Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 226: Chương 226




CHƯƠNG 224:TRƯỚC LÚC KHỞI HÀNH

Giờ tỵ ngày kế, một đám nhân mã tụ tập trước cửa Vân Vụ sơn trang. Vân Khoảnh Dương đạm mạc nhìn hết thảy, chỉ khi thấy vật nhỏ một thân thanh sắc y sam thì trong mắt hắn mới hiện vẻ ôn nhu.

“Nương, nương, người đừng giận. Sau này còn sẽ tới thăm người mà.” Vân Phi Vũ ghé lên người phụ nhân, tươi cười nịnh nọt.

“Hừ!” Đỗ Nguyệt Nga lườm y một cái, xoay mặt qua một bên.

“Nương à” Vân Phi Vũ kéo dài thanh âm, lại chuyển hướng chạy sang bên kia.

Nàng nhận ra hài tử mình kiên trì ra sao, tuy rằng tức giận, nhưng cũng đành vậy, dù sao con đường sau này y cũng phải tự bước tiếp, nàng có thể quản được bao lâu?

Đỗ Nguyệt Nga thầm thở dài, nhìn người nọ đứng ở cửa, nhấn mạnh lên trán nhi tử: “Con nha, đến khi bị người ta khi dễ đừng có trở về khóc lóc kể lể. Lúc đó ta cũng mặc kệ con.”

“Hắc hắc, con biết là nương tốt nhất mà.” Nghe thấy lời phụ nhân nói, Vân Phi Vũ thoải mái rất nhiều. Người khác nghĩ sao y mặc kệ, nhưng mẫu thân là thân nhân quan trọng nhất của y, từ thâm tâm vẫn luôn muốn nhận được sự tán thành của nàng.

Đỗ Nguyệt Nga kéo tay nhi tử đi về phía đại môn. Vân Khoảnh Dương thấy bọn họ đi về phía mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc, suy nghĩ một chút liền đề khí phi thân vọt tới trước mặt hai người. Nghi hoặc nhìn bọn họ, phát hiện vẻ mặt vật nhỏ cũng tràn ngập khó hiểu.

Nhi tử yêu nam nhân này là sự thực không thể chối bỏ, nàng hiểu, nam nhân trẻ tuổi trước mắt là người xuất sắc không ai có thể phủ nhận, là nhân trung chi long, nhưng bọn họ cố nhiên lại là thân huynh đệ, trong lòng nàng vẫn có chút không cam chịu. Tuy nhiên, đối mặt với sự kiên định của nhi tử, nàng đành phải tự thuyết phục bản thân. Gần đây cũng gặp mặt Hứa Như Yên vài bận, hiểu được sự tình trước kia của nam tử, trong lòng bất giác sinh ra thương tiếc. Nhìn nữ nhân đáng thương kia kể ra những thay đổi nho nhỏ cùng biểu hiện vui vẻ gần đây của hắn, thế nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng chua sót.

“Quên đi.” Đỗ Nguyệt Nga thầm than: “Con cháu ắt có phúc của con cháu, chỉ cần bọn hắn vui vẻ là được rồi.”

“Khoảnh Dương.” Nghe thấy xưng hô thân thiết này, Vân Khoảnh Dương ngẩn người, sau đó lập tức cúi thấp người, cung kính nói: “Dạ.”

“Ta đem Vũ Nhi giao cho ngươi, ngươi cần phải chăm sóc nó thực tốt. Nếu để cho ta biết ngươi khi dễ nó, ta nhất định không buông tha cho ngươi.”

Vân Khoảnh Dương vừa nghe, nhất thời kinh hỉ nhướng thẳng mi tiêm, cúi người thật sâu trước mặt phụ nhân: “Tạ ơn di nương. Nhất định ta sẽ đối xử với Vũ Nhi thực tốt. Xin người an tâm.”

“Còn nữa, đối xử với mẫu thân của người tốt vào. Nàng thực sự quan tâm ngươi.”

Vân Khoảnh Dương run lên, im lặng gật đầu: “Dạ, con đã hiểu.”

