Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 29: Chương 29




Sau tiếng ho khan của Diệu Anh, bây giờ mọi thứ có vẻ là khá bình thường rồi. Bảo Khánh chạy tọt qua bên kia, mặc kệ Nam Phong để được ngồi cạnh Diệu Anh, cô thì cũng chẳng quan gì mấy đến cậu.

Do là hôm nay không được khỏe nên Yến Nguyên vừa tới đã nằm xuống, lấy chăn đắp ngang thân dưới rồi khép mặt mệt mọi. Diệu Anh thì lấy tay gối đầu nhìn mọi người xung quanh.

Khải Hoàng định đi qua bắt chuyện với Yến Nguyên nên tranh thủ phân công công việc cho mọi người. Thanh Thúy cũng chẳng khác mấy, tình cách gây chú ý cho Nam Phong.

- Chào Phong! Hai ngày rồi không đi học, hôm nay đi bơi à? – Nhỏ ngồi xuống cái ghế cạnh Nam Phong thì tim như muốn nhảy cả ra ngoài vì cái “ Nice Body” của anh.

- Có vấn đề gì? – Nam Phong lạnh lùng hỏi ngược lại làm Thanh Thúy sượng người.

- Khô… không có gì? Cậu không định khởi động à? – Nhỏ dài dòng dây dưa níu kéo cuộc trò chuyện.

- Không! – Lại lạnh lùng.

- Ơ… Vậy thì…

- Nếu không có gì thì cậu có thể đi! Tớ muốn yên tĩnh! – Nam Phong.

- À! Vậy thì không phiền cậu nữa! – Thanh Thúy nói rồi xụ mặt quay đi, quá hớ độ là khác.

- Hey! Chào cậu! – Bảo Khánh te tửng.

- Chào! Trốn học 2 ngày rồi nhỉ? – Diệu Anh đùa cợt nói.

- Ôi dào! Nghỉ ngơi mà cậu làm gì gọi là trốn ghê thế? – Bảo Khánh.

- Đùa một tí! Cậu thích học bơi lắm à?

- Cũng có một chút! Còn cậu?

- Thích, rất thích!

Bảo Khánh và Diệu Anh cứ thế mà trò chuyện khiến cho đám fan của Bảo Khánh tức đến độ đỏ mặt, cở sức được cấu xé Diệu Anh mới hả dạ. Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Báo Khánh thì cả bọn đã chạy toán loạn.

Bên cạnh hai người họ thì có hai tảng băng to đùng nằm đó. Một tảng băng đang ngày càng đông lại, một tảng thì đang tan chảy dưới “ ánh mặt trời” chói chang.

- Chào em! – Khải Hoàng từ đâu đi tới, trên mặt nở nụ cười sát gái.

Yến Nguyên không trả lời, chỉ mở mắt nhìn sượt qua anh một cái rồi tiếp tục nhắm mắt làm Khải Hoàng tụt cả hứng.

Nam Phong nhìn thấy bộ mặt “ sượng ngắt” của Khải Hoàng thì cười nhết mép. Đường đường là học sinh năm cuối, lại là Hội trưởng hội học sinh mà cả bắt chuyện với một nữ sinh lớp dưới cũng khó khăn tới như vậy! Đáng khinh! ( Anh Phong cũng bất lực đó thôi! * Bĩu môi*)

- A! Em tên là Yến…

Phét! Phét!

Vừa lúc Khải Hoàng định nói thêm câu nữa thì tiếng còi của huấn luyện viên lớp anh. Khải Hoàng vội vả nói:

- Anh là Khải Hoàng lớp 12a3! Rất vui được gặp em! – Nói xong anh liền chạy về lớp.

Yến Nguyên vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy phiền toái với “ thằng cha” chết tiệt đó. Người gì mà vô duyên, cô đã không thích tiếp xúc mà cứ nỉ non rồi lại ỷ ôi.

- Vừa vào trường mà được Hội trưởng thích, sướng nhỉ? – Nam Phong nói giọng bông đùa.

- Anh ta thích tôi khiến cậu đau lòng à? Thích anh ta thì cứ nói, tôi giới thiệu giúp, nhá!?

