CHƯƠNG 183:ĐÊM HỖN LOẠN
Tiến vào giờ hợi, yến tiệc kết thúc, Mạc Ngôn say mèm cáo từ, mà Vân Phi Vũ bị Mạc Bạch kêu đưa hắn về nhà. Lần đầu tiên cùng phụ thân ở chung, y có một chút khiếp đảm, mà người nọ mặc dù say vẫn nhìn ra y bất an lo lắng, vỗ vai y trấn an: “Không cần cố gắng thay đổi cái gì cả, cứ như trước kia là được. Thuận theo tự nhiên.”
Gương mặt hiền lành, nụ cười ấm áp, đây chính là thứ mà y luôn mong muốn. Tình thương của cha chính là thứ mà y khát vọng nhưng chưa bao giờ đạt được. Tuy rằng người này chỉ là nghĩa phụ, nhưng thân sinh phụ thân cũng chưa bao giờ cho y một chút quan tâm: “Phụ thân, hẳn là như vậy.”
Đỡ Mạc Ngôn bước đi nghiêng ngả, thiếu niên đột nhiên nhớ tới khuôn mặt tươi cười gian trá của Mạc Bạch trước khi rời đi, đột nhiên nhớ tới việc dường như sau này mình phải gọi y là thúc thúc, trong lòng nhất thời sinh ra một chút kháng cự: “Có chết cũng không gọi lão hồ ly kia là thúc thúc.”
Hai người đi ngang qua Đông phố, tiến về phủ tướng quân.
Tối tháng chín đã có chút lạnh lẽo, bởi vậy người đi đường ban đêm không nhiều lắm, mà buổi tối ở Đông phố lại không người, những cửa hàng cũng đã dọn từ sớm. Hiện tại, trên đường cũng chỉ còn lại phụ tử hai người bọn họ.
Ánh trăng mỏng manh trải dài chiếc bóng của hai người trên mặt đất, Vân Phi Vũ đầy lòng nghi hoặc, nhịn không được liền mở miệng: “Tướng… nghĩa phụ, vì sao người vẫn chưa thú thê sinh tử?”
(Thú thê sinh tử: Cưới vợ sinh con)
Cảm nhận được thân thể người bên cạnh thoáng cứng lại, thiếu niên vội vàng nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, khiến nghĩa phụ khó xử rồi, thực xin lỗi!”
Mạc Ngôn dừng bước, vuốt đầu y: “Ngốc, ta có ý không trách ngươi, đó chỉ là một chuyện không thể nói ra mà thôi, không cần để trong lòng.”
“Vâng.”
“Chúng ta mau hồi phủ thôi, đầu ta có chút choáng váng.” Mạc Ngôn nhu nhu trán, cười nói: “Già rồi, uống rượu cũng kém hơn trước kia.”
“Nghĩa phụ còn chưa tới năm mươi, vẫn không thể tính là già.” Thiếu niên vừa đi vừa nói: “Có thể do hôm nay uống quá nhiều, lát nữa về ta sẽ nấu cho người một bát canh giải rượu.”
“Được.”
Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng vỗ tay thanh thúy truyền tới từ phía trước. Hai người lập tức ngừng bước, tiến vào trạng thái phòng bị.
Trong bóng đêm, một người chậm rãi bước ra. Y bào tối màu, khuôn mặt dưới ánh trăng lộ ra không rõ lắm, chỉ biết người nọ là một nam tử râu ria, dáng người cao gầy. Hắn vừa vỗ tay nhè nhẹ, vừa mỉm cười mở miệng: “Chậc chậc, phụ từ tử hiếu, quả nhiên khiến người ta hâm mộ nha!”
“Người này… cảm giác thật thân thuộc, nhưng cả người lại tản ra hương vị xa lạ.” Vân Phi Vũ nghi hoặc nhíu mày, che chắn trước người Mạc Ngôn, mở miệng: “Ngươi là người nào, chặn đường chúng ta với mục đích gì?”
Người nọ đến gần, lúc nhìn thấy thiếu niên thoáng ngẩn ra, sau đó cười nói: “Ta là ai? Nói cho ngươi chỉ sợ ngươi cũng chẳng biết. Về phần ta tới đây với mục đích gì.” Người nọ nhìn Mạc Ngôn phía sau y: “Chỉ muốn mời tướng quân tới một nơi làm khách thôi.”
