Tiểu Thư Kí, Đại Lão Bản

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

An Triết không có đi đến nhà ăn ở lầu dưới khách sạn, mà là mang theo Chu Tiểu Cách rời khỏi khách sạn, gió mùa đông mang cái lạnh thấu xương, bên trong khách sạn có điều hòa nên không cảm thấy, vừa đến bên ngoài, Chu Tiểu Cách còn có điểm chịu không nổi, người run cầm cập, hai tay dùng sức xoa vài cái, ha ra một hơi, “Lão… Lão bản, chúng ta đi ăn thế nào?”

“Đồ ăn trong nhà ăn ở khách sạn không thể ăn, ta ra quán Hồ Nam ở bên cạnh.” Nơi này An Triết rất quen thuộc, đến A thị đi công tác, cơ bản đều là ở tại này gian khách sạn, khách sạn gần có cái gì ăn ngon, sớm bị thư kí của hắn điều tra đến rõ ràng, món ăn Hồ Nam quán là lần trước thư kí bộ trưởng – Tào Bố Nhân phát hiện, mới mở không lâu, hắn cùng Tào Bước Nhân đi nếm qua một lần, hương vị cũng không tệ lắm.

Chu Tiểu Cách rất muốn đề nghị An Triết, trời rất lạnh, hay là ăn luôn trong khách sạn đi cho rồi, không cần quan tâm ngon hay không, có thể ăn là được, hãy nhìn An Triết cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, Chu Tiểu Cách chỉ có thể dậm chân một cái chạy chậm đi theo phía sau An Triết.

An Triết thấy Chu Tiểu Cách đuổi theo, không có quay đầu, nhưng lại lấy áo khoác ở trên tay đưa cho Chu Tiểu Cách, Chu Tiểu Cách sửng sốt nửa ngày, mới thụ sủng nhược kinh tiếp nhận phi ở chính mình trên người.

Trên áo vẫn còn vương vấn lại hơi thở nhàn nhạt thơm ngát vị quanh quẩn ở chóp mũi, áo với lớp bông dày mặc vào thực ấm, Chu Tiểu Cách nhìn bóng dáng người nọ, nở nụ cười, đồng sự ở công ty đều nói An Triết nếu như đang ở cổ đại, chính là bạo quân thực sự, nhưng hắn cảm thấy, hắn nhìn đến An Triết là một người rất ôn nhu cẩn thận.

Hắn nhận thức An Triết, có đôi khi vẫn là một đứa trẻ biệt nữu khẩu thị tâm phi, không muốn lời quan tâm nói ra miệng, lại sẽ ở lúc người lơ đãng mà cho người ấm áp, tựa như hiện tại giống nhau, Chu Tiểu Cách không chỉ có cảm thấy trên người ấm áp rất nhiều, ngay cả trong lòng cũng ấm áp dễ chịu.

Sau khi Chu Tiểu Cách tiếp nhận áo khoác, biểu tình của An Triết có điểm mất tự nhiên, bất quá hắn không làm cho Chu Tiểu Cách phát hiện. Trước khi ra khỏi cửa chỉ biết Chu Tiểu Cách ăn mặc rất ít, đến bên ngoài khẳng định rất lạnh, xem Chu Tiểu Cách căn bản vốn không có tự giác trở về lấy thêm đồ, hắn chỉ có thể đưa áo khoác của chính mình, đưa hắn rồi mới mở miệng kêu Chu Tiểu Cách mặc áo, không bằng bảo hắn nhảy xuống từ lầu mười, mặc dù là cầm áo của chính mình, An Triết cũng tự mình an ủi, quan tâm cấp dưới là chuyện mà cấp trên nên làm, bằng không Chu Tiểu Cách ở bên ngoài bị cảm, còn muốn chính mình chiếu cố, như vậy liền mất nhiều hơn được.

An Triết tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng chân bước nhanh hơn chút, hắn không biết vì cái gì, tạm thời không nghĩ là mình muốn thấy mặt An Triết, không muốn nghe đến hắn nói điều gì, ở sâu trong nội tâm giống như có cái gì vậy muốn phá kiển (chắc là kén) mà ra.

Chu Tiểu Cách đi theo phía sau An Triết, cảm nhận có một loại hạnh phúc, bóng đèn dài quá bóng dáng An Triết, Chu Tiểu Cách liền dẫm nát hình ảnh của An Triết trên cái bóng, An Triết đi qua đường, hai người trong lúc đó xuất hiện khó được ăn ý, ai cũng không quấy rầy ai, liền như vậy nhất đi thẳng về phía trước.

