CHƯƠNG 207:SA ĐỌA THÀNH YÊU MA
“Đây là cái gì?” Vân Phi Vũ cầm chiếc sa y trong suốt lên, ánh mắt khó tin nhìn người nọ.
“Y phục, nhìn không hiểu sao?” Hạ Tứ thản nhiên liếc y một cái: “Mặc xong lập tức ra đây.”
“Ngươi bắt ta mặc thứ này?” Vân Phi Vũ vung tay ném thứ y phục kia ra ngoài, từ sớm đã phải chịu bao tức giận, tới bây giờ cũng không thể nhịn được nữa.
Hạ Tứ cầm bộ y phục trên mặt đất lên, sau đó xoay người, bước từng bước tới trước mặt y, mặt không biến sắc, mở miệng: “Không mặc cái này thì ngươi muốn mặc cái gì. Hiện tại ngươi chỉ là nam kỹ, đừng quên thân phận của mình.”
Lời nói lạnh như băng bao trùm từ đầu tới chân, từ ngón tay thấu vào lòng bàn tay, tràn cả vào tâm trí khiên tâm can y co rút đau đớn từng cơn. Nam kĩ… nhớ tới lời Đỗ Lãnh nói ngày đó khiến cho thâm tâm y tự nghĩ mình là nam kỹ thì ra là thế này. Cướp đoạt tự do, giẫm lên tự tôn, bị người khác tùy ý xem xét đùa bỡn, hoàn toàn không có quyền lợi phản kháng. Đây chính là nam kĩ, mà bản thân y sẽ trở thành dạng người này.
Thở sâu, cầm lấy y phục trên tay người nọ, bình tĩnh nói: “Hạ ma ma dạy đúng lắm, ta sẽ mặc.”
Thấy người nọ khoanh tay không có ý định bước ra, Vân Phi Vũ thầm cười lạnh, xoay người bắt đầu thoát y, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này y mới chán nản ngồi xuống giường, vừa mới hạ quyết tâm lại bắt đầu dao động: “Con đường ta đã chọn rốt cuộc là đúng hay sai?”
Đi theo người nọ tiến vào một hội đường lớn, bên trong có mấy chục nam tử ngồi túm năm tụm ba, nhìn sa y nửa kín nửa hở trên thân thể họ, Vân Phi Vũ hiểu bọn họ chính là tiểu quan ở nơi này. Tuy nhiên, trong số đó có bốn người tựa như hạc trong bầy gà, ngồi đơn độc chung quanh một chiếc bàn, trên người bọn họ mặc y phục bằng gấm vóc vô cùng xa xỉ, nói vậy, bọn họ chính là bốn mùa, đầu bài của nơi này.
Hiện tại Hạ Tứ đã hoàn toàn trưng ra bộ dạng của một tú bà, chỉ thấy hắn thực xinh đẹp, bộ dạng tiêu sái đi tới chính giữa, sau đó vỗ vỗ tay: “Yên lặng một chút, đến đây, ta giới thiệu cho mọi người một chút, đây là huynh đệ mới của mọi người, tên y là Vũ Lạc. Mọi người nhớ phải hòa thuận nha!”
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, tất cả mọi người nhìn Vân Phi Vũ đang che mạn sa trên mặt, ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
(Mạn sa: Khăn che mặt bằng lụa mỏng)
Tuy không hiểu vì sao người nọ đột nhiên bắt mình phải dùng khăn che mặt, nhưng như vậy khiến y thoải mái hơn rất nhiều.”
“Xuân Liễu.”
“Vâng, ma ma.”
Một nam tử thân mặc cẩm bào xanh đậm bước ra từ phía bàn của bốn mùa, khuôn mặt thanh nhã tuấn mỹ, nhìn nụ cười tươi tắn của hắn liền có cảm giác như được gió xuân vờn quanh, thực ấm áp.
Hạ Tứ kéo Vân Phi Vũ qua, nói với hắn: “Hôm nay Vũ Lạc sẽ theo hầu hạ ngươi.”
Xuân Liễu hơi kinh ngạc, nhưng lập tức đáp lại: “Vâng, Xuân Liễu nhớ kỹ.” Sau đó nhìn nam tử, cười ôn nhu: “Ngươi tên là Vũ Lạc sao? Có gì không hiểu cứ hỏi thẳng ta là được.”
