Tiểu Thư Hắc Báo

Chương 4: Chương 4




Anh không thể cho thân hình cứng ngắc của cô kịp phản ứng, lập tức tiến thêm một bước, cạy đôi môi của cô ra, bằng cách khêu gợi để tiến hành chinh phục cô ── Anh đã lăn lộn trong tình trường nhiều năm, cho dù hôn một người phụ nữ không phải phụ nữ, anh vẫn có thể bình thường mà “nhập vai”.

Ân Ninh hoàn toàn khác, cô không thể nào khống chế được phản ứng của mình, cô không biết cái mà anh gọi là hôn thử, lại hôn tới trình độ “sâu” như vậy....

“Ưm...”.

Ân Ninh cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu gấp gáp. Dần dần, cô từ bị động rồi đuổi theo lưỡi của anh, cuối cùng hai tay của cô vòng ra sau lưng ôm chặt lấy anh. Đột nhiên Hắc Diệu Đường thả cô ra.

Ân Ninh thở hổn hển, ánh mắt phức tạp ngước lên nhìn anh.... “Chúng ta dường như đã quá đà rồi”. Giọng nói của anh rất tỉnh táo, hơi thở của anh cũng bình thường không hề dồn dập thở gấp như cô.

Con ngươi Ân Ninh lóe lên, hơi thở gấp không ổn định vẫn chưa thể bình thường

“Tôi muốn ngủ”.

Đột nhiên anh nói một câu rồi xoay người đi về phòng.

Ân Ninh không thể nào mở miệng ra gọi anh.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng, cho đến khi toàn bộ đèn trong phòng anh đã tắt, Ân Ninh vẫn cứ đứng trên ban công.... Dường như sắp sáng rồi, ở phương xa chỉ còn vài ánh sao chớp lóe trên bầu trời, không cam lòng tỏa ra những ánh sáng cuối cùng....

Sau khi trở lại phòng, Ân Ninh vẫn không thể nào ngủ được.

Trằn trọc cả một đêm không ngủ, sáng sớm cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng sát vách mở ra.

Rón rén đi đến cửa, Ân Ninh nhẹ nhàng mở hở cửa rình xem động tĩnh bên ngoài ── cô nhìn thấy quản gia Giang đang chỉ huy người giúp việc mang hành lý từ trong phòng Hắc Diệu Đường ra ngoài.

Ân Ninh lập tức mở cửa hỏi khi nhìn thấy những hành lý kia: “Quản gia Giang, đây là hành lý của ai vậy? Có người muốn chuyển vào đó ở à?”. Cô hoảng hốt, dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

“Không phải, đây là hành lý của cậu A Đường”. Quản gia Giang trả lời. “Cậu A Đường đang ăn sáng ở dưới lầu, sáng nay cậu ấy sẽ có chuyến bay về Mỹ lúc 10h”.

Đáp án như trong dự liệu của cô nhưng càng làm lòng cô đau.

Cô xoay người chạy xuống lầu, chạy thẳng vào trong phòng ăn.

“Chào buổi sáng”.

Thấy Ân Ninh vội vàng chạy xuống, Hắc Diệu Đường vẫn chào hỏi với cô như không có gì, ngày hôm qua coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Chào buổi sáng.....”.

Đứng ở cửa phòng ăn khoảng mười giây, Ân Ninh mới từ từ đi vào.

“Anh chuẩn bị phải đi rồi hả?”. Cô lấy dũng khí hỏi anh.

“Ừ”. Anh trả lời.

Mặc dù giọng của anh rất lạnh nhạt nhưng Ân Ninh vẫn làm bộ như không biết, tự động ngồi vào ghế, tiếp tục hỏi anh. “Làm sao mà đột nhiên lại về như vậy? Tối ngày hôm qua sao anh không nói cho tôi biết ──”.

“Tự nhiên quyết định muốn đi nên tôi cứ như vậy đi thôi”. Anh nói, cắt đứt câu hỏi của cô.

