Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 1: Chương 1




Đêm khuya khoắt, ánh trăng treo cao tỏa sáng.

Phạm Dư Quỳ đi chiếc dép lê mua ở chợ đêm, đứng dựa vào lan can ban công nhà mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm sáng sủa giữa mùa hạ.

Ngắm nhìn sao Ngưu Lang, Chúc Nữ trên bầu trời đêm lạnh như nước…

Nàng chống cằm, nhàm chán tìm kiếm tam giác lớn nhất giữa bầu trời đêm mùa hạ, trong miệng nỉ non bài thơ “Thu đêm” của Đỗ Mục thời Đường.

Sao Ngưu Lang, sao Chức Nữ, thiên tân tứ…

Nàng lim dim mắt, nửa híp nửa mở, để sao ở trong đáy mắt trở nên mơ hồ.

Nàng bị mất ngủ…

Một trận gió lạnh thổi tung làm tóc nàng bay bay trong gió, bướng bỉnh khẽ vuốt qua hai má của nàng, nàng có thể cảm giác được lông tơ trên khuôn mặt theo gió phiêu động, tâm tình cũng theo đó mà cảm thấy thoải mái, thả lỏng tâm trạng trong lòng mình.

Nàng kiễng mũi chân, nâng làn váy áo ngủ, tưởng tượng cùng sao khiêu vũ, một vòng, hai vòng, ba vòng… Miệng ngâm một khúc nhạc không biết tên, phối hợp bước nhảy dưới chân.

Một trận gió thổi tới, nàng buông áo ngủ ra, nhắm mắt lại cảm thụ trận gió nhẹ này.

Hít sâu một hơi, nhìn xuống phía dưới, nơi này là tầng thứ 32 của tòa nhà cao nhất, tầm nhìn được mở mang, hơn nữa vùng phụ cận không có nhà cao tầng như vầy, khi ban ngày có thể nhìn thấy tầng tầng dãy núi xa xa, ban đêm lại có thể ngắm đèn đuốc phủ khắp thành phố.

Nàng khởi động thân mình, đối với vạn ánh đèn đuốc vươn tay nhỏ bé, giống như làm như vậy liền có thể đem hết thảy nắm trong tay, môi đỏ mọng xinh đẹp vì ý nghĩ này mà nhếch lên thành một nụ cười.

Vươn tay nhỏ bé vân vê sợi dây chuyền trên cổ, một trận cảm giác lạnh lẽo theo cử chỉ đó lan tràn mở ra, nàng buông mắt nhìn chiếc nhẫn ngọc xanh biếc, không khỏi nhớ tới sự tồn tại của nó.

Chiếc nhẫn này là quà của bà cố tặng cho nàng ở sinh nhật năm nay của nàng, cũng là lần đầu tiên bà cố tặng quà cho nàng, cho nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.

Bà cố đã già, đã được trăm tuổi, vừa vặn xương cốt vẫn thực cứng, không bệnh tật, không đau ốm. Theo trí nhớ của nàng cho tới nay, bà cố ở một mình tại vùng đồi núi trong một căn phòng nhỏ, từ khi dọn về đõ ở, hoàn toàn không cần ai chăm sóc, còn không muốn cháu chắt lên núi thăm hỏi, đến lễ mừng năm mới hàng năm mới có thể xuống núi, cùng người nhà đoàn viên.

Mà bà cố có tính tình rất quái dị, nhưng lại vì muốn đưa cho nàng một chiếc nhẫn ngọc, phá lệ xuống núi, dặn nàng phải luôn mang nó theo bên người.

Chuyện này quả thực quái đến cực điểm.

Chiếc nhẫn này không có gì đặc biệt a! Nàng xòe năm ngón tay ra, ngọc nhẫn ở dưới ánh trăng có vẻ… Bình thường.

Đúng vậy, chính là bình thường!

Nhưng nàng vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời bà cố, luôn mang nó bên người, dù sao bà cố nói như vậy với nàng, nhất định là có nguyên nhân.

Kỳ thật, bà cố là người trầm mặc ít nói, nhưng là mỗi lần mở miệng liền giống như người tiên đoán trước mọi việc, chuẩn vô cùng!

