CHƯƠNG 279 PN14:CĂN PHÒNG PHONG BA
“Tiểu Vũ, hắn là ai vậy, đẹp quá đi!”
Trần Bảo Quang tò mò quan sát Tư Vũ Thánh, trong mắt tràn ngập vẻ kinh diễm, mà khi nhìn thấy đôi mắt khép hờ của người nọ bắn ra tia nhìn sắc bén mà băng lạnh, hắn lập tức run rẩy.
Vân Phi Vũ biết nam nhân không thích bị người khác xoi mói, sợ khiến hắn động sát khí, y lập tức nâng cằm hắn lên, quan sát tỉ mỉ, ‘chậc chậc’ hai tiếng, vuốt cằm nói giỡn: “Quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân, bổn thiếu gia ta thích nhất là ngươi đó nha.” Nói xong, y lập tức hôn ‘chụt’ một cái lên đôi môi đỏ mọng kia, biến hỏa nộ trong mắt nam nhân thành nhu tình mật ý chỉ trong nháy mắt.
Áp gáy Vân Phi Vũ khiến y không thể nhúc nhích, miếng ngon đưa đến miệng nào có thể để vuột mất, Tư Vũ Thánh bắt đầu đẩy môi y lên, công thành chiếm đất cho tới khi tiểu đông tây trong lòng mềm nhũn, lúc này mới lưu luyến buông ra, ghé bên tai y nói nhỏ: “Để xem đệ còn muốn giở trò gì nữa đây?”
Nhiều lần mất mặt trước bằng hữu, Vân Phi Vũ hung tợn trừng mắt lườm nam nhân, cơ mà đôi mắt đong đầy hơi nước kia thực sự chẳng có tí ti sức mạnh đe dọa, chỉ khiến người ta cảm nhận được khiêu khích đầy tình sắc.
Hạ phúc Tư Vũ Thánh thắt lại, kéo tay y đặt lên hạ thân của mình.
Chạm đến cự vật nóng bỏng kia, Vân Phi Vũ cả kinh, lập tức ngượng ngùng đỏ bừng hai má, cũng may cách một chiếc bàn nên mọi người nhìn không rõ, nếu không y sẽ xấu hổ đến chết mất. Thầm giãy dụa muốn rút tay về vậy mà nam nhân nhất quyết không buông.
“Tiểu Vũ, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Nóng lắm sao?” Trần Bảo Quang tránh khỏi cái ôm của Triệu Nhất Thanh, vươn tay muốn sờ chán y lại bị Tư Vũ Thánh đẩy ra.
“Không được phép chạm vào y!”
Tiếng quát lớn khiến Trần Bảo Quang sợ tới mức run rẩy như con thỏ nhỏ, lập tức rụt tay trở lại.
Thừa dịp nam nhân thả lòng liền rút tay ra, Vân Phi Vũ thở phào, ngược lại còn mắng: “Đừng dọa hắn, lá ga của Bảo Nhi nhỏ lắm.”
Phủ tay lên đầu Trần Bảo Quang: “Đừng sợ, Thánh chỉ là hung dữ bên ngoài thôi, kỳ thực hắn không phải người xấu đâu.”
Triệu Nhất Thanh kéo Trần Bảo Quang lại nhanh như chớp, oán thầm trong lòng: “Tốt bụng? Nói đùa cái gì thế. Ma giáo giáo chủ là người tốt? Có nói vậy cũng chẳng ai tin đâu.”
Hắn không tin, nhưng có người lại tin.
Trần Bảo Quang vừa nghe lời này liền tránh khỏi vòng tay của Triệu Nhất Thanh, vẻ mặt tươi cười hồn nhiên: “Ân, đương nhiên ta biết mà. Người ở bên cạnh Tiểu Vũ không thể là kẻ xấu được.”
Nghe hắn nói như vậy, Vân Phi Vũ bất giác cảm thấy tội lỗi. Tuy rằng lời nói dối kia là có ý tốt giúp Trần Bảo Quang không sợ hãi nữa, nhưng những người bên cạnh y, trừ bỏ Tích Vô Nhai ra thì hai tên còn lại đều là những kẻ tội ác chồng chất.
Tuy rằng hiện tại hai người này đã ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là trước mặt y mà thôi, còn ở những nơi mà ánh mắt y không vươn tới được… thực không biết bọn họ đang dở trò gì. Y thực sự không tin hai người bọn họ có thể trở thành người tốt thật sự trong thời gian ngắn như vậy.
