CHƯƠNG 58: LƯU TRẦN CÔNG TỬ
Trời trong xanh, cảnh sắc tươi đẹp, làn nước lăn tăn gợn sóng, ngồi trên thuyền nghe ca xướng, uyên ương triền miên.
Tuy đã là mùa đông nhưng trên hồ Uyên Ương của Cổ Xuyên thành vẫn có bóng dáng của hơn mười chiếc thuyền to nhỏ, trong đó, trên con thuyền lớn nhất lại liên tục truyền tới tiếng cười đùa vui vẻ cùng tiếng đàn trôi chảy, giọng hát ngọt ngào. Quả là một cảnh tượng vui vẻ.
Vân Khoảnh Dương tựa bên cửa sổ, tay cầm bầu rượu, ngẩn người nhìn mặt hồ xanh biếc. Ngồi đó đã một canh giờ mà tiếng đàn giọng ca bên cạnh giống như không thể khiến hắn để tâm, chưa lọt vào tai hắn. Trái tim hắn sớm đã bay tới nơi khác.
Bạch Thanh Thu âm thầm quan sát Vân Khoảnh Dương, theo lời thúc phụ (Chú ruột), không thể phân biệt được giữa vị thiếu trang chủ này cùng đại trang chủ, ai mới là người tài giỏi hơn, dường như hắn còn có phần vượt trội hơn phụ thân của mình. Hơn nữa, tình tình hắn ôn hòa, đó là điều mà đại trang chủ đương nhiệm không có. Nếu có thể được hắn để mắt tới thì mai sau, mặc kệ là trên thương trường hay quan trường, tiền đồ sẽ là vô hạn.
Tuy nhiên, thiếu trang chủ không muốn gần gũi nam nhân, đây là điều thúc phụ trộm nói cho hắn biết. Về phần nguyên nhân thì thúc phụ cũng không đề cập tới, chỉ nói những người biết được bí mật này không nhiều lắm, hắn phải hành động cẩn thận, ngàn vạn lần không được làm hỏng chuyện.
Thúc phụ không có nhi tử, từ nhỏ đã luôn yêu thương hắn vô cùng, dường như còn có ý cho hắn kế thừa sản nghiệp của mình. Có điều, hắn không có hứng thú với việc kinh thương, trong nhà đã có đại ca cùng tiểu đệ kế thừa gia nghiệp, ngược lại, thứ hấp dẫn hắn nhiều nhất vẫn là quan trường. Nhìn nam nhân đối diện, Bạch Thanh Thu cúi đầu suy nghĩ: “Rốt cuộc phải làm như thế nào mới hấp dẫn được sự chú ý của hắn, thực ra hắn có hứng thú với thứ gì?”
Lại thấy một người nữa muốn dựa vào Vân Khoảnh Dương, Bạch Thanh Thu trừng mắt khiến người nọ lập tức trở nên nghiêm túc. Bởi vì mọi người đều cử hắn làm người dẫn đầu, điều gì cũng phải nghe theo hắn. Nếu hắn còn chưa hành động, vậy sao có thể để kẻ khác vô tình làm hỏng hết mọi thứ.
Một khi không biết được sở thích của vị thiếu trang chủ này, vậy chỉ còn cách duy nhất là chậm rãi thăm dò. Bạch Thanh Thu đã quyết định, ánh mắt liếc về phía hai nữ tử đang đánh đàn cùng ca múa.
Hai nàng là “Đào Hồng, Liễu Lục” đứng đầu bảng của Cổ Xuyên thành. Một người giỏi đàn, một người giỏi múa, hơn nữa đều rất xinh đẹp. Một người thanh nhã như hoa lan, một người nhiệt tình tựa hoa hồng, hoàn toàn bất đồng. Nhìn hai nàng, Bạch Thanh Thu thầm nghĩ vị thiếu trang chủ này sẽ chọn ai đây?
Nhận được ám hiệu của Bạch Thanh Thu, hai nữ tử cùng ngừng ca múa, nhẹ nhàng cất bước đi tới bên cạnh Vân Khoảnh Dương, ngồi xuống. Hồng y nữ tử cầm bầu rượu, cười mỉm nói: “Công tử, nếu người không thích xem ta ca múa, vậy ta hầu người uống rượu được không?”