Nàng vì ý nghĩ của chính mình cười lên tiếng, tiên đoán trước mọi việc sao…

Thưởng thức chiếc nhẫn ngọc, nàng hồi tưởng trước khi bà cố rời đi có nói: “Nó xác nhận đúng là của cháu.”

Của nàng? ! Mày bất giác nhíu lại, nếu xác nhận là của nàng, vì sao lại ở chỗ bà cố? Mà ngược lại, kỳ quái không chỉ là câu nói kia, còn có ánh mắt ẩn chứa hàm ý thâm sâu của bà cố …

Nghĩ vậy, nàng không khỏi có chút rét run, xoa hai bàn tay vào nhau để làm ấm, xoay người đi vào trong phòng.

Nên ngủ, sáng sớm ngày mai còn có khóa học, mắt nhìn lên trên tường, đã là ba rưỡi rạng sáng.

Nàng tắt đèn, đặt mình xuống giường, kéo chăn lên đắp.

Trong bóng đêm, đồng hồ báo thức vang lên tích tắc, nàng lăn qua lộn lại, không buồn ngủ, đành phải bắt đầu đếm dê.

Một con dê, hai con dê, ba con dê… Bốn mươi sáu con dê, bốn mươi bảy con dê… Nàng lăn bên này sang bên kia, một trăm linh ba con dê, một trăm linh tư con dê, một trăm linh năm…

Hai trăm sáu mươi bảy con dê, một trăm sáu… Đáng giận! Là ai nói đếm dê có thể giúp đi vào gấc ngủ dễ hơn, nàng muốn làm thịt tên vương bát đản nói dối kia!

Nàng bất đắc dĩ ngồi dậy, xoay người xuống giường, đi đến phòng bếp lấy nước uống, tùy ý nhìn nhìn đồng hồ —— oa, đã năm giờ!

Thật nhanh, một đêm không ngủ, trời đều nhanh đã sáng. Tay nàng đang cầm cốc thủy tinh lạnh lẽo, cho nước đá vào, đi chân trần đến phòng khách, sau khi sờ soạng tìm đến được ghế sô pha, liền ngồi xuống.

Điều chỉnh tư thế thoải mái, bên gáy của nàng bỗng dưng không một tiếng động, cảm thấy có một vật vô cùng lạnh lẽo.

“Đứng lên.” Một thanh âm của nam tử phía sau nàng vang lên.

Nghe vậy, nàng lưng bỗng cảm thấy cứng ngắc, cầm cốc thủy tinh thủy ngoan ngoãn đứng lên.

“Đồ đáng giá để chỗ nào?” kẻ trộm đặt dao nhỏ tại cổ nàng. Kính nhờ, nàng chính là một người nghèo, có thể có cái gì đáng giá a!

Tròng mắt vòng vo chuyển rất nhanh, cân nhắc thế cục, nàng phải thay đổi vị trí, ít nhất nếu có thể nhìn thấy mặt của kẻ trộm mới được, vì thế nàng giả bộ kinh hoảng mở miệng: “Ở… Trong phòng.” Hắc, hoàn hảo nàng có học qua kỹ thuật nữ tử phòng thân, còn không đến mức sợ hắn.

“Nhanh đi lấy!” kẻ trộm đe dọa.

Không quan hệ, ngươi lại có thể tức giận một chút, chờ một chút không đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ là không thể.

“Ngươi để dao nhỏ gần ta quá, ta không di chuyển được…” Giọng nói phát run, cốc thủy tinh khẽ run, làm cho chính mình thoạt nhìn sợ hãi một chút.

“Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh đi lấy!”

Kẻ trộm mặc dù nói ra những lời ác độc, nhưng nàng có thể cảm giác được dao nhỏ vẫn là để xa cổ của nàng một chút.

Nàng chậm rãi xoay người, gần qua ghế sô pha, không nói hai lời, nắm lấy cổ tay đang cầm dao của kẻ trộm, một tay kia nhanh chóng cầm cốc thủy tinh đập lên trên đầu hắn!

Leng keng! Cốc thủy tinh vỡ thành từng mảnh

Kẻ trộm đau đến buông ra dao nhỏ, ôm cái trán đầy máu hô đau.

Phạm Dư Quỳ tận dụng thời cơ, một cước dùng sức đá vào bộ hạ của hắn.

Chỉ thấy kẻ trộm nguyên bản đang ôm đầu, hai tay ngược lại chuyển qua hạ khố, toàn thân run rẩy té trên mặt đất một quyền làm hắn không đứng dậy nổi, phát ra ô ô kêu đau.

