CHƯƠNG 217:GIÂY PHÚT YÊU THƯƠNG
Mười ngày sau, vừa rời giường, Vân Phi Vũ đột nhiên cảm thấy trước ngực truyền tới cơn đau thấu tim, ngay sau đó, y phun ra một ngụm chất lỏng tanh nồng. Nâng tay lâu khóe miệng, nhìn chất lỏng màu đen còn thoảng mùi hôi hám.
“Bắt đầu rồi sao?” Y thì thào tự nói.
Đang sợ hãi, Vân Khoảnh Dương đẩy cửa xông vào, vẻ mặt thất kinh: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, đệ sao rồi?”
“A…” Bản năng muốn dấu đi, nhưng nhìn nam nhân đã tới trước mặt, y đành cười như không có chuyện gì nghiêm trọng: “Không có gì, chỉ ói ra một ngụm máu mà thôi.”
Nắm tay nam tử, nâng cằm y, Vân Khoảnh Dương quét mắt quan sát một lượt, sau đó ôm y thật chặt, thề thốt: “An tâm, nhất định ta sẽ giúp đệ khỏe lại. Nhất định sẽ như vậy!”
Nghe tim hắn đập mạnh như nổi trống, Vân Phi Vũ thầm thở dài: “Nam nhân này thực là… chỉ sợ ta đã không còn cách nào bỏ mặc hắn nữa rồi. Mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, sau này, ta chỉ muốn lẳng lặng ở bên hắn, bảo vệ hắn.”
Nhớ tới hắn đột nhiên tới đây, Vân Phi Vũ ngẩng đầu vuốt ve gương mặt hắn đã tiều tụy vô cùng, bản thân lại che dấu mỏi mệt: “Uy, có phải huynh cũng thổ huyết hay không?”
Vân Khoảnh Dương chần chờ một lúc, nhưng thấy vật nhỏ chăm chú theo dõi mình, hắn tươi cười, sau đó gật đầu: “Ta sẽ không lừa dối đệ, lừa ai cũng không bao giờ lừa dối bảo bối Vũ Nhi.”
“Muốn ói.” Không khí trầm trọng bị hai người vui đùa xua tan tất thảy, Vân Phi Vũ đẩy hắn ra: “Tránh ra, ta muốn rửa mặt.”
“Ta giúp đệ.”
Vân Phi Vũ tức giận lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ ta không có tay chân sao, ta cũng chẳng phải tiểu hài tử ba tuổi.”
“Nhưng ta muốn giúp Vũ Nhi rửa mặt!” Vân Khoảnh Dương vẫn ôm chặt y không buông. Nhìn vật nhỏ nhíu mày trừng mình, nam nhân lập tức buông tay, cười nịnh: “Vũ Nhi nói gì thế nào thì chính là thế ấy. Ở đây, Vũ Nhi là lớn nhất.”
“Tên này…” Vân Phi Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó đẩy hắn về phía cửa: “Mau trở về nghỉ ngơi đi. Nhìn sắc mặt huynh xem, huynh mà xấu đi là ta sẽ không cần huynh nữa.”
Vân Khoảnh Dương lập tức xoay người lại, gắt gao ôm y vào lòng, kích động không thôi. “Vũ Nhi, đệ đáp ứng rồi sao? Vũ Nhi, đệ đáp ứng sau này sẽ không bao giờ rời khỏi ta nữa sao? Phải không? Có phải hay không?”
Tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng vẻ mặt lo lắng của nam nhân đều đọng lại trong đáy mắt Vân Phi Vũ. Vuốt ve lưng nam nhân, y ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trịnh trọng nói: “Ta đáp ứng sẽ ở bên huynh cả đời, tuyệt đối không rời đi.”
“Vũ Nhi, Vũ Nhi…” Miệng khẽ lẩm bẩm, cúi đầu muốn hôn vật nhỏ trong lòng.
Vân Phi Vũ quay đầu đi: “Mới vừa thổ huyết, còn chưa súc miệng nữa. Huynh nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”
“Lúc nào Vũ Nhi cũng thơm nhất, Vũ Nhi là thơm nhất.” Nam nhân mê đắm hôn từ mái tóc, vành tai đến môi y. Hàm trụ hai phiến hoa e ấp, cẩn thận hút liếm.