Khó hiểu nhìn nam nhân bên cạnh, đối với dụng ý của hắn thì y nửa biết nửa không, nhưng lại thấy hắn không có ý muốn giải thích. Vân Phi Vũ nhìn về phía Xuân Liễu, gật đầu.
“Ngươi câm điếc sao? Chẳng lẽ không biết dùng miệng nói chuyện?” Hạ Tứ quát lớn.
Vân Phi Vũ nhẫn nhịn, kiềm chế cảm giác muốn phát hỏa, nhìn gương mặt hiền hòa của Xuân Liễu, nhẹ nhàng nói một câu: “Đa tạ!”
Hạ Tứ lại mở miệng: “Hôn nay Vũ Lạc đi theo Xuân Liễu, ngày mai tới Hạ Tịch, ngày mốt là Thu Thủy, cuối cùng là Đông Thanh, sau đó lại đổi một vòng.”
“Vâng, ma ma.”
Nam nhân nhìn về phía y, nam tử cúi đầu: “Vâng, Hạ ma ma.”
Qua hai ngày sau, rốt cuộc Vân Phi Vũ cũng hiểu được dụng ý của người nọ, chính là muốn y vứt bỏ bản thân từ tận đáy lòng, trở thành một nam kỹ chân chính, nếu như không muốn bị người khác tùy tiện đụng chạm quấy rầy thì phải học các kỹ xảo ứng phó nơi phong nguyệt này để tự bảo vệ mình.
Chớp mắt đã hơn hai tháng. Hôm nay, trời vừa mới sáng, còn chưa ngủ đủ hai canh giờ mà Vân Phi Vũ đã tỉnh lại, ngồi trên giường ngẩn người.
Đêm đêm hoan ca tiếu ngữ, ngợp trong quanh cảnh vàng son, dường như mỗi vai diễn đều không phải là y nhưng vẫn là đắm mình trong vai diễn đó, những lúc ngẩn ngơ, y cũng chẳng biết đâu mới thật sự là mình.
Vứt bỏ bản chất thật sự chẳng khác nào bắt y vứt bỏ mọi thứ trước kia. Nhưng, y làm không nổi, vậy nên y đành phải bức bách chính mình trở thành diễn viên xuất sắc nhất, có điều… “Hiện tại, người nào mới thực sự là ta?”
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói của Hạ Tứ vang lên từ ngoài cửa.
“Vâng, Hạ ma ma.”
Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, Vân Phi Vũ nhỏ nhẹ trả lời, sau đó lập tức bước ra mở cửa, mỉm cười nhìn người nọ: “Hạ ma ma dậy sớm nha, hôm nay có chuyện gì sao?”
Hạ Tứ gật đầu, nhìn nam tử trước mắt, hắn không biết diễn tả cảm giác trong lòng mình ra sao. Biến y trở thành như vậy chính là hắn, nhưng nhìn y xảo ngôn làm dáng trước mặt mình như vậy, trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.
Vươn tay vuốt lên má y, ôn nhu hỏi: “Hôm nay là lần cuối cùng ta dạy dỗ ngươi, đồng thời cũng là thử nghiệm ngươi, vậy muốn ở phòng dạy dỗ? Hay là ở phòng ngươi?”
Quay đầu nhìn lại, nhớ tới phòng dạy dỗ âm u, Vân Phi Vũ mở miệng: “Nơi này đi.” Tóm lại cũng phải mau chóng rời đi.
Nam nhân gật đầu, sau đó ôm y vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Bước vào phòng, lập tức trao nhau nụ hôn quấn quýt, chẳng ai có ý định chịu thua, dây dưa, chơi đùa, khiêu khích, sau đó Hạ Tứ lui lại, tán thưởng: “Rất được.”
“Vâng, là do Hạ ma ma dạy dỗ tốt.” Giọng nói quyến rũ của nam tử khẽ ngâm nga bên tai nam nhân, đôi tay như rắn nước dần bò lên cần cổ hắn, dùng thân thể của mình ma sát lên hạ thể mềm mại kia.
Hạ Tứ lập tức ôm lấy y đi tới bên giường, đôi bàn tay lướt qua một chút, toàn bộ y phục đã bị cởi xuống, nhiệt độ trong phòng đột ngột dâng lên.
Cảm nhận được phân thân cứng rắn của nam nhân khẽ cọ phía sau mình chỉ cách một lớp khố, thân thể Vân Phi Vũ thoáng cứng ngắc, nhưng nhát mắt lại dùng động tác nhấc chân câu thắt lưng hắn để che dấu.