Sau buổi tối ngày hôm qua cô nhìn thấy thái độ của Hắc Diệu Đường với cô gái xinh đẹp kia, Ân Ninh nhận ra anh không thích bị người ta hỏi.

“Oh, vậy sau này chúng ta có cơ hội gặp lại không?”. Cô nhìn chằm chằm vào bàn ăn, nhìn vào khăn trải bàn cười.

“Có lẽ sẽ gặp những cũng có lẽ sẽ không gặp lại”.

“Đáp án của anh thật sâu sa, tôi nghe chả hiểu gì!”. Cô như người ngốc, cười hì hì.

“Tôi rất vội nên không có thời gian gặp”. Anh nói thẳng.

“Oh”. Ân Ninh vội vàng cúi đầu, “Này, nếu như anh về Mĩ mà có nhớ đến mỳ ăn liền của Đài Loan thì cứ gọi điện cho tôi nhé”.

“Làm gì”. Anh hỏi.

“Tôi có thể gửi một ít cho anh”. Cô nói.

Anh nhếch môi, không nói gì.

“A, anh cười, anh cười kìa! Anh cười lên như vậy có phải là đẹp trai không, làm sao phải học người ta làm mặt lạnh lùng làm gì!”.

“Này!”. Anh đùa cô. “Tôi xin cô, cô có thể ra dáng một người phụ nữ một chút không?”.

“Cái gì? Tôi chính là người như vậy, là do anh nhìn tôi không vừa mắt đấy chứ!”. Cô làm mặt con heo.

“Tôi phục cô”. Hắc Diệu Đường đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.

“Anh phải đi à?”. Cô đi theo anh.

“Ừ”. Anh đi ra phòng khách.

Ân Ninh cũng đi ra ngoài. “Nếu tôi muốn gửi mỳ ăn liền cho anh thì gửi về đâu?”.

Anh nhìn cô một cái rồi mới nói. “Cô có thể nhờ quản gia Giang gửi cho tôi”.

“Oh”.

Dường như anh cũng không phản đối.

Cô nhìn quản gia Giang chỉ huy tài xế lái xe đến trước cổng biệt thự, nhìn người giúp việc mang hành lý xuống xe.

Sau đó Hắc Diệu Đường mở cửa xe ngồi vào phía sau.

“Nếu như tôi đến Mĩ, tôi có thể đến tìm anh không?”.

Rốt cuộc trước khi xe sắp lăn bánh, Ân Ninh cũng không nhịn được, đôi tay nắm lấy cửa xe, nói ra khát vọng trong lòng mình.

Hắc Diệu Đường nhìn cô chằm chằm, sau đó thật lâu, lâu đến nỗi Ân Ninh nghĩ anh sẽ từ chối cô.... “Được”. Ánh mắt của anh bình tĩnh, lơ đãng đáp.

“Thật sao, lúc đó tôi sẽ mang một thùng mỳ ăn liền thật lớn đến nước Mĩ tìm anh!”. Không khống chế được, Ân Ninh cười hì hì.

“Tôi phải đi rồi!”. Anh nói, ý muốn bảo cô thả tay ra.

“Oh”.

Ân Ninh buông tay ra.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh... Đứng ở đó, Ân Ninh đưa mắt nhìn xe của Hắc Diệu Đường đến khi nó khuất tầm mắt... Cô cũng không biết, khuôn mặt tươi cười của cô còn khó nhìn hơn so với khi khóc.

Sau khi Hắc Diệu Đường rời khỏi biệt thự nhà họ Giang được hai ngày, Ân Ninh cũng xách hành lý của mình chuẩn bị về nhà.

Trước khi về nhà, cô đã cố gặng hỏi quản gia Giang về địa chỉ của Hắc Diệu Đường.

“Địa chỉ của cậu A Đường?”. Quản gia Giang nhìn Ân Ninh, kinh ngạc hỏi.

