CHƯƠNG 229:TUYÊN NGÔN HẠNH PHÚC.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng khiến Vân Khoảnh Dương bừng tỉnh, theo bản năng che chắn tai bảo bối bên cạnh, sợ đánh thức y.
Cận thận đứng lên, tùy ý khoác một tấm trường bào lên người, đi đến trước cửa thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Thiếu gia, Đỗ phu nhân nói Tuyết cô nương đã tỉnh, người sai tiểu nhân tới thông tri một tiếng.”
Quay đầu nhìn bảo bối ngủ chưa được hai canh giờ, hắn nhíu mày nhưng cũng chẳng biết làm sao.
“Uhm, ngươi tới báo lại với di nương, đợi lát nữa ta cùng Vũ Nhi sẽ tới.” Nam nhân nhỏ giọng ra lệnh.
“Dạ.”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Vân Khoảnh Dương đi tới bên giường, thương yêu vuốt ve gương mặt say ngủ trên giường, thực sự không đành lòng đánh thức y dậy, nhưng nếu không gọi y tỉnh lại, chỉ sợ y sẽ tức giận với mình. Hắn đành phải ghé bên tai y gọi khẽ: “Bảo bối, tỉnh lại nào. Bảo bối, tỉnh dậy…”
“Con ruồi nào vậy chứ, ồn chết đi được!” Vân Phi Vũ cực độ buồn ngủ, tức giận xua tay, im lặng, tiếp tục ngủ. Chẳng được bao lâu, trên mặt, mũi, trán, nơi nơi đều truyền tới cảm giác ngưa ngứa. Y buồn bực mở mắt ra, trừng mắt lườm gương mặt tuấn mỹ cách mình trong gang tấc, mím chặt môi không lên tiếng.
Biết vật nhỏ phát giận, Vân Khoảnh Dương tươi cười, vươn hai tay ra sau lưng y, nằm ngang đưa y vào lòng: “Bảo bối, ta cũng không muốn làm phiền đệ ngủ, nhưng mẫu thân đệ nói Tuyết cô nương tỉnh rồi. Nếu đệ buồn ngủ quá thì tiếp tục ngủ đi.”
Vốn đang tức giận, nhưng vừa nghe lời này, Vân Phi Vũ đẩy hắn ra, lập tức xuống giường, nhưng hai chân vừa chạm đất, cả người liền lảo đảo.
“Bảo bối!” Vân Khoảnh Dương kéo y quay về trong lòng, lo lắng xem xét một lượt: “Đụng rồi sao? Đụng vào đâu rồi?”
Vật nhỏ không nói lời nào, chỉ mím môi hung hăng trừng hắn.
Vân Khoảnh Dương bị trừng đến nỗi da đầu run lên. Cuối cùng đành phải cúi đầu giải thích: “Thực xin lỗi, là do ta không tốt. Sau này sẽ không bao giờ… làm như vậy nữa. Bảo bối, đệ đừng tức giận được không?”
Giờ phút này, Vân Phi Vũ nghẹn khuất đến nỗi muốn đánh cho hắn một trận, thế nhưng thân thể mềm nhũn, ngay cả nhấc ngón tay cũng khó khăn. Y hé miệng cắn lên vai nam nhân để giải cơn tức trong lòng.
Chịu đựng đau đớn từ bả vai truyền tới, Vân Khoảnh Dương tùy ý vật nhỏ cắn mình. Biết vật nhỏ đang nổi nóng, nếu như dỗ không tốt, chỉ sợ y sẽ không để ý tới hắn một thời gian.
Trở hồng hộc hé miệng ra, hung hăng trừng mắt liếc nam nhân, Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi thốt lên: “Hỗn đản. Cắn chết huynh, cái tên hỗn đản này.”
Dở khóc dở cười nhìn vật nhỏ cắn loạn trên người mình, mãi tới khi y xụi lơ nằm trong ngực mình, Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng ôm y, cười nói: “Bảo bối, hết giận chưa? Còn muốn tiếp tục?”
Liếc nam nhân đáng ghét kia một cái, Vân Phi Vũ hừ lạnh, quay đầu không để ý tới hắn.
“Được rồi, bảo bối đừng tức giận, tắm nước ấm, ta nhấn huyệt thông huyết cho đệ, sau đó ăn chút gì để đệ lấy lại khí lực, cuối cùng chúng ta tới gặp mẫu thân đệ cùng Tuyết cô nương, được không?”
Vân Phi Vũ liếc nam nhân, sau đó dựa lên ngực hắn, hung hăng nói: “Nhanh đi chuẩn bị.”