Quán Hồ Nam cách cũng không xa, vừa vào cửa, đồ ăn mùi liền đập vào mặt mà đến, làm cho sự thèm ăn của người ta tăng nhiều, Chu Tiểu Cách vốn không thế nào muốn ăn cơm, nhưng là hiện tại lại cũng có chút đói bụng.

An Triết chọn một phòng nhỏ, sợ bên ngoài sẽ ồn ào.

Nhân viên phục vụ đem thực đơn đưa cho An Triết, An Triết lại đem thực đơn đưa cho Chu Tiểu Cách, hắn không biết Chu Tiểu Cách thích ăn cái gì, chính mình không phải rất đói bụng, khiến cho tâm tình Chu Tiểu Cách tốt lắm.

Chu Tiểu Cách chọn hai món canh, tiểu xào hoàng ngưu thịt (thịt bò xào), song sắc ngư đầu (đầu cá hai màu), ống cốt rau dưa canh (canh dưa xương ống), giờ là thời điểm ăn cơm, đồ ăn mang ra không hề mau, trong quá trình chờ đợi, An Triết ngồi ở trên ghế sofa, cầm lấy di động nhàm chán chơi game, Chu Tiểu Cách đem bát đĩa của mình cùng An Triết tráng qua nước trà một lần, An Triết liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh lùng, “Khác người.”

“Này như thế nào mà khác người? Cái này gọi là làm vệ sinh sạch sẽ.” Chu Tiểu Cách tráng bát đũa xong, lại mở ra điều hòa.

“Hứ ! ” An Triết khinh thường nhất cố, “Ngươi đây là bị tâm lí điều khiển, giặt sạch cùng không tẩy giống nhau.”

Chu Tiểu Cách đem điều khiển từ xa của điều hòa đặt ở trên sofa, ngay canh An Triết mà ngồi xuống.

An Triết dừng chơi game, nhìn xem Chu Tiểu Cách, đại khái là cảm thấy, còn chưa từng có người, không chào hỏi, liền lớn như vậy liệt liệt(*) ngồi ở bên người chính mình.

*: ý chỉ là tự tiện, không chú ý xung quanh, bên cạnh

“Ngươi như vậy nhìn ta làm gì? Đang chơi trò gì, ta nhìn xem.”

Chu Tiểu Cách tới gần An Triết, An Triết duỗi tay che di động không cho Chu Tiểu Cách xem, “Ngươi đừng nhỏ mọn như vậy được không? Dù sao nhàm chán, cùng nhau chơi đi.”

An Triết cau mày đẩy ra Chu Tiểu Cách, người này thật là càng ngày càng được voi đòi tiên, “Ta chính là nhỏ mọn như vậy.”

Chu Tiểu Cách cố làm ra vẻ giương nanh múa vuốt, An Triết trực tiếp đưa trò chơi điện thoại di động thoát ra, hai tay khoát lên khoát trên lưng sofa, một đôi mắt cười như không nhìn chằm chằm Chu Tiểu Cách,

“Chu Tiểu Cách.”

Chu Tiểu Cách bối cử đắc lão thẳng, “Ta đây!”

“Vô nghĩa, ngươi không ở ta còn có thể gọi ngươi.”

“Ta không ở đây ngươi có thể điện thoại bảo ta, tiểu thư kí ta đây sẽ bay đến bên người là đại lão bản ngài, chờ đợi sai phái.” Chu Tiểu Cách đem bộ ngực chụp đắc ba ba vang.

An Triết nở nụ cười một chút, chỉ vào cửa sổ, “Ngươi hiện tại liền bay một cái cho ta xem.”

Chu Tiểu Cách đứng dậy vén lên rèm cửa, lại rụt trở về, “Lão bản, hiện tại là lầu một, không có phương tiện cất cánh.”

“Ngu ngốc.”

Chu Tiểu Cách trở lại trên sofa, trịnh trọng đối An Triết nói, “Lão bản, ngươi có thể đừng ở trước mặt người khác mắng ta ngu ngốc sao?”

An Triết trên mặt mang theo rất thiển ý cười, “Hiện tại trừ bỏ ta và ngươi, còn có người khác?”

“Không có.”

“Ngu ngốc.”

“Ngươi còn mắng sẽ nghiện.” Chu Tiểu Cách không phục, hắn làm sao kêu mình ngu ngốc?