Dư âm chưa biến mất, người nọ đánh úp về phía hai người nhanh như tia chớp. Thiếu niên kinh hãi, tung một quyền đánh về phía mặt người nọ, hô to: “Nghĩa phụ, người mau trở về vương phủ. Hắn tới là nhằm vào người đó, ta sẽ tạm thời ngăn lại.”
“Nhưng mà…”
Mạc Ngôn do dự, nhìn tốc độ người kia cũng có thể đoán ra, cho dù hai người liên thủ cũng không thể địch lại hắn. Thiếu niên còn có thể chống lại một lúc, mà năng lực bản thân lại hữu hạn, chỉ có thể lập tức trở lại vương phủ mới là lựa chọn tốt nhất. Nghĩ đến đây, hắn hô: “Tiểu Vũ, ngươi cố gắng cầm cự, ta đi cầu cứu vương gia.” Nói xong, hắn lập tức xoay người chạy về phía vương phủ.
“Chậc chậc, vừa rồi còn phụ từ tử hiểu cơ mà, đến bây giờ kẻ làm phụ thân lại chạy đi, ngươi vẫn muốn ngăn cản ta?” Người nọ đông trốn tây tránh khỏi quyền cước sắc bén bá đạo của thiếu niên, lại giống như đang xem trò vui, thỉnh thoảng chụp lên người y một chút, bóp một chút khiến Vân Phi Vũ tức muốn hộc máu.
Vân Phi Vũ hiểu mình căn bản không phải đối thủ của người này. Trừ bỏ lúc mới bắt đầu tấn công, người này không ra tay tiếp, chỉ vừa nói mát vừa trốn tránh, tuy khiến cho y cảm thấy nghẹn khuất cũng phẫn nộ, nhưng hiện tại chỉ cần có thể cầm chân hắn thì thế nào cũng xong.
“Aiz… không chơi cùng ngươi nữa, vẫn là làm chính sự quan trọng hơn.” Người nọ đột nhiên nhẹ nhàng phi thân về phía sau một trượng, nháy mắt thoát khỏi vòng công kích. Thiếu niên thấy vậy, lập tức đuổi theo.
Giống như đang chơi trốn tìm, mỗi lần thiếu niên tìm không thấy theo không kịp thì người nọ đột nhiên xuất hiện một chút, sau đó lập tức biến mất.
Vân Phi Vũ hiểu không nên tiếp tục truy đuổi, nhưng đáy lòng vẫn mang theo chấp niệm khiến cho y không thể ngừng cước bộ.
“Truy đuổi tới cùng là như thế này sao?” Thiếu niên quan sát bốn phía, cẩn thận điều tra động tĩnh chung quanh, nương theo ánh trăng ảm đạm, y phát hiện dường như mình đang đi vào một ngõ cụt, không khỏi âm thầm mắng: “Chết tiệt.” Vừa muốn xoay người rời đi, y đột nhiên phát giác thân thể không cách nào nhúc nhích, tiếp theo, tiếng người nọ truyền tới từ phía sau.
“Hừ, có nên nói ngươi là đồ ngốc không? Hay nên nói là chấp nhất? Rõ ràng biết có bẫy nhưng vẫn đi theo.” Tiếng nói khàn khàn mang theo âm hưởng mị hoặc.
Vân Phi Vũ tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chẳng biết làm các nào. Hiện tại y không chỉ không thể cử động, đến thanh âm cũng không thể phát ra. Tuy vô cùng khó hiểu với hành vi dụ dỗ mình tới đây của người này, nhưng trong lòng y vẫn canh cánh việc an nguy của Mạc Ngôn, vậy nên y cũng không ngừng hối hận với hành động nông nổi của mình,
Dường như đoán được y đang suy nghĩ điều gì, người nọ lại mở miệng: “Ngươi… có phải đang lo lắng cho vị nghĩa phụ kia hay không? Ngươi nghĩ rằng ta dụ ngươi tới đây, sau đó cho người khác đi vây bắt hắn? Hứ, ngươi cảm thấy ta cần thiết phải làm như vậy sao?”
Thiếu niên nghe vậy, nghi một chút: “Chính xác, dựa vào võ công của người này hẳn không cần phải làm như vậy. Rốt cuộc hắn muốn gì, giết ta sao? Có điều, muốn giết ta cũng đâu cần phải dụ ta tới đây, vừa rồi có thể động thủ luôn, vì sao lại….”