Vân Phi Vũ đứng một bên nhìn trái ngó phải. Tuy rằng kết quả hiện tại chính là những gì y mong muốn, nhưng lời đối thoại của hai người khiến y thực sự nuốt không trôi. Nghe như thế nào cũng giống một bên gả nữ nhi đi, một tên thú lão bà về nhà. Y là nam nhân đấy nhá.

Đang muốn mở miệng nhắc nhở hai người giới tính của mình lại đột nhiên bị phụ nhân ôm vào lòng.

“Vũ Nhi, nương không ở bên cạnh, con phải tự chăm sóc mình đấy. Biết chưa?”

Nghe giọng phụ nhân quyến luyến, Vân Phi Vũ quay sang ôm lấy nàng: “Con biết rồi, nương à.”

Đỗ Nguyệt Nga nhẹ nhàng đẩy y ra, ngắm nhìn y thật kỹ, đột nhiên véo mạnh tai y, hung hăng nói: “Sau này không được tùy tiện nổi giận nghe chưa. Con nhìn mình hiện tại xem, chẳng biết đã bị nuông chiều thành cái dạng gì nữa.” Quay đầu nhìn nam tử bên cạnh: “Còn ngươi nữa, sủng tới đâu cũng phải có giới hạn, cứ tiếp tục sủng nó như vậy, đến lúc đó tên xú tiểu tử này đến họ của mình cũng quên mất luôn, sau này chính ngươi chịu thiệt thôi.”

Vân Khoảnh Dương chỉ cười không nói. Vân Phi Vũ che lỗ tai, bất mãn lầm bầm: “Sao cứ nói biến sắc là biến sắc thế. Một hồi nói không được khi dễ, một hồi nói nuông chiều ta tới hư rồi, cái gì cũng do nương nói cả…”

“Xú tiểu tử, nói thầm cái gì đó?”

Thấy phụ nhân mắt lạnh trừng mình, Vân Phi Vũ lập tức cười trừ: “Không không, con đang muốn khen nương ngày càng trẻ ra, ngày càng diễm lệ, hắc hắc.”

“Hừ!” Đỗ Nguyệt Nga kéo y, đẩy sang một bên: “Tới đó cảm tạ cùng Lê Hoa đi, thuận tiện nói lời từ biệt. Dẫu sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của con. Nếu không có lời của nàng, hai người đã sớm chết rồi.”

“Vâng.”

Nhìn nữ tử cô tịch lẳng lặng đứng bên mã xa, trong lòng Vân Phi Vũ dâng lên cảm giác áy náy, nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng gọi: “Lê Hoa tỷ.”

Nghe thấy tiếng gọi, Tuyết Lê Hoa xoay người, nhìn nam tử trước mắt, trong lòng tràn đầy phiền muộn cùng chua sót, nàng cong khóe môi: “Thế nào, đệ đã làm hòa cũng Đỗ di rồi?”

Vân Phi Vũ gật đầu, do dự nửa ngày mới nói: “Việc đó… lần này ta phải đa tạ tỷ, ta đã nghe mẫu thân nói hết rồi.”

Tuyết Lê Hoa lắc đầu, đạm cười: “Không cần khách khí như vậy, dẫu sao… đệ cũng là đệ đệ của ta.”

Vừa nghe lời này, Vân Phi Vũ thẫn thờ, sau đó thản nhiên cười nói: “Lê Hoa tỷ, đa tạ tỷ.”

Tuyết Lê Hoa than nhẹ trong lòng, gian nan mở miệng: “Chúc các ngươi vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc!”

“Đa tạ.” Vân Phi Vũ tươi cười. “Tỷ cũng vậy, nhất định tỷ sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”

“Uhm.” Tuyết Lê Hoa gật đầu, sau đó nhìn nam tử cách đó không ca: “Trở về đi, hắn luôn chờ đệ đó.”

“A, được.” Vân Phi Vũ quay đầu nhìn, đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, Lê Hoa tỷ, tỷ có thể giải trừ Đồng Tâm Chú kia được không?”

Nghe những lời này, tâm Tuyết Lê Hoa run lên. Tuy ngoài miệng nàng nói thực thản nhiên nhưng cuối cùng vẫn có chút lưu luyến. Cho dù người trước mắt không thuộc về mình, nhưng nàng vẫn muốn cùng y có chút liên kết, mà Đồng Tâm Chú chính là mối ràng buộc cuối cùng giữa hai người. Nghe thấy y muốn giải trừ, nội tâm nháy mắt trở nên băng lãnh, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thản nhiên: “Không giải trừ không được sao? Kỳ thực nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu.”