Chủ động hôn lên môi người nọ, chiếc lưỡi đinh hương lướt qua vòm miệng, nghe hơi thở người nọ càng nặng nề, y dùng hai chân nhẹ nhàng kẹp lấy hạ thân người nọ qua lớp khố, chậm rãi ma sát.
“Uhm…” Sau tiếng rên rỉ mệt nhọc, Hạ Tứ gỡ đôi tay nam tử, thở gấp ngồi dậy: “Ngươi qua cửa.”
Nam tử đứng dậy, không thuận theo lại quấn lấy hắn, thầm nghĩ có thể tiếp nhận của người này, nhất định có thể tiếp nhận được người đó.
Y ngồi lên thân nam nhân, vừa lắc lư vòng eo khiêu khích vừa thấp giọng ghé bên tai hắn quyến rũ: “Hạ ma ma không cùng ta làm tới cùng hay sao? Chỗ này của ngài đang bốc hỏa thì phải?”
Thân thể đột nhiên bị áp xuống, cảm nhận được nam nhân mất đi bình tĩnh vốn có, hai tay không ngừng dao động trên thân thể mình, nụ hôn trên môi nóng bỏng như lửa, trước không khí trong phổi bị rút cạn, người nọ đột nhiên rời ra, nằm bên cạnh y thở hổn hển, một lúc lâu sau mới nói: “Rõ ràng ngươi không muốn, vì sao phải miễn cưỡng chính mình? Chẳng lẽ không sợ ta không tuân theo mệnh lệnh của Đỗ gia mà “muốn” ngươi sao?”
Vân Phi Vũ nghe vậy liền dừng khiêu khích trên thân thể nam nhân, khẽ cau mày: “Sao ngươi có thể nhận ra là ta không muốn?”
Nam nhân nâng cằm y, hôn nhẹ một cái lên môi, sau đó lập tức đứng dậy, nhìn y: “Còn nhớ lần ta cho ngươi dùng dược chứ?”
Vân Phi Vũ gật đầu, tùy tay kéo y phục trên thân: “Nhớ rõ, đó là lần đầu tiên ngươi dạy ta.”
“Phải, đó là lần duy nhất ngươi động tình, nhưng khi đó là bị hạ dược.”
“Có ý gì?”
Thấy y không hiểu, Hạ Tứ câu lên khóe môi: “Bản thân ngươi cũng không tự phát hiện rồi, khi ngươi thực sự động tình, thân thể sẽ mềm mại như không xương, cơ thể nóng kinh người, da thịt phiếm hồng quyến rũ. Mà vừa rồi, tuy biểu hiện của ngươi không thể chê, khiến người ta không thể phát hiện ra chút sơ hở. Nếu như ta chẳng phải người đã dạy dỗ ngươi, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ bị ngươi lừa mất.”
Nghe xong lời này, Vân Phi Vũ cúi đầu im lặng, miệng thì thầm: “Vẫn không được sao? Vẫn không thể gạt được mọi người sao?”
Nhìn bộ dạng y như vậy, tuy rằng không hiểu lời y than thở, nhưng Hạ Tứ vẫn mở lời an ủi: “An tâm, ngươi là do ta dạy dỗ cho nên ta có thể phân biệt rõ ràng, những người khác… nếu như không phải thực tâm yêu ngươi sẽ rất khó nhận ra.”
“Thật vậy chăng?” Vân Phi Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập sầu lo.
“Uhm.” Hạ Tứ nghiêm gật đầu nghiêm túc, sau đó nói: “Ba ngày sau chính là thời điểm ngươi lên đài. Tuy rằng ta không hiểu ước định giữa ngươi cùng Đỗ gia, nhưng đại khái cũng biết ngươi sẽ mau chóng rời khỏi nơi này. Mấy ngày nay ngươi nên cố gắng nghỉ ngơi, ta đi đây.”
Cửa phòng đóng lại, không khí trong phòng lập tức an tĩnh, Vân Phi Vũ chân trần đi tới bên cửa sổ. Sáng tháng chín đã rất lạnh, trên người lại chỉ khoác một chiếc áo mỏng nhưng dường như y đã mất đi cảm giác, chỉ thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhanh lắm, sắp rồi, Duẫn đại ca, các vị huynh đệ, sắp rồi.”