“Ừ, tôi có ít đồ muốn gửi cho anh ấy, ông có thể nói cho tôi biết địa chỉ của A Đường được không?”. Ân Ninh nhìn ông chờ đợi.

“Chuyện này....”. Quản gia Giang khó khăn nói. “Tiểu thư Ân Ninh, không phải là tôi không nói cho cô, mà thật sự là tôi cũng không biết địa chỉ ở bên Mĩ của cậu A Đường”.

“Ông cũng không biết?”. Ân Ninh ngẩn người. “Nhưng mà rõ ràng anh ấy đã nói với tôi, nếu như tôi muốn gửi cái gì cho anh ấy thì chỉ cần chuyển cho ông là được?”. Cô vội vàng hỏi.

“Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà nếu như tôi chuyển thì tôi chỉ có thể chuyển đồ đến văn phòng làm việc Mỹ Tây của cậu A Đường mà thôi”. Quản gia Giang giải thích.

“Phòng làm việc Mỹ Tây?”.

“Đúng vậy, đó là chi nhánh công ty dầu hỏa của nhà họ Hắc ở nước Mĩ”.

Ân Ninh chỉ do dự trong một giây, sau đó hỏi quản gia Giang: “Này, ông có thể cho tôi địa chỉ phòng làm việc Mỹ Tây của A Đường ở Mỹ được không?”.

Quản gia Giang sửng sốt một chút: “Tiểu thư Ân Ninh, cô hỏi địa chỉ phòng làm việc làm gì?”.

“Tôi... Tôi muốn gửi ít đồ”.

“Tôi có thể gửi giúp cô”.

“Nhưng mà, có thể tôi sẽ đến Mĩ tìm A Đường”.

Quản gia Giang lại sửng sốt. “Tiểu thư Ân Ninh, cô đến địa chỉ đó tìm cũng chưa chắc đã thấy được cậu A Đường”.

“Tại sao?”. Lần này là Ân Ninh sửng sốt.

“Bởi vì một năm 365 ngày thì có đến 300 ngày cậu A Đường không ở văn phòng Mỹ Tây”. Quản gia Giang uyển chuyển nói.

“Vậy thì anh ấy ở đâu?”. Ân Ninh kinh ngạc hỏi.

“Ở khắp các quốc gia trên thế giới”.

“Các quốc gia trên thế giới? Anh ấy làm cái gì ở đó?”. Ân Ninh không thể hiểu được.

Quản gia Giang trầm mặc một lúc, sau đó thở dài một cái, nói. “Tiểu thư Ân Ninh, cậu A Đường... Cậu ấy không giống như người mà cô tưởng tượng đâu?”.

“Là sao?”. Cô không hiểu.

“Tiểu thư Ân Ninh, cô có biết giải đua xe F1 nổi tiếng thế giới không?”.

Ân Ninh lắc đầu. “Không biết”.

“Giải đua xe F1 là giải đua xe công thức nổi tiếng toàn thế giới, nói cách khác, những tay đua giỏi nhất trên thế giới sẽ tụ tập về đây, lối sống của bọn họ khác xa với người bình thường”.

Quản gia Giang nhếch môi, cười vui vẻ. “Cậu A Đường là tay đua vô địch giải đấu F1! Cậu ấy đi khắp thế giới tham gia vào các đấu trường F1. Trong giới đua xe của Mĩ và Châu Âu, không ai là không biết đến danh tiếng của cậu ấy!”.

Nghe quản gia Giang nói, Ân Ninh ngẩn người. “Vậy công ty của anh ấy thì làm sao?”.

“Cậu ấy không cần ngồi trong phòng làm việc”. Quản gia Giang cười nói. “Bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, cậu ấy có thể chat webcam và bàn bạc công việc”.

Cậu A Đường, thông minh giống hệt cậu A Giới của ông.