An Triết nói một tràng với bộ mặt thấm thía, còn vỗ vỗ bả vai Chu Tiểu Cách, “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ta có ở người khác trước mặt mắng quá ngươi ngu ngốc?”

Chu Tiểu Cách nhận chân tưởng, cố gắng nghĩ, theo nhận thức đến hiện tại, giống như An Triết là thật chưa từng có ở người khác trước mặt mắng quá hắn ngu ngốc.

Nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào mang đồ ăn, An Triết đứng dậy ngồi ở trước bàn, rót chén trà, vừa uống một ngụm, Chu Tiểu Cách rốt cục tưởng xong rồi, đi theo lại đây, đi đến đằng sau An Triết, nằm úp sấp trên An Triết ghế dựa ở An Triết bên tai hỏi,

“Lão bản, ngươi có phải hay không thích ta?” Lại là cho ta lấy áo khoác, lại là chiếu cố mặt mũi, không phải thích, kia là cái gì?

“Phụt! Khụ khụ…” An Triết tức giận trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Chu Tiểu Cách, “Ai thích ngươi là ngu ngốc.”

“Chỉ đùa một chút thôi? Đừng kích động! Đừng kích động!” Chu Tiểu Cách vỗ sau lưng An Triết, bị An Triết bỏ ra.

“Ngồi xong, ăn cơm! Ngươi không phải đói bụng sao? Đều ăn sạch, không được lãng phí.” An Triết gắp một đũa đồ ăn đặt ở trong bát Chu Tiểu Cách.

Chu Tiểu Cách ngồi xuống, tuy rằng An Triết vừa mới phủ nhận, bất quá không quan hệ, chính mình ngay từ đầu sẽ không ôm hi vọng, hiện tại có thể cùng An Triết ngồi cùng bàn ăn cơm, đã nên thấy đủ, huống hồ An Triết cũng không có bởi vì vừa mới cái kia không phải vui đùa vui đùa tức giận, còn giúp chính mình gắp đồ ăn, hắn hiểu được, đây là An Triết muốn giảm bớt lúng túng cho hai người.

Chu Tiểu Cách không yên lòng ăn đồ ăn, quán Hồ Nam đồ ăn khẩu vị đều tương đối nặng (nguyên văn là ‘tương đối trọng’), ăn mấy miếng, Chu Tiểu Cách liền cảm thấy nóng, trên trán chảy ra mồ hôi, An Triết buông đũa, nhìn Chu Tiểu Cách trên trán đầy mồ hôi, nhíu nhíu mày, “Đem áo khoác cởi ra.”

“Không cần.” Chu Tiểu Cách không hề nghĩ ngợi, buông đũa liền ôm chặt quần áo. Nói xong mới cảm thấy chính mình là có bao nhiêu ngu ngốc, “Ta là nói, ta không nóng.”

An Triết trên mặt đầy hắc tuyến, không phải chỉ là cởi áo khoác thôi sao ?

“Đều đã nói không nóng.” Chu Tiểu Cách một lần nữa cầm lấy đũa, cúi đầu ăn cơm, hắn rất nóng, nhưng hắn không nghĩ đến việc đem áo khoác cởi ra, An Triết theo bên cạnh sofa cầm lấy điều khiển từ xa, đem nhiệt độ giảm thấp, “Nếu ngươi thích cái áo này đến vậy, thì ta tặng ngươi là được.”

Chu Tiểu Cách lắc lắc đầu, làm thấy khiến người ta cảm giác như được bố thí, huống hồ hắn không phải thích cái áo khoác, hắn là thích chủ nhân cái áo, hắn luyến tiếc cởi ra, trên áo còn có mùi hương của An Triết, tuy rằng bị mùi đồ ăn át đi, hương phai nhạt, nhưng vẫn cho hắn mặc thêm chút nữa đi.

An Triết ngã chén nước đưa tới trước mặt An Triết, Chu Tiểu Cách sửng sốt một chút, do dự một hồi, buông đũa đem áo khoác cởi xuống, hắn không thể tham luyến sự ấm áp của An Triết, mặc kệ là ấm áp từ áo khoác, vẫn là An Triết làm nội tâm hắn ấm áp.

Người đều là bị dục vọng chi phối, được đến càng nhiều, dục vọng lại càng lớn, trước kia nghĩ có thể thấy An Triết liền hảo, kết quả thấy, đã nghĩ có thể cùng một chỗ, cùng một chỗ, lại hi vọng người kia có thể đối chính mình ôn nhu một chút, thêm ôn nhu một chút.

