Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 165: Chương 165




CHƯƠNG 163:RẤT CÓ HY VỌNG

Rượu quá tam tuần, mỗi người trên bàn tiệc đều bắt đầu nói nhiều hơn, Vân Phi Vũ vẫn cố gắng duy trì trạng thái thường ngày, nhưng người nọ luôn chăm chú thăm dò y như có như không khiến cho y căn bản không thể mặc kệ được. Cuối cùng, y đành phải dồn toàn bộ lực chú ý lên người tiểu tử kia, liên tục gắp thức ăn cho hắn.

“Ca ca, ta ăn không vô.” Tiểu tử kia tủi thân nhìn y, sau đó bĩu môi nói: “Ca ca còn chưa tự ăn miếng nào nha.”

“Xú tiểu tử này cố ý phá ta mà.” Vân Phi Vũ nheo mắt, xoa mạnh lên đầu hắn: “Tốt lắm, không ăn thì không ăn, cần gì phải giả vờ đáng thương như vậy chứ?”

Tiểu tử kia mím môi vài lượt, thiếu niên vừa thấy đã đau lòng không thôi, vừa âm thầm mắng bản thân, vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, ngoan, là ca ca không tốt. Vậy đệ ra kia tự chơi một lát, nhớ là không được chạy xa, biết không?”

“Ân.” Tiểu tử kia đứng dậy hôn chụt một cái lên má thiếu niên, kích động chạy ra khỏi bao sương.

“Tiểu Vũ, ngươi sắp vượt qua cảnh giới gà mẹ chăm con rồi đấy. Nếu sau này ngươi mà thành thân, có được hài tử của mình thì chắc phải cưng chiều hắn tới tận trời đấy nhỉ?” Trì Phượng Thanh trêu đùa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Duẫn Lạc, thấy người nọ có im lặng không chút tiếng động liền cảm thấy kỳ lạ, chẳng hiểu vì sao hắn lại không có phản ứng.

Đang lo không có chỗ phát tiết thì người này lại tự mò tới, Vân Phi Vũ mỉm cười: “Đương nhiên ta phải thương yêu hài tử của mình rồi, ta luôn lấy Trì phó tướng làm gương mà.”

Mọi người vừa nghe vậy đã cười ha ha cả lên. Đừng thấy Trì Phượng Thanh ở trong quân doanh cực kỳ oai phong mà lầm tưởng, hắn bị thê tử quản rất nghiêm, ngay cả nữ nhi trong nhà cũng chỉ nghe lời lão bà của hắn. Hắn làm cha mà trong nhà chẳng có chút địa vị. Việc này thì không chỉ những người ở trong quân doanh mới biết, khắp cả thành Diên Kinh này cũng truyền ầm cả lên. Chỉ là sợ hắn mất mặt nên mọi người mới không đề cập tới mà thôi. Vốn không nên nói việc này bên bàn rượu, nhưng hắn tự mình khiêu khích trước nên cũng chẳng thể phát hỏa, chỉ có thể thở dài một hơi, uống rượu giải sầu. Mọi người lại cười to không thôi.

Lần đầu thấy đối thủ mất mặt, Tống Tử Ương vô cùng cao hứng, bưng chén rượu hướng về phía thiếu niên: “Hạ Vũ, nào, ta kính ngươi một ly. Trước kia đắc tội nhiều lần, hiện tại Tống mỗ bồi tội cùng ngươi.”

Thiếu niên nâng chén rượu, mỉm cười: “Sự tình đã trôi qua từ lâu, Tống phó tướng không cần bận tâm như vậy. Nào, cạn chén!”

“Được, cạn chén!”

Hai người ngửa đầu uống cạn.

Thiếu niên vừa buông chén rượu, trong bát lập tức xuất hiện một miếng ngân nha kê ti. Tích Vô Nhai ôn hòa nói: “Nếm thử đi, đây là món ăn đặc sắc ở nơi đây.”

(Ngân nha kê ti: Thịt gà sắt mỏng hay còn gọi là thịt gà giá đỗ.)