“Vâng, vâng, thưa thiếu gia, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị, ngài chờ một chút.”
Biết cơn tức của vật nhỏ đã tiêu tán, Vân Khoảnh Dường mỉm cười đặt y xuống giường, sau đó mở cửa ra lệnh, đến khi mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, hắn ôm vật nhỏ sắp ngủ bước vào dục dũng, nhìn y mơ hồ nép trên người mình, nhịn không được liền cúi đầu hôn lên đôi môi thơm ngon đỏ mọng, hạ thân lại có dấu hiệu ngẩng đầu.
“Thật đúng là khốn kiếp mà!” Hắn nhẹ giọng tự mắng mình, hút không khí áp chế dục vọng xao động, mười ngón tay xoa bóp trên cơ thể vật nhỏ như đang khiêu vũ.
Ngâm mình trong làn nước ấm áp, ngón tay nam nhân lại xoa bóp nơi mỏi mệt nhất trên thân thể mình, Vân Phi Vũ thoải mái rên rỉ thành tiếng, mãi đến khi dưới mông bị vật nóng cháy cứng rắn chạm tới, trong lòng lập tức vang lên tiếng cảnh báo lớn. Y lập tức mở mắt trừng nam nhân, hận không thể cắn hắn chết luôn cho rồi.
Thấy biểu hiện của vật nhỏ, biết rằng y phát hiện thân thể mình biến hóa, Vân Khoảnh Dương cười khổ: “Bảo bối, ta cũng không cố ý mà. Đệ cũng biết là ở bên đệ ta sẽ luôn có phản ứng, hơn nữa, khi nãy đệ cũng kêu đến tiêu hồn như vậy, ta có muốn khống chế cũng khống chế không nổi a. Bất quá, đệ an tâm, ta nhất định không làm gì cả.”
“Huynh còn dám làm?” Vân Phi Vũ nhe răng trợn mắt nói: “Huynh còn làm là ta cắn đứt vai huynh.”
“Được được, đã biết, ta đã biết.” Nhìn bộ dạng y như vậy, Vân Khoảnh Dương phì cười.
Tựa vào ngực nam nhân, tiếp tục hưởng thụ hắn phục vụ, tựa hồ nghĩ tới điều gì, y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Vân Khoảnh Dương tò mò: “Sao vậy bảo bối?”
Vân Phi Vũ vươn tàn tay mềm nhũn vô lực vuốt ve gương mặt hắn, sau đó nhéo nhéo: “Sắc mặt tốt lên rất nhiều, tựa hồ có thêm chút thịt so với lần trước.”
Bắt lấy tay y phóng đến bên miệng hôn một cái, Vân Khoảnh Dương dùng ánh mắt nóng cháy đặt trên người y: “Vì bảo bối, ta nhất định sống tốt.”
Nghe xong lời này, Vân Phi Vũ chẳng cười, ngược lại còn liếc hắn một cái: “Sau này còn nói những lời như vậy thì đừng tới gặp ta. Ta không muốn gặp những kẻ ngay cả tính mạng mình cũng chẳng biết quý trọng.”
Biết bảo bổi đau lòng vì mình, trong lòng ấm áp, Vân Khoảnh Dương ôm chặt lấy y: “Đã biết, bảo bối, ta yêu đệ!”
Vân Phi Vũ cọ cọ mặt lên cổ hắn, ghé bên tai hắn nói: “Ta cũng yêu huynh!”
Cảm nhận được thân thể nam nhân chấn động, có chút ngượng ngùng vùi mặt lên cổ hắn, lôi kéo tay hắn tới phía sau, buồn bực nói: “Tiếp tục ấn, thắt lưng ta vẫn còn mỏi.”
Hai người im lắng không nói, một hồi lâu sau, Vân Phi Vũ bỗng nhiên lên tiếng. “Chờ nhóm người Lê Hoa tỷ đi rồi, ta lập tức đi tìm lão đầu giải độc cho huynh.”
Biết y nói lão đầu chính là độc vương, Vân Khoảnh Dương thản nhiên trả lời một tiếng, sau đó còn nói: “Nếu không như vậy đi, đệ nói cho ta biết địa điểm, ta phái người đi tìm trước, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Suy nghĩ, Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Cũng tốt, nhưng thông đạo kia rất khó tìm, đợi lát nữa ta họa bản đồ vậy. Quan trọng nhất là không thể tìm ra đường vào, bởi vì ở đó có trận pháp.”
