CHƯƠNG 94: CUỘC BÀN BẠC NHỎ TRONG PHÒNG NGỦ
Qua cơn kích tình, Tư Vũ Thánh dần dần thanh tỉnh, thấy thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, hắn nhất thời hoảng sợ, vội vàng kiểm tra kinh mạch lại phát giác nhịp tim vẫn vững vàng, nghĩ rằng y mệt quá nên chìm vào giấc ngủ, lúc này mới yên lòng.
Cẩn thận ôm lấy thiếu niên, hai người cùng nhau bước vào ôn tuyền, giúp y tẩy sạch thân thể cũng đã là một canh giờ sau.
Bán nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng thiếu niên, thấy y ghé vào trước ngực mình ngủ vô cùng ngọt ngào, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Bẩm giáo chủ, Lam hộ pháp cầu kiến.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng người, Tư Vũ Thánh nhanh chóng che hai tai thiếu niên, sợ khiến y thức giấc, thấy thiếu niên vẫn ngủ say như trước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa, suy tư một lát: “Gọi hắn tiến vào gặp ta.”
“Tuân mệnh.”
Đưa tay kéo cao áo ngủ bằng gấm vây kín thiếu niên, ngay sau đó liền nhìn thấy Lí Lam Phong một thân lam y băng lạnh đang bước qua tấm bình phong, tiến lại gần.
“Thuộc hạ Lí…”
“Miễn miễn, nhỏ giọng một chút.” Tư Vũ Thánh phất tay ngắt lời hắn: “Nói thẳng trọng điểm.”
“Dạ.” Lí Lam Phong cung kính trả lời, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, vừa rồi tùy ý lướt qua một chút lại phát hiện trong lòng giáo chủ có người, nhưng kẻ có thể được giáo chủ ôm vào lòng để ngủ, lại khiến hắn kêu mình nói nhỏ, chỉ sợ đánh thức y, người này rốt cuộc là ai, vì sao giáo chủ lại coi trọng y như vậy?
“Bên kia nói như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi, Lí Lam Phong lập tức thu hồi tinh thần, thanh thanh cổ họng: “Bọn họ nói hiện tại đang bận về việc… triều chính, tạm thời không nghĩ tới việc chủ động tranh chấp, nhưng lại nói nếu như chúng ta gặp khó khăn, bọn họ nhất định sẽ tới tương trợ.”
Tư Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng: “Nói câu ‘có khó khăn sẽ tới tương trợ’ hay lắm, khinh chúng ta là đồ ngu sao, chỉ sợ khi bọn chúng đến thì chúng ta đã lưỡng bại cầu thương, bọn họ lập tức thừa dịp này một lưới bắt trọn.” Nghĩ ngợi một chút, hắn hỏi: “Đây là do tên Cửu thân vương kia nêu ra đúng không?”
“Vâng.”
“Ta đoán chỉ có thể là hắn, lấy tính tình nhu nhược của tên tiểu Hoàng đế kia mà nói, làm sao hắn có gan đối nghịch cùng chúng ta. Xem ra, hiện tại có gã Cửu thân vương kia hỗ trợ, lá gan cũng lớn lên không ít.” Tưởng tượng kế hoạch của mình gặp phải trở ngại, tâm tình Tư Vũ Thanh nhất thời trở nên tồi tệ, nhiệt độ trong phòng cũng nhanh chóng giảm xuống.
“Uhm.” Vân Phi Vũ đang ngủ say lại đột nhiên cảm thấy chiếc gối ôm của mình ngày càng lạnh, nhíu mày khó chịu, nhích người.
Tư Vũ Thánh ngẩn ra, bao tức giận trong lòng lập tức tiêu biến, chậm rãi thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng vỗ về trấn an thiếu niên trong lòng.
