Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 214: Chương 214




CHƯƠNG 212:ĐỀU LÀ KẺ ĐIÊN

Nụ hôn tựa như cắn nuốt, bàn tay to lớn không ngừng di chuyển trên thân thể, cảm nhận được bàn tay người nọ đang tham nhập vào cừu khố, quanh quẩn chung quanh mật huyệt, Vân Phi Vũ nâng hai chân lên, cố gắng đem toàn bộ thân thể của mình bày ra trước mặt người nọ.

Thế nhưng, người nọ chỉ khẽ vuốt ve trêu đùa chung quanh tiểu huyệt, căn bản không có ý tiến thêm bước nữa, nếu như không phải vật cứng rắn nóng bỏng kia không ngừng ma sát trên đùi mình, chắc y đã sớm hoài nghi nam nhân không có chút dục vọng nào với mình.

Những nọ hôn, từng đợt ve vuốt của nam nhân khiến Vân Phi Vũ khó hiểu, hoang mang. Y vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của hắn, thỏ thẻ quyến rũ: “Uhm… Dương, huynh không muốn ta sao?”

“Ta muốn.”

Trả lời không chút do dự, hơi thở nặng nề nóng bỏng, thanh âm khàn khàn trầm thấp khiến y hiểu nam nhân thực sự muốn mình, nhưng vì sao… “Chẳng lẽ chỉ vì lời hứa hẹn nực cười kia? Hắn cho rằng ta có thể yêu hắn?” Vân Phi Vũ thầm cười lạnh.

Đang muốn phản kích lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng bàn tay di động trên thân thể y vẫn không đình chỉ. Hắn ra lệnh cho người ngoài cửa: “Vào đi.”

“Vâng.” Ngoài cửa truyền tới giọng nữ nhân, hẳn là thị nữ phụ trách đưa cơm tới.

“Hắn cứ để người khác tiến vào như vậy sao?” Tâm Vân Phi Vũ bỗng nhiên đau thắt lại: “Quả nhiên thời gian trước đó chỉ là biểu hiện giả dối nhằm mê hoặc ta mà thôi. Còn hiện tại, rốt cuộc hắn cũng chịu lộ ra bộ mặt thật của mình. Chung quy, trong mắt hắn ta vẫn chỉ là công cụ tiết dục, là một gã nam sủng tầm thường.”

“Lanh canh” hai tiếng, màn trướng nặng nề buông xuống ngăn cách hai người với bên ngoài.

Vân Phi Vũ kinh ngạc: “Chẳng phải hắn đang định lăng nhục ta sao?”

Vân Khoảnh Dương vén tóc y, ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán, nói nhỏ: “Ngốc, sao ta có thể để người khác nhìn thấy thân thể bảo bối của ta được. Đây là quyền lợi của một mình ta thôi.”

Tuy rằng rất muốn giả bộ như không có việc gì, nhưng nghe những lời này, trong lòng bất giác nổi lên một chút âm ức. Quay mặt sang một bên che dấu nội tâm yếu ớt lại bị nam nhân nâng cằm, cẩn thận đặt lên môi y nụ hôn ngọt ngào.

“Vũ Nhi, đệ là bảo bối của ta. Mặc kệ đệ muốn làm gì, chỉ cần đệ không rời xa ta là được rồi. Nếu không có đệ, ta sống cũng chẳng có niềm vui. Vậy nên, mặc kệ mọi việc có dẫn đến đâu, đệ cũng đừng rời khỏi ta!”

Thanh âm nỉ non nhẹ nhàng tựa như thổ lộ tình yêu, lại càng giống như ám chỉ nhắc nhở, tâm trí Vân Phi Vũ nổi lên từng đợt sóng lớn: “Rốt cuộc hắn đã biết được điều gì? Hay là hắn chỉ đang thử ta?”

Nam nhân không để cho y cơ hội suy nghĩ, kéo tay y đặt lên hạ thân của mình, ghé bên tai y nói nhỏ: “Giúp ta xuất ra đi!”

Cự vật nóng cháy trong tay khiến Vân Phi Vũ cả kinh, bản năng khiến y muốn rút tay về lại bị bàn tay to lớn của nam nhân bao quanh, kéo tay y cùng nhau dây dưa.

“Biến thái!”Vân Phi Vũ bỗng cảm thấy chán ghét: “Người đang ở dưới thân hắn đây, vậy mà hắn lại đi thủ ***. Muốn thủ *** thì tự mình làm đi. Đúng là biến thái quá mức mà.”