Khuôn mặt Ân Ninh như đưa đám. “Quản gia Giang, tôi xin ông đấy, ông cho tôi địa chỉ phòng làm việc Mỹ Tây đi”.

“Chuyện này... Thôi được”. Rốt cuộc, Giang quản gia cũng đồng ý.

Lấy được địa chỉ đó, cuối cùng nụ cười cũng nở trên môi Ân Ninh.

Mặc dù cô biết rõ có thể Hắc Diệu Đường sẽ không ở Mĩ, nhưng mà nếu như bọn họ có duyên phận, cô đến Mĩ nhất định sẽ gặp được anh! Giống như trong phim “Tình duyên nước Mĩ” vậy.....”. Ân Ninh nghĩ thế.

~~~~~~~

Hạ Vũ Thần không ngờ, sau khi con gái đi chơi một chuyến thì về nhà còn trầm mặc hơn. Dạo này, Ân Ninh làm gì cũng không tập trung.

“Ân Ninh? Ân Ninh?”.

“Vâng. Mẹ ── Có chuyện gì sao?”. Trên bàn cơm, Ân Ninh thất thần, mãi mới lấy lại tinh thần.

“Mẹ đang hỏi con các món ăn có ngon không?”. Vũ Thần nhíu mày.

“Ăn ngon lắm ạ! Chỉ cần con được ăn món ăn mẹ nấu thì tất cả đều rất ngon!”. Cô cúi đầu và vài miếng cơm.

Hạ Vũ Thần nhìn chồng một cái.

“Ân Ninh, con đến biệt thự nhà họ Giang chơi có vui không?”. Hạ Vũ Thần hỏi.

“Con chơi vui lắm ạ!”. Cô ngập ngừng đáp, sau đó lại thất thần.

Chu Thanh Bái hỏi: “Con có gặp được A Giới không? Cha đang nghĩ không biết có nên mời nó đến nhà mình chơi ──”.

“Cha, con có một việc muốn xin cha”. Ân Ninh đột ngột ngắt lời cha cô.

“Con có chuyện gì?”. Chu Thanh Bái ân cần hỏi.

“Con... Con muốn đến nước Mĩ chơi, có được không ạ?”. Cô do dự hỏi.

Dù sao cô đã lớn bằng này, ngoại trừ đi du lịch nước ngoài với cha mẹ, chưa bao giờ tách khỏi cha mẹ, một mình đến một nơi xa như vậy”.

“Nước Mĩ?”. Hạ Vũ Thần là người phản đối đầu tiên. “Con đến nơi xa xôi đó để làm gì? Hơn nữa còn là đi một mình nữa, như vậy sẽ rất nguy hiểm”.

Nếu không phải lần này Ân Ninh đến biệt thự nhà họ Giang ở một tuần thì chắc chắn bà sẽ không để con gái rời mình quá xa.

“Không có việc gì đâu mẹ, con sẽ tự chăm sóc mình mà”. Ân Ninh cố gắng thuyết phục mẹ mình. “Bởi vì con chưa tự lập, một mình đi xa bao giờ cho nên con mới phải tự huấn luyện cho mình!”.

Sau khi về nhà suy nghĩ, Ân Ninh quyết định cho dù không gặp được Hắc Diệu Đường thì cô vẫn muốn đến nước Mĩ tìm anh.