Lí Lam Phong khẽ thở phào, tuy rằng hắn cả ngày giấu mặt khiến người ta khó lòng tiếp cận, nhưng cũng không như vị giáo chủ hay thay đổi tính cách, luôn khiến người ta có cảm giác sợ hãi này, mà hiện tại, giáo chủ đột nhiên trở nên ôn nhu chỉ vì một tiếng ‘uhm’ của người trong lòng… Việc này càng khiến Lí Lam Phong thêm tò mò, tầm mắt không tự chủ mà dừng lại trên bóng dáng người nọ, trong lòng không ngừng hoài nghi.
“Lam hộ pháp.”
Thanh âm trầm thấp không hợn không giận vang lên khiến hắn vội vàng cúi đầu.
“Có thuộc hạ.”
“Kế hoạch vẫn như cũ, có điều, chúng ta phải sửa lại thành âm thầm hành động. Nếu bên kia không cho người hỗ trợ, chúng ta sẽ lựa dùng lối đánh du kích để khiến bọn chúng rối loạn. Tuy rằng phí phạm thêm một ít thời gian, nhưng cuối cùng vẫn có thể đạt được mục đích của chúng ta. Còn nữa, ta không hy vọng sẽ phát sinh thêm bất kể chuyện gì giống như sự việc ở Cổ Xuyên thành, dạy dỗ đám hạ nhân phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm cho ta, nếu như bại lộ hành tung, giết không tha!”
“Dạ, thuộc hạ đã hiểu!”
Tư Vũ Thánh khẽ mím môi, đột nhiên cười lạnh: “Tên Cửu thân vương kia quá coi thường ta, nghĩ rằng không có sự trợ giúp của bọn họ thì ta sẽ bó tay không có biện pháp? Nực cười, thế gian này không việc gì là Tư Vũ Thánh ta không làm được, hơn nữa… hắn nghĩ lão tặc họ Vân kia vẫn không can thiệp tới chuyện của bọn họ hay sao? Chỉ sợ không bao lâu nữa lão tặc kia sẽ hành động.”
“Việc đó có thể giúp chúng ta phân tán binh lực của bọn họ, thuận tiện cho chúng ta hành động?” Lí Lam Phong nghĩ ngợi, đột nhiên ngắt lời.
“Đúng vậy, đến lúc đó bọn họ không muốn nghênh diện đánh lại cũng không được, tới thời điểm đó, chúng ta ngồi xem diễn cũng không tồi.” Nam nhân híp mắt, liên tục cười lạnh.
“Đúng rồi, Bạch Cừu đã tra ra lai lịch của kẻ thần bí kia chưa?” Hắn lập tức hỏi tiếp.
“Chưa tra ra, bức thư trao đổi mấy hôm trước nói: phụ tử Vân gia đã tới Đông Dương thành, hình như đang tra xét tung tích của người kia.”
“Ha hả” Tư Vũ Thánh cười khẽ: “Vậy để bọn họ chậm rãi tìm kiếm cũng được, như vậy đi, ngươi gửi một phong thư cho Bạch Cừu, dặn hắn trong khi tìm kiếm người kia, thuận tiện chú ý tới động tĩnh của phụ tử Vân gia, nhất là…”
Hắn đè thấp thanh âm: “Hơn nữa, phải chú ý hành tung của tên tiểu tử họ Vân kia, nếu hắn có bất kỳ động tĩnh nào, lập tức báo lại cho ta, không được phép sai lầm hoặc chậm trễ.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức hành động.”
“Uhm, lui xuống đi.”
Lí Lam Phong thi lễ, lập tức xoay người rời khỏi.
“Từ từ.” Nam nhân đột nhiên mở miệng: “Bắt mạch cho y, dường như thân thể của y có chút bất thường.”
Chỉ thấy hắn cẩn thận nhấc cánh tay mảnh mai của người nọ từ trong chăn ra, nhẹ nhàng đặt lên giường. Lí Lam Phong thoáng chần chờ một lúc, sau đó mới đưa tay đặt lên trên.
