Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 15: Chương 15




Hai ba con cô cười thật tươi, một nụ cười mãng nguyện. Họ thừa biết rằng, phía sau có hai người, đầu bốc khói nghi ngút vì bị xem là người tàn hình.

- Đi! Ba dẫn con đi ra mắt mọi người!

- Ba ơi, con cũng muốn! – Yến Vy dùn dằn đi lên, níu cánh tay còn lại của ông Dũng.

- Con cứ đi theo sau là được rồi! – Ông nói rồi bước đi cùng Yến Nguyên, bỏ lại hai mẹ con đó tức đến nghiến răng.

- Không cần đâu ba! Con muốn thoải mái một chút! – Yến Nguyên cười, lay lay nhẹ khủy tay của ba cô.

- Ừm… Tùy con! Con đi chung với vệ sĩ chứ?

- Vâng!

- Hai cậu... * Chỉ vào hai vệ sĩ cao to nhất* … Đi chung với tiểu thư!

- Dạ! – Hai vệ sĩ đồng thanh trả lời rồi đi theo sau lưng Yến Nguyên.

- Còn hai người? – Ông Hoàng Dũng quay sang bà Hạnh Phương và Yến Vy.

- Con với mẹ đi theo ba! Nha ba!? – Yến Vy làm nũng.

- Anh đi xã giao với mọi người! Em với con đi sau đi! – Ông Hoàng Dũng nói với bà Hạnh Phương rồi bước đi.

Ba người bọn họ đi tới chỗ các bạn làm ăn khác chào hỏi. Dường như đi đến chỗ nào họ cũng hỏi bà Hạnh Phương và Yến Vy là ai. Tất nhiên ông cũng nói, nhưng không quên kèm theo chữ “ sau” như để khẳng định điều gì đó. Được một lúc, hai mẹ con bà ta cũng tách khỏi ông Hoàng Dũng và bắt đầu “ tự tung tự tác”.

Rời khỏi chỗ ba mình, Yến Nguyên theo thói quen là đi tìm chút rượu vang. Theo ý cô, bữa tiệc này không có rượu thường, lại không có rượu nồng độ mạnh, tất cả là do cô quyết định.

Yến Nguyên liếc nhìn hai vệ sĩ phía sau, bất giác nói:

- ĐI!

Cái giọng lạnh như bắng khiến hai vệ sĩ cấp một nghe răm rắp quay sang chỗ khác. Đôi môi kiều mị của cô cong lên, tiếp tục đi hướng đến quầy rượu.

Nam Phong, Bảo Khánh và Diệu Anh vẫn đứng đó, dõi theo từng hành động, từng cử chỉ của cô.

Từng bước chân chững chạc của Yến Nguyên thu hút không biết bao nhiêu con mắt của các công tử, thậm chí tiểu thư nhà giàu, những kẻ chuyên ăn bám ba mẹ, chanh chua đua đòi.

Chưa đi tới quầy rượu thì Yến Nguyên đã bị một tốp 2-3 tên công tử lên tiếng chọc ghẹo.

- Tiểu thư xin đẹp, không biết có hân hạnh mời cô một ly không?

Một tên mặc âu phục chỉnh tể, tóc vuốt keo dựng ngược đưa ly rượu huơ huơ trước mặt nhằm cản đường Yến Nguyên.

- Trong cô em cũng thật quyến rũ, không biết có hân hạnh đi dạo một tí không?

Tên thứ hai mặc vest đen, tóc luộm thuộm xanh đỏ kéo tay Yến Nguyên. Cô liếc nhìn cánh tay trắng nõn đang bị tên đó kéo lại, miệng tự chủ nhết lên thành nụ cười tà mị mê người.

- Tránh ra!

Giọng nói âm độ của Yến Nguyên xuyên thẳng qua màn nhĩ đám công tử đó làm chúng đo người.

- Ái! – Một tên bất giác la lên khi bị Yến Nguyên cố tình giậm gót giày lên.

