Ba năm sau.
“Đúng là chỗ này rồi”.
Cửa hàng vật nuôi đáng yêu.
Thương Nghênh Hi nhìn chằm chằm vào biển hiệu màu hồng, hưng phấn lôi kéo ống tay áo của người đàn ông đứng bên cạnh.
“Tại sao em nhất định phải chọn cái cửa hàng này?”. Hắc Diệu Tư ảo não nhìn chằm chằm vào vợ yêu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng.
“Bởi vì ở đây có ‘động vật nhỏ đáng yêu’ mà!”. Thương Nghênh Hi nháy mắt với chồng, nói một cách thần bí.
Trên gương mặt tuấn tú của Hắc Diệu Tư toát ra ba đường vạch đen..... Vợ yêu của anh biết rõ công ty anh có một hội nghị rất quan trọng nhưng mà cô lại dắt anh đến đây chỉ vì cô muốn nhìn động vật nhỏ đáng yêu?!
“Anh không có hứng thú với động vật nhỏ đáng yêu”. Hắc Diệu Tư lên tiếng.
“Anh là người không thú vị gì cả!”. Thương Nghênh Hi quát ông chồng đẹp trai lãnh khốc của mình. “Cũng chỉ có anh là người kì quái, tất cả mọi người đều thích những động vật đáng yêu, tại sao anh lại cứ muốn nói đùa nhỉ?”.
Hắc Diệu Tư trợn mắt, im lặng hỏi ông trời.
Có lẽ trên đời này chỉ có vợ yêu của anh mới nói anh “nói đùa”! Trên thương trường, từ kẻ địch đến bạn, đều nói anh với một từ “lãnh huyết”!
Mặc dù Hắc Diệu Tư 200% không tự nguyện nhưng vẫn bị Thương Nghênh Hi bắt vào trong cửa hàng vật nuôi.
“Anh phải nói trước, chỉ mười phút thôi nhé, mười phút sau nhất định anh phải về công ty họp ──”.
Hắc Diệu Tư còn chưa nói xong thì đột nhiên có một cảm giác “tê dại” dọc theo ống quần lên trên, cảm giác lành lạnh rồi quấn lên cổ tay của anh. Anh trợn to hai mắt, cứng người đứng tại chỗ, gương mặt tuấn tú vặn vẹo....
“Oa, thật đáng yêu, là rắn xanh đó!”. Thương Nghênh Hi thấy một con rắn toàn thân có màu xanh lá cây thì vui vẻ.
Đáng yêu?! Hắc Diệu Tư suýt chút nữa thì trở mặt với vợ ngay tại chỗ.
Trời sinh anh ghét nhất chính là cái con “Rắn” này.
“A Tư, hình như nó rất thích anh thì phải?”. Thương Nghênh Hi không sợ chết mà nhạo báng chồng yêu của cô cho dù gương mặt tuấn tú của Hắc Diệu Tư đã hoàn toàn biến hình.
“Có phải tiểu Ái rất đáng yêu không? Khách hàng đến đây đều rất yêu thích nó!”. Ân Ninh đi ra từ nhà tắm vật nuôi của cửa hàng, cười vui vẻ với nữ khách hàng xinh đẹp.
“Nó tên là tiểu Ái à?”. Thương Nghênh Hi quay đầu lại thấy một nhân viên trong cửa hàng với mái tóc đuôi sam, nụ cười còn đáng yêu hơn cả động vật.
Từ lâu cô đã nghe mọi người đồn trong cửa hàng này có một con vật rất đáng yêu là một con rắn xanh. Đây cũng là nguyên nhân mà cô muốn kéo chồng đến cửa hàng vật nuôi này.
“Đúng vậy ──”.
Ân Ninh thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô gái thì ngây người.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc, vẻ mặt người đàn ông cứng ngắc, vặn vẹo nhưng lại làm cho cô mê đắm.... ..... “A Tư, anh nhìn xem, tiểu Ái đang chào hỏi anh đấy!”. Thương Nghênh Hi cười nói với chồng.
Tiểu Ái đang cuốn trên cánh tay của Hắc Diệu Tư, cuốn vào đầu và thè lưỡi rắn.