Ho nhẹ một tiếng, Vân Phi Vũ xấu hổ lắc đầu, chuyển đề tài: “Ta nghe Ngô Thiên nói mọi người muốn dùng bữa ở đây, mà sao,” Y chỉ chỉ mấy đĩa điểm tâm trống rỗng trên mặt bàn: “Sao mọi người chỉ ăn điểm tâm không vậy? Không muốn gọi thức ăn sao?”
Ba người nhìn nhau trân trối, Lưu Bạch Phàm vội ho một tiếng, sắc mặt đỏ ửng: “Tiểu Vũ, tên mấy món ăn trên thực đơn của ngươi thực kỳ quái, ta chưa từng nghe qua bao giờ nên… Ha hả, nhưng mấy món điểm tâm này của ngươi không tồi chút nào.”
Cũng khó trách bọn họ chưa bao giờ nghe qua, bít-tết, đồ ăn tây phương và cả sushi đều là những món ăn hiện đại mà y cũng đặt tên chúng theo tên hiện đại. Vân Phi Vũ mỉm cười: “Đúng là nghe thì có kỳ lạ, nhưng cũng giống như những món ăn bình thường mà chúng ta hay ăn thôi. Hay là vậy đi, hôm nay mọi người nếm thử món bít-tết nha.”
“Bít-tết là cái gì?” Trần Bảo Quang tò mò.
Vân Phi Vũ suy nghĩ một chút, cười nói: “Đó là món dùng thịt bò chiên qua một chút dầu, sau đó nêm nếm gia vị lên. Nói ngay lúc này thì không rõ ràng lắm, sau này ta sẽ dạy ngươi.”
Vừa nghe có thể học được món ăn mới, ánh mắt Trần Bảo Quang lập tức tỏa sáng định vọt tới nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Tư Vũ Thánh, hắn sợ dến mức không dám bước một bước, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
“Tiểu Vũ, nhanh lấy đồ ăn và rượu tới đây đi, lão đầu ta đói bụng rồi đây này.”
Thấy Lưu Bạch Phàm lộ vẻ mong chờ, Vân Phi Vũ tươi cười: “Được”
Căn dặn hạ nhân xong, Vân Phi Vũ quay trở lại bàn, thấy Triệu Nhất Thanh muốn nói lại thôi, y buồn cười hỏi: “Triệu huynh muốn nói gì xin đừng ngại, ta luôn coi Bảo Nhi như huynh đệ, đương nhiên huynh cũng không phải ngoại nhân.”
Bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt Triệu Nhất Thanh đỏ ửng, gật đầu: “Được rồi, vậy ta hỏi thẳng, rốt cuộc tên thật của ngươi là Hạ Vũ hay Vân Phi Vũ?”
“Ra là chuyện này sao? Lưu thúc không nói với các ngươi sao?” Nói xong, y nhìn sang Lưu Bạch Phàm.
“Cữu cữu chỉ nói ngươi mở một gian tửu lâu rất lớn, đổi tên gọi là Vân Phi Vũ, còn những việc khác đều không đề cập tới.” Trần Bảo Quang ngắt lời, sau đó nhìn y, tựa hồ cũng vô cùng tò mò về tên thật của y.
“Ha hả, đây là sơ sót của ta. Lưu thúc vốn ít khi tới đây, mỗi lần tới đều là uống rượu dùng bữa, hắn vẫn chưa từng hỏi nên ta nghĩ hắn đã biết rồi chứ.”
Vân Phi Vũ cười áy náy, nói tiếp: “Bởi vì lúc ấy có uẩn khúc nên ta không thể không đổi tên, giả diện mạo. Hạ Vũ là tên giả, Vân Phi Vũ mới thực sự là danh tự của ta.”
“Nga, ra vậy.” Lưu Bạch Phàm gật đầu.
“Quả nhiên ngươi là người của Vân gia.” Triệu Nhất Thanh dùng vẻ mặt cổ quái nhìn y. “Vậy… người kia chính là ngươi sao?”
“Hửm? Ấn huyết thống mà nói thì chúng ta đích thực là huynh đệ ruột thịt.” Vân Phi Vũ thản nhiên nói, sau đó lại nhìn hắn, thần sắc trở nên phức tạp: “Nhưng hiện tại chúng ta không chỉ là huynh đệ, mà còn là…”
“Huynh đệ thì đương nhiên là huynh đệ rồi, chẳng lẽ còn có gì khác nữa?” Trần Bảo Quang nóng lòng truy vấn, tựa hồ không biết người đó mà bọn họ đang nói là ai. Nếu biết là nam nhân kia, hắn tuyệt đối không dám tòm mò như vậy.