“Vũ Nhi, Vũ Nhi…”
Thân thể đột nhiên bị ôm lên, Vân Phi Vũ lập tức ôm cổ nam nhân theo bản năng, vừa định nhẹ nhàng đẩy ra, thấy dục vọng ẩn nhẫn trong mắt hắn, y than thầm: “Thôi vậy, chẳng biết còn sống được bao lâu. Nếu đã đáp ứng ở bên cạnh hắn, vậy ta còn tiếp tục kháng cự làm chi?”
Ôn nhu đặt nam tử lên giường, Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y: “Có thể chứ?”
“Ngu ngốc, lúc này còn hỏi nữa.”
Vân Phi Vũ nắm lấy y sam của nam nhân, ôm cổ, chủ động hôn lên đôi môi non mềm, nhịn không được liền cắn nhẹ một cái. Nháy mắt, hơi thở nam nhân ồ ồ rung động, hai tay bắt đầu gấp gáp thoát bỏ y phục trên thân thể y.
“…Vũ Nhi… Ta… Nhịn không nổi!”
Khi hai người gần như trần trụi, Vân Phi Vũ đột nhiên ngượng ngùng. Dù sao vài lần trước không phải bị ép buộc thì chính là diễn trò, hoặc mất đi ý thức, mà lần này y lại hoàn toàn thanh tỉnh, cam tâm tình nguyện. Đối diện ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, y đỏ mặt, hung hăng nói: “Nhìn cái gì chứ! Có gì đẹp đâu.”
“Vũ Nhi thật xinh đẹp!” Nhìn thân thể vật nhỏ vì sắc dục nổi lên màu hồng nhạt, Vân Khoảnh Dương nuốt một ngụm nước miếng, hạ phúc co rút, vật kia bắt đầu rục rịch.
Chưa từng làm nhiều tiền diễn. Hắn đã đợi thời khắc này từ lâu, thực sự không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa, chỉ muốn toàn tâm toàn ý nhấm nháp hương vị của tâm can bảo bối. Cúi đầu hàm trụ phân thân xinh đẹp dựng thẳng, nghe y hưng phấn rên rỉ, động tác trong miệng lại càng mạnh mẽ, mà một tay còn lại cũng lần mò tới nơi đó, nhẹ nhàng khiêu khích trước tiểu huyệt nhỏ hẹp.
Trước người bị cảm giác ấm áp mềm mại bao phủ, nhận ra người nọ dùng chiếc lưỡi đinh hương non mịn không ngừng khiêu khích bộ vị mẫn cảm của mình, từng đợt khoái cảm dâng lên đại não, theo người nọ mạnh mẽ phun ra nuốt vào, thân thể y như trôi nổi trên mây, không thể khống chế thanh âm rên rỉ: “Uhm… A…”
Khoái cảm càng thêm mãnh liệt, đến khi hạ phúc co rút thật chặt, một dòng nhiệt lưu phun ra, cảm giác tê dại từ hạ thân lan khắp cơ thể tựa như lập tức bay lên trời xanh vạn trượng. Vân Phi Vũ há miệng, thân thể căng cứng, đến khi khoái cảm dần tiêu tán, cả người tựa như bị rút hết xương, mềm mại vô lực.
“Bảo bối, thoải mái không?”
Nam nhân liếm chất lỏng trắng ngà bên môi, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị, cúi đầu nhìn xuống y.
“Ân.” Vân Phi Vũ miễn cưỡng vươn tay kéo đầu hắn xuống, cẩn thận nhấm nháp đôi môi ngọt ngào.
“Có phải bảo bối cũng nên làm cho ta thoải mái hay không?”
Phía sau truyền tới cơn đau rất nhỏ, Vân Phi Vũ hôn nhẹ lên má hắn, hai chân câu lên thắt lưng hắn, hoàn toàn hé mở thân thể, lắc lư phối hợp cùng ngón tay hắn đang tham tiến vào tiểu huyệt.