“Ta chỉ đột nhiên có hứng thú với ngươi mà thôi.” Người nọ lại đột nhiên mở miệng, thành âm trầm thấp gần bên tai khiến thiếu niên hoảng sợ: “Bắt người thôi mà, rất đơn giản, lúc nào cũng có thể làm được.”
“Vậy người muốn làm gì?” Thiếu niên nói không nên lời, đành phải đặt câu hỏi trong lòng, nhưng người nọ lại ôm cổ y từ phía sau, ghé bên tai y ngâm khẽ: “Không phải đã nói rồi sao, ta đột nhiên sinh ra hứng thú với ngươi!” Thân thể nóng bỏng tựa lên vai thiếu niên.
Cả người Vân Phi Vũ cứng ngắc, nội tâm vô cùng bài xích đụng chạm cùng người xa lạ, nhưng vì sao cái ôm ấp của người này… lại có một chút cảm giác quen thuộc? Hoặc là y đã cảm giác sai lầm?
Vành tai truyền tới cảm giác ướt át, ngay sau đó đai lưng bị cởi ra. Thiếu niên muốn chửi ầm lên nhưng hết cách, y chỉ có thể trừng lớn hai mắt, trơ mắt nhìn y phục trên người mình bị người nọ cởi ra. Người nọ xuất hiện trước mặt y trong nháy mắt, vuốt ve hai má y, miệng không biết đang than thở điều gì.
Ngoài miệng đột nhiên truyền tới cảm xúc mềm mại khiến Vân hi Vũ hoảng hốt. Trong trí nhớ, tựa hồ đã từng có cảm xúc đụng chạm như vậy, nhưng người trước mặt thực sự là kẻ hoàn toàn xa lạ.
“Khốn kiếp!”
Thiếu niên dùng sức cắn mạnh một cái lại bị người nọ nắm cằm dưới, nụ hôn như mưa rền gió dữ đặt xuống môi thiếu niên. Không khí trong phổi dường như bị rút cạn, tâm trí bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Rốt cuộc người nọ cũng rời khỏi môi thiếu niên, cầm phân thân thiếu niên cách mảnh khố mỏng, ghé bên tai y khàn khàn cười: “Mẫn cảm thật, mới như vậy đã cương rồi.”
Nội tâm không ngừng hò hét: “Giết ngươi, giết chết ngươi.” Nhưng thân thể lại bị người nọ đùa bỡn tới phát run, hưng phấn: “Khốn kiếp… ta muốn…. giết…”
Dục vọng chôn vùi tia lý trí cuối cùng, phát không ra âm thanh. Thiếu niên chỉ có thể mở miệng thật lớn, không ngừng thở dốc, thống hận thân thể *** loạn này, nhịn không được khoái cảm, y phóng thích.
Khoảnh khắc thân thể bị xỏ xuyên, đau lớn theo sống lưng lan tràn khắp thân thể, Vân Phi Vũ giống như cá mắc cạn, thất thần trừng mắt nhìn trời đêm, tựa như không có linh hồn.
Trong ngõ nhỏ phiêu đãng hương vị *** ngọt nồng cũng tiếng người nọ khàn khàn rên rỉ, tiếng thở dốc ồ ồ dồn dập cùng tiếng thân thể liên tục va chạm. Sau khi một tiếng rên rỉ nặng nề qua đi, hết thảy mọi thứ quay trở về yên lặng.
Người nọ ôm chặt thân thế thiếu niên, há miệng thở dốc từng ngụm. Một hồi lâu sao, hắn liếm vành tai thiếu niên, tiếng nói trầm thấp: “Thật muốn làm tiếp một lần nữa, có điều, hừ, nhanh thôi. Sau này chúng ta còn có thể gặp lại”
Người nọ biến mất quỷ mị như ma quỷ, thiếu niên cũng té ngã trên mặt đất. Huyệt đạo đã được cởi bỏ, nhưng phẫn nộ trong lòng cùng đau đớn nơi hạ thể khiến y không cách nào đứng thẳng dậy.
Nghe tiếng bước chân phía xa ngày một gần, sau đó lại nghe tiếng hét thật lớn: “Ai ở đó?”
“Là Tích…” Thiếu niên thất kinh, lập tức kéo y phục phía dưới, nghe tiếng bước chân ngày một gần, y hô to: “Đừng tiến vào!”
Tích Vô Nhai hít một hơi, nhấc tay ngăn lại: “Các ngươi đi nơi khác tìm kiếm!”