Vân Phi Vũ gượng cười, đối diện với vẻ mặt đơn thuần kia của Trần Bảo Quang, y thực sự không biết trả lời như thế nào mới đúng.
“Là ái nhân!” Lời nói tựa như trảm đinh tiệt thiết từ bên ngoài truyền tới, rèm cửa bị xốc lên, Vân Khoảnh Dương đi đến, tới khi thấy Tư Vũ Thánh dính lên người Vân Phi Vũ, hắn bất mãn nhíu mày: “Tư Vũ Thánh, ngươi không còn chuyện khác để làm sao? Ngày nào cũng quấn quýt lấy Vũ Nhi.”
Tư Vũ Thánh liếc xéo hắn một cái, cọ lên vai Vân Phi Vũ: “Ta vui, ngươi không cần xen vào.”
“Hai người này, không thể dừng việc cứ gặp mặt là cãi nhau lại hay sao?”
Vân Phi Vũ nhu trán, đột nhiên lại thấy Trần Bảo Quang co rúm lại, run rẩy không ngừng. Thấy ánh mắt sợ hãi của hắn nhìn về phía Vân Khoảnh Dương, y thở dài bất đắc dĩ, sau đó trừng mắt.
Vân Khoảnh Dương đột nhiên bị trừng mắt mà không hiểu tại sao, ủy khuất nhìn y: “Vũ Nhi”
Dùng sức đẩy Tư Vũ Thánh đang dán chặt trên người mình, Vân Phi Vũ đứng dậy đi đến cạnh Trần Bảo Quang, ôm hắn vào lòng, trấn an: “Bảo Nhi ngoan, không sợ, hắn sẽ không khi dễ ngươi nữa đâu.” Nói xong, y lại vẫy tay với Vân Khoảnh Dương: “Lại đây.”
Vân Khoảnh Dương ngoan ngoãn đi đến bên cạnh y.
Cảm nhận được thân thể người trong lòng run rẩy càng mạnh, Vân Phi Vũ tức giận trừng mắt lườm Vân Khoảnh Dương, sau đó ôn nhu nói: “Bảo Nhi, ngẩng đầu, nhìn này, người này sẽ không khi dễ ngươi nữa, nếu hắn dám khi dễ ngươi, ta sẽ làm như thế này.” Nói xong, y cắn lên má nam nhân: “Hắn dám khi dễ ngươi, ta sẽ đòi lại, được không?”
Vân Khoảnh Dương dở khóc dở cười nhưng cũng chỉ xoa xoa nơi bị cắn, tùy ý tiểu đông tây phía trước bắt nạt.
‘hắc hắc’ Tư Vũ Thánh cười thành tiếng, dường như hắn cảm thấy Vân Khoảnh Dương bị chỉnh thế này rất thú vị.
Vân Khoảnh Dương trừng mắt nhìn hắn, say đó nhìn Triệu Nhất Thanh bên cạnh, sắc mặt có chút khó coi.
“Thiếu… thiếu chủ.” Bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn trừng trừng, Triệu Nhất Thanh lập tức quỳ mạnh lên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
“Ôi trời, không xong rồi, còn quên Triệu Nhất Thanh từng là thuộc hạ của Dương. Mấy gã nam nhân này đều rất trọng sĩ diện, tuyệt đối không muốn tha thứ cho tội lỗi của thuộc hạ.” Vân Phi Vũ cả kinh, đảo mắt liền nói: “Ta cần một người chuyên phụ trách việc thu mua nguyên liệu, ta thấy Triệu huynh là người thích hợp nhất, huynh cảm thấy được không?”
Biết vật nhỏ có ý muốn che chở, Vân Khoảnh Dương thu hồi sát ý, gật đầu: “Tùy đệ.”
“Ta biết huynh tốt nhất mà.” Vân Phi Vũ xoay người nhào vào lòng Vân Khoảnh Dương, kiễng chân hôn chụt lên má hắn một cái.
Vân Khoảnh Dương thuận tay vòng qua thắt lưng y, thần tình sủng nịch.
“Tạ ơn thiếu chủ.” Tính mạng không còn nguy hiểm, Triệu Nhất Thanh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi đứng lên, giương mắt nhìn nụ cười cực độ ôn nhu trên gương mặt nam nhân, kinh ngạc vô cùng.
“Tiểu Vũ”
Cảm thấy y phục của mình bị kéo, Vân Phi Vũ xoay người xoa đầu Trần Bảo Quang: “Bảo Nhi, sao vậy?”