Hắc Diệu Đường đanh mặt lại, cảm giác tê dại từ chân lên đỉnh đầu.... ... Ai cũng có thể thấy người đàn ông này đã đổi sắc mặt!
Ân Ninh vội vàng chạy đến bên cạnh khách.
“Xin lỗi, tiểu Ái luôn nhiệt tình với những khách mới đến”. Cô cười giải thích, quấn tiểu Ái lên cánh tay của mình.
Cô lén nhìn người đàn ông còn chưa hết sợ, cô xác định... Đó không phải là “anh” mà cô biết.
“Đi”. Sau đó Hắc Diệu Tư không nói hai lời, kéo vợ xoay người bỏ đi
“A, anh định đi đâu vậy?”.
“Về nhà!”. Hắc Diệu Tư xanh mặt rống lên, không còn tâm tình đi họp nữa.
“Nhưng mà”. Thương Nghênh Hi bị kéo ra ngoài không thể làm gì hơn là nói với Ân Ninh. “Bái bai, lần sau chúng tôi sẽ trở lại”.
“Tinh tang”.
Cửa tiệm được đóng lại, chuông gió treo trên cửa vang lên tiếng kêu thanh thúy.
Có khả năng sao? Ân Ninh tự hỏi mình.
Cô lắc đầu một cái rồi tự giễu. “Đó chắc chắn không phải là anh ấy, chỉ là một người đàn ông có khuôn mặt giống anh mà thôi”. Cô tự lẩm bẩm nói nhỏ.
“Ân Ninh? Vừa rồi có khách hả?”. Trương Trạch thò đầu ra từ trong nhà tắm.
“Ừm, nhưng mà khách vừa đi luôn rồi”. Ân Ninh nhẹ nhàng trả lời.
Kể từ ba năm trước đây, sau khi cô từ chối lời cầu hôn của Trương Trạch, hai người cũng trở thành bạn tốt. Sau đó Ân Ninh mới biết, Trương Trạch là một vị bác sĩ thú y mà Ân Ninh cũng rất thích những động vật nhỏ nên Trương Trạch đề nghị hai người hợp tác mở cửa hàng vật nuôi này.
Như vậy rốt cuộc Ân Ninh cũng có việc.
Hơn nữa đây là một công việc mà cô rất yêu thích! Thời gian vui vẻ nhất trong ngày là được làm bạn với những động vật nhỏ. Mà “những động vật nhỏ” này bao gồm chuột túi, chồn tuyết, con dơi, tắc kè hoa, mèo nhật bản..... Cùng với các loại bò sát “đáng yêu” đủ kiểu loại.
Mỗi vị khách đến đây đều sẽ bị những động vật kỳ lạ dọa sợ nhưng sau đó họ sẽ yêu thích những động vật đáng yêu này.
“Ân Ninh, em vào giúp anh một chút được không?”. Trương Trạch nhếch nhác cầu cứu.
“Sao vậy?”.
“Con mèo này không nghe lời.......”. Trương Trạch lúng túng nhìn vấy vết cào trên bàn tay.
Mặc dù anh mới là bác sĩ thú y chính cống nhưng đối với động vật thì sức quyến rũ của anh kém Ân Ninh rất nhiều.
“Vậy thì để em làm”. Ân Ninh cười đi vào nhà tắm, cô đón lấy con mèo và tắm cho nó.
“Khụ, Ân Ninh.... ...”.
“Chuyện gì thế?”. Cô vội vàng chăm sóc cho con vật nhỏ, không quay đầu lại nói vọng ra.
Nhìn cô nhanh nhẹn tắm cho con mèo, Trương Trạch muốn nói rồi lại thôi. Sau khi do dự rất lâu, anh mới nói.
“Ân Ninh, tối nay em có rảnh không? Có thể đi xem phim với anh được không?”. Anh đi đến bên cạnh Ân Ninh, nhìn chằm chằm một bên gò má của cô.
“Tối hôm nay à?”. Cô do dự một chút rồi mỉm cười lắc đầu. “Rất xin lỗi, hôm nay em phải đi xem mắt”.
“Oh……”. Trương Trạch gãi đầu. “Không sao đâu, hôm khác cũng được”.
“Được!”. Cô nhẹ nhàng đáp
Sau khi Trương Trạch ra khỏi nhà tắm, cô ngẩn người.
