CHƯƠNG 6:KIÊN CƯỜNG HI VỌNG
Tiếng khóc thê lương khiến cả Vân Vụ sơn trang chấn động. Rất nhiều người chạy tới Lan Uyển, nhưng tất cả cũng chỉ là đám gia nhân bị sai phái tới nghe ngóng tin tức.
Vân Khoảnh Dương đứng sững một chỗ không biết làm thế nào cho phải, thấy nàng cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy, biết nàng đang khóc khiến tâm can hắn đau nhói, tuy nhiên đó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua trong nháy mắt khiến chính hắn cũng không phát hiện.
Vân Phi Vũ nhớ tới năm ấy, khi y mười lăm tuổi, trong bệnh viện, đối mặt với gương mặt bị khăn trắng bao phủ của mẹ, y không khóc, đem hết thảy bi thương cùng nước mắt nuốt xuống. Nhìn cha cùng em gái rơi lệ bên cạnh, y tự nhủ bản thân phải kiên cường.
Mà ngay lúc này, nghĩ đến một lần nữa có được thời gian niên thiếu đã đánh mất, có thể hưởng thụ cảm giác được quan tâm yêu thương vô hạn của mẫu thân, hưởng thụ cảm giác có người quan tâm tới niềm vui nỗi buồn của mình, lại không nghĩ tới hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy, ba tháng… cứ như vậy tan biến.
Dường như lão thiên gia đang cố ý trêu đùa y, cho dù khiến y sống lại nhưng vẫn trao cho y vận mệnh tương đồng. Hai lần mười lăm tuổi, hai lần mất đi mẫu thân. Thực là đang trêu đùa y sao?
Vân Phi Vũ đau lòng, tựa hồ vì khóc quá thương tâm khiến cơ thể chịu không nổi, cảnh vật trước mắt trở nên tối sầm.
Trước khi ngất, Vân Phi Vũ cong lên khóe miệng, không biết là cười thân thể mảnh mai kiều diễm được ban cho hay vẫn là cười nội tâm yếu ớt của mình.
“Ngũ muội, ngũ muội…” Vân Khoảnh Dương vội vàng tiến lên, ôm lấy thân thể nàng đang ngã xuống, thất thanh kêu gọi.
Vân Kính Thiên vừa tới nơi, điều đầu tiên hắn thấy chính là tình cảnh này, nhi tử thương yêu của hắn ôm nữ nhi mà hắn chán ghét, vẻ mặt lo lắng cho nàng.
Ánh mắt hắn lại xuất hiện một tầng khí u ám, nề hà đám gia nhân đứng chung quanh thực sự khiến hắn bận tâm. Ban ngày đã vì nha đầu này mà thất thố một lần, nếu liên tục phá lệ sẽ khiến hắn mất đi phong thái của gia chủ.
Vân Kính Thiên liếc qua hai cỗ thi thể trên mặt đất, kinh ngạc nhíu mày, nhưng hai kẻ ôm nhau trước mắt càng khiến hắn để ý.
“Dương Nhi, ngũ muội của ngươi thế nào rồi?”
Vân Khoảnh Dương cả kinh: “Phụ thân tới đã được bao lâu? Vì sao ta không phát hiện ra? Sao lại có thể bất cẩn tới mức này?”
Nhìn thoáng qua người đang nằm trong lòng mình, hàn quang nơi đáy mắt bất chợt lóe lên rồi biến mất.
Đem Vân Phi Vũ giao cho tiểu nha đầu đang không ngừng run rẩy, hắn đứng lên chỉnh lại y phục, trấn định tinh thần, ung dung hồi đáp: “Không có gì nghiêm trọng, con thay nàng truyền chút chân khí định tâm, xem ra là do thương tâm quá độ, hơn nữa trước đó vài ngày thụ thương chưa khỏi hẳn nên thân thể không chống đỡ nổi liền ngất đi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có vấn đề gì.”
Thấy hắn trả lời với thái độ lạnh nhạt, Vân Kính Thiên thu hồi hàn khí, gật gật đầu, sau đó quay người lại phân phó lão quản gia: “Yến bá, việc còn lại ngươi cần xử trí cho thỏa đáng. Tuy nàng là thiếp thất nhưng cho người an bài như chính thất phu nhân, đừng để người ta nói rằng Vân Vụ sơn trang chúng ta keo kiệt, đối với người ngoài thì nói là do phát bệnh mà chết.”
“Dạ, lão nô tuân mệnh.” Một vị lão giả tóc hoa râm cung kính đứng ở cửa, chắp tay nhận mệnh.
“Còn có…” Vân Kính Thiên trái phải nhìn qua một lượt, “Sự tình ngày hôm nay đều phải kín miệng cho ta! Nếu để ta nghe được bất kể kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ… cẩn thận cái đầu các ngươi.”