“Hết cách, từ từ sẽ tìm được.”
“Nhưng mà…” Vân Phi Vũ lo lắng nhìn hắn: “Cổ đại phu nói độc của huynh khống chế nhiều nhất cũng chỉ được một năm.”
Vân Khoảnh Dương tươi cười: “Chỉ cần ta vận công áp chế sẽ không sao. Hơn nữa, lần này ta bế quan một tháng, công lực của ta đã hoàn toàn khôi phục, cho nên đệ không cần lo lắng.”
“Khó trách huynh biến mất hơn một tháng trời, ngay cả thư cũng không viết lấy một phong.” Vân Phi Vũ bất mãn bĩu môi.
“Sao nào, nhớ ta?” Nam nhân trêu đùa.
“Hừ, ai nhớ huynh, ta chẳng thèm quan tâm sống chết của huynh làm gì cả.” Vân Phi Vũ xoay mặt không nhìn hắn.
Vân Khoảnh Dương chuyển mặt vật nhỏ qua, tựa đầu lên trán y, vẻ mặt đầy nhu tình: “Ta biết bảo bối lo lắng cho ta nhưng ta không muốn đệ luôn phải làm như vậy, cho nên lần này ta mới dốc lòng tu luyện. Nếu như không phải nhận được tin tức, chỉ sợ ta cũng không trở ra nhanh như vậy.”
“Tin tức? Tin tức gì?” Tia sáng nào đó lướt tâm trí, Vân Phi Vũ thở phì phì đẩy hắn: “Ta biết ngay là huynh phái người giám thị ta mà.”
Vân Khoảnh Dương cười khổ: “Bảo bối, đệ nghĩ oan cho ta rồi. Ta thương đệ còn không kịp, sao có thể phái người giám thị đệ chứ.”
“Vậy tại sao lại trùng hợp như vậy, hôm qua Tích đại ca mới tới, huynh cũng trở lại?”
Vân Khoảnh Dương xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực, ta phái người giám thị Tích Vô Nhai mới đúng. Ta biết bảo bối sẽ không đi gặp hắn, nhưng tên đó thì rất khó nói. Nếu biết đệ trở về, chỉ sợ hắn sẽ lại tới quấy rầy, cho nên…”
Cẩn thận liếc nhìn vật nhỏ, thấy y không có phát hỏa mà nhìn mình bằng vẻ mặt cổ quái.
“Bảo bối?”
Vân Phi Vũ thở dài, sau đó phủ lên ngực hắn, ngữ khí bình thản: “Sau này không cần lo lắng chuyện đó. Ta đã nói rõ với Tích đại ca rồi, ngày sau chúng ta sẽ không gặp lại, cho nên huynh an tâm đi!”
“Bảo bối?”
Nhìn y lẳng lặng tựa trong lòng mình cũng không thèm nhắc lại lời vừa rồi, Vân Khoảnh Dương hoảng hốt: “Bảo bối, có phải ta đã đòi hỏi nhiều lắm không? Đệ cho ta biết đi, ta sửa, về sau ta đều nghe lời đệ, chỉ cần đệ đừng rời khỏi ta.”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu, tức giận nhìn hắn: “Dương, huynh lại suy nghĩ miên man gì đó. Phải thế nào huynh mới chịu tin ta không rời khỏi huynh đây? Trong lòng ta thực sự còn áy náy cùng Tích đại ca, nhưng ta không bao giờ hối hận với lựa chọn của mình, nếu huynh còn như vậy, ta…”
Nhìn vẻ bất an cùng kích động trên gương mặt nam nhân, lời đến miệng lại không thốt nổi thành câu, y thở dài, kéo tay hắn đặt lên ngực mình, nghiêm trang nói: “Dương, huynh nghe cho kỹ. Ta, Vân Phi Vũ, đời này kiếp này sẽ mãi ở bên Vân Khoảnh Dương, không rời không bỏ, nếu trái lời thề, trời tru…”
Sau nụ hôn nóng bóng, Vân Khoảnh Dương cọ lên tóc y than nhẹ, trầm giọng nói: “Vũ Nhi, xin lỗi đệ, là do ta đa tâm rồi. Sau này ta sẽ không bao giờ… không bao giờ hoài nghi đệ nữa. Thực xin lỗi!”