Tâm Vân Phi Vũ run lên, không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải cố gắng nặn ra nụ cười, gật đầu với người nọ, sau đó vùi đầu dùng bữa. Khắp bàn tiệc lại nhất thời an tĩnh đến lạ thường. Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tuy nói từ trước tới nay Cửu thân vương luôn là người hòa ái dễ gần, nhưng có thể gắp thức ăn cho người khác thì chỉ có đương kim hoàng thượng mới từng được hưởng diễm phúc này. Vậy mà hiện tại hắn lại gắp thức ăn cho người mới gặp lần đầu, nếu như không phải mọi người tận mắt nhìn thấy thì căn bản không ai có thể tin được.

Hiện tại, Duẫn Lạc không hiểu được trong lòng mình đang có cảm giác gì. Rõ ràng hai người kia là lần đầu gặp mặt, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác nguy cơ trước giờ chưa từng có. Cảm thấy dường như hai người họ đã quen biết nhau từ rất lâu. Tuy rằng vẫn chưa nói với nhau được mấy câu nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy giữa hai người có gì đó khác thường, mơ mơ hồ hồ làm cho người ta sờ không được, đoán không ra.

“Đúng rồi! Nghe nói ngươi làm đồ ăn rất ngon, khi nào mới có dịp cho ta thưởng thức một chút tay nghề đây?” Tích Vô Nhai buông đũa, mỉm cười nhìn về phía thiếu niên.

“Đúng vậy! Lần trước vì có việc mới không ghé qua tiểu viện trong thành của ngươi, ta cũng muốn nếm thử một chút. Thế nào, khi nào mới chịu bộc lộ tài năng đây?” Mạc Bạch ngồi bên cạnh, vuốt râu nói đệm vào.

Nhớ tới món ăn lần trước được nếm qua, mọi người bất giác chép miệng. Hàn Thiết Ngưu lập tức hét lên: “Đúng vậy, Tiểu Vũ, khi nào đệ mới mời chúng ta tới nhà dùng bữa lần nữa đây?”

Tất cả mọi người đều trưng bộ dạng chờ mong, Vân Phi Vũ gật đầu, cười nói: “Không thành vấn đề, lúc nào cũng được.”

Trên bàn tiệc lại khôi phục cảnh huyên náo, kính rượu, dùng bữa, vung quyền, chỉ có một người đầy lòng tâm sự ngồi bên cạnh độc ẩm, thỉnh thoảng liếc thiếu niên cùng người nọ một cái.

Tuy nói uống nhiều cũng không say, nhưng sau khi uống một lượng rượu lớn, hiện tại thiếu niên cũng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, thật sự không muốn cử động nhiều. Về đến nhà, y căn dặn tiểu tử kia đi ngủ, sau đó về phòng mình ngả lưng. Mặc dù thân thể mệt mỏi nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến dị thường. Y bắt đầu hồi tưởng tất cả những việc xảy ra bên bàn tiệc.

“Tích Vô Nhai đã phát hiện ra sao? Nhưng vì sao hắn vẫn chưa nói ra? Hoặc giả hắn vẫn chưa phát hiện? Ta đã hóa trang thành như vậy mà hắn vẫn có thể nhận ra?”

Vân Phi Vũ vươn tay sờ mặt, nhớ lại tất cả các sự việc một lần, âm thầm thở dài: “Quả nhiên ta vẫn quá non tay. Mạc Bạch kia chính là một con hồ ly, chỉ sợ y cũng đã nghi ngờ ta, sau đó mới đưa người nọ tới đây.”

Trong đầu y lập tức nghĩ tới một màn ở tửu *** hôm nay. Nghĩ tới người nọ khiến tâm can y đau ê ẩm, không tự chủ được mà bắt đầu thì thầm: “Thánh… Thánh… huynh… nhận ra ta sao…”

Trở lại Vương phủ, Tích Vô Nhai cùng Mạc Bạch không lập tức về phòng nghỉ ngơi mà cùng nhau ở trong thư phòng uống trà, bàn chuyện.

“Vương gia, thế nào, người có nhận ra điều gì không?” Mạch Bạch buông chung trà, cười tủm tỉm nhìn về phía hắn.

Tích Vô Nhai ngồi xuống, ngưng thần suy nghĩ một lúc mới chậm rãi trả lời: “Dung mạo, thanh âm, hình dáng không giống, nhưng hôm nay y lại khiến ta có cảm giác người nọ đang ngồi bên cạnh mình.”