“Vậy sao.” Vân Phi Vũ nhức đầu, sau đó nhìn về phía nữ tử, cười gượng hai tiếng: “Nói thực thì cũng không có gì quá quan trọng, nhưng ta vẫn có cảm giác loại phù chú này giống như là dùng trên người ái nhân. Chúng ta là tỷ đệ, dùng trên người chúng ta quả rất lãng phí. Hơn nữa, ta nghe mẫu thân nói, dường như vì chú này khiến tỷ phải chịu một nửa thống khổ trên thân thể ta. Việc này không được, ta đã nợ tỷ quá nhiều, cho nên ta cảm thấy giải trừ vẫn tốt hơn.”

“Không thể… không giải trừ?” Tuyết Lê Hoa nhìn thẳng y, ánh mắt thoạt nhìn thực đau thương.

“Việc đó cũng không…” nhìn đôi mắt nữ tử phiếm hồng, chân tay Vân Phi Vũ luống cuống, đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào mới phải.

“Vũ Nhi, làm sao vậy?”

Thanh âm ôn hòa dễ nghe. Rơi vào vòng tay vô cùng ấm áp, vững chắc, cảm nhận được hơi thở nam nhân nháy mắt đã bao trùm lấy mình, Vân Phi Vũ thở phào, quay đầu lại cười: “Không có gì, chỉ nói về việc giải chú với Lê Hoa tỷ thôi.”

“Chú? Còn loại chú nào chưa giải?”

“Đồng Tâm Chú.” Thấy nam nhân tới, Tuyết Lê Hoa nhanh chóng đề phòng, nhưng nhìn bộ dạng thân thiết của bọn họ, trong lòng nàng cực độ khó chịu. Tâm trí đột nhiên hiện lên một ý niệm, nàng cắn môi, lại hỏi một lần: “Tiểu Vũ, nhất định phải giải sao?”

“Nữ nhân này vẫn còn muốn dây dưa không ngớt?” Vân Khoảnh Dương tức giận, không đợi vật nhỏ trở lời, hắn đã mở miệng: “Đương nhiên phải giải. Vũ Nhi chỉ cần đồng tâm cùng ta là được rồi.”

Vân Phi Vũ quát nhẹ, ngăn cản nam nhân tiếp tục nói.

Nhận ra nữ tử dùng ánh mắt chờ đợi nhìn mình, y cười: “Lê Hoa Tỷ, ta cảm thấy giải chú vẫn tốt hơn. Chẳng lẽ rất phiền toái? Nếu phiền toái thực thì…”

“Không phiền toái.” Tuyết Lê Hoa ngắt lời y. Đây chính là đáp án cuối cùng, nàng bi ai tự giễu trong lòng. “Rốt cuộc ta đang trông mong điều gì? Thật sự nghĩ rằng chỉ bằng phù chú có thể chiếm được một chút vị trí nhỏ nhoi trong lòng y sao? Khờ quá, ta thực sự khờ quá!”

Xoay người đưa lưng về phía hai người, nàng nhẹ giọng: “Tiểu Vũ. Cho dù chú đã giải, đệ sẽ vĩnh viễn nhớ tới ta chứ?”

“Sao? Tỷ nói cái gì?” Vân Phi Vũ muốn tiến về phía trước một chút lại bị nam nhân ôm chặt. Y Tức giận trừng mắt một cái, thấp giọng nói: “Mau buông ra.”

“Không buông, đệ là của ta.” Vân Khoảnh Dương ôm chặt lấy y, vùi đầu lên gáy y, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hôn lên đó.

“Đừng nháo, đang ở bên ngoài đấy.” Vân Phi Vũ trốn tránh, trầm giọng quát.

“Tiểu Vũ.”

Nghe thấy thanh âm nàng yếu ớt, Vân Phi Vũ quay sang, khi thấy nàng đưa một thanh chủy thủ bị máu tươi nhiễm đỏ, y không khỏi chấn động, lập tức đẩy cánh tay nam nhân, ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng, lớn tiếng la lên: “Lê Hoa tỷ, Lê Hoa tỷ.”