Nam nhân từng bá đạo như vậy lại trở nên nhạy cảm yếu ớt như lúc này, rốt cuộc như vậy là tốt hay xấu? Nằm trong lòng hắn, Vân Phi Vũ bất an mở miệng: “Dương, tự tin trước kia của huynh đều đi đâu hết rồi? Khi đó huynh chẳng để ý tới bất kể điều gì, cho dù ta chửi huynh, đánh hyunh, hận huynh, vậy mà huynh vẫn cố gắng giữ ta bên cạnh, sao hiện tại lại…?”
Vân Khoảnh Dương cười khổ, cúi đầu hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn kia: “Trước kia bởi vì không có được nên một lòng một dạ nghĩ đủ mọi biện pháp giữ đệ bên người, nhưng là, khi đã chân chính có được, hưởng thụ được cảm giác hạnh phúc thì ta phi thường sợ hãi sẽ mất đi. Có lẽ việc này cũng liên quan tới loại độc dược trong cơ thể, bởi vì loại độc này ảnh hưởng tới tâm trí cùng cảm xúc, cuối cùng khiến cho người ta phát cuồng.”
Vừa nghe lời hắn nói, Vân Phi Vũ nhất thời khẩn trương lên: “Dương, vậy phải nhanh lên, chúng ta phải nhanh đi tìm lão đầu thôi, để cho hắn nhanh chữa khỏi cho huynh.”
Vân Khoảnh Dương xoa bóp thắt lưng y, sau đó vuốt lưng trấn an: “Không sao, hiện tại ta rất khỏe, có bảo bối ở bên cạnh còn hữu hiệu hơn so với bất kỳ loại trân dược quý báu nào.”
Vân Phi Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, khóe miệng cũng không tự chủ liền giương lên: “Chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ ta. Bất quá, nếu sau này thân thể không thoải mái phải nói cho ta biết, nghe chưa?”
“Dạ, bảo bối đại nhân.”
“Buồn nôn.” Vân Phi Vũ lườm hắn, đột nhiên lại hỏi: “Đúng rồi, Dương, lúc đến Diên Kinh ta đã muốn hỏi huynh, huynh xử lí bọn Bảo Nhi như thế nào?”
“Bảo Nhi?”
“Triệu Nhất Thanh cùng Trần Bảo Quang.” Vân Phi Vũ hung tợn trừng hắn: “Hỗn đản, huynh dám làm Bảo Nhi bị thương, ta nhất định không để huynh yên thân đâu.”
“A, là bọn hắn sao? Ta đã thả ra từ sớm rồi.” Thấy vật nhỏ không tin, Vân Khoảnh Dương nhíu mày: “Vậy đi, ta sẽ phái người đi tìm bọn họ về đây. Nhìn thấy bọn họ bình an vô sự chắc đệ sẽ tin ta chứ?”
“Thật sự đã thả?” Vân Phi Vũ nghi hoặc nhìn hắn: “Dương, chẳng phải huynh muốn dùng bọn họ để uy hiếp ta giúp sức cho huynh sao?”
Vân Khoảnh Dương thở dài: “Vũ Nhi, đệ thực quá coi thường ta. Đệ thực sự cho rằng ta muốn đệ giúp sức cho ta sao? Triều đình ta còn không để vào mắt, lấy bọn họ ra uy hiếp là muốn có cơ hội tiếp cận đệ. Bởi vì khi đó đệ rất chán ghét ta, vậy nên ta mới dùng chút thủ đoạn đùa giỡn đệ như vậy.”
Hồ nghi nhìn hắn một lượt, thấy hắn không giống nói dối, Vân Phi Vũ gật đầu: “Được rồi, ta tin tưởng huynh, có điều, còn một sự kiện khác ta cần huynh giải thích cho rõ ràng.”
Thấy vật nhỏ đột nhiên nghiêm túc, Vân Khoảnh Dương cũng đoán được đại khái y muốn hỏi điều gì, hai tay bất giác siết chặt lại, ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ: “Tuy sự việc đó không phải do ta hạ lệnh, nhưng thực sự có liên quan tới ta. Xin lỗi đệ!”
“Bạch Thanh Thu một tay thao túng? Vì sao hắn lại làm vậy?”
Vân Khoảnh Dương nhìn y, ánh mắt pha chút phức tạp: “Hắn cho rằng đệ là chướng ngại trên đường của ta, bởi vì khi đệ cải trang thành Hạ Vũ, ta đã vì đệ mà ba lần bốn lượt thay đổi kế hoạch vốn có, cho nên hắn muốn diệt trừ đệ. Mà lần đó, sau khi gặp được đệ ở Diên Kinh, độc trong cơ thể ta lần đầu phát tác, ta đành phải bế quan hơn hai tháng, không ngờ vừa bước ra đã nghe đến việc đệ tới biên quan. Sau đó ta tra ra được một chút dấu vết còn sót lại, biết tất thảy đều do hắn giở trò quỷ, ta liền vội vàng chạy tới biên quan mới biết chuyện đó xảy ra. Thực xin lỗi, đệ muốn đánh thì cứ đánh ta đi.”