“Phải, ta cũng có cảm giác này.” Mạc Bạch gật đầu phụ họa: “Nhìn bề ngoài thì rõ ràng không phải người nọ, nhưng bản thân luôn cảm thấy khí chất của y thực giống như người nọ, vô cùng tương đồng.”

Tích Vô Nhai đăm chiêu, gật đầu, lập tức nói tiếp: “Bất quá, tính cách của y lại bất đồng. Bên ngoài nhìn không ra một chút sơ hở nào cả, chẳng lẽ chúng ta đã nhầm lẫn?”

Mạc Bạch thở dài, sau đó lắc đầu: “Vương gia, mới hơn một năm không gặp mà ngài đã không thể tin tưởng vào cảm giác của mình hay sao?”

Vừa nghe lời ấy, sắc mặt Tích Vô Nhai trở nên âm trầm: “Đã hơn một năm rồi. Mỗi lần nhớ tới cảnh y ngã xuống trước mặt mình, tâm can ta đau đớn vạn phần. Ta vẫn nghĩ, nếu khi ấy ta không tới đó, có lẽ hiện tại y vẫn còn sống. Nếu không phải do ta thì chắc chắn hiện tại y đang sống rất hạnh phúc. Mọi chuyện đều do một tay ta tạo thành. Mỗi ngày ta đều không ngừng nghĩ như vậy, không ngừng tự trách, nhưng chung quy y vẫn không trở lại được. Mặc dù ta luôn nghĩ y có thể chưa chết, nhìn thấy người giống y liền nhịn không được rồi đi thăm dò, nhưng chờ mong mãi cũng chỉ nhận được thất vọng, đã như vậy còn nhắc tới tự tin làm chi nữa.”

Nhìn vẻ mặt thống khổ của nam nhân, Mạc Bạch tiến lên vỗ vai hắn: “Vương gia, chuyện đó đâu phải do người gây nên, mong người đừng nên tự trách. Hiện tại vẫn chưa thể xác định y có phải người nọ hay không, và ngài cũng nói không tìm thấy thi thể người nọ dưới vách núi. Hơn nữa, thời gian trôi qua đã hơn một năm rồi, người trưởng thành sẽ khiến thân thể sinh ra không ít thay đổi. Khi đó y mới mười lăm tuổi, đúng vào giai đoạn trưởng thành. Dung mạo, màu da đều có thể thay đổi nhờ thuật dịch dung. Còn nữa, chẳng lẽ người không phát hiện, hôm nay, y luôn cố ý duy trì khoảng cách với người hay sao?”

Tích Vô Nhai cười khổ một tiếng: “Ta là vương gia, hôm nay lại là lần đầu tiên cùng y gặp mặt, không hòa đồng là chuyện thường tình.”

Mạc Bạch mỉm cười: “Xem ra vương gia quan sát vẫn chưa cẩn thận. Người không cảm thấy cho dù y cười hay nói chuyện với người vẫn luôn cố gắng cẩn thận từng li. Cảm giác đó không giống với việc kính sợ một vị vương giả, mà càng giống với việc đang sợ hãi bị phát hiện điều gì đó, đang cố gắng che dấu thứ gì đó.”

Nghe thấy những lời này, Tích Vô Nhai trầm tư, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Vậy… ý của ngài là y đang trốn tránh ta? Nhưng vì sao lại phải trốn tránh ta? Ta vốn sẽ không làm hại tới y.”

Nhìn nam nhân nhanh chóng nản lòng, Mạc Bạch thở dài: “Ái tình có thể khiến người ta thay đổi đáng sợ như vậy sao? Tại sao người này lại thể hiện bộ dạng đó?” Nghĩ nghĩ, y nghiêm trang nói: “Vương gia, nếu Hạ Vũ chính là Vân Phi Vũ thì ngài phải đứng ở vị trí của y để suy nghĩ. Trong tình huống đó, nếu là ngài thì ngài sẽ lựa chọn ra sao? Sẽ tiếp tục cuộc sống trước kia hay bắt đầu lại một lần?”