Yến Nguyên nói rồi cười nửa miệng bước đi, bỏ lại Nam Phong tức muốn xì khói.

Yến Nguyên chọn một hồ bơi chưa có ai dùng rồi bước xuống. Cả đám con gái thấy vậy liền nhìn cô một cách kỳ lạ. Nước chỉ thấp hơn ngực Yến Nguyên một tí nên cô chỉ ngâm mình mà không tắm.

Trên này, chiếc chuông điện thoại của Yến Nguyên đột ngột vang lên. Diệu Anh định quay sang xem xét thì đã thấy Nam Phong cầm điện thoại lên trả lời, còn ra dấu cho cô im lặng.

Đầu dây bên kia vang lênh một giọng nam ấm áp:

- Alo! Một lác tớ đến trường đón cậu, Sharon nhá!? – Rick vui vẻ nói.

- Tìm Yến Nguyên à? Cô ấy không có ở đây! – Giọng nói gian xảo của Nam Phong.

- Cậu… cậu là ai? Tại sao Sharon không nghe máy? – Rick tức giận.

- Cô ấy… bận rồi!

Nam Phong trả lời một cách bí ẩn rồi… khóa máy luôn, bỏ lại Rick với một dấu hỏi to đùng về người nghe điện thoại và Yến Nguyên. Nhất định một lát phải đi đón cô ấy hỏi cho rõ mới được, nhất định.

Bên này, Diệu Anh nhìn Nam Phong tròn xoe mắt. Trong đầu cô cũng có một dấu hỏi to đùng. Cái tên Nam Phong này đúng là thân kinh! Để Yến Nguyên biết cậu đụng vào đồ của cô ấy là coi như “ Tứ mã phanh thây” cậu luôn cho xem! Chờ đó, tôi sẽ mách Yến Nguyên!

Yến Nguyên đang ngã người tận hưởng làn nước mát thì đột nhiên nước bị chấn động mạnh, buộc cô phải mở mắt ra tìm nguyên nhân. Cái gì thế kia? Cô ả Thanh Thúy và một đám con gái chung lớp kéo xuống bơi! Tình hình gì đây, cô ghét như thế, mất vệ sinh chết đi được!

- Làm cái gì thế? – Yến Nguyên đứng dưới hồ bơi hỏi, gây sự chú ý không ít cho một tốp người.

- Tất nhiên là bơi! – Một nhỏ mặt đồ bơi màu tím nói.

- Đi lên! – Yến Nguyên lạnh lùng ra lệnh, ngay lập tức cả Yến Vy cũng kéo lại “ xem trò vui”.

- Tại sao? – Một nhỏ mặt đồ bơi màu cam nói.

- Các cô làm ô nhiễm nước trong hồ!

- Ý cậu là gì hả? – Thanh Thúy giả giọng “ nai tơ” hỏi.

- Tôi nói các người bẩn!

Yến Nguyên thì ngược lại, không kiên kị trả lời ngay. Diệu Anh nhìn thấy chỉ có nước lắc đầu ngán ngẩm rồi mở khăn tắm đứng dậy bước nhẹ nhàng xuống hồ. Cô biết Yến Nguyên không khỏe nên tốt nhất không nên để cậu ấy tức giận được, bằng chứng là sắc mặt của Yến Nguyên ngày càng kém đi.

- Nguyên, để mình! …* Quay qua bọn kia*… Tôi khuyên các cậu, tốt nhất nên đi lên đi! Yến Nguyên không thích như thế này!

- Này! Hai cậu thật quá đáng! Đây là hồ bơi ở Noble School chứ không phải hồ bơi tại gia đâu mà lại cư xử như thế! – Thanh Thúy cố gây sự chú ý về phía Yến Nguyên.

- Vậy thì sao? Tôi nói lần cuối, các cô có tránh không thì bảo? – Yến Nguyên đanh giọng.

- Chúng tôi không...

- Trật tự! Đại diện cho Hội Học sinh, tôi nhắc nhở các em không được làm loạn trong phạm vi nhà trường! Bằng không sẽ giao Ban Kỷ luật xử lí! – Khải Hoàng chen qua đám đông nói một mạch. Bản thân anh cũng không biết mình đang bênh vực cho Thanh Thúy hay cho người khác nữa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.