân y vẫn còn tê, Khung Tử Dạ vội vàng nói: “Không cần gấp như vậy, ngươi cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Đi khập khiễng vài bước, cảm giác tê cứng đã giảm bớt, thiếu niên mỉm cười: “Không sao cả.” trong lòng lại suy nghĩ: “Có lẽ người này đúng như những lời Mạc tiên sinh nói, thật ra hắn cũng không khó ở chung.”