Cố nén bực bội, cho đến khi nghe người nọ gầm nhẹ, sau đó cảm nhận được chất lỏng dính nhớp nóng bỏng phun đầy tay, dạ dày y bắt đầu nhộn nhạo, chỉ chực phun ra ngoài.

Bảo bối dưới thân không có chút động tĩnh, Vân Khoảnh Dương nghỉ ngơi một lát, sau đó ghé bên tai y nói nhỏ: “Vũ Nhi, đệ không sao chứ?”

Cảm giác khó chịu dần tiêu tan, Vân Phi Vũ nhìn về phía người nọ: “Ta không sao, huynh ổn chứ?” y chớp mắt nhìn người nọ, gương mặt dần ửng đỏ: “Huynh không cần kiềm chế như vậy, kỳ thực ta… cũng muốn làm với huynh.”

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của y, Vân Khoảnh Dương không nói gì, chỉ cười, sau đó lấy bộ y phục bên cạnh giúp y lau tay cẩn thận: “Dùng cơm đi, ta hơi đói bụng, chắc đệ cũng đói rồi, đúng không?”

“Uhm, được rồi!” Cho dù thất vọng với phản ứng của hắn nhưng cũng chẳng biết làm như thế nào, Vân Phi Vũ ngồi dậy, trong đầu không ngừng suy nghĩ: “Rốt cuộc phải làm như thế nào thì hắn mới chịu lên giường với ta? Chẳng lẽ phải nói yêu hắn?”

Sau đó, trừ bỏ ngày đầu tiên nam nhân ôm y ngủ một đêm, thời gian tiếp theo lại không hề cùng y ngủ chung một phòng mà trở về chủ uyển của mình. Bởi vậy, thời gian hai người ở bên nhau vơi đi một nửa, mà khi người nọ ở bên y cũng chỉ ôm một cái, hôn nhẹ lên hai má, ngay cả những nụ hôn mãnh liệt cũng hiếm hoi. Việc này khiến y có chút lo lắng, nếu mọi việc tiếp diễn như hiện tại, rốt cuộc khi nào mới có thể bắt đầu.

Còn gã thiếu niên tên Tùng Qua kia, trừ bỏ mỗi ngày lượn lờ trước mặt y một lúc, sau đó, đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Vân Phi Vũ hoàn toàn hiểu được việc này, chỉ sợ hắn không chỉ được phái tới giám thị y, mà đi theo y chỉ vì trà trộn vào sơn trang với mục đích khác. Tuy nhiên, trước mắt y chẳng có tâm tư quan tâm tới việc đó, chỉ muốn nhanh chóng cùng người nọ lên giường, nhanh chóng chấm dứt hết thảy.

Cứ như vậy trải qua nửa tháng, ngày hôm đó, Vân Phi Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn không trung u ám quạnh hiu, cảm thấy vô cùng tịch mịch: “Hiện giờ mẫu thân đang ở đâu? Tuyết Nhi đã kế thừa hoàng vị hay chưa? Hoàng thượng cùng Tích đại ca có khỏe không? Trì phó tướng cùng Tống phó tướng, còn có Thiết Ngưu ca nữa, bọn họ vẫn ổn chứ? Còn tiểu viện ở Diên Kinh nữa, phải chăng nơi đó đã phủ một tầng bụi dày? Chắc chắn trong sân đã phủ kín lá rụng…”

Nhung nhớ như độc dược ăn mòn y, ý nghĩ muốn lập tức chấm dứt hết thảy, rời khỏi nơi này càng thêm mãnh liệt. Y cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể kiên nhẫn, sắp chống đỡ không nổi nữa.

“Thùng thùng.” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền vào tai cắt ngang dòng suy nghĩ, y nghi hoặc nhìn về phía cửa, tối hôm qua người nọ đã nói hôm nay có việc nên không tới, Tùng Qua lại càng không phải, hai ngày nay đã chẳng thấy bóng dáng hắn.

Nghĩ một lúc, y xoay người, do dự nói: “Vào đi.”

‘Chi nha’ một tiếng, cảnh cửa bị đẩy ra, ngay sau đó, một nha hoàn với gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn bước vào.

Y chưa từng nhìn thấy nàng, dường như không phải người của Lan Uyển: “Ngươi là…”

Nghe người ta nói y rất giống ngũ tiểu thư, không ngờ lại là thật. Nghe thấy y hỏi, Phỉ Thúy lập tức ngừng quan sát, cung kính thi lễ: “Thất thiếu gia, phu nhân mời ngài tới gặp mặt.”