Nhìn vẻ áy náy cùng kích động hiện lên trong mắt nam nhân, Vân Phi Vũ dùng sức nhéo mạnh lên má hắn, mãi đến khi hai má xuất hiện dấu đỏ thẫm mới cười nói: “Được rồi, trừng phạt xong.”
“Vũ Nhi.” Vân Khoảnh Dương bụm mặt, trong mắt như có lệ quanh chớp động: “Sức tay của đệ lớn lắm đó, đau quá đi!”
Kéo tay hắn xuống, quả nhiên nơi vừa bị niết kia hơi sưng phồng, Vân Phi Vũ sán lại liếm liếm, cười hì hì nói: “Tốt lắm, thượng dược xong.”
Nhìn gương mặt tươi cười của vật nhỏ, lúc này Vân Khoảnh Dương mới thực sự an tâm, ôm y nói nhỏ: “Xin lỗi, nếu ta tới sớm một chút thì sự việc đó đã không phát sinh, đều do ta không tốt.”
Vân Phi Vũ nhẹ nhàng xoa lên gò má hắn: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi đi, nhưng sau này để ta phát hiện huynh lại làm chuyện xấu thì ta sẽ không tha cho huynh.”
“Uhm, sau này không bao giờ như vậy nữa. Bảo bối kêu ta đi hướng đông, ta sẽ đi về hướng đông, bảo bối bắt ta đi hướng tây, ta nhất định sẽ về hướng tây, tuyệt đối không cãi lời. Nếu cãi lời sẽ cho đệ ở mặt trên, thế nào?”
“Được, là huynh nói đấy nhé, không được phép đổi ý.” Vân Phi Vũ vui mừng hớn hở lại xem nhẹ một tia gian trá lướt qua đáy mắt nam nhân.
“Đúng rồi, Bạch Thanh Thu đâu? Huynh giết hắn rồi?”
“Vẫn chưa, ta nhốt hắn trong lao phòng của phân đà Thủy Tiên Các ở Tát Lan Thành, bất quá, gân tay gân chân của hắn đều bị ta đánh gãy.” Nam nhân thản nhiên mở miệng, nhưng đau đớn trước ngực truyền tới khiến hắn nhịn không được liền kêu đau: “Ai ui.”
Thấy vật nhỏ lại duỗi tay chuyển sang nhũ tiêm còn lại, Vân Khoảnh Dương vội vàng che lại, cười trừ: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, có chuyện gì từ từ nói. Ta làm như vậy cũng vì trút giận cho đệ, hắn hại đệ thảm như vậy, ta làm tới đó cũng là quá nhân nhượng cho hắn rồi.”
Vân Phi Vũ buông tay, nhẹ nhàng lắc đầu: “Dương, ta không thích huynh làm như vậy, cho dù vì ta, ta cũng không thích. Tra tấn như vậy không bằng tặng cho hắn một đao còn thống khoái hơn, làm như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy huynh rất tàn nhẫn, hiểu chưa?”
Vân Khoảnh Dương nhìn thẳng ánh mắt y, sau đó gật đầu, lại hỏi: “Vậy thì thả hắn, hay là…?”
Tựa đầu vào ngực nam nhân, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, Vân Phi Vũ thản nhiên mở miệng: “Hắn giờ đã là phế nhân, sống chính là thống khổ, cho hắn chết một cách sảng khoái đi, đồng thời cũng đòi lại công bằng cho Duẫn đại ca cùng năm trăm huynh đệ của ta. Cho dù người khác nghĩ ta ích kỷ cũng tốt, ta chỉ muốn huynh được bình an, đồng thời cũng muốn bản thân được an tâm, aiz… Quả nhiên ta rất ích kỷ.”
“Không liên can tới đệ.” Vân Khoảnh Dương ôm y thật chặt, hơn nửa ngày mới bình ổn được nội tâm sôi trào kích động, mỉm cười nói: “Được rồi, bảo bối, cứ để việc này trôi qua đi. Sau này sẽ không bao giờ có chuyện bất hạnh như vậy xảy ra nữa. Cho nên chúng ta phải sống sót, phải thay họ sống cuộc sống hạnh phúc.”
“Ân.”