“Mẹ, mẹ không nên kích động như vậy, trước hết mẹ cứ nghe con nói đã”. Ân Ninh kéo cái ghế lại gần mẹ, làm nũng nói. “Từ sau khi con tốt nghiệp, chưa hề đi làm việc, bây giờ con không phải kết hôn nữa, con không thể lúc nào cũng ở trong nhà được. Cho nên con quyết định đến nước Mĩ, tự mình đi một chuyến du lịch, sau khi về nước con sẽ tìm một công việc, rồi tự lực cánh sinh”.

“Nhưng mà......”.

Chu Thanh Bái nháy mắt với vợ. “Ân Ninh, con có thể đảm bảo với cha mẹ, một mình con ra nước ngoài sẽ tự chăm sóc mình thật tốt hơn nữa phải luôn giữ liên lạc với cha mẹ để bất cứ lúc nào cha mẹ cũng có thể tìm được con. Được chứ?”.

“Thanh Bái!”. Hạ Vũ Thần không thể tin được, nhìn chằm chằm chồng mình.

Bà không hiểu, tại sao chồng bà lại có thể yên tâm để cho đứa con gái duy nhất làm một việc trọng đại như vậy.

“Vũ Thần, để cho con bé đi ra ngoài để biết nhiều thứ cũng không phải là chuyện xấu mà”. Chu Thanh Bái nói.

“Con đảm bảo”. Tròng mắt ảm đạm của Ân Ninh vụt sáng. “Cha, con có thể đảm bảo với cha, con có thể tự chăm sóc mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cha và mẹ lo lắng”.

Chu Thanh Bái ngoái đầu nhìn vợ một cái ── Từ khi hôn lễ bị hủy bỏ, đột nhiên Ân Ninh trở nên rất trầm mặc, khác hẳn cá tính hoạt bát thường ngày của nó, bây giờ thấy con lại có tinh thần, Hạ Vũ Thần trầm mặc không nói.

“Mẹ, mẹ để con thử một lần được không? Con đảm bảo tuyệt đối sẽ không để mẹ lo lắng đâu”. Ân Ninh giơ tay phải lên, đôi mắt như thỏ con vô tội nhìn mẹ cô.

Lời từ chối không thể nói ra được, Hạ Vũ Thần nhìn về phía chồng, ông khẽ gật đầu với bà.

“Haizzz”. Hạ Vũ Thần thở dài. “Mỗi ngày con phải chủ động gọi điện thoại về nhà cho cha mẹ, luôn luôn phải giữ liên lạc, điện thoại luôn luôn phải thông suốt ── Nếu con không đồng ý những điều kiện này của mẹ, thì mẹ sẽ không cho phép con tự mình đi ra nước ngoài du lịch!”.

“Con đồng ý”. Ân Ninh cực kỳ vui vẻ. “Con đồng ý, con đồng ý! Chỉ cần mẹ đồng ý cho con ra nước ngoài, cho dù có 100 điều kiện con cũng đồng ý!”.

Cô nhào vào trong ngực mẹ dụi dụi đầu.

“Con ngốc, giống như trẻ con vậy, mãi không trưởng thành, bảo mẹ làm sao có thể không lo cho con”. Hạ Vũ Thần ôm con gái cười nói.

“Con đã trưởng thành đâu, có cha mẹ ở đây, con không bao giờ muốn lớn lên!”. Ân Ninh nổi tính trẻ con nói.

Nhìn thấy cảnh này, Chu Thanh Bái lắc đầu ── cô gái đáng yêu như thế này, đứa con thứ hai nhà họ Hắc không lấy Ân Ninh về, coi như cậu ta không có phúc!