Trần Bảo Quang sợ hãi nhìn Vân Khoảnh Dương, nhỏ giọng nói: “Hắn… hắn thật sự sẽ không…”
Lời còn chưa nói xong nhưng Vân Phi Vũ cũng hiểu được ý tứ của hắn, vỗ ngực thề thốt: “An tâm, có ta bảo hộ ngươi, hắn không dám khi dễ ngươi nữa đâu, không cần phải sợ.”
Nghe thấy lời này, Trần Bảo Quang ôm lấy thắt lưng Vân Phi Vũ, đem mặt dán lên ngực y, gật đầu, cực kỳ tin tưởng: “Uhm, Tiểu Vũ ở đây, ta không sợ nữa.”
Hai người ôm nhau như vậy khiến ba kẻ không vui. Tư Vũ Thánh âm trầm mở miệng: “Xú tiểu tử, ai cho phép ngươi ôm Vũ Nhi, lập tức buông ra cho ta, bằng không.” tầm mắt ám muội lướt trên người hắn mấy lượt.
Trần Bảo Quanh ‘a’ một tiếng, vùi đầu vào lòng Vân Phi Vũ, cả người co rúm, phát run.
Biết Tư Vũ Thánh chỉ hù dọa hắn, Vân Phi Vũ cũng hết cách: “Thánh, chẳng phải đã nói với huynh là Bảo Nhi rất nhát gan nên đừng dọa hắn hay sao, rốt cuộc huynh có nghe ta nói không hả.” Nói xong, y khom người dỗ dành Trần Bảo Quang.
Vân Khoảnh Dương nghiêm mặt liếc Triệu Nhất Thanh, sau đó hất cằm.
Làm thủ hạ của người này nhiều năm, Triệu Nhất Thanh lập tức hiểu rõ ám thị của hắn, tiến lên tách hai người kia ra, sau đó ôm Trần Bảo Quang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Vân Khoảnh Dương vừa lòng gật đầu, sau đó kéo Vân Phi Vũ cùng ngồi xuống, nhất thời, cả phòng không ai nói lấy một lời, không khí im lặng đầy vẻ ngượng ngùng.
“Khụ, à, Tiểu Vũ này, ta nghĩ hôm nay cũng không tiện cho lắm. Hôm nay ta cùng Bảo Quang về trước, hôm khác sẽ tới thăm ngươi.”
Lưu Bạch Phàm chẳng phải kẻ ngốc, tuy rằng cả đời này hắn chỉ thích nấu ăn, không màng thế sự, nhưng đôi mắt hắn chưa đến nỗi mù. Mặc dù không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn cũng nhận ra hai người kia hoàn toàn không đơn giản, tựa hồ đều là đại nhân vật nào đó, mà nhìn phản ứng của Trần Bảo Quang và Triệu Nhất Thanh, hắn càng thêm khẳng đinh suy đoán của mình. Trong ý niệm của hắn, những kẻ được xưng là đại nhân vật tuyệt đối không dễ chọc, cho nên khi còn có thể trốn được thì phải trốn cho nhanh.
“Lưu thúc, không cần đâu.”
Vân Phi Vũ hít sâu một hơi, trưng ra nụ cười sáng lạn vô cùng chói mắt, ôn nhu nói khẽ: “Thánh, chẳng phải huynh vừa mới nói thân thể mệt mỏi nên muốn về phòng nghỉ ngơi sao? Dương, huynh còn rất nhiều việc chưa xử lý xong đúng không? Thế nào, còn không mau đi đi?”
Ngữ khí đè nặng, ý tứ đuổi người đã quá rõ ràng, hai người hiểu được đây là dấu hiệu trước khi phát hỏa của tiểu đông tây. Tức giận thì bọn họ không sợ, cái mà bọn họ sợ là sau đó sẽ bị cưỡng chế không được phép tới gần, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, đối với bọn họ thì đó chính là khổ hình nghiêm trọng nhất.
Hai người nhìn nhau, vô cùng ăn ý gật đầu, đồng thanh nói: “Mọi người chậm rãi tán gẫu, chúng ta đi trước, cáo từ!”
Hai người rời đi, không khí trong khu bao sương thoải mái hơn nhiều, món bít-tết nóng hổi cũng được đưa lên. Thấy ba người trước mặt nhìn chén đĩa ngẩn ngời, Vân Phi Vũ cười khẽ: “Học theo ta này, tay trái cầm nĩa, tay trái cầm dao, ăn thế này”