Hôm sau, Đỗ Lãnh tới, việc thực hiện pháp thuật bắt đầu.
Đứng ở gian ngoài, nhìn xuyên qua cánh cửa, nhìn nam tử lẳng lặng nằm trên giường tựa như đang ngủ, Đỗ Lãnh mở miệng: “Hách Nhĩ Khả, chuẩn bị ổn thỏa chứ?’
Nam tử mặc hắc y gật đầu với hắn, sau đó nhíu mày: “Vừa rồi khi lấy máu, ta phát hiện y bị người ta hạ Đồng Tâm Chú.”
Đỗ Lãnh nghe xong, thần sắc ngưng trọng: “Có thể giải trừ không?”
Nam tử lắc đầu, nghĩ một lúc mới đáp: “Nhưng có thể tạm thời áp chế.”
“Vậy cũng tốt, chỉ cần áp chế một tháng là được.” Đỗ Lãnh lạnh lùng đáp.
Thấy hắn như vậy, nam tử do dự một lúc lâu mới nói: “Tộc trưởng, thực sự phải làm như vậy sao? Y chính là ngoại sanh của ngài mà, nếu như bị người…”
“Hách Nhĩ Khả.” Đỗ Lãnh ngắt lời hắn: “Ngươi có biết Đồng Tâm Chú của y là do ai làm không? Ta đoán được.”
Nam tử nhìn hắn, khó hiểu.
“Toa đoán…” Đỗ Lãnh mỉm cười: “Là người thân cận nhất cùng Tiểu Vũ, vậy chỉ có thể là Tuyết Lê Hoa.”
“Cái gì?” Nam tử phẫn nộ quát lớn: “Sao Lê Hoa lại hạ Đồng Tâm Chú lên người y, chẳng lẽ nàng thích loại người ẻo lả như vậy? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng đó.”
“Ta là cha nàng, chẳng lẽ ta sẽ nói dối sao?”
Nam tử ngẩn người, chớp mắt đã lộ vẻ hung ác: “Tộc trưởng, ta đã hiểu, nếu không diệt trừ người này thì vu tộc ta sẽ bị nhiễm bẩn. Ngài an tâm, ta lập tức tiến hành.”
“Được, tất cả đều trông cậy vào ngươi!”
Ngày hai mươi sáu tháng chín, đêm, Noãn Đông Các náo nhiệt phi phàm, tuy rằng việc làm ăn thường ngày của bọn họ cũng không tồi, nhưng mấy ngày trước đã bắt đầu loan ra một tin đồn, nói hôm nay sẽ có người mới ra mắt mọi người.
Mặc kệ mang tâm tư ra sao, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò về người này, bởi vì nghe nói y độc vũ, mà bốn vị đầu bảng sẽ đệm nhạc cho y. Chẳng biết Noãn Đông Các vì cố ý tạo thanh thế hay vị này thực sự còn xuất sắc hơn cả bốn mùa. Mỗi người một cách nói nhưng cuối cùng vẫn không ra được kết quả, chỉ biết chờ màn biểu diễn bắt đầu.
Đêm, Đông Dương thành đèn hoa rực rỡ, Vân Khoảnh Dương bước đi không mục đích trên đường cái. Một tháng trước, nghe thám tử nói phát hiện tung tích của kẻ đứng đầu ma giáo kia, hắn lập tức xuất binh mã đuổi từ Cổ Xuyên thành tới đây, nhưng đã qua sáu ngày vẫn chưa thấy bóng dáng người nọ xuất hiện dù chỉ thoáng qua.
Đang lúc phiền muộn thì một thân ảnh màu xanh đột nhiên lướt qua trước mặt, thon dài thướt tha. Tuy rằng không thấy dược dung mạo nhưng dáng người lại cực kỳ tương đồng cùng người nọ. Không chút do dự, hắn lập tức bước theo, mà dường như người nọ phát hiện mình bị theo dõi nên đã hòa mình vào đám đông.
Lướt vào một ngõ tắt nhỏ, thừa dịp bóng đêm liền phi thân lên đỉnh lầu các, quan sát chung quanh, rốt cuộc cũng phát hiện người nọ trước một tòa tiểu lâu. Thấy hắn theo dòng người bước vào trong, Vân Khoảnh Dương cười lạnh một tiếng: “Nghĩ rằng chỉ cần dùng chiêu đó là ta không tìm được ngươi sao? Tư Vũ Thánh!”