“Phu nhân?” Vân Phi Vũ buồn bực: “Mẫu thân của ta đâu có ở đây?”

“Là mẫu thân của thiếu chủ, đại phu nhân ở chủ uyển.”

“Hừm, nàng gọi ta tới làm cái gì chứ? Chẳng lẽ vì chuyện nhi tử của nàng?” Vân Phi Vũ không ngừng suy nghĩ: “Thôi vậy, tới đó khắc biết, nhân tiện gặp vị chủ uyển phu nhân vẫn luôn ẩn cư chưa từng lộ diện này cũng được.”

“Được rồi, đi thôi.”

Trên đường đi, biết nha hoàn kia tên Phỉ Thúy, Vân Phi Vũ nhiệt tình hỏi: “Phỉ Thúy tỷ, tỷ biết phu nhân của tỷ gọi ta tới làm gì không?”

Phỉ thúy nhìn y, vẻ mặt phúc tạp, sau đó lắc đầu.

“Aiz, thật sự là vì việc nhi tử của nàng rồi. Khẳng định là nàng biết nhi tử của mình thích nam nhân, sau đó tìm mình tới vấn tội.” Vân Phi Vũ thầm cười lạnh.

Bước vào tẩm phòng chủ uyển, thấy vị phu nhân gầy yếu, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, Vân Phi Vũ nhíu mày: “Đây là mẫu thân của hắn? Tuy rằng nghe nói thân thể nàng không tốt, nhưng nhìn như vậy quả thực rất… Hắn không biết quan tâm tới mẫu thân của mình hay sao?”

“Vũ Lạc bái kiến phu nhân.”

Từ khi người nọ tiến vào phòng, Hứa Như Yên đã giật mình hoảng hốt. Rất giống, rất giống ngũ nha đầu của Lan Uyển. Tuy nàng mới nhìn thấy nha đầu kia một lần duy nhất, nhưng bởi vì y cao hơn so với những nữ nhi khác nên nàng đặc biệt chú ý.

Thấy phu nhân nhà mình ngẩn người, Phỉ Thúy vội vàng đến trước giường gọi khẽ: “Phu nhân, thất thiếu gia thỉnh an người kìa.”

“A.” Hứa Như Yên lập tức lấy lại tinh thần, cười áy náy, sau đó chỉ vào một chiếc ghế: “Ngươi… tên là Vũ Lạc phải không, mời ngồi.”

“Ách..” Vân Phi Vũ ngây ngẩn, nàng khách khí như vậy không giống như muốn vấn tội, vậy nàng muốn gì?

Lễ phép ngồi xuống, nhìn vị phu nhân trên giường, lẳng lặng chờ đợi.

Nhìn nam tử bình tĩnh như vậy, Hứa Như Yên cũng không biết nói từ đâu. Nhi tử của mình thích người này là chuyện đã truyền đi khắp sơn trang. Trước kia nàng không có quyền can thiệp hành động của hắn, hiện tại lại càng không có khả năng đó. Hai năm này, nhìn nhi tử của mình ngày càng giống tên phụ thân cầm thú của hắn, lãnh khốc vô tình, nàng thực sự sợ hãi.

Lần này đột nhiên trở về sơn trang, nghe nói hắn còn dẫn theo một nam nhân, bọn hạ nhân lại nói nhi tử nàng cực kỳ sủng ái người này, còn bắt mọi người gọi y là thất thiếu gia khiến cho ai ai cũng cảm thấy mơ hồ, nhưng chẳng ai dám cãi lại mệnh lệnh của hắn, ngay cả nàng, khi đối mặt với hắn, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy trái tim lạnh run, bời vì… gương mặt lạnh lùng, lời nói cẩn trọng của hắn khi đó rất giống gã phụ thân ác ma kia.

“Ngươi… yêu Dương Nhi của chúng ta sao?”

“?” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn về phía nàng.

Hứa Như Yên đang định nói chuyện, nhưng cơn ho khan đột nhiên dâng lên khiến nàng phải ngừng lại. Phỉ Thúy vội vàng dâng trà, nói vào lời xoa dịu, một lúc lâu sau mới thấy nàng mở miệng.