Chu Tiểu Cách đột nhiên cũng rất sợ hãi, sợ hãi vì dục vọng chiếm hữu của hắn mà một ngày mất đi An Triết, không, hắn cho tới bây giờ vốn không có có được An Triết.

An Triết ngẫu nhiên cho một chút ôn nhu, lại làm cho chính mình càng ngày càng tham lam, muốn cũng càng ngày càng nhiều, hắn sợ có khi nào hắn không thể không chế, như vậy một người, mỗi nhiều ở chung một khắc, liền nhiều một lần phát hiện hắn tốt, liền càng ngày càng thích hắn. 

An Triết thấy Chu Tiểu Cách cởi ra áo khoác, lại lần nữa đem nhiệt độ tăng một nấc, bất quá Chu Tiểu Cách vẫn cúi đầu miên man suy nghĩ, đều không có chú ý tới An Triết có động tác.

Tiếp tục dùng cơm, Chu Tiểu Cách không có nói nữa, An Triết lại càng không chủ động nói chuyện.

Cơm nước xong, An Triết tính tiền, Chu Tiểu Cách một bước đi ra tiệm cơm trước, mùa đông quả nhiên là rất lạnh, bên ngoài đã không náo nhiệt, chỉ có sự im lặng với ánh đèn led, cùng ngẫu nhiên đi ngang qua xe cộ.

An Triết đi ra liền nhìn Chu Tiểu Cách cảm giác như trong mùa xuân 25 đôh, đi qua đi vỗ xuống đầu Chu Tiểu Cách, cầm trong tay áo khoác đưa cho Chu Tiểu Cách, Chu Tiểu Cách không có đưa tay tiếp, quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt An Triết, An Triết thở dài, đem áo khoác ném ở trên người Chu Tiểu Cách, cũng cài nút thắt, “Chu Tiểu Cách, con người thực ra có cuộc đời rất, nếu ngươi thích gì cứ cật lực theo đuổi, không phải sợ.”

Nói xong cũng không quản phản ứng Chu Tiểu Cách, dắt tay Chu Tiểu Cách liền trở về, Chu Tiểu Cách còn tại dư vị của An Triết nói, cũng không để ý chính mình bị An Triết nắm tay.

Đi đến một nửa, Chu Tiểu Cách dùng điểm khí lực giữ chặt An Triết, “Ngươi vừa mới câu nói kia là có ý tứ gì?”

“Ngươi không chỉ có ngu ngốc, còn phản ứng trì độn.” An Triết buông tay Chu Tiểu Cách ra, tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Lòng bàn tay có độ ấm chợt biến mất, Chu Tiểu Cách mới ý thức được, vừa mới An Triết vẫn nắm tay hắn, có chút buồn bực nhìn chằm chằm người đã đưa tay bỏ vào quần túi áo An Triết, “Ta hỏi không phải ý tứ trên mặt chữ !”

“Chu Tiểu Cách, ngươi có phải hay không thích ta?”

“Ngươi có thể coi như không có gì a, ” Chu Tiểu Cách pha trò, “Lúc ăn cơm chỉ nói đùa thôi mà, ngươi đừng trả thù nhanh vậy.”

An Triết xoay người, nhìn Chu Tiểu Cách, trên mặt như vẫn cũ, không chút thay đổi . Nhưng Chu Tiểu Cách biết, An Triết là rất nghiêm túc mà hỏi hắn, không phải cùng hắn vui đùa.

Chu Tiểu Cách sờ sờ trán mình, có điểm ngượng ngùng, “Ngươi không phải sớm sẽ biết sao?”

An Triết đi đến ven đường ngồi xuống ghế dài, Chu Tiểu Cách cúi đầu thu áo khoác An Triết, An Triết không nói lời nào, Chu Tiểu Cách có điểm không yên bất an, không biết An Triết là có ý tứ gì.

Hơn nữa Chu Tiểu Cách rốt cục chịu không nổi cái loại trầm mặc này, rốt cục cố lấy dũng khí đi đến An Triết trước mặt, cùng An Triết đối diện,

“Ta thích ngươi, ngươi muốn như thế nào?”

Chu Tiểu Cách bất cứ giá nào, muốn giết muốn quả, ngươi nói thoải mái.

An Triết đứng lên, ngón trỏ thon dài nâng cằm Chu Tiểu Cách, ngữ khí cao ngạo, “Chu Tiểu Cách, ta cho phép ngươi thích ta.”