- Cô…

Tên đó ngước lên định chửi nhưng Yến Nguyên đã quay lưng bước đi. Cái hắn nhìn thấy là một bóng hình từ phía sau xinh đẹp động lòng người nên đành cứng họng.

Yến Nguyên nhẹ nhàng nâng tà váy bước đi, lướt qua người Diệu Anh, Nam Phong và Bảo Khánh, lưu lại một mùi của chai nước hoa đẳng cấp Clive Christian No. 1 diệu nhẹ trong không khí. Ba người bọn họ nhìn cô không chớp mắt.

Chọn cho mình một ly rượu vang trắng, Yến Nguyên điệu nghệ lắc nhẹ dung dịch bên trong đó rồi để xuống chọn một ly vang đỏ. Cô xoay người bước đến chỗ ba người kia. (!?)

- Chào! – Yến Nguyên cười nhạt, đưa ly rượu lên trước mặt làm động tác chào hỏi.

- Chào tiểu thư Yến Nguyên! – Diệu Anh.

- Không ngờ cô lại là một đại tiểu thư như thế! – Bảo Khánh nhìn Yến Nguyên đầy thú vị.

- Chào! – Tiếng chào thứ hai, phát ra từ “ kim khẩu” của đại thiếu gia Nam Phong.

- Chuyện hôm đó, coi như hòa! – Yến Nguyên nói xong ngớm một ngụm rượu.

- Vì lí do đó mà đại tiểu thư mới đích thân đến đây chào hỏi, thật vinh dự! – Trong giọng nói của Nam Phong đầy hứng thú.

- Nghĩ hơi xa rồi đó! – Khóe miệng Yến Nguyên nhết lên, sau đó cô quay lưng bước đi.

- Cô đúng là bí ẩn! – Nam Phong như muốn giữ chân Yến Nguyên lại.

- Nếu không bí ẩn thì làm sao là tôi! – Yến Nguyên vẫn bước đi mà không thèm ngoái đầu nhìn anh lấy một cái.

Bịch!

Choang!

Mới đi được vài bước, Yến Nguyên đột nhiên bị một cô gái va phải khiến ly rượu trên tay rơi xuống nên gạch, vỡ nát. Một lần nữa, mọi sự chú ý lại tập trung về cô.

Cô gái vừa va phải Yến Nguyên chẳng những không xin lỗi mà còn chắp tay trước ngực, ngón tay nhịp nhịp nhìn cô. Cô ta không biết Yến Nguyên là ai vì cô ta đến trễ. Khi đến nơi, cô ta chỉ thấy Yến Nguyên đang nói chuyện với Nam Phong và Bảo thì quay lưng bước đi, vẻ mặt lênh kiệu.

Đây là một nữ sinh chung trường với Nam Phong và Bảo Khánh, tên là Thanh Thúy. Cô ta thích Nam Phong, sẵn sàng “ xử” bất kỳ đứa con gái nào tiếp cận anh vì ỷ lại gia thế của bản thân, coi trời bằng vung, cao cao tự đại. Là con gái của ông chủ tập đoàn may mặc lớn nhất nhì nước nên cô ta kiêu ngạo cũng đúng.

- Bà chủ, có chuyện gì? – Hai vệ sĩ theo lệnh ông Dũng chạy đến, sau đó đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí đang tỏa ra từ người bà chủ của mình.

- Cô đụng phải tôi? – Giọng nói khàn khàn đầy tức giận của Yến Nguyên khiến ai nghe cũng rùng mình, duy chỉ có một kẻ đang giương giương tự đắc mà đối đầu với cô.

- Vậy thì sau? – Thanh Thúy kênh kiệu nhìn Yến Nguyên, vẻ mặt thì đắt thắng.

Chát!

Yến Nguyên thẳng tay “ ban” cho cô ta một cái tát đau thấu trời. Đám bạn của cô ta từ xa chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy Yến Nguyên đã giật mình. Ánh mắt của Yến Nguyên nếu có thể giết người thì đã “ hốt xác” bọn chúng từ lâu rồi.

- Mày là ai mà dám đánh tao? – Tay ôm mặt đau rát, Thanh Thúy vẫn không quên dùng giọng điệu chua chát.