“Nếu…” Phụ nhân cắn môi, dường như những lời sau đó rất khó thốt lên: “Ngươi thực tâm yêu hắn, vậy thì ngươi phải đối xử với hắn tốt một chút, nếu như chỉ vì ham tiền tài, vậy thì ngươi phải rời khỏi hắn. Ta có thể bồi thường cho ngươi.”

Hiện tại, Vân Phi Vũ càng thêm khó hiểu. Chẳng phải bậc phụ mẫu bình thường sẽ cực lực phản đối quan hệ như bọn họ sao? Nữ nhân này có vấn đề gì không vậy? Đã thế còn cổ vũ y yêu thương nhi tử của mình. Điều này thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

Dường như biết y đang suy nghĩ điều gì, Hứa Như Yên lộ vẻ chua sót: “Nếu Dương Nhi sinh ra trong một gia đình bình thường, ta nhất định sẽ phản đối hắn thích nam tử. Có điều… hắn được sinh ra trong Vân gia, nhất định không được hưởng cuộc sống bình thường như bao ai khác.

Phụ nhân dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Từ nhỏ hắn đã chịu đủ loại đau khổ, chưa bao giờ được hưởng thụ những thứ mà tiểu hài tử nên được hưởng, đã vậy hắn lại có một tên phụ thân không bằng cầm thú, ta…”

Hứa Như Yên đau lòng, bắt đầu rơi lệ: “Đều do ta quá vô dụng. Nếu trước kia ta không gả vào Vân gia thì tốt biết bao, Dương Nhi sẽ không phải chịu quá nhiều đau khổ như vậy. Cho nên ta cầu xin ngươi, nếu ngươi chỉ yêu hắn dù chỉ một chút, vậy ngươi hãy đối xử thật tâm với hắn được không. Ta nhận ra mà, hắn thực sự yêu ngươi, bởi vì lần này trở về, nụ cười trên gương mặt hắn đã ấm áp hơn rất nhiều. Hiện tại ta chẳng dám cầu xin điều gì quá xa vời, ta chỉ hy vọng Dương Nhi hạnh phúc, đây là ta…”

“Phu nhân.” Vân Phi Vũ lên tiếng ngắt lời nàng. Nghe nhiều như vậy, trong lòng y lại sinh ra cảm giác thương cảm dành cho hắn, đây là điều tuyệt đối không được phép xảy ra. Thấy phụ nhân thoáng giật mình nhìn mình, y thở sâu, đem áy náy chôn sâu ở đáy lòng: “Đại phu nhân, xin lỗi, nhất định ta sẽ khiến cho người thất vọng.”

“Phu nhân, người không hỏi xuất thân của ta sao?”

Tưởng rằng sẽ phải nghe lời cự tuyệt, nhưng thấy y hỏi như vậy, Hứa Như Yên mỉm cười: “Ta biết, nhưng chỉ cần Dương Nhi yêu ngươi, ngươi yêu Dương Nhi là được rồi. Thân phận cũng không chứng minh được điều gì, cũng như ta nắm được thân phận chủ mẫu Vân gia trong tay lại chẳng vui vẻ hạnh phúc như một nông phụ bình thường. Chỉ cần ngươi đối xử tốt với hắn là được.”

“Nữ nhân này cũng điên như nhi tử của nàng sao?” Vân Phi Vũ nhất thời chán nản, không cần nghĩ ngợi liền nói: “Nếu ta là huynh đệ ruột thịt của hắn, người còn chấp nhận cho ta cùng hắn ở bên nhau không?”

“Huynh đệ ruột?” Hứa Như Yên thất thần. Nàng biết trong Vân gia có bao nhiêu hài tử, tuy bộ dáng người này thực giống ngũ nha đầu, nhưng nàng nhớ rõ kẻ họ Vân kia không có bảy nhi tử.

Thấy vẻ hoài nghi trên gương mặt phụ nhân, mong muốn rời khỏi nơi này càng dâng lên mãnh liệt, hơn nữa, khiến cho y tức giận lại là… nghe xong lời nàng nói, thế nhưng y lại đau lòng vì người nọ.

Không muốn tiếp tục diễn nữa. Y đã chịu đựng đủ lắm rồi. Hiện tại, y chỉ muốn vạch trần tất cả, nói rõ mọi thứ, xem người nọ sẽ hành động ra sao. Giết y? Nhốt y lại? Hay là… Chẳng làm gì hết. Mới hơn mười ngày ngắn ngủi trôi đi, ở trong Vân gia u ám tựa lao ngục này, y cảm thấy chính mình cũng sắp phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.