“Vâng.”
Thiếu niên lôi kéo y phục trên thân thể, chật vật chống tường đứng lên từng chút một, còn chưa đứng thẳng lên đã nghe âm thanh phẫn nộ của người nọ vang lên sau lưng: “Là ai làm?”
Phát giác nam nhân mang theo hỏa nộ đứng bên cạnh, Vân Phi Vũ cố gắng giữ giọng mình thật bình thản, chậm rãi nói: “Ta không sao. Tướng quân… Nghĩa phụ không sao chứ?”
Nam nhân không trả lời mà ôm y vào lòng, run run gầm nhẹ: “Nói cho ta biết… là ai làm? Ta muốn đem hắn ra bầm thây vạn đoạn!”
Trong mũi tràn ngập hương vị của nam nhân, thiếu niên dần bình tĩnh, y xoay người ôm lấy nam nhân, khẽ vuốt lên lưng hắn: “Ta không sao, thực sự không có việc gì, cứ coi như bị chó cắn một ngụm là được, thật sự không có việc gì.”
Cảm nhận được thân thể cứng ngắc của nam nhân dần dần thả lỏng, Vân Phi Vũ lập tức nói tiếp: “Chắc nghĩa phụ không có việc gì đúng không? Là người báo cho các ngươi tới đây sao?”
“Không có, đợi lát nữa nói sau. Chúng ta về trước.” Dường như nam nhân không muốn nói nhiều, ôm lấy thiếu niên phi thân lên không trung, xuyên qua bóng đêm như một trận cuồng phong, mang theo đầy người tức giận.
Trở lại vương phủ, hai người trực tiếp tiến vào dục trì. Thiếu niên nhìn hắn giận dữ, thưa dạ nói: “Ta tự tắm là được rồi.”
Tích Vô Nhai không nói gì, trực tiếp cởi y phục trên người thiếu niên, nhìn thân hôn ngân (dấu hôn) trên cổ trên ngực y, còn có lớp da bị trầy xát phía sau, hắm đấm mạnh một quyền lên thành dục trì, cố gắng kiềm chế tức giận khiến cho toàn thân đều run rẩy.
Khối đá hoa cương xinh đẹp vỡ làm hai, mà giữa kẽ tay người nọ cũng chảy ra dòng máu đổ tươi. Thiếu niên ngây người, lập tức ôm lấy tay hắn, rống giận: “Huynh làm cái gì vậy, huynh tự ngược mình làm chi, cho dù huynh có làm như vậy thì ta cũng không lưu lại. Thân thể này đã sớm dơ bẩn không cách nào chấp nhận được, ta căn bản không đáng để huynh phải làm như vậy.”
“Không, đừng nói như vậy.” Nam nhân vươn tay kéo y tới trước ngực, ôm chặt lấy: “Không cho phép nói như vậy! Đệ là bảo bối của ta, là bảo bối mà ta quý trọng nhất. Mặc kệ trên thân thể đệ đã từng xảy ra chuyện gì, đệ vẫn là bảo bối mà ta yêu thương nhất. Tiểu Vũ, ta yêu đệ, ta yêu đệ, ta yêu đệ….”
Thân thể Vân Phi Vũ nhất thời cứng đờ: “Thế này chẳng phải đã quay về điểm xuất phát hay sao? Vậy một tháng cố gắng kia rốt cuộc là vì cái gì? Không được!”
Y đẩy nam nhân, xoay người, kiềm chế âm thanh run rẩy: “Đừng nói những lời như vậy nữa, chẳng lẽ huynh đã quên những gì chúng ta ước định? Chẳng lẽ huynh muốn làm người không giữ lời?”
Phía sau đột nhiên không có tiếng động, thiếu niên hít sâu một hơi, lại nói: “Vừa rồi đã muốn hỏi, nghe lời huynh nói thì hình như nghĩa phụ vẫn chưa tới đây?”
Đợi một lát, người nọ trầm giọng nói: “Không có, là quản gia tướng quân phủ phái người tới hỏi,cho nên chúng ta ra ngoài tìm.”
“Nghĩa phụ đã xảy ra chuyện, ta muốn ra ngoài tìm người.” Thiếu niên chịu đựng cơn đau phía sau, nhanh chóng rời khỏi dục trì, mà nam nhân nhìn hành động của y cũng lẳng lặng đuổi theo. Từ lúc đó, hai người im lặng không nói.