“Chu Ân Ninh, cô thật ngu ngốc…………”. Cô tự lẩm bẩm, lại làm tiếp công việc.
Ba năm nay cô không ngừng đi xem mắt, mù quáng tìm kiếm một “ông chồng”.
Vậy mà Trương Trạch là thí sinh tốt nhất vẫn luôn bị cô “gạt” ở một bên.
Mặc dù cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Trương Trạch nhưng cũng bởi vì cô rất quý Trương Trạch nên cô không muốn lừa anh.
Ân Ninh tắm rửa sạch sẽ cho con mèo, cố gắng tập trung vào công việc, không suy nghĩ lung tung. Chuyện vừa rồi trong cửa hàng bị cô ném ra sau. Cô tin rằng qua ba năm, cho dù gặp lại “người đàn ông kia” thì cô vẫn có thể miễn dịch.
Bởi vì bây giờ, cô đã không còn là một người ngốc nữa.
Chín giờ tối, Ân Ninh mới về đến nhà. Cô lái xe trực tiếp từ nơi ăn về nhà.
Từ trong kính chiếu hậu cô nhìn thấy mái tóc công chúa gọn gàng lúc ra ngoài hơi bị rối, bộ áo đầm tím trên người cũng hơi nhàu.
Cô mệt mỏi mở cửa xe bước xuống, lấy chìa khóa trong ví da, mở phòng trọ của mình ra.
Mặc dù cô đã rời nhà, sống một mình bên ngoài hai năm nhưng mẹ cô vẫn không ngừng sắp xếp mai mối cho cô.
Cho nên cuộc sống của cô cũng khá là bận rộn, ngoại trừ ở chung với những động vật nhỏ cô còn vội vàng đến những bữa ăn mà mẹ cô đã sắp xếp, thường không có thời gian ình.
Ba năm nay, vì phải mở cửa hàng, bản thân phải tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài, gặp con người và sự việc khác nhau nên Ân Ninh đã học được cách độc lập và cô cũng thay đổi không ít.
Cô lấy mì sợi và rau cải trong tủ lạnh ra, nấu một nồi mì rau đơn giản.
Đã lâu rồi cô không ăn mì ăn liền. Sau khi chuyển ra ngoài sống, cô học được cách nấu một số món ăn đơn giản, có lúc còn có thể làm bento cho những con vật nhỏ, đút cho bọn chúng ăn một số “món ăn gia đình” dinh dưỡng.
“A? Tối nay em về sớm vậy?”.
Hinh Bình Tư ôm đứa con trai Tiểu Nham hai tuổi, đi từ trong phòng ra.
“Vâng, người đàn ông hôm nay nhàm chán đến nỗi em rất muốn ngáp”. Ân Ninh bưng nồi mì lên, oán trách.
Thực ra, Ân Ninh học được nấu ăn bởi vì bạn cùng phòng, Hinh Bình Tư.
“Uất ức vậy sao, chị thấy em dứt khoát gả cho Trương Trạch là được rồi”. Hinh Bình Tư che miệng cười duyên.
Bình Tư nhìn rất xinh đẹp, ai nhìn thấy cô cũng không nghĩ cô đã là mẹ của một đứa trẻ.
“Cảm ơn chị! Nếu như em lấy anh ấy thì chỉ còn mình chị và Tiểu Nham, đến lúc đó tiền thuê nhà tăng lên rồi chị làm sao?”. Ân Ninh nói đùa.
“Không sao, chị có thể tìm một người bạn cùng phòng khác, việc gả em đi quan trọng hơn!”. Bình Tư ôm con, cười hì hì.
“Không có lương tâm”. Ân Ninh hơi dẩu môi, đùa với đứa trẻ. “Tiểu Nham ngoan, sau này con lớn không được giống mẹ con không có lương tâm, nếu không mẹ nuôi sẽ mặc kệ con”.
“Này, em đừng có dạy hư con chị!”. Bình Tư kháng nghị, lấy ình và con trai một bát.
“Em đang dạy dỗ bé hộ chị”. Ân Ninh cải chính.
“Nói thật, nếu như em đi thì chị cũng không nỡ”. Bình Tư cười đút cho con trai một miếng.
“Em thấy là chị không bỏ được nồi mì rau cải của em thì có”. Ân Ninh hoài nghi nhìn nàng.