Tình cảnh trước mắt khiến cho Vân Khoảnh Dương nộ khí xung thiên: “Nữ nhân đáng chết, cho dù chết cũng muốn dây dưa không ngớt? Hừ! Ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện.” Hắn tiến đến, điểm lên ngực nữ tử, sau đó nói: “Vũ Nhi, đặt nàng nằm xuống, Cổ đại phu sẽ tới ngay.”

Hiện tại Vân Phi Vũ đang cực độ hoang mang lo sợ, nghe thấy mệnh lệnh của nam nhân liền lập tức làm theo. Nhìn gương mặt nữ tử dần mất đi huyết sắc, đau lòng không thôi: “Lê Hoa tỷ, vì sao lại làm như vậy chứ, ta vốn không xứng đáng để tỷ làm như vậy mà!”

“Lê Hoa làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, Đỗ Nguyệt Nga tách đám người xông tới. Vừa thấy tình cảnh trước mắt, nàng sợ hãi vô cùng.

“Vũ Nhi, Lê Hoa làm sao vậy? Chẳng phải con tới cảm tạ nàng sao, tại sao đột nhiên biến thành như vậy?”

Y còn chưa kịp trả lời, một người đột nhiên xông lên túm lấy vạt áo y lắc mạnh: “Hỗn đản, Lê Hoa đối xử với ngươi tốt như vậy, sao ngươi có thể làm vậy với nàng? Lúc nào nàng cũng mong nhớ tới ngươi, thế nhưng ngươi lại hại nàng.”

“Hách Nhĩ Khả, buông Tiểu Vũ ra. Chưa rõ sự tình không được phép nói bừa.” Vân Cẩm Tiêu được Đỗ Lãnh đẩy tới, khi nhìn tình cảnh trước mắt cũng giật mình, nhìn chung quanh, sau đó nhìn về phía Vân Khoảnh Dương: “Đại phu đâu, đã gọi đại phu tới chưa?”

“Đợi lát nữa sẽ đến.” Vân Khoảnh Dương tiến lên vung tay đẩy Hách Nhĩ Khả sang một bên, sau đó thản nhiên mở miệng: “Vũ Nhi chỉ nói nàng giải chú mà thôi, là tự nàng làm như vậy, can hệ gì tới Vũ Nhi?”

“Giải chú? Giải chú gì?” Vân Cẩm Tiêu khó hiểu, sau đó nhìn Đỗ Lãnh: “Các ngươi lại hạ chú gì trên người tiểu tử kia sao?”

Đỗ Lãnh lắc đầu, nhìn về phía Hách Nhĩ Khả, ánh mắt mang theo nghi vấn.

“Là Đồng Tâm Chú. Tộc trưởng đã quên rồi sao, là do Tuyết Lê Hoa hạ.” Hách Nhĩ Khả hung tợn trừng mắt nhìn Vân Phi Vũ: “Bình thường Đồng Tâm Chú sẽ không có cách giải, trừ phi uống tâm đầu huyết của người hạ chú. Ngươi bức nàng giải chú khác gì bức nàng tìm chết. Ngươi còn dám nói không can hệ tới ngươi?”(Tâm đầu huyết: máu trong tim)

“Là… như vậy sao?” Vân Phi Vũ ngơ ngác nhìn nữ tử trên mặt đất, đầu óc một mảnh hỗn loạn: “Là ta bức nàng giải chú, là ta bức nàng chết, là ta bức nàng bước tới chỗ chết…”

Nhìn vật nhỏ thất hồn lạc phách, Vân Khoảnh Dương đau lòng không thôi, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, thề thốt: “Đệ an tâm, ta sẽ không để nàng chết, nhất định sẽ cứu sống nàng. Vũ Nhi, tin tưởng ta. Đệ đừng tự trách nữa được không?”

Ai cũng không dự đoán được việc này, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, cho đến khi nghe tiếng thở hổn hển hô to vang lên từ phía sau, lúc này không khí yên lặng mới bị đánh vỡ: “Thiếu chủ, thiếu chủ, người phải cứu đang ở đâu?

“Ở đây, mau tới đây.” Vân Khoảnh Dương trầm giọng quát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.