CHƯƠNG 113: PHÍA SAU PHƯỢNG HOÀNG SƠN
“Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi….”
Bên tai truyền tới tiếng gọi nhẹ nhàng, hai má ngứa ngáy giống như bị từng sợi lông chim mềm mại mơn trớn. Vân Phi Vũ nghi hoặc mở mắt, cho tới khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc phóng đại trước mặt mới mơ mơ màng màng hỏi: “Thánh, huynh đã trở lại?”
Tư Vũ Thánh ngây ra một chút, sau đó cười nói: “Ngốc nghếch, ngủ đến mức hồ đồ rồi sao? Chuyện đêm qua chúng ta trải qua cũng không nhớ?”
Thấy hai má thiếu niên đỏ bừng trong nháy mắt, nam nhân nghĩ ra trò xấu liền tiến lên phía trước, liếm liếm tai y, thanh âm phiếm tình nhắc nhở: “Đêm qua Tiểu Vũ Nhi thực là nhiệt tình nha, nói muốn, còn muốn nữa, nhanh lên….”
Vân Phi Vũ lập tức nhấc chăn che kín đỉnh đầu. Những hình ảnh đêm qua nhanh chóng hiện lên trong tâm trí, nhất thời, cả cơ thể lập tức nóng lên. Ngày hôm qua, y… đích xác rất điên cuồng!
“Dậy đi, chúng ta đi xem mặt trời mọc, không khí ngoài kia rất trong lành.” Nam nhân kéo chiếc chăn tơ tằm xuống dưới, đôi mắt phượng hẹp dài hưng phấn như tiểu hài tử.
“?”
Thấy thiếu niên trưng bộ dạng khó hiểu, hắn mỉm cười: “Ta đưa đệ tới sau núi xem mặt trời mọc, sau đó chúng ta chơi ném tuyết, đắp người tuyết, được không?”
“Hôm nay không bận?” Thiếu niên lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Tư Vũ Thánh cúi đầu hôn lên má y: “Hôm nay chỉ ở bên Tiểu Vũ Nhi, cả ngày kề bên đệ, được không?”
“Được!” Vân Phi Vũ bật người ngồi dậy, ‘ai ui’ một tiếng, cảm giác đau đớn phía sau khiến y nhịn không được mà hít sâu một hơi. Nam nhân vội vàng ôm lấy y, thanh âm lộ vẻ lo lắng: “Làm sao vậy?”
Dường như nhớ tới điều gì đó, gương mặt y đột nhiên cứng đờ. Nam nhân lật chăn nhìn vị trí giữa hai chân thiếu niên, biểu tình hối hận, tức giận thay nhau xuất hiện trên gương mặt hắn.
“Đã tới mức này, tại sao đêm qua lại nói không đau?”
Thiếu niên quay mặt sang một bên, vành tai đỏ sẫm thoạt nhìn thực mê người: “Bởi vì ta muốn Thánh.” Sau đó cũng không nói một lời.
Nhịn bộ dạng của y như vậy, Tư Vũ Thánh than nhẹ một tiếng, quấn lấy chiếc chăn lên người y một lần nữa, ôn nhu nói: “Vậy hôm nay sẽ không ra ngoài nữa, ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Vân Phi Vũ lập tức quay đầu, tươi cười: “Ta không sao cả, một chút nữa sẽ ổn. Đã lâu không đi ra ngoài, hơn nữa ta còn muốn xem mặt trời mọc.”
Lẳng lặng chăm chú nhìn thiếu niên, thấy vẻ mặt kiên quyết của y, nam nhân đành phải chịu thua, bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, ta tới chỗ Lí Lam Phong lấy chút dược cao, thượng dược xong ta mới đưa đệ ra ngoài.”
Cảm nhận được cơn đau từ phía sau truyền tới, thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.
Xử lí xong toàn bộ cũng đã qua hơn nửa canh giờ.
Vân Phi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời đã hé lộ một chút ánh sáng, y lo lắng mở miệng: “Có phải đã trễ rồi hay không? Sẽ không thể thấy mặt trời mọc?”
“Không đâu, chỉ cần nửa canh giờ là ta có thể đưa đệ tới sau núi.”
Thấy thiếu niên mặc lại y phục, nam nhân lập tức lấy một chiếc áo choàng lông cừu màu đỏ khoác lên người y, vòng tay ôm lấy: “Chúng ta xuất phát.”
Nghe thấy tiếng gió ‘vù vù’ thổi bên tai, thiếu niên tựa đầu lên cổ hắn, nhịn không được liền đưa lưỡi liếm nhẹ.
Tư Vũ Thánh khẽ rùng mình, thiếu chút nữa ngã xuống từ không trung, vỗ nhẹ mông y, nhẹ nhàng trách cứ: “Không được hồ nháo.”
Vân Phi Vũ run vai cười khẽ, sau đó mới lên tiếng: “Bởi vì Thánh rất thơm, nhìn rất ngon miệng.”
Nam nhân không biết nên làm như thế nào mới phải, đành ra sức ôm lấy y mà gia tăng tốc độ.
Khi thanh âm kia dừng lại, thiếu niên lập tức hiểu hai người đã đến nơi. Nam nhân buông y xuống, ôm thắt lưng y, chỉ về phía đối diện: “Trước kia ta thường xuyên tới nơi này ngắm mặt trời mọc. Đệ nhìn hai đỉnh núi đối diện đi, lần nào mặt trời cũng vươn lên từ chính giữa nơi đó, rất thú vị.”
Đưa tầm mắt ra xa, những ngọn núi xanh biếc đều bị màu bạc bao phủ bên trong, mấy đám mây trắng đã bắt đầu nổi lên sắc hồng rực rỡ, trông thật đẹp mắt.
