CHƯƠNG 126: MƯA LỚN SAU GIỜ NGỌ
Trải qua hai tháng luyện tập, hiện tại Vân Phi Vũ cũng có thể mang vài trăm cân trên người mà đi lại một cách dễ dàng. Lúc này, sau một hồi đau đớn lại có được sức mạnh to lớn, y ngồi bên mép giường, đắm chìm trong cảm giác vui sướng.
Một già một trẻ nhìn nhau, không phát tiếng động, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Không biết qua bao lâu, tới khi bụng ‘ùng ục’ vang lên thì thiếu niên mới lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa lại phát hiện ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào phòng, chỉ sợ thời gian đã không còn sớm. Đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa nấu bữa sáng.
Vội vàng chạy tới phòng bếp, nhưng mà, sau khi làm hỏng con dao làm bếp, lúc này y mới nhận ra bàn tay của mình vẫn chưa thích ứng với sức mạnh mới có được, căn bản không biết cách khống chế lực đạo.
Sau khi nghe được động tĩnh, Âu Dương Ngọc cùng Lang Ỷ Thần lập tức chạy tới phòng bếp, nhìn thấy một mảnh bừa bộn trong này, lão đầu thở dài: “Quên đi, hôm nay ta ra ngoài mua đồ ăn, thuận tiện đổi mới đồ dùng trong phòng bếp. Đúng rồi, oa oa, ngươi muốn cái gì không?”
“Mua một khuông trứng gà về nha.” Lang Ỷ Thần nhìn lão đầu, sau đó chuyển ánh mắt ảo não lên trên người thiếu niên.
“Một khuông? Có phải nhiều lắm hay không?” Âu Dương Ngọc kinh ngạc.
“Ta cần dùng, ngươi cứ mua về là được.”
“Nga” Lão đầu không hề truy hỏi, chỉ sủng nịnh xoa xoa đầu hắn: “Hiện tại đừng ở bên y quá gần, phải cẩn thận, đừng để bị thương, biết chưa?”
“Đã biết, ngươi mau đi đi.”
“Aizz….Tiểu tử này, sao thái độ lại như thế chứ?” Lão đầu bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
Mưa, Lang Ỷ Thần đóng cửa lại, chậm rãi tới gần thiếu niên: “Từ từ, đừng nóng vội.”
Nghe thấy tiểu tử kia dùng giọng điệu tri kỷ nói chuyện với mình, Vân Phi Vũ cảm thấy thực ấm áp. Mới vừa vươn tay lại đột nhiên nhớ ra mình chưa thể khống chế được lực đạo, lập tức buông xuống, chỉ sợ khiến tiểu hài tử trước mắt bị thương.
“Tiểu Thần….ách….ta nghĩ hiện tại ngươi nên tránh xa ta ra một chút. Ta sợ sẽ vô tình khiến ngươi bị thương.” Thiếu niên nhìn hắn lo lắng.
“Sẽ không khiến ta bị thương được. Ta tin tưởng ngươi.” Lang Ỷ Thần tươi cười, lôi kéo tay áo thiếu niên: “Nào, lại đây.”
Vân Phi Vũ nắm chặt tay, tùy ý hắn lôi kéo, cẩn thận theo sát phía sau, sợ đụng tới hắn.
Lang Ỷ Thần chỉ vào mấy rổ trứng gà, nhìn thiếu niên, nói: “Vũ, ngươi thử dùng lực nhỏ nhất cầm lấy mấy quả trứng này xem.”
“?” Thiếu niên khó hiểu, nhưng nhìn nụ cười cổ vũ của tiểu tử kia, y gật đầu: “Được!”
Tĩnh tâm, cố gắng dùng lực nhỏ nhất, Vân Phi Vũ vươn tay, nhưng mà…chỉ nghe thấy ‘rốp’ một tiếng, trứng gà nát bấy trong tay y.
“Tiếp tục.”
Nghe thấy mệnh lệnh của tiểu tử kia, thiếu niên lắc lắc tay, đưa tay cầm lên quả trứng khác.
Trứng gà trong giỏ không nhiều lắm, chỉ chốc lát sau đã bị Vân Phi Vũ bóp nát gần hết. Lang Ỷ Thần nhíu mày nhìn Vân Phi Vũ lau chất lỏng trên tay, khó hiểu hỏi: “Vũ, ngươi tự động tay lên cơ thể mình mà không thấy đau sao?”
Vân Phi Vũ nhất thời ngẩn người, suy nghĩ một chút cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Nếu nói không thể khống chế tốt lực đạo, nhưng tại sao bản thân mình lại không hề hấn gì?
Hai người lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau lại thấy Lang Ỷ Thần mở miệng: “Có thể hành động của mỗi người đều do não bộ chỉ thị, mà đại não lại là cơ quan vô cùng mẫn cảm, cho nên khi ngươi tự chạm vào cơ thể mình sẽ biết sử dụng lực như thế nào để không tự tổn thương cơ thể. Đương nhiên, điều này chỉ giúp ngươi không tổn thương bản thân mà thôi.”