Bạch y nữ tử cúi đầu, yên lặng ngồi một bên, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.
Khi hai nữ tử ngồi xuống bên người, Vân Khoảnh Dương lập tức thu hồi ánh mắt đang phiêu lãng trên mặt hồ. Hắn nhìn bốn phía, biểu hiện vội vàng né tránh cùng mất tự nhiên của Bạch Thanh Thu đều lọt vào mắt.
“Mỹ nhân kế sao?” Hắn cười lạnh một tiếng, vừa định đuổi hai nữ tử bên cạnh đi, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ: “Tại sao ta lại ngồi tại nơi này? Không phải muốn đem hình ảnh của y tạm thời dứt khỏi tâm trí hay sao? Ta muốn đi giải sầu cơ mà, thật sự là….”
Nhìn kỹ hai nữ tử. Quả nhiên đều là bậc tuyệt sắc giai nhân. Nếu không phải hôm nay tâm tình buồn bực, hắn sẽ không có ý nghĩ muốn đẩy các nàng ra. Hắn luôn đối xử ôn nhu với nữ nhân, ít nhất là hắn luôn làm như vậy.
“Được!” Khóe miệng Vân Khoảnh Dương lộ ra một nụ cười đạm mạc, miễn cưỡng nhìn hai người, trong lòng thầm nghĩ: “Để xem các người có bao nhiêu năng lực.”
………….
Buổi trưa, mặt trời đã lên cao, hai nữ tử đều đã uống nhiều rượu, mang theo chút men say nằm bên người hắn. Vân Khoảnh Dương có chút khó chịu, đứng lên.
“Bạch huynh, ta nghĩ thời gian cũng đã muộn, chúng ta cùng tới “Khách Lai Hương” thôi.”
Nhìn Vân Khoảnh Dương đứng dậy liền biết hai nữ tử không thành công, Bạch Thanh Thu dù thất vọng nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, lập tức đứng dậy đi theo hắn, gật đầu: “Được, để tại hạ sai người cập bến.”
Vân Khoảnh Dương nhìn biểu hiện của hắn, nghĩ thầm: “Tên này cũng không tệ lắm, biết tiến biết lui, là một nhân tài có thể sử dụng.”
Một bữa cơm ăn tới ba canh giờ, hứng khởi uống rượu, tất cả mọi người đều nâng chén kính rượu Vân Khoảnh Dương, không tránh được có chút mạo phạm. Bạch Thanh Thu sợ hãi, ngăn được một người lại không ngăn được người tiếp theo.
Có điều, khi hắn nhìn Vân Khoảnh Dương tựa như vừa vô tình vừa cố ý tránh né, trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng bắt đầu tin tưởng những lời thúc phụ nói. Ban đầu, hắn còn có chút không tin, tuy nhiên, hiện tại hắn hoàn toàn tin tưởng. Tuy rất muốn biết được nguyên nhân, nhưng hắn hiểu rõ, cái gì không nên biết thì không được cố tình tìm hiểu, miễn cho việc rước họa vào thân.
Cơm no rượu say, mọi người cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm.
“Bạch huynh, hiện tại chưa tới giờ tuất, huynh nghĩ chúng ta có nên tìm nơi nào đó vui vẻ một chút?”
Nghe lục y nam tử mở miệng, Bạch Thanh Thu liền nghĩ không xong. Tuy nhiên, không chờ hắn ngăn cản, tên tiểu tử Lý gia đã lên tiếng: “Hắc hắc, Sử Đoạn Tú, ngươi còn không biết bỏ cuộc hay sao? Bị Lưu Trần công tử từ chối năm mươi tám lần mà vẫn còn muốn đi? Chăng lẽ ngươi định cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?”
Lục y nam tử không để ý tới lời khiêu khích của hắn, khinh thường nhìn qua: “Ngươi thì biết cái gì. Theo đuổi mỹ nhân thì phải có nghị lực, dựa vào sự kiên trì. Cái này gọi là tinh thần kiên định, không hiểu thì đừng có nói bừa, tránh qua một bên đi.”
