Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 44: Chương 44




- Em sẽ tha thứ! – Yến Vy cứng rắn nói.

- Lí do?

- Vì em ghét thù hận!

- Chứ không phải mẹ con hai người rất hận tôi hay sao? – Yến Nguyên nói giọng mỉa mai.

- Chị! Đó là chuyện trước kia thôi! Đúng là trước kia em rất thù hằn chị, nhưng bây giờ không còn! Tuy em không biết mẹ em thế nào, nhưng em là thật sự hối lỗi. Chị, em thật sự sợ nếu như chị cứ mãi mà ghét em như thế. Chị nói em biết, em phải làm sao thì chị mới tha thứ cho em hả?

Yến Vy như thét lên, nước mắt nhỏ cứ thế mà tuông ra. Yến Nguyên nhìn nhỏ, trong lòng có chút gọi là… thương hại. Nhìn nhỏ đi, thật tội nghiệp.

- Tôi chẳng cần cô làm gì hết! Mà tôi có vài chuyện cần hỏi cô đây. Chí ít cũng liên quan đến việc có hay không tha thứ. Cô nghĩ xem, giờ này mẹ cô đang làm gì?

Yến Vy sững người với câu hỏi của Yến Nguyên. Đúng! Mẹ nhỏ đang làm gì? Nhưng Yến Nguyên hỏi vậy là có ý gì?

- Em thật sự không biết!

Nghe câu trả lời của Yến Vy, Yến Nguyên lại cười chua chát, nói:

- Bên cạnh tình nhân của bà ta! Cô tin không?

- Em… em không biết!

- Tôi hỏi cô, nếu như tôi thật sự tha thứ cho cô vì cô thật sự biết lỗi, vậy cô có sự tha thứ cho mình hay chí ít không cảm thấy có lỗi với mẹ cô? Đứng giữa chuyện đó, cô sẽ khó xử hay là bình thản như không có gì xảy ra? Cô có từng nghĩ đến chưa? Tôi cam đoan với cô, mẹ cô sẽ không bao giờ hối cải giống như cô đâu! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực, ngả ra sau ghế, ung dung nói.

- Mẹ em? Em…thật sự không biết! Em không nghĩ mẹ em sẽ không hối lỗi đâu chị!

- Nghĩ? Cô dựa vào đâu mà nghĩ? Linh cảm?

- Đúng! Em dựa vào linh cảm của em! Nhưng bây giờ em chỉ cần biết, liệu chị sẽ tha lỗi cho em hay giận em mãi?!

- Từ đầu cuộc nói chuyện đến giờ, cô gọi tôi là gì? Cô xưng là gì với tôi? – Yến Nguyên nhíu mày nhìn nhỏ, thật là ngốc.

- Chị! Chị, vậy là chị tha lỗi cho em? – Yến Vy thật vui mừng gạt nước mắt, thật muốn nhảy tới mà ôm lấy Yến Nguyên.

- Không! Nói đúng hơn là chưa thể! Từ bây giờ, chứng minh cho tôi thấy, cô xứng đáng mang họ Nguyễn Hoàng, xứng đáng làm em tôi! – Yến Nguyên nói xong liền cầm balo đứng dậy bước đi, bỏ lại Yến Vy còn đang mơ hồ với những gì mà Yến Nguyên vừa nói.

Chứng minh? Nói vậy chỉ cần mình có biểu hiện tốt thì nhất định Yến Nguyên sẽ tha lỗi cho mình? Vậy là tốt rồi! Cuối cùng chị cũng chịu mở miệng nói câu đó.

Yến Vy vui sướng suy nghĩ, nghĩ xong liền hí hửng ngồi xuống ăn nốt bữa sáng, trong lòng đang suy tính làm sao để thể hiện cho tốt trong mắt Yến Nguyên.

Cuộc nói chuyện từ đầu chí cuối đều lọt vào tay của ông Dũng. Ông hài lòng gật đầu một cái rồi bước lên lầu chuẩn bị đi làm.