~~~~~~~~~~~

Khó khăn lắm Ân Ninh mới được tự do như vậy, rốt cuộc cô cũng được như ý nguyện, một mình lên máy bay đến miền Tây nước Mỹ.

Sau khi máy bay hạ cánh, Ân Ninh đã đến tòa thị chính thành phố, nơi phục vụ dân, hỏi đường đến phòng làm việc Mỹ Tây của nhà họ Hắc.

Cô nghỉ ngơi ở quán trọ một đêm, buổi sáng hôm sau cô bắt xe taxi, đi qua rất nhiều con đường, khoa tay múa chân hỏi rất nhiều người nước ngoài mới có thể đến được phòng làm việc của Hắc Diệu Đường ── nói là phòng làm việc thế nhưng thật ra thì đó là một cao ốc tiêu chuẩn hiện đại hóa, nó nằm ngay chỗ tốt nhất đẹp nhất trên con đường buôn bán sầm uất.

Ân Ninh đứng sững bên ngoài, ngước cổ sững sờ nhìn thật lâu..... Vừa rồi có một người nước ngoài rất mập đã nói cho cô biết, cả cao ốc này đều là của nhà họ Hắc.

Hẳn nào khi nhà họ Hắc hủy bỏ hôn ước, cha không làm gì được ngoài việc tức giận! Bởi vì nếu lấy tài lực và thế lực của nhà họ Hắc thì nhà họ Chu không thể “so đo”.

Ân ninh đứng rất lâu, sững sờ đứng bên ngoài, không biết phải làm sao để đi vào, cô càng không biết phải nói gì mới có thể thấy được Hắc Diệu Đường, nên cô lựa chọn ngồi trên ghế ở đường dành cho người đi bộ ngẩn người.

Có lẽ cô đến nước Mỹ lần này không thể thấy được hắn!

Nhưng mà ý cô đã quyết, trong thời gian một tháng cô ở Mỹ, ngày nào cô cũng sẽ đến “phòng làm việc” của anh để chờ anh.

Nếu một năm có 365 ngày, 300 ngày anh không ở phòng làm việc vậy sẽ còn lại 65 ngày. Theo lý thuyết thì cô vẫn còn 20% cơ hội có thể gặp được anh.

“Nhưng mà nếu như tháng này nằm trong khoảng thời gian 300 ngày không có nhà, vậy thì không phải mình đến công cốc rồi à?”. Khi cô đã chờ được 20 ngày, hy vọng trong lòng Ân Ninh dường như muốn sụp đổ.

Cô vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế dành cho người đi đường, mỗi ngày đều ngồi đó nhìn tòa cao ốc ở đối diện.

Bởi vì cô đã cam kết với mẹ nhất định sẽ về trong vòng một tháng. Cô sẽ đợi thêm mười ngày nữa nếu như cô không thấy được Hắc Diệu Đường, cô sẽ chuẩn bị về Đài Loan.

“Cô gái, có phải cô đang đợi ai không?”.

Lúc Ân Ninh đang ngồi than thở thì bảo vệ tòa nhà đột nhiên đi ra và hỏi Ân Ninh sau 20 ngày đứng nhìn.

“À? Đúng, đúng vậy”. Ân Ninh dùng vốn tiếng Anh ít ỏi nói.

“Cô muốn tìm ai? Tôi có thể giúp gì cho cô?”. Đối phương hỏi.

Ân Ninh cố gắng nghe hiểu người kia đang nói gì, biết được người đó muốn giúp mình thì mừng rỡ. “Tôi... tôi muốn tìm.... Tôi muốn tìm Steven!”. Cô chợt nhớ đến đêm tổ chức lễ chúc mừng ở biệt thự nhà họ Giang, người phụ nữ đến tìm Hắc Diệu Đường đã gọi anh như vậy!

“Steven? StevenWilson? Steven Chang? Steven King?.......”. Bảo vệ đọc ra tên của một đống người.

“No, no, no..... Steven Black?”.

“What?”. Người đó nhíu hai hàng lông mày lại.

Ân Ninh rũ vai, cảm giác đúng là ông nói gà bà nói vịt, tâm trạng như đưa đám.

“Ông trời ơi! Rốt cuộc tôi đang làm gì.......”.

Trên mặt người bảo vệ đó đầy dấu chấm hỏi, sau khi bày tỏ mình không giúp được gì cho cô thì tránh ra. Ân Ninh lại ngồi ra ghế, tự lẩm bẩm.

“Black không phải là Hắc à? Hắc không phải là Black sao? Tại sao anh ta lại không hiểu.......”.

“Cô ngồi đây một mình lẩm bẩm cái gì vậy?”.

“Tôi đang nghĩ người bảo vệ kia không hiểu được tiếng nước ngoài à ──”.

Ân ninh ngây người. Sau đó cô trợn mắt, bỗng chốc quay đầu lại ── “Hắc Diệu Đường?!”.