“Ha ha, biết thì cũng đừng có nói”. Bình Tư nở một nụ cười xinh đẹp vô hại, cười run rẩy cả người.
Ân Ninh cúi đầu ăn mì, không nhịn được mỉm cười.
Một năm trước khi cô đến đây xem phòng, cô vẫn không biết Bình Tư, cô gái này không hề giống với bề ngoài của cô ấy một chút nào!
Cô ấy là một người có ngoại hình xinh đẹp khêu gợi, ai cũng nghĩ rằng cô ấy là người “ngực bự thì phải ngốc nghếch”, đúng là một “bình hoa”! Nhưng mà thực tế thì cô ấy là người khôn khéo từ trong xương. Sau khi Ân Ninh vào ở ba tháng mới phát hiện ra cô bị “lừa gạt”!
Lúc đó cô bị bề ngoài của Bình Tư mê hoặc, đến lúc thuê phòng rồi cô mới phát hiện mình lên nhầm thuyền giặc. Cô ấy có một cậu con trai rất khả ái, Ân Ninh ngây ngốc làm việc nhà ba tháng, phụ trách quét dọn, nấu cơm, giặt quần áo, coi nhà.... ... Sau ba tháng, rốt cuộc Hình đại tiểu thư mới có lương tâm, chủ động giúp Ân Ninh một tay. Đến lúc này Ân Ninh mới biết thì ra cô ấy lừa cô, rất nhiều việc mà cô không làm được thì Hình đại tiểu thư chỉ cần 3 giờ là giải quyết hết tất cả! Thế mà cô ấy còn hành hạ cô mệt mỏi như vậy....... Nhưng mà, thật ra Ân Ninh rất cam tâm tình nguyện bị lừa.
Bởi vì cô rất thích hai mẹ con luôn biết cách làm cô vui vẻ.
Với lại, Ân Ninh cũng hiểu lúc đó Bình Tư vừa sinh hạ Tiểu Nham, bởi vì một mình cô ấy sinh nở nên cô ấy không thể ở cữ thật tốt, sau khi sinh xong cô ấy rất yếu, cô ấy cũng không cố ý để cho cô “khổ dịch”.
Nhưng mà Ân Ninh đã ở đây một năm rưỡi, Bình Tư cũng chưa từng nói đến cha của Tiểu Nham.
Ân Ninh hiểu, mỗi người sẽ có một đoạn thời gian phải trải qua, nếu Bình Tư không muốn đề cập đến thì cô cũng không hỏi.
Sau khi ăn cơm xong, Ân Ninh đi vào phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Cô ở trong một gian phòng nhỏ hơn năm bình (1 bình= 36 thước vuông), cô bố trí căn phòng sao cho ấm áp nhất, trên bàn trang điểm sẽ thường xuyên thay một bình hoa tươi.
Cô ngồi trước gương trang điểm, chuẩn bị tháo trang sức. Cô nhìn thấy trong gương là một cô gái gương mặt thanh lệ, trang điểm nhàn nhạt, làm nổi bật ngũ quan ngọt ngào, phong cách hài hòa.
Cô soi gương và khẽ mỉm cười, cô bắt đầu tháo những trang sức thanh nhã trên người.
Trừ những lúc phải đi xem mắt ra, bình thường cô cũng không trang điểm, vì vậy làn da của cô được giữ gìn rất tỉ mỉ, tàn nhang trên gương mặt cô đã biến mất hoàn toàn.
Nhìn chằm chằm mình trong gương, cô giống như trở về thời gian ba năm trước đây...... Thật là nhanh!
Thời gian vô tình, đảo mắt đã qua ba năm...... Cô bây giờ không phải là cô gái năm đó, cô đã lột xác thành một cô gái thành thục rồi.
Hắc Diệu Đường vừa xuống máy bay, kính đeo trên mặt còn chưa lấy xuống, một cô gái ăn mặc hợp thời đã đi đến, ôm lấy anh ── “A Đường, hoan nghênh anh đã đến Đài Loan”. Lâm Vi vui mừng ôm lấy người đàn ông anh tuấn trước mắt.