Từ trước tới nay hắn đều xem thường mấy tên thị sủng, sủng cơ, cho dù bọn họ có được sự sủng ái của giáo chủ thì hắn cũng không bao giờ xem bệnh cho những kẻ như vậy. Nếu không phải thấy giáo chủ thực sự coi trọng người này, khiến hắn sinh ra hiếu kỳ thì đừng mong hắn bắt mạch.
Sau một lát, hắn rút tay về, ngưng mi nghĩ ngợi, chậm rãi lên tiếng: “Thân thể của y nhiễm chút hàn khí, mặt khác không có vấn đề.Hhàn khí này cũng không tới mức nghiêm trọng, chỉ cần chú ý giữ ấm, không để hàn khí lan ra toàn thân thì không có gì đáng en ngại, chính là…” Lí Lam Phong nhìn người nọ, cúi đầu, vẻ mặt có chút kỳ quái, tựa hồ đang suy nghĩ nên giải thích thế nào mới đúng.
“Nói đi, ta muốn nghe sự thật.”
Hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn thẳng người nọ: “Cơ thể của y suy yếu hơn người bình thường rất nhiều, phải hạn chế hành phòng (sinh hoạt vợ chồng), sau đó lại dùng dược liệu, thức ăn có tính nóng bồi bổ điều trị, như vậy mới có thể chậm rãi bình phục.”
“Chậm rãi bình phục cần bao lâu? Sau khi bình phục phải chăng có thể….” Tư Vũ Thánh còn chưa dứt lời, Lí Lam Phong đã biết hắn muốn ám chỉ cái gì.
Kỳ thật Lí Lam Phong vô cùng không hiểu những hành động hiện tại của giáo chủ, tuy rằng bản thân vẫn không đồng ý giáo chủ nuôi thị sủng, nhưng xét thấy giáo chủ vẫn là thanh niên cường tráng, hỏa khí rất lớn, hơn nữa tâm pháp hắn đang luyện khiến dục vọng tăng theo, vậy nên Lí Lam Phong vẫn chưa từng lên tiếng can thiệp.
Hiện tại, hành động cùng thái độ khác thường của giáo chủ khiến hắn vô cùng khó hiểu, lập tức nói thẳng: “Giáo chủ, cho dù người này hoàn toàn hồi phục, chỉ sợ y vẫn không thể tiếp nhận hết nhu cầu của người. Nếu ngài nuôi nhiều thị sủng ở Hải Đường viện như vậy, chi bằng….”
“Câm miệng!” Sắc mặt Tư Vũ Thánh lập tức sắc lạnh: “Chuyện của ta từ khi nào tới phiên ngươi quản? Ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc là tốt rồi, những việc khác không cần ngươi lắm miệng. Lần này niệm tình Lí lão nên tha cho ngươi một lần, sau này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, hiểu chưa?”
“…..Dạ, thuộc hạ biết sai, tạ ơn giáo chủ không trách phạt.” Lí Lam Phong càng ngày càng không hiểu tâm tư của người này, nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng, muốn quỳ xuống tạ tội, hai đầu gối lại bị nâng lên.
“Được rồi, đứng lên đi, ta còn có việc phân phó.” Tư Vũ Thánh thu tay, sau đó nhìn thiếu niên trong lòng: “Việc điều trị thân thể của y liền giao cho ngươi, dùng dược liệu tốt nhất, nhanh chóng giúp thân thể y hoàn toàn khỏe mạnh, có thể làm được không?”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lí Lam Phong lập tức trả lời.
Tư Vũ Thánh thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi buồn bực, nhưng đảo mắt liền cười tươi như hoa: “Đương nhiên, nếu ngươi làm không được thì ta lập tức mời Lí lão. Dù sao Lí lão làm nghề y nhiều năm, kinh nghiệm so với ngươi còn phong phú hơn nhiều.”