Tất cả gia nhân nhất loạt cúi đầu, ai nấy đều hoảng sợ, thất kinh.
“Dương Nhi, đã khuya rồi, ngày mai ngươi hãy đi gặp mẫu thân, sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vân Kính Thiên xoay người rời khỏi mà bước đi lại cực kì thong thả, giống như đang đợi người nào đó.
Vân Khoảnh Dương âm thầm cười lạnh, trong lòng không ngừng mắng “Lão cáo già chết tiệt”, nhưng hắn cũng chậm rãi đứng lên, nhanh chân bước theo.
Bích Nha đem muỗng dược thủy cuối cùng giúp Vân Phi Vũ uống xong lại thấy tiểu thư nhà mình nhăn mặt, cùng bộ dạng uống thuốc thường ngày không khác biệt, chẳng qua lúc này nàng vẫn còn ngủ say, không có một chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Tường trắng xóa, màn che cùng khăn trải giường cũng mang một màu trắng băng lạnh, còn có nữ nhân gương mặt tiều tụy khiến Vân Phi Vũ giật mình đứng chết lặng một chỗ. “Kia là… mẹ.”
Nàng nhìn thiếu niên đứng im bên giường, gian nan vươn bàn tay tái nhợt xoa má y, trên gương mặt là nét buồn bã hòa cùng vui sướng: “Tiểu Vũ, sao hôm nay lại tới sớm như vậy? Không phải là trốn học chứ?”
Vân Phi Vũ lắc đầu, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng áp lên má. “Chính là tay của mẹ, là tay của mẹ!”
Nhiều năm không được hai bàn tay này vuốt ve quan tâm khiến y dường như quên đi cảm giác ấm áp của chúng.
Nàng than nhẹ một tiếng, dùng ngón tay nhẹ lau đi hai hàng lệ của y: “Tiểu Vũ, sau khi mẹ đi… con trở thành trụ cột trong nhà được không? Cha con… tính tình nhu nhược lại đa cảm, ông ấy không thể đảm đương cả gia đình.”
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt, đột nhiên ngã vào lòng nữ nhân khóc lớn: “Mẹ, mẹ sẽ không chết, mẹ sẽ khỏe lại, sau đó cả gia đình ta sẽ cùng nhau vui vẻ, mẹ không được chết…”
“Aiz…” Nữ nhân nhẹ nhàng vuốt đầu thiếu niên, “Bệnh của mẹ, mẹ hiểu rõ hơn ai hết. Tiểu Vũ, con là con trai lớn trong nhà, tính tình cũng giống mẹ cho nên con phải kiên cường, chăm sóc cha cùng em gái, mặc kệ về sau khó khăn như thế nào cũng không được từ bỏ hy vọng, có được không?”
Giọng điệu của nàng bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc. Thiếu niên ngẩng đầu, lấy tay áo lau dòng lệ trên gương mặt, trịnh trọng gật đầu: “Mẹ, mẹ an tâm, trong lúc mẹ bệnh con nhất định sẽ chăm sóc cha cùng em gái thực tốt, nhưng mà mẹ phải nhanh chóng khỏi bệnh nha.”
Nàng nghe được lời cam đoan của thiếu niên, trên mặt liền lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Tiểu Vũ của mẹ đã trưởng thành rồi, là một nam tử hán đại trượng phu, cho nên mẹ nhất định sẽ cố gắng.”
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt trở lên mơ hồ, căn phòng cổ kính, thiếu phụ xinh đẹp ngồi ở đầu giường, nhìn nữ tử nằm trên giường, nhẹ nhàng ấn trán của nàng: “Con a, thực sự là không nghe lời của nương mà. Vừa mới đi được đã muốn chạy, không phải con muốn nằm trên giường lâu hơn một chút chứ?”
Lời trách cứ vừa như giận vừa như đùa khiến nữ tử đỏ mặt, nàng lập tức nhào vào lòng thiếu phụ xinh đẹp làm nũng: “ Nương, con biết con sai rồi mà, nhưng là… nằm một chỗ hơn hai tháng a, thực buồn chán. Sau khi bước được xuống giường liền kích động nên….”
Ôn nhu vuốt lại sợi tóc hỗn độn trên mặt nàng, thiếu phụ xinh đẹp bất đắc dĩ lên tiếng: “Con a, từ lúc sinh con ra, nương không ngày nào không lo lắng. Lần này con bị ám sát khiến nương… nương… thật sự tưởng rằng đã mất con rồi.”
“Nương, đừng khóc mà. Người xem, không phải hiện tại con vẫn rất khỏe mạnh sao?” Nữ tử lấy tay vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Bổn thiếu gia mệnh lớn, không dễ dàng đi gặp Diêm Vương như vậy đâu.”