“….” Vân Phi Vũ nhìn tiểu hài tử trước mắt, tuy sớm hiểu được hắn rất thông minh, ngôn hành cử chỉ đều giống như người lớn, nhưng y vẫn kinh ngạc: “Tiểu Thần, ngươi hiểu biết rất nhiều.”
Lang Ỷ Thần mỉm cười: “Vũ, đợi lát nữa lão đầu mang trứng trở về, ngươi cứ coi trứng kia là một phần của cơ thể, sau đó tập luyện tập chuyển mấy quả trứng đó, hiểu chưa?”
“Chuyển trứng gà?”
“Phải.” tiểu tử kia cười hì hì nhìn y: “Đem trứng gà từ trong khuông bỏ vào trong rỏ, sau đó bỏ trở lại trong khuông, cho tới khi ngươi có thể tùy ý cầm lấy mà không khiến chúng bị vỡ mới thôi.”
“Uhm.” Vân Phi Vũ gật đầu, muốn vươn tay xoa đầu hắn theo thói quen lại khựng lại giữa không trung, nâng tay tự gãi đầu, buồn rầu nhìn tiểu tử đáng yêu trước mắt: “Aizzz….Đột nhiên có được sức mạnh lớn như vậy, quả thực không quen.”
“Sẽ ổn thôi.” Lang Ỷ Thần nắm lấy góc áo của thiếu niên, ý bảo y ngồi xuống.
Thiếu niên đưa tay ra sau lưng, nắm chặt, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tiểu tử kia, ánh mắt mang theo nghi vấn.
Lang Ỷ Thân vươn tay ôm lấy cổ thiếu niên: “Có ta ở bên cạnh Vũ, vậy nên mọi chuyện tuyệt đối không thành vấn đề.”
“…….Uhm!” Nghe được lời nói ấm áp kia, Vân Phi Vũ than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
Sau giờ ngọ, không khí oi bức dị thường, gió nhẹ mang theo hơi ẩm thoang thoảng trong không trung, theo một tiếng sấm vang lên, mây đen cuồn cuộn nhanh chóng bao phủ bầu trời, từng giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi ‘lộp độp’, mấy tia chớp phía chân trời lúc sáng lúc tối, mưa….mỗi lúc một lớn.
Ngoài cửa sổ vang lên từng đợt sấm vang rền, mưa như trút nước, trong phòng tràn một mảnh xuân tình kiều diễm, tối triền miên.
“Ân…”
Theo một tiếng rên rỉ thật nhỏ, không khí nóng bỏng bỗng lạnh lẽo vài phần. Tư Vũ Thánh dừng động tác, mặt không biến sắc nhìn thiếu niên dưới thân, lạnh lùng mở miệng: “Ai cho phép ngươi lên tiếng?”
Thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền tới, thiếu niên gục đầu trên gối, thân thể khẽ run, cắn chặt môi dưới không dám tiếp tục phát ra một chút tiếng động.
Nam nhân nheo lại đôi mắt, bàn tay to lớn cố ý dùng sức niết mạnh hai cánh mông xinh đẹp. Nhìn thân thể mảnh khảnh trước mắt, trong đầu không tự chủ mà nhớ tới dung nhan của người nọ, dục vọng dưới thân lại bắt đầu trướng lớn
Sàng đan kịch liệt rung động, thở dốc ngày càng nặng, sau một tiếng va chạm mạnh mẽ, Tư Vũ Thánh gầm nhẹ, phóng ra dục vọng của mình, không chút lưu luyến rút phân thân ra khỏi thân thể thiếu niên, nhìn hắn gục trên giường, trong mắt đã hiển lộ một mảnh âm lãnh.
Đưa tay bóp cần cổ gầy yếu của hắn, không đợi thiếu niên lên tiếng, chỉ nghe thấy thanh âm ‘răng rắc’, người mới sống sờ sờ lúc nãy, hiện tại đã không còn chút hơi thở. Phủi tay ném thân thể kia ra khỏi phòng, nam nhân ngồi trên giường.
“Xích Diễm.”
“Có.” Một người mặc y phục màu tro xuất hiện trước cửa, nhìn thiếu niên trên mặt đất, hắn nhớ kỹ đây là lần thứ hai mươi mốt, tiếp tục yên lặng đứng đó chờ chỉ thị.
“Thu dọn sạch sẽ.”
“Dạ.”
Thân thể được thỏa mãn thì nội tâm lại càng trống rỗng, thị huyết dục vọng bành trướng trong cơ thể, Tư Vũ Thánh thở sâu, thân thể trần trụi bước về dục trì phía hậu đường.
Khi bước tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người bước tới cánh cửa nhỏ bên phải, chỉ một lát sau đã tới nơi ngươi nọ yêu thích nhất….ôn tuyền.
Hơi nóng trực tiếp lan tới, nam nhân bất tri bất giác tiến vào trong dục trì, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng người nọ.