“Cô làm gì vậy?”. Anh kéo kéo lỗ tai. “Tôi đang đứng trước mặt cô rồi, làm gì mà cô gọi to vậy?”.

“Đúng là anh à?”. Ân Ninh cảm động phát khóc.

“Đương nhiên là tôi rồi”. Anh lắc đầu thở dài, xác định đây chính là cô gái điên điên khùng khùng mà anh biết được ở biệt thự nhà họ Giang.

“Tôi cứ nghĩ là ── tôi cứ nghĩ là mỳ ăn liên sắp ăn hết rồi mà tôi sẽ không đợi được anh”. Cô khóc.

“Mỳ ăn liền?”.

“Đúng vậy?”. Cô lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nói. “Tôi mang một rương lớn mỳ ăn liền, một rương đồ ăn vặt từ Đài Loan mang đến Mỹ, tất cả đều là khẩu vị anh thích ăn đó!”.

Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó anh nói nhẹ nhàng. “Cô ngồi đây chờ bao lâu rồi, cô ngốc?”. Anh thấp giọng hỏi cô.

Giọng nói dịu dàng của anh níu chặt lòng của Ân Ninh.

Trong cổ cô như có gì đó chặn họng, chỉ có thể nghẹn ngào khàn khàn nói. “Cũng không lâu lắm... Chỉ có hai mươi ngày năm giờ 34 phút mà thôi”.

Anh cười nhẹ. “Vậy mà còn không lâu sao?”.

“Không phải tôi đến đây để tìm phiền toái cho anh”. Cô giải thích. “Tôi... Tôi chỉ muốn đưa món đồ ăn anh thích, đưa tận tay cho anh thôi”.

“Cô đang ở chỗ nào?”.

“Hả?”.

“Tôi hỏi ── Trong khoảng thời gian ở nước Mỹ, cô ở đâu?”.

“Tất nhiên là tôi ở trong khách sạn rồi”. Cô ngây ngốc trả lời.

Cô ở trong một khách sạn gần đó để có thể trước giờ làm việc buổi sáng mỗi ngày cô có thể đến trước cửa tòa cao ốc đợi anh.

“Vậy là hai mươi ngày năm giờ 34 phút cô đều ở trong khách sạn?”. Anh nhếch mày.

“Ừ... Không tính những lúc tôi ngồi đợi anh”. Ân Ninh ngơ ngác đáp.

“Cô định sẽ ở Mỹ bao lâu?”. Anh lại hỏi.

“Mặc dù là tôi muốn chờ anh nhưng mà tôi sẽ chỉ ở mười ngày nữa thôi”. Cô hi vọng mười ngày sắp tới, ngày nào cũng được nhìn thấy anh, coi như là chỉ có mặt thôi cũng được.

“Vậy thì cô đến chỗ tôi ở đi”. Anh đề nghị. “Dù sao thì trong nhà tôi cũng còn rất nhiều phòng trống”.

“.............”.

Một trận trầm mặc.

“Này, cô có nghe hiểu lời tôi nói không vậy?”. Anh hỏi cô gái đang ngẩn người.

“Tôi...........”.

Bởi vì cô rất vui, cổ họng không thể nói được bất cứ tiếng nào, Ân Ninh không thể làm gì khác hơn là gật đầu thật mạnh.

“Rốt cuộc là cô có đi không?”.

“Được........”. Cô mở to hai mắt, gật đầu.

“Đầu tiên tôi phải nói trước, cô không thể ăn không ở không! Mỗi buổi tối cô phải nấu mỳ tôm cho tôi, chuẩn bị xong cả đồ ăn vặt nữa!”. Anh nói đùa.

Ân Ninh dùng tất cả hơi sức của mình để gật đầu.

Chỉ cần Hắc Diệu Đường cho cô vào ở trong nhà anh ── cho dù bảo cô làm người giúp việc, cô cũng đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.