“Chúng ta mới không gặp có nửa tháng, “lễ ra mắt” này có phải nhiệt tình quá hay không?”. Hắc Diệu Đường đưa tay ôm cô gái, gương mặt tuấn tú nở một nụ cười nhạt.
“Dĩ nhiên, dù sao cũng đã ba năm anh không về Đài Loan rồi. Thế mà em vừa về Đài Loan anh cũng về luôn ── A Đường, em thật sự rất vui”. Cô ta nói ám hiệu.
Hai người quen nhau đã một năm nhưng Hắc Diệu Đường không hề có ý sẽ bày tỏ với cô ta, Lâm Vi cảm thấy rất thất vọng. Nửa tháng trước cô ta quyết định về Đài Loan, không ngờ anh lại về ngay sau đó ── Lâm Vi tin tưởng rằng Hắc Diệu Đường về Đài Loan là vì cô ta.
Đối với ám hiệu cảu Lâm Vi, Hắc Diệu Đường không nói gì.
Ba năm nay, anh ít đi đua xe, cũng không mở party nữa, cũng không hề đổi bạn giường liên tục ── ba năm nay anh thay đổi rất nhiều, ngay cả anh cũng không thể tưởng tượng được.
Còn về phần Lâm Vi, cô là bạn gái thứ năm của anh trong ba năm nay, cũng là người có thời gian quen với anh dài nhất.
“Ở Đài Loan có chuyện cần xử lý nên anh phải về nước”. Anh nói.
Lâm Vi sửng sốt một chút, tỏ ra không quan tâm. “Anh định ở Đài Loan bao lâu? Trong thời gian này anh sẽ ở đâu?”. Cô hỏi.
“Anh nghĩ rằng anh sẽ về nhà”. Hắc Diệu Đường nói.
“Có nên hay không?”. Mặt Lâm Vi đỏ lên, nở một nụ cười mập mờ. “Em nghe nói sau khi Hắc Diệu Tư cưới, anh ấy coi vợ như mạng, anh về đó ở không sợ làm phiền vợ chồng son nhà người ta sao?”.
“Ý của em là?”. Hắc Diệu Đường xoay mặt nhìn Lâm Vi, biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Anh có thể đến ở cùng em”. Cô trêu đùa nói.
Mặt Hắc Diệu Đường không thay đổi, anh nhếch môi cười.
“Không cần”. Anh lạnh nhạt cự tuyệt.
Lâm Vi cứng người, không khí nhất thời trở nên lúng túng.
“Nếu như không phải anh đến Đài Loan tìm em thì tại sao lại bảo thư ký của anh báo cho em biết anh đến Đài Loan?”. Lâm Vi cảm thấy giận vì bị cự tuyệt ngay như vậy.
Hắc Diệu Đường ngây người.
Một lúc sau, anh lạnh nhạt nói. “Thành thật mà nói thì anh cũng chẳng biết tại sao”.
Có lẽ do anh nhất thời nhàm chán, hoặc chỉ do thói quen ── tóm lại, anh phân phó thư ký báo cho Lâm Vi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lâm Mị nhăn mi, giống như là châm chước cho câu trả lời của anh.
“Thôi, chúng ta đừng đoán nhiều nữa, không cần phải đoán đáp án là gì rồi”. Trên thực tế, Lâm Vi nghĩ thông suốt rồi! Khuôn mặt diễm lệ của cô lại nở nụ cười.
Cô ta đoán rằng người đàn ông này đã yêu mình rồi, nhưng lại không chịu thừa nhận ── đây là bệnh chung của tất cả những người đàn ông độc thân hoàng kim.
Tất nhiên là cô ta hiểu được.
“Anh vừa mới xuống máy bay chắc là rất mệt, để em lái xe đưa anh về!”. Cô ta khéo léo, mỉm cười nói.
Hắc Diệu Đường không từ chối.
Trước khi đến Đài Loan anh cũng không thông báo cho A Tư.
Vì vậy không có ai đến sân bay đón anh, trừ Lâm Vi.
“Đi thôi”.
Lâm Vi khoác tay người đàn ông, cô ta nở một nụ cười tự tin.
Cô ta có thể chắc rằng một thời gian nữa, chờ khi Hắc Diệu Đường hiểu được ý nghĩa của cô ta với anh ── nhất định anh sẽ cầu hôn với cô ta!