Yến Nguyên vẫn giữ vẻ mặt lãnh cảm bước ra khỏi phòng ăn. Khi đi tới cổng thì đã gặp quản gia Quân đứng đó đợi cô.

- Bà chủ! – Quản gia Quân chào Yến Nguyên, tay nhấn nút mở cổng.

- Gặp bác ở đây thì tốt! Từ hôm nay không cần cho vệ sĩ đi theo cháu nữa! Tới đây là ổn!

- Dạ! – Quản Gia Quân cúi chào Yến Nguyên rồi đóng cổng, xe đã đợi cô bên ngoài, nói đúng hơn là Rick.

- Good morning! – Yến Nguyên vẫy vẫy tay.

- Good mirning! Cậu trễ 4’! – Rick nhìn đồng hồ, làm bộ mặt tức giận nói.

- Còn nói! Là cậu lúc sáng nài nỉ tớ để cậu chở đi học! Giờ trở mặt sao? Được! Tớ đi taxi là xong! – Yến Nguyên giả vờ bực bội, quay hướng ngoài đường để mà bắt taxi.

- Haha! Đùa một chút! Đi! Để coi cậu đi taxi nhanh hay là xe tớ nhanh!? – Nói xong liền kéo cánh tay của Yến Nguyên lại xe, mở cửa mời cô vào.

- Vì tớ cao cả nên tha cho cậu lần này! – Yến Nguyên “ nhắn nhủ” trước khi Rick đóng cửa xe.

Bên ngoài này, Rick lắc đầu cười cười một cái rồi vòng qua phía tay lấy mở cửa bước vào. Trước khi xe khởi động, Rick liếc vào kính chiếu hậu bên ngoài rồi cười nhết mép, nhấn ga thật mạnh chạy vụt đi.

Phía xa, Nam Phong lười biếng dựa vào thành cửa xe, ngón tay day day thái dương. Hôm qua Yến Nguyên nghĩ học nên anh định hôm nay sẽ tới đón cô đi học, không ngờ lại có người nhanh hơn. Nhìn cảnh hai người bọn họ cười cười nói nói như thế kia, trong lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác bực tức.

Nam Phong cười chua chát một cái, lấy tay hất hất tóc trên trán một cách vô tình. Động tác nhỏ thôi nhưng cũng khiến biết bao nữ nhân mê mệt. Nam Phong nhấn ga, tâm trạng không tốt rời đi. Chiếc hoa tai đá quý màu tím như ẩn như hiện trong mái tóc màu nâu hạt dẻ, cộng thêm đôi mắt màu huyết quyền lực của Nam Phong tạo thành bóng hình một người lái xe lạnh lùng mà hoàn hảo trên đoạn đường từ nhà Yến Nguyên đến trường.

[…]

Chiếc oto của Rick thắng trước cổng trường Noble School, gây sự chú ý cho không ít học sinh. Rick hào hoa bước xuống xe, vòng qua bên ghế phụ mở cửa cho Yến Nguyên.

- Cảm ơn vì sáng nay đã làm tài xế! – Yến Nguyên cười như nắng mai với Rick, khiến cho anh cảm thấy thật hạnh phúc. Xung quanh đó, không ít nam sinh đang ngẫng to te vì cô quá đẹp.

- Hân hạnh quá đi chứ! – Rick cười.

- Tạm biệt! Một lát không cần tới đón! – Yến Nguyên nói xong quay người bước đi.

Kịch!

Nam Phong thắng xe ngang với xe của Rick, nhìn anh ta còn mải mê nhìn theo bóng lưng của Yến Nguyên thì cười nhạt, rồ ga vụt thẳng vào bãi giữ xe một cách nghênh ngang. Rick thừa biết đó là Nam Phong. Sau khi Nam Phong láy xe vào trường, Rick mang theo một tâm trạng hưng phấn láy xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.