“Cũng vừa đúng giờ!” Tư Vũ Thánh cởi áo choàng phủ lên mặt đất, sau đó ôm lấy thiếu niên ngồi xuống, lẳng lặng ngắm mặt trời mọc.
Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây trắng nối tiếp nhau, tất cả chúng như tô điểm khiến ánh bình minh càng thêm diễm lệ. Ngay sau đó, mặt trời đỏ rực mang theo tia sáng bảy sắc dần dâng lên giữa hai ngọn núi, thản nhiên lộ ra hình thể tròn tròn, chậm rãi nhô lên cao, trong chớp mắt, màu cam ấm áp bị ánh hoàng kim chói mắt thay thế, cả không gian rộng lớn tràn ngập ánh vàng hoa lệ, ngũ thải tân phân, vô cùng rực rỡ.
“Đẹp quá!”
Vân Phi Vũ tán thưởng, nhìn mấy đỉnh núi phía xa, y nhịn không được liền đưa tay ra như muốn vuốt ve chúng. Nam nhân ôm chặt y: “Tiểu Vũ ngốc nghếch, cách xa như vậy, đệ có thể đụng tới sao?”
“A…” Thiếu niên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy ngăn cách giữa hai ngọn núi, không khỏi kinh hãi: “Hình như rất sâu?”
Tư Vũ Thánh nhìn thoáng qua, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Đúng, cốc này sâu không đo được, nghe nói quanh năm đều bị bao phủ bởi khí độc, đáy cốc cũng toàn thứ độc hại sinh sôi, cho nên nơi này được gọi là Tuyệt Mệnh cốc. Không ai ngã xuống đây mà có thể sống sót trở lại.”
Thiếu niên lại cúi đầu nhìn thoáng qua, chứng sợ độ cao khiến y lập tức ôm chặt lấy nam nhân, nhắm mắt một lát mới đứng dậy nhìn chung quanh: “Chúng ta qua bên kia chơi đi!”
“Được.”
Bước hai bước, dần dần quen với cảm giác đau đớn phía sau, Vân Phi Vũ tập tễnh chạy trên nền tuyết, y đột nhiên ngồi xuống nắm lấy một quả cầu tuyết, xoay người ném về phía nam nhân. Nhìn bông tuyết trắng xóa nở rộ trên gương mặt nam nhân, y không khỏi cười phá lên.
Tư Vũ Thánh bất ngờ một lát, sau đó dùng vẻ mặt cổ quái nhìn y: “Ném tuyết?”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó siết chặt cầu tuyết trong tay, tiêp tục ném về phía nam nhân.
Nam nhân lắc mình tránh khỏi sự tập kích, khom người, tiêu sái phất tay, một quả cầu tuyết cũng bay về phía thiếu niên. Thiếu niên không tránh kịp, trúng chiêu.
Sau đó, nam nhân lợi dụng khinh công, luôn dễ dàng tránh khỏi từng đợt công kích. Thiếu niên không phục nhưng cũng chẳng biết làm sao, nhìn một quả cầu tuyết lại bay về phía mình đánh úp lại, không né không tránh, vừa trúng đòn đã lập tức ôm trán rên rỉ.
“Làm sao vậy?” Tư Vũ Thánh khẩn trương phi thân tới trước mặt thiếu niên, ngồi xuống hỏi: “Đau lắm sao? Thực xin lỗi, là do ta không chú ý, có thể do ta quá vui vẻ nên nhất thời không khống chế được lực đạo, ngoan, để ta xem xem.”
Đột nhiên, phía sau gáy bị nhét vào một vật gì đó thật lạnh, nam nhân trở tay không kịp liền rùng mình. Nhìn thiếu niên cười lăn trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi, ngữ khí uy hiếp: “Tiểu Vũ Nhi lại học được cách lừa gạt người ta, xem ra phải giáo huấn lại một phen mới được.”
Biết nam nhân hù dọa mình, Vân Phi Vũ chống tay ngồi dậy, cười tủm tỉm: “Ai kêu huynh chơi ném tuyết cũng dùng khinh công, đây là trừng phạt.”
Nói xong, bướng bỉnh chớp mắt với hắn mấy lần, thoạt nhìn thực là vô tội.
Tư Vũ Thánh có chút bực bồi, đột nhiên lại tươi cười sáng lạn, cúi người ôm lấy thiếu niên: “Nga, trừng phạt? Vậy Vũ Nhi gạt người có phải cũng nên chịu chút trừng phạt?”
Cảm giác áp bách nhất thời đánh tới, thiếu niên nhận thấy nguy hiểm, chậm rãi lui về phía sau như muốn thoát khỏi hơi thở đang vây quanh mình của nam nhân, đột nhiên sau gáy bị giữ lại, hai phiến môi mềm mại áp sát lên.
“Ngô…Thánh…không…này…bên ngoài…” thanh âm ngắt quãng thỉnh thoảng lại từ miệng thiếu niên thốt ra, nam nhân híp mắt, dục niệm trong lòng lại bắt đầu dâng lên.
Cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo tham tiến vào nội y, Vân Phi Vũ rùng mình một cái, định nâng tay gạt ra lại bị nam nhân áp lên mặt đất, ngay sau đó, y phục bị mở ra, những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp hạ xuống.
Theo những nụ hôn nồng nhiệt hạ xuống thân thể trắng mịn, thiếu niên cảm thấy chính mình như muốn tan ra, ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, bàn tay nắm lấy mái tóc dài xinh đẹp của nam nhân, thở dốc, nhẹ nhàng rên rỉ.
“Hai vị thật là hăng hái nha!” Ngữ điệu tràn ngập sự châm chọc xen lẫn tức giận đột ngột vang lên.
Vân Phi Vũ kinh ngạc, đầu óc trống rỗng.