Nàng nhặt dao nhỏ dưới sàn nhà lên, cảnh giác nhìn kẻ trộm, đánh giá hắn hay không còn có năng lực phản kích … Ân, hắn đã là đau đến không còn sức lực, không còn tác quái được nữa.

Báo cảnh sát! Nàng lập tức cầm điện thoại gọi đến số 110, báo án.

Phạm Dư Quỳ đứng ở tại chỗ thưởng thức dao nhỏ, lại nhìn chằm chằm kẻ trộm nằm trên mặt đất lăn lộn như mèo.

Cảnh sát còn mười phút nữa mới có thể đến, trong khoảng thời gian này nên làm cái gì đây? Không thể theo cứ nhìn hắn trên mặt đất lăn lộn, đi tìm dây thừng trói hắn lại!

Nàng bật đèn phòng khách, đang muốn bắt đầu tìm dây thừng, liền phát hiện nguyên bản kẻ trộm đang nằm trên mặt đất kêu ai ai, gi không thấy đâu nữa

Ông trời! Da đầu nàng run lên, kẻ trộm như thế nào mà chạy được?

Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng di động cước bộ hướng phòng ngủ mà đi.

Tìm tòi ở ngoài phòng… Không có người!

Đi vào phòng ngủ, mở cửa sổ thông ra ban công sát đất… Không có người.

Chẳng lẽ hắn đã thoát ra ngoài? Không có khả năng a! Vẫn là kẻ trộm kia thừa dịp khi nàng bật đèn chạy trốn? ý niệm này mới thoáng qua, đột nhiên có người từ sau lưng nàng đẩy một phen, trọng tâm không xong nàng liền như vậy bị hất ra ban công…

Phạm Dư Quỳ cả người chính rất nhanh lao xuống, nàng nghĩ nàng sắp chết.

Nàng mới hai mươi mốt tuổi nha!

Tuổi thanh xuân đang đến độ đẹp nhất…

Ánh trăng tròn tròn treo cao trên bầu trời đầy sao sáng.

Ban đêm giữa mùa hạ yên tĩnh không một tiếng động, gió thổi nhẹ…

“A —— a —— a a ——” Phạm Dư Quỳ nhắm chặt hai mắt, thốt lên âm thanh sợ hãi, không có phát hiện chiếc nhẫn ngọc trên tay đang phát ra sắc hồng quang kỳ dị.

“A —— a —— a a ——” còn chưa rơi xuống đất sao? Ba mươi hai lầu, thật có cao như vậy sao?

“A —— a —— a a —— a ——” nàng cảm giác được gió lạnh thổi qua, sợi tóc bay phần phật vào khuôn mặt của nàng, đau muốn chết

“A, a a ——” đây là trời đố kị hồng nhan sao? Nhưng là, nàng bộ dạng không xinh đẹp a!

Bùm!

Bọt nước văng khắp nơi.

Nàng uống phải một ngụm nước, nước dũng mãnh sộc vào mắt, mũi, tai của nàng

Trời ạ, nàng nhớ rõ dưới đại lâu không có cái ao a!

Má của ta ơi! Nàng sắp chết đuối, tay nhỏ bé ra sức vùng vẫy dưới nước, hai chân dùng sức đạp đạp, nhưng là vô dụng, đầu của nàng vẫn chìm dưới nước.

Thần thánh a~, mau tới cứu nàng, ai đến đều được, nàng sẽ không lựa chọn.

Đột nhiên, da đầu bị kéo căng lên, đầu của nàng được đưa ra khỏi mặt nước, giọt nước càng không ngừng rơi xuống, dọc theo mi nàng, mắt nàng, mũi của nàng …

Nàng mãnh lực khụ, dùng sức khụ như muốn khụ ra tâm phế.

Theo ho khan, từ miệng mũi của nàng sặc ra toàn nước, thẳng đến sau khi sạch sẽ, mới có thể thở sâu một hơi để cho không khí có thể đi vào tâm phế, thẳng đến mãn trướng mới nặng nề mà thở ra.

Đợi cho sau khi cảm xúc đã tương đối bình phục, nàng gạt nước trên mặt, đôi mắt ngập nước chậm rãi nâng lên, nghĩ muốn nhìn xem ai đã kéo tóc của nàng.