Yến Nguyên lại cười, một nụ cười đáng sợ. Nam Phong và Bảo Khánh từ xa nhìn thấy Thanh Thúy đã nhận ra cô ta, một cô gái chanh chua đáng ghét. Xem ra lần này đã chọc tức đại tiểu thu Yến Nguyên rồi đây.

- Có tư cách để biết?

- Mày…

Thanh Thúy nghe Yến Nguyên nói thế thì cứng họng, định đưa tay còn lại đánh trả thì đã bị vệ sĩ của Yến Nguyên cản lại.

Rắc!

- Á! – Thanh Thúy la lên vì bàn tay bị vệ sĩ bẻ ngược đau tận xương tủy. Đám con gái xung quanh cũng không có gan để cản.

Ông Dũng nghe thấy tiếng la thất thanh chạy lại thì bắt gặp cạnh tượng đó, kèm theo mấy mạnh vụn của ly rượu vỡ, lòng thầm đoán ra chuyện gì. Bà Hạnh Phương và Yến Vy cũng “ lắm chuyện” chạy tới xem.

- Nguyên! Con không sao chứ?

- Vâng thưa ba! Con mệt rồi! Con muốn về! – Yến Nguyên lấy tay xoa xoa thái dương, toan bước đi thì bị ba cô giữ lại.

- Cô ta …* Chỉ Thanh Thúy*… Làm gì con?

- Cô ta làm gì thì ba cũng thấy! Con về! Hôm nay đến đây là đủ! Chào ba! – Yến Nguyên lạnh lùng trả lời rồi quay lưng bước đi cùng một vệ sĩ khác.

Thấy Yến Nguyên đã rồi khỏi cánh cổng, ông Dũng mới quay sang Thanh Thúy, tức giận quát:

- ĐỪNG ĐỂ TÔI NHÌN THẤY MẶT CÔ NỮA! CẤM CÔ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT YẾN NGUYÊN!

Cái khí chất của ông Dũng chẳng những làm cho Thanh Thúy mà cả mấy người gần đó cũng giật mình. Cô ta sợ đến mức sắp khóc.

- ĐI! – Ông Dũng ra lệnh cho Thanh Thúy rồi quay đi tiếp tục đi xã giao với mọi người.

Thanh Thúy sợ điến người, luống cuống định rời khỏi đó. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyên gì, cô ta quay sang hỏi đám con gái đỡ mình:

- Con nhỏ đó là ai?

- Là… nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay! – Một nhỏ trả lời.

Thanh Thúy giật mình. Nhân vật chính? Vậy cô ta là đại tiểu thư của Y&N! Xem ra lần này đắt tội rồi. Cũng may là toàn mạng, hên quá.

Thanh Thúy rời khỏi bữa tiệc với gương mặt bị sưng và bông gân cổ tay, không khí bữa tiệc trở về trạng thái lúc đầu nhưng xem ra không vui là mấy vì Yến Nguyên đã về nhà.

- WOA! Ba cô ta thương cô ta thật! – Bảo Khánh bất giác thốt lên.

- Đương nhiên! 17 năm xa nhà cơ mà! – Diệu Anh cười thích thú.

- Cũng đúng! – Bảo Khánh vuốt vuốt cằm ra vẻ rồi tiếp tục trò chuyện với Diệu Anh.

Nam Phong đứng bên cạnh, từ đầu với cuối vẫn chăm chú quan sát Yến Nguyên. Anh đặc biệt thích thú với cô đại tiểu thư này, vừa đẹp vừa lạnh, thật bí ẩn.

Ở một góc khuất của phòng tiệc, một ánh mắt nóng rực từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm nhìn vào Yến Nguyên. Đôi mắt màu xanh lá cây cực hiếm toát lên vẻ chiếm đoạt.

Người này thật ra là ai? Đến đây có mục đích gì? Là tìm Yến Nguyên sao? Các bí ẩn về nhân vật này sẽ được bật mí vào các chương tiếp theo. Mời mọi người đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.