Hai người không ngừng hôn môi đến khi đầu lưỡi không còn cảm giác, nghe phía hậu huyệt vật nhỏ truyền tới tiếng kêu *** mĩ, Vân Khoảnh Dương rút ba ngón tay ra, nhìn vật nhỏ dưới thân dào dạt xuân ý, kéo tay y đặt lên phân thân của mình, khàn khàn thì thầm: “Bảo bối, đệ tự mình tới đi.”
Khát cầu mãnh liệt, mặc kệ là người phía trên hay dưới, Vân Phi Vũ bắt lấy cự vật nóng bỏng của nam nhân lấp đầy phía sau mình, mà một tay còn lại muốn tự an ủi phân thân đang dựng thẳng lại bị hắn ngăn trở.
“Bảo bối, đừng nóng vội, lần này chúng ta cùng nhau tới.” Vân Khoảnh Dương nâng eo nam tử, vọt thẳng tới, nhiệt độ bên trong vật nhỏ như muốn hòa tan hắn, bao chặt lấy hắn, thiếu chút nữa khiến hắn phát cuồng, không thể tự kiềm chế.
Thở hổn hển, áp chặt vật nhỏ dưới thân, cảm nhận được thân thể y đang run rẩy, hắn lo lắng hỏi: “Đau không?”
Vân Phi Vũ lắc đầu, ôm tấm lưng rắn chắc của nam nhân, chủ động dán thân thể nóng bỏng của mình về phía nam nhân, dục vọng trong cơ thể khiến y nhịn không được, lên tiếng cầu xin: “…Nhanh lên… động đi…”
“A!” Nam nhân cười khẽ: “Bảo bối của ta chờ không kịp rồi.”
Nâng mông y lên, Vân Khoảnh Dương vừa chậm rãi trừu động, vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve phân thân của vật nhỏ, nhìn thần thái y dần dần cuồng loạn dưới thân mình, không khỏi giương lên nụ cười hạnh phúc.
Một hồi hoan ái qua đi, hai người lẳng lặng nằm trên giường, Vân Phi Vũ thỏa mãn từ từ nhắm mắt, để nam nhân ôm mình vào lòng. Nghe tiếng tim hắn đập mạnh, vươn tay vuốt ve cơ ngực rắn chắc của hắn, y nhẹ nhàng lên tiếng: “Lần sau ta muốn ở trên.”
“Sao?” Vân Khoảnh Dương thất thần.
“Sao nào, không được?” Vân Phi Vũ nhướng mày thực cao, bất mãn trừng hắn.
“Được, được.” Vân Khoảnh Dương cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận kia, mỉm cười: “Vũ Nhi nói sao cũng đúng, có điều.” Kéo tay vật nhỏ xuống dưới, hàm trụ vành tai non mềm, bật ra thanh âm khiêu khích: “Lâu như vậy…. một lần… căn bản không đủ… Vũ Nhi… có phải… nên làm cho ta… thỏa mãn trước hay không?”
Còn không chờ Vân Phi Vũ trả lời, người nọ đã lấp kín miệng y, xoay người áp y dưới thân, tách chân y, phân thân trướng đại nôn nóng chen vào mật huyệt chặt hẹp còn lưu lại ái dịch.
Nghe thanh âm nơi hai người mập hợp hòa tiếng rên rỉ nửa thống khổ nửa hưng phấn của vật nhỏ, hạ phúc lại dấy lên ngọn lửa, vật kia lại trướng lớn vài phần.
Thông đạo nhỏ hẹp, ấm áp bao chặt lấy nam nhân. Khoái cảm mãnh liệt xông thẳng lên đại não khiến hắn khống chế không nổi, tiếp tục tăng cường ma sát hạ thể hai người, điên cuồng trừu động.
Phân thân của nam nhân không ngừng chạm tới nơi đó, Vân Phi Vũ cảm thấy bản thân sắp phát cuồng, y lắc đầu muốn lui về phía sau, nhưng nam nhân vốn không muốn buông tha y, va chạm mạnh hơn, nhanh hơn đánh úp lại, mỗi một lần đều chạm thẳng tới nơi kia, thân thể không kiềm chế nổi mà bắt đầu run rẩy, nội vách ép chặt. Nghe người nọ gầm nhẹ một tiếng, hạ thể hai người hợp cùng một chỗ.