“ Ba” Nữ tử che đầu, biết chính mình nói năng thất thố, ánh mắt hối lỗi nhìn thiếu phụ, thấy nàng nhíu chặt đôi mày liễu xinh đẹp, dường như rất tức giận.
“Nương đã nói với con không ít lần. Con là tiểu thư khuê các, không được lúc nào cũng hồ ngôn loạn ngữ. Vân Vụ sơn trang này mặc kệ là trong trốn giang hồ hay trong triều đình cũng đều là gia tộc đứng đầu, đợi lát nữa chép một trăm lần Đạo đức kinh cho ta.”
Thiếu phụ xinh đẹp xoay người rời đi lại bị nữ tử nắm lấy tay áo, “Nương”
Thiếu phụ quay đầu lại thấy nàng nhăn mặt, phồng má tựa như cái bánh bao, không khỏi phì cười, điểm mũi nàng: “Con nha, khi nào mới có thể trưởng thành, hiểu được nỗi khổ tâm của nương chứ! Nếu nương không ở bên thì con làm sao bây giờ?”
“Nương, người muốn đi đâu?” Nữ tử cảnh giác, kéo chặt tay áo thiếu phụ, tựa hồ sợ hãi nàng sẽ lập tức biến mất trước mặt mình.
Vừa thấy nàng khẩn trương như vậy, thiếu phụ khẽ cau mày, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, cầm tay nàng ngồi xuống ghế: “Chẳng phải nương nói là nếu sao, con lo lắng thành cái bộ dạng này làm gì chứ.”
Nàng buông lỏng tay, mất hứng chu môi: “Nương luôn gạt người.”
Thiếu phụ sủng nịch nhéo nhéo mũi nàng, vẻ mặt từ ái, bỗng nhiên nhớ tới điều gì lại nghiêm mặt: “Vũ Nhi, đáp ứng với nương, bất kể sau này gặp chuyện gì đều phải kiên cường, không được mất hy vọng, biết không?”
Nàng nghi hoặc nhìn thiếu phụ, tuy rằng không lí giải được hết những ẩn ý trong lời nói đó nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt ôm chặt thiếu phụ.
Hình ảnh lại mơ mơ hồ hồ, trước mắt xuất hiện một khoảng trắng lạnh như băng, bên tai văng vẳng tiếng khóc thê lương. Thiếu niên đưa tay nâng mảnh vải trắng chói mắt, phía dưới lộ ra gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Gương mặt tươi cười ngày xưa sẽ chẳng bao giờ… còn gặp lại, chỉ có gương mặt ngủ say trước mắt, vẻ mặt tái nhợt xanh xao vì bệnh tật nhưng thần thái kiên cường vẫn như trước không hề thay đổi. Nhớ lại những lời nhắc nhở trước đó của nàng , y nắm chặt hai tay, cố nén cho nước mắt không rơi dù chỉ một giọt, chỉ lẳng lặng đứng đó, dường như muốn đem hình ảnh nàng vĩnh viễn khắc sâu trong đáy lòng.
Màu đỏ chói mắt bỗng chốc hiện ra, thiếu phụ nằm gục trong vũng máu cố gắng vươn cánh tay ra phía trước như muốn nói điều gì, mà hướng đó… chính là phòng nữ nhi của nàng.
Nhớ lại lời thiếu phụ nói mình phải kiên cường, nhưng chính mình lại đơn độc, không có ý chí sinh tồn. Vì cái gì mà mọi việc luôn xảy ra như vậy? Mùa hè mười lăm tuổi của y cứ như vậy mang một màu xám thê lương.
Những kí ức đau buồn lần lượt tái hiện, một lần nữa khắc sâu vào tâm can y, trong tầm mắt chỉ còn lại nhân ảnh đang nằm trên mặt đất, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
“Tiểu Vũ, kiên cường lên, ngày thường mẹ dạy con như thế nào? Con trai nhất định phải kiên cường…”
“Vũ nhi, không cần phải sợ, nương luôn luôn bên cạnh con, con nhất định phải kiên cường…”
Hai cánh tay, hai cái ôm ấp, hai người mẫu thân, vô hạn nhu tình, vô hạn từ ái, vô hạn quan tâm khiến Vân Phi Vũ cảm giác như bản thân đang nhỏ lại, được bao bọc trong vòng tay thương yêu của họ, ấm áp vô cùng.
Trong lòng dấy lên vô hạn ôn nhu, thống khổ hóa thành kiên cường. Thì ra ta cũng không đơn độc, mẹ cùng mẫu thân luôn ở bên cạnh, ta không được phép từ bỏ hi vọng.