Đối diện với ánh mắt nam nhân, Mạc Bạch tiếp tục nói: “Kỳ thực, trước kia thuộc hạ đã phát giác người nọ muốn thoát khỏi thân phận Vân gia, ở bên ngoài luôn tự xưng mình là Kiều Phi Vũ. Cho dù rất nhiều người chán ghét Vân gia, nhưng cũng chẳng ít người muốn nịnh bợ Vân gia. Y vốn chẳng cần phải hành động như vậy. Chẳng qua y vẫn không thích cái tên gắn với họ Vân kia, chẳng lẽ người không phát hiện? Hơn nữa, nghe người nói thì kẻ họ Vân kia đối với y….”

Thấy sắc mặt Tích Vô Nhai nháy mắt biến thành khó coi, Mạc Bạch vội vàng chuyển giọng: “Cho nên, thuộc hạ cảm thấy y ngụy trang như vậy là muốn rũ bỏ thân phận Vân gia, trải qua cuộc sống của riêng mình. Kỳ thực như vậy là tốt nhất, đó cũng là cho ngài và y một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, không phải sao?”

Tích Vô Nhai vừa lắng nghe vừa gật đầu, yên lặng một lát, nghĩ thông suốt liền cười ha hả: “Quả nhiên Mạc tiên sinh là thầy tốt bạn hiền của ta, những lời ngài vừa nói rất chính xác. Nếu Hạ Vũ kia quả thật là y, vậy chỉ sợ y không chỉ trốn tránh một mình ta. Dù sao cũng phải bắt đầu lại một lần, cũng nên đem quá khứ vứt bỏ hoàn toàn. Ta đã hiểu, sau này ta sẽ tự mình tìm ra dấu vết. Nếu Hạ Vũ chính là Vân Phi Vũ, lần này ta nhất định sẽ… không bao giờ buông tay.”

Thấy nam nhân khôi phục biểu hiện như trước, Mạc Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Vương gia, người thấy tên tiểu tử hôm nay, chính là Hạ Tuyết, đệ đệ của Hạ Vũ đó, hình như hắn rất giống với bức họa hoàng tử Tây Chích quốc mà ta đưa cho ngài thì phải?”

“Đúng, quả thực có chút tương đồng.” Tích Vô Nhai gật đầu, sau đó nói tiếp: “Vẫn chưa tìm được tên hoàng tử kia?”

“Chưa tìm được.” Mạc Bạch suy nghĩ: “Bức họa kia được vẽ theo lời miêu tả của hoàng thượng. Dù sao cũng chỉ có một mình hắn từng gặp hoàng tử Tây Chích. Nhưng theo ta được biết, lần trước hoàng thượng tới tiểu viện của Hạ Vũ, vậy chắc hẳn hắn đã gặp tiểu tử kia, nhưng lại không có phản ứng gì. Cho nên ta không dám khẳng định Hạ Tuyết kia chính là Ô Ân Kì.”

Tích Vô Nhai trầm tư một lát: “Như vậy đi, cho dù tiểu tử kia thật sự là hoàng tử Tây Chích quốc thì cũng chỉ là một tiểu hài tử bị Tây Chích vứt bỏ. Hạ Vũ thường xuyên tiến cung nên chắc chắn cũng biết việc này. Y làm như vậy khẳng định đã có dụng ý riêng, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều.”

“Được.” Mạc Bạch gật đầu, cười nói: “Còn chưa xác định Hạ Vũ có phải người nọ hay không mà vương gia đã bao che khuyết điểm như vậy. Nếu là thật, chẳng phải vương gia còn…”

Tuy lời tiếp theo chưa thốt ra nhưng Tích Vô Nhai cũng hiểu được. Hắn không phủ nhận tâm tư của mình, chỉ dương dương tự đắc nhướn mi, sau đó ngưng thanh mở miệng: “Mất đi mới hiểu y quý giá tới nhường nào. Ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống của y thì ta cũng cam tâm tình nguyện. Tuy rằng chưa thể khẳng định y là người nọ, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, vậy ta cần phải tận lực bảo vệ y, kể cả người mà y quan tâm, việc mà y chú ý.”

“Aizz, vương gia, ngài thật là…” Mạc Bạch lắc đầu nhưng cũng không nói lại.

Tích Vô Nhai nhìn y, sau đó mỉm cười. Tuy biết như vậy là không tốt, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn nhất định phải nắm lấy, không được phép buông tay!

=========================================================================================

+ Ngân nha kê ti

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.