Tuy rằng phụ thân là tấm gương của mình, nhưng bản thân đã học hết chân truyền của y, lại không ngừng nghiên cứu các loại dược liệu, hiện tại bị người ta phủ nhận hoàn toàn, thân là truyền nhân của dược vương, làm sao Lí Lam Phong có thể chịu được loại phê bình bất công như vậy. Hắn đang muốn phản bác, trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hắn nhìn nam nhân trên giường, thấy miệng nam nhân nhếch lên một mạt tiếu ý, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: “Thiếu chút nữa ta đã trúng kế khích tướng của hắn.” Thay đổi tâm trạng, lập tức cúi đầu không nói.
Tư Vũ Thánh có thể nhận thấy toàn bộ phản ứng của hắn, cũng không có chút dấu hiệu phát hỏa, tươi cười nơi khóe miệng càng rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt thiếu niên, làm lộ ra gương mặt say ngủ đáng yêu, kìm không được cảm giác thương yêu mà đưa tay vuốt nhẹ.
“Thực ra Lí lão rất thích tự tay điều trị thân thể cho y, ngươi nói có đúng không, Lam hộ pháp?”
Hắn hiểu rất rõ tính tình của phụ thân, ghét nhất những kẻ dựa vào thân thể mà kiếm cơm. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trên giường, đang muốn trả lời, không cẩn thận lại nhìn tới gương mặt thiếu niên, chằm chằm nhìn y không hề chớp mắt, hơn nửa ngày mới nhớ ra người này chính là kẻ mà mấy ngày trước bọn họ đoạt được từ tay Vân gia, tại sao lại…?
Hắn kinh ngạc nhìn quét hai người, thấy nam nhân chỉ chăm chú nhìn thiếu niên, căn bản không để ý tới sự tồn tại của mình, nhớ tới việc phụ thân không ngừng khen ngợi thiếu niên kia, do dự một lát, hắn lập tức cúi đầu: “Thuộc hạ nguyện tận tâm tận sức vì vị…vì tiểu công tử điều trị thân thể, thỉnh giáo chủ an tâm.”
“Uhm, vậy thì tốt, ngươi lui xuống đi, đừng quên việc ta căn dặn.” Nam nhân vẫn không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên ra lệnh.
“Tuân mệnh.” Lí Lam Phong lại nhìn kỹ thiếu niên một lần, trong lòng tràn đây nghi hoặc, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Trong phòng nhất thời khôi phục yên tĩnh, Tư Vũ Thánh cúi đầu hôn lên đôi má phấn nộn của thiếu niên, nhẹ giọng: “Tiểu Vũ Nhi đáng yêu của ta, ai thấy cũng yêu thích, có điều, đệ chỉ được phép yêu thích một mình ta thôi.”
Ngắm nhìn khuôn miệng đỏ bừng mê người kia, hắn nhịn không được liền cúi đầu hàm trụ, cho tới khi thiếu niên không thoải mái quay đầu né tránh, lúc này hắn mới phát giác bản thân lại mất đi khống chế. Vốn chỉ muốn lướt qua, không ngờ lại biến thành đòi hỏi vô tận.
Vật dưới thân lại bắt đầu rục rịch, nhìn thiếu niên trong lòng, hắn nhắm mắt lại, vận công áp chế dục vọng.
Qua một hồi lâu, nhiệt hỏa trong người vơi đi, lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên đang say ngủ, ngẩn người.
Vốn định sau khi có được y sẽ phá hủy Hải Đường viện, nhưng vừa nghe những lời vừa rồi của Lí Lam Phong, hắn mới đột nhiên nhớ ra nhu cầu của mình hơn hẳn người thường, thân thể thiếu niên trong lòng căn bản không thể tiếp nhận được.
Ngẫm lại cũng đúng, trước kia mỗi lần đều là kêu mấy người cùng thị tẩm, hiện tại, toàn bộ dục vọng của mình lại đặt trên người thiếu niên….
Tư Vũ Thánh cau mày, nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định vẫn giữ lại Hải Đường viện một chút thời gian, chờ thân thể Tiểu Vũ Nhi của hắn hoàn toàn hồi phục, khi đó mới hủy đi cũng không muộn.