Vân Khoảnh Dương biết người này. Hắn là Sử Đoạn Tú, con thứ hai của đô đốc Cổ Xuyên thành. Hành quân đánh giặc thì không bằng đại ca Sử Phong Vũ nhưng cũng có chút trí tuệ nên được phụ thân yêu thích, chẳng qua từ nhỏ hắn đã yêu thích nam tử, không muốn gẫn gũi nữ nhân. Ở Cổ Xuyên thành này, hắn nổi danh là đoạn tụ.
Nhìn Vân Khoảnh Dương nhíu mày, Bạch Thanh Thu vội vàng lên tiếng: “Sớm cái gì mà sớm, đã chơi cả nửa ngày, các người không mệt mỏi thì thiếu trang chủ cũng phải về nghỉ ngơi. Thời gian vẫn còn nhiều, hôm nay mọi người nên giải tán thôi, giải tán….”
Mọi người có chút không vui, chẳng qua khi thấy Bạch Thanh Thu tỏ ra tức giận nên đành phải đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.
“Chờ một chút!” Vân Khoảnh Dương đột nhiên lên tiếng: “Nếu mọi người cảm thấy không phiền, vậy chúng ta tìm một chỗ đi, ân……” Hắn chuyển qua nhìn Sử đoạn tú, miệng mỉm cười: “Huynh nói Lưu Trần công tử là người như thế nào? Thật sự khó gặp như vậy sao? Ta thật sự muốn nhìn thấy y một lần.”
Bạch Thanh Thu có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Vân Khoảnh Dương, nhưng chỉ thấy trên mặt hắn lộ vẻ hứng thú, không có chút biểu hiện chán ghét. Bạch Thanh Thu càng lúc càng cảm thấy hồ đồ.
Sử đoạn tú nghe được câu hỏi của Vân Khoảnh Dương, hai mắt lập tức lóe sáng, vẻ mặt vô cùng kích động: “Nếu nói tới Lưu Trần công tử thì Cổ Xuyên thành này không ai không biết. Đào Hồng Liễu Lục nửa năm trước mới tới Cổ Xuyên thành. Nhớ tới ngày khai trương, y ngồi trên kiệu đi khắp thành một vòng. Sau đó liền như thiếu trang chủ thấy, hiện tại, tất cả các thanh lâu trong thành đều thua kém bọn họ. Tuy mỗi ngày khách đến không ngớt, nhưng kỳ thực trong số bọn họ có rất nhiều người đều ôm mộng muốn được gặp Lưu Trần công tử một lần. Tuy nhiên, tại hạ nghe nói y chỉ lộ diện một lần duy nhất, từ đó tới nay không gặp bất luận kẻ nào. Y có lưu lại một câu “Chỉ gặp người có duyên”, vậy nên….”
Sử đoạn tú ngượng ngùng sờ gáy: “Tại hạ tới đó năm mươi tám lần, bị cự tuyệt đủ năm mươi tám lần.”
“Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ đi gặp vị Lưu Trần công tử kia. Nếu như huynh nói, ta rất hiếu kì, rốt cuộc y là người như thế nào mà lại đưa khách ra khỏi cửa như vậy!”
Vân Khoảnh Dương nói đi là đi, chẳng qua bước được hai bước lại đột nhiên quay đầu nhìn Sử đoạn tú, cười nói: “Huynh nên dẫn đường đi, ta không biết ‘Đào Hồng Liễu Lục’ kia ở nơi nào, nhưng mà… hiện tại thanh lâu đã mở cửa rồi?”
“Mở mở, bởi vì sinh ý của họ rất tốt nên cả ngày đều mở cửa.”
“Tốt lắm, đi thôi.” Vân Khoảnh Dương lui qua một bên, mỉm cười gật đầu với hắn, ý bảo hắn đi trước.
Sử đoạn tú vội vàng cúi đầu, nhanh chóng tiến lên phía trước, không dám quay lại nhìn Vân Khoảnh Dương một cái… Bởi vì nam tử ấy cũng là một người vô cùng tuấn mỹ, hơn nữa, mỗi khi khóe môi cong lên sẽ xuất hiện một mạt tiếu ý mang vẻ tà mị quyến rũ, khiến cho người ta phải mơ màng thưởng thức, nhưng chính hắn cũng hiểu được, thân phận của người này vô cùng tôn quý, không phải đối tượng bản thân có thể mơ tưởng.