“Cái gì?” Chu Tiểu Cách há to miệng, bất chợt giật mình.

“Không hiểu liền quên đi.” An Triết buông ra khỏi cằm Chu Tiểu Cách, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, Chu Tiểu Cách dùng sức véo chính mình mặt, hậu tri hậu giác hiểu được, đây là An Triết ở tỏ ý, hắn đồng ý chính mình theo đuổi. Tuy rằng không phải đồng ý cùng hắn cùng một chỗ, nhưng ít ra không có cự tuyệt hắn.

“A!!!” Chu Tiểu Cách hưng phấn kêu to, vây quanh An Triết quay mấy vòng, bị An Triết một phen giữ chặt.

Chu Tiểu Cách thuận thế dùng sức nhào vào An Triết trong lòng, An Triết bị đâm cho đổ lui lại mấy bước, An Triết hít sâu một hơi, đem Chu Tiểu Cách ở trong lòng mình kéo ra, “Chu Tiểu Cách, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thích ta? Dùng người hưng phấn thành cái dạng này sao? Ta cũng không đáp ứng với ngươi cùng một chỗ, chỉ là cho phép ngươi có thể thích ta!”

Chu Tiểu Cách cười đến híp lại thành đường chỉ, lộ ra cả hàm răng, nhìn xem An Triết chỉ muốn đem miệng của hắn khâu lại.

“Ta phi thường phi thường phi thường thích ngươi, ta hảo hảo hảo rất thích ngươi, quả thực thích ngươi.” Chu Tiểu Cách lại một lần nữa nhào vào trong lòng An Triết, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng An Triết, giống như chỉ có như vậy tài năng cảm nhận được chân thật, chân thật An Triết, chân thật chính mình, “Ta vẫn rất cố gắng  muốn tới gần ngươi, nhưng ta lại rất sợ hãi, sợ hãi chính mình càng ngày càng thích ngươi, sợ hãi chính mình càng ngày càng tham lam, sợ hãi ta không xứng với ngươi, sợ hãi bị ngươi cự tuyệt ta, ta sợ hãi rất nhiều rất nhiều, nghe ngươi nói, người sinh ra rất ngắn ngủi, thích cái gì liền muốn lớn mật theo đuổi, không phải sợ, cho nên hiện tại ta không sợ. Có ngươi một câu cho phép, cho dù giây tiếp theo, ngươi làm cho ta rời đi, ta đều sẽ không hối hận.”

“Vậy ngươi rời đi đi.”

Chu Tiểu Cách nghe vậy càng thêm dùng sức ôm chặt An Triết, “Không cần.”

“Ngươi không phải không hối hận sao?”

“Ta là không hối hận, nhưng ta chưa nói ta liền nhất định phải rời đi a.” Chơi xấu, tử triền lạn (xỏ lá :v) là cách Chu Tiểu Cách làm việc chuẩn nguyên tắc với An Triết .

An Triết khẩu khí không tốt, trên mặt lại mang theo điểm ý cười, “Buông ra! Ai cho phép ngươi có thể ôm ta.”

“Ta không phải sợ ngươi lạnh không? Ngươi đem áo khoác cho ta mặc, ta phải dùng nhiệt độ cơ thể của ta để ấm áp ngươi.”

An Triết xoa xoa đầu Chu Tiểu Cách, sau đó dụng lực đưa hắn đẩy ra, xoay người hướng khách sạn mà đi, hắn có thể nghe được Chu Tiểu Cách cười giống như tiểu miêu (mèo nhỏ), ngẫu nhiên bị ô tô trên đường phố che dấu, nhưng lại gãi ngứa trong lòng hắn, rất thoải mái, hắn có thể cảm nhận được Chu Tiểu Cách có bao nhiêu vui vẻ, bất quá là cho phép hắn có thể thích chính mình, bất quá là cho một điểm có lẽ vĩnh viễn cũng không có đáp án mong đợi, hắn liền như vậy vui vẻ.

Người khác đều nói yêu một người là không cầu đáp lại, nhưng An Triết tưởng, nếu như hắn cùng Chu Tiểu Cách cùng một chỗ, yêu thương Chu Tiểu Cách, như vậy Chu Tiểu Cách chắc chắn sẽ báo đáp An Triết bằng tình yêu mãnh liệt của hắn. Ai mà nói rõ được, mình là thích hay không thích chứ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.