Cự vật nóng bỏng của nam nhân không ngừng run rẩy chạm vào nơi kia, kích thích mãnh liệt khiến y muốn thét lên chói tai, cho đến khi chất lỏng mang theo nhiệt khí phun ra, Vân Phi Vũ xụi lơ trên giường, há miệng thở dốc, cả người chẳng còn chút sức lực.
Chậm rãi rút phân thân ra, nhìn tiểu đông tây mệt mỏi nhắm mắt lại như muốn ngủ, Vân Khoảnh Dương hôn lên mắt y, nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi, tắm rửa xong mới ngủ tiếp, được không?”
Hơn nửa ngày mới nghe y miễn cưỡng ‘dạ’ một tiếng.
Giúp tiểu đông tây nửa tỉnh nửa mê tắm rửa xong, ôm y thật chặt, nhìn vẻ mặt an tường khi ngủ của y khiến hạnh phúc ngập tràn trái tim, nhưng nhớ tới độc chú, Vân Khoảnh Dương nhíu mày suy nghĩ. Hắn lặng lẽ đứng lên, mặc lại y phục, nhìn tiểu đông tây vẫn say sưa chìm trong mộng, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi non mềm, lập tức xoay người ra khỏi phòng.
Thời gian chậm rãi trôi đi, nháy mắt lại qua hơn mười ngày, hai người thường xuyên thổ huyết, cường độ ngày càng tăng lên, thân thể cũng càng ngày càng suy yếu nhưng vẫn không tìm được phương pháp hóa giải độc chú, cũng chẳng tìm được người hạ chú, chỉ có thể dựa vào các loại dược vật trân quý của Vân gia để duy trì hai thân thể đã bắt đầu mục nát.
Ngày hôm đó, hai người ở trong phòng, lẳng lặng kề sát bên nhau, tuy rằng sắc mặt xám tro vì bệnh nhưng chẳng có lấy chút uể oải cùng bi thương, chỉ có nụ cười ấm áp hạnh phúc.
“Vũ Nhi, kiếp sau chúng ta lại ở bên nhau được không?”
Nghe thấy nam nhân nói vậy, Vân Phi Vũ bật cười, lập tức trêu đùa: “Được, nhưng mà kiếp sau huynh đầu thai làm nữ nhân đi, như vậy có thể sinh bảo bảo cho ta.”
Nam nhân yên lặng một lúc lâu vẫn không nói gì, đột nhiên cúi đầu cắn lên vành tai y: “Tiểu bại hoại, muốn sinh cũng là đệ sinh cho ta, sinh một bảo bảo giống như đệ vậy.”
Vân Phi Vũ tươi cười không nói, phủ lên tay nam nhân, vuốt ve ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn, trong lòng thở dài: “Quả nhiên hạnh phúc chỉ tồn tại trong nháy mắt.”
Cổ họng đột nhiên khó chịu, y che miệng ho khan kịch liệt, cảm giác có chất lỏng trào lên từ yết hầu, mùi tanh hôi khó ngửi, ngay sau đó, tựa hồ trong mũi cũng có chất lỏng trào ra, y nâng tay lau đi: “Máu đen, đã tới cực hạn rồi sao?”
Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, thanh âm của nam nhân dường như đang vang vọng tới từ nơi xa xôi nào đó, đứt quãng, bi thống, thân thiết, cứ như vậy cho tới khi y hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào bóng tối.
Vân Khoảnh Dương ôm thân thể mềm nhũn của người trong lòng, thống khổ, tuyệt vọng, bi thương kêu gào: “Vũ Nhi, tỉnh lại, đệ tỉnh lại đi! Vũ Nhi, đừng rời bỏ ta, Vũ Nhi…”
‘thùng thùng thùng’
Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, ngay sau đó, giọng nói hưng phấn của lão quản gia truyền vào: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia, người mau ra xem đi, mau ra đây nhìn xem ai đã trở lại!”