Vuốt nhẹ những tảng đá bên cạnh ôn tuyền, là nơi người nọ thích nằm nhất, hắn nghiêng người bước lên, nhắm mắt, tựa hồ cảm nhận được người nọ đang ở dưới thân, da thịt non mịn, vòng eo mềm mại, cánh mông xinh đẹp, phân thân ngây ngô kiều diễm, mật huyệt nóng bỏng mà chặt chẽ….
Dục vọng lại ngẩng đầu, hắn đưa tay tới khố hạ, nhớ tới người nọ vì dục vọng mà mê mang đôi mắt, nhớ tới hơi thở dồn dập nhiễu loạn của người nọ, nhớ tới người nọ ngượng ngùng mà đè nén thanh âm rên rỉ, nhớ tới người nọ kích động co rút, nhớ tới người nọ không ngừng nhẹ nhàng kêu tên mình, nhớ tới….
“Của ta, đều là của ta, tất cả những gì của y đều thuộc về ta, chỉ thuộc về ta.” Nam nhân kêu gào trong thâm tâm.
“Uhm….” Sau một tiếng rên rỉ, Tư Vũ Thánh ghé vào bên cạnh ôn tuyền hô hấp mệt nhọc, nâng tay, nhìn chất lỏng màu trắng lưu lại nơi đó, nội tâm trống rỗng lại bắt đầu lan tràn.
Đứng bật dậy, hắn nhìn cầu vồng sau cơn mưa, trong mắt không chút sắc thái, mà trong lòng cũng chỉ còn lại chấp niệm muốn chém giết đến điên cuồng.
“Mặc kệ ngươi là ai, nhất định ngươi sẽ không trốn thoát được. Đừng vọng tưởng có thế trốn khỏi ta, cho dù chạy tới cùng trời cuối đất thì ta cũng tìm được ngươi. Nợ của ta thứ gì thì ngươi phải dùng đời đời kiếp kiếp của mình mà bồi thường.”
Chân khí khẽ chuyển khiến nam nhân bừng tỉnh, hắn nhìn người mặc y phục màu tro đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Bạch hộ pháp gửi thư.”
Đưa tay tiếp nhận bức thư, đọc xong nội dung bên trong, khóe môi Tư Vũ Thánh gợi lên nụ cười châm chọc: “Được, như vậy càng tốt, nếu Vân gia đã tạm thời án binh bất động, vừa tranh thủ tiếp cận võ lâm minh chủ, vừa dùng khẩu hiệu giệt trừ ma giáo để chèn ép chúng ta. Người khác không biết tâm tư của hắn, nhưng ta thì hiểu rõ vô cùng!”
Trầm tư một lát, hắn thu hồi bức thư: “Ngươi mời Lí lão tới thư phòng.”
“Vâng.”
Nửa canh giờ sau, hai người ngồi trong thư phòng, Tư Vũ Thánh đưa bức thư cho lão giả.
Lí Sầm nhìn lướt qua một lần, sau đó trả lại bức thư, ngưng thần nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt: “Giáo chủ có tính toán gì không?”
“Uhm, tìm Lí lão tới đây chính là vì chuyện này.” hắn dừng một chút, nói tiếp: “Ta chuẩn bị xuất phát để gặp tứ đại hộ pháp, muốn mời Lí lão quản lí tổng đàn, như vậy ta mới có thể an tâm đối phó tên Tích Vô Nhai kia.”
Lí Sầm thoáng chần chờ, sau đó lập tức đứng dậy, cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tư Vũ Thánh vội vàng nâng y dậy, lộ vẻ tươi cười: “Khoảng thời gian ta không có ở đây, mọi chuyện trong tổng đàn phải làm phiền Lí lão rồi.”
“Dạ, thỉnh giáo chủ an tâm.” Trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng, thái độ vô cùng cung kính của lão giả khiến nam nhân có chút bất an.
“Nếu giáo chủ đã không có chuyện gì khác chỉ dạy, vậy thuộc hạ cáo lui.”
“…Uh, không có việc gì.”
Nhìn lão giả xoay người rời đi, Tư Vũ Thánh âm thầm sầu não. Hắn biết lão giả trách mình ngày ngày chìm trong hoan lạc, nhưng sau khi không có ai khác, nội tâm trống rỗng lập tức dâng lên, hắn chỉ có thể dựa vào việc hưởng thụ cảm giác vui vẻ của thân thể để mê hoặc bản thân, nếu không…hắn sẽ nổi điên.
“Giáo chủ!” Lão giả đi tới cửa, đột nhiên dừng lại: “Sau khi rời khỏi đây, mong người cố gắng trân trọng thân thể của mình.”
“…Ta biết, đa tạ Lí lão quan tâm.”
Lão giả than nhẹ một tiếng, bước ra ngoài cửa. Nam nhân nhìn bóng dáng của y, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, nhưng nháy mắt đã bị thay thế bởi sự âm lãnh tột cùng.