Kia không phải là thần thánh, mà là một cánh tay của nhân loại.

Tầm mắt nhìn dọc theo cánh tay hướng lên trên, sau đó nàng nhìn thấy khuôn mặt của một mỹ nữ, khuôn mặt trong trắng, hồng hào tuyệt trần không tỳ vết, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng; tóc dài đến thắt lưng, bay tán loạn sau lưng, môi đỏ mọng đầy đặn, ánh mắt có chút lạnh lùng… Chính là đang không kiên nhẫn nhìn chằm chằm nàng!

Ánh mắt của Phạm Dư Quỳ dại ra, tay nhỏ bé từ trong nước nâng lên đụng trúng vào bộ ngực của người trước mắt, sờ soạng qua lại mấy lần sau đó mới nói một câu: “Bộ ngực của ngươi thật bằng phẳng, giống sân bay.” Sau đó nàng liền lâm vào hôn mê. (NN: *hố hố* giống sân bay chị tưởng anh là con gái =)) )

Đôi mắt của Tả Kinh nheo lại.

Cô gái nhỏ này đang nói cái gì? Lẩm bẩm nói một câu trong miệng, sau đó lại nhắm mắt trực tiếp đi tìm chu công chơi cờ.

Nguyên bản hắn đang tắm ở thác nước này, cô gái nhỏ này lại từ trên trời giáng xuống quấy rầy hắn.

Tả Kinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn thác nước lớn đang rầm rầm chảy. Nếu rơi từ trên cao xuống thác nước này, chắc chắn sẽ bị từng trận cuồng phong đánh vào người.

Nàng rơi từ trên xuống thế nhưng không chết?

Hắn hừ lạnh, nghĩ vận mạng của nàng thật tốt!

Tả Kinh mặt không chút thay đổi, mang theo nàng rời khỏi hồ nước, không chút nào thương hương tiếc ngọc đem nàng kéo lên bờ, rồi sau đó cả người trần trụi đi đến cây đại thụ gần đó để mặc quần áo vào, nhặt lên chiếc quạt ngọc ở một bên tiêu sái rời đi, để lại Phạm Dư Quỳ vẫn đang lâm vào hôn mê …

Thật lạnh…

Phạm Dư Quỳ cả người rét run, vươn tay nghĩ kéo chăn bông, lại chạm phải mặt cỏ bên cạnh …

Đây là gì? !

Chăn bông như thế nào lại có cảm giác này?

Nàng lập tức bừng tỉnh, cảnh vật trước mắt làm cho nàng chậm rãi trợn to mắt.

Hồ nước… Rừng cây … Thác nước… Trăng soi bóng trong hồ nước…

Đây là làm sao?

Nàng đang ở trong mộng sao?

Phạm Dư Quỳ dùng sức véo thật mạnh lên mặt mình, đau—— đau, đau a~!

Đây không phải là nằm mộng!

Nàng không thể tin nhìn chằm chằm thác nước đang chảy đầy khí thế kia, oa thật là cao…

Nàng lớn như vậy còn chưa thấy qua một thác nước to như thế. Thác nước trắng kia phát ra tiếng ầm vang, như tiếng vang của rồng, thẳng xuống dưới là dòng nước cuốn thành lốc xoáy, gió mạnh thổi tung tóc của nàng.

Nàng tim đập mạnh và loạn nhịp đi đến bên hồ, ngồi xuống gần hồ nước, nước này thoạt nhìn thực trong suốt, hẳn là có thể uống được đi! Khát nước đã chiến thắng hết thảy, nàng không hề do dự uống một hơi cạn sạch.

ừm, thật ngọt như cam, uống thật ngon!

Nàng liếm liếm môi, bên môi hiện lên ý cười, lại chụm tay lấy nước uống thêm.

Đợi cho nàng sau khi đã uống đủ, nghĩ thuận tiện rửa cái mặt, lại nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của mình ở dưới nước, thấy mình vẫn mặc áo ngủ.

“A ——” nàng kêu to.

Nơi này rốt cuộc là làm sao?

Nàng trái xem phải xem, muốn nhìn ra manh mối.

Chỉ thấy là vùng núi rừng ở trong một tầng sương mù, có chút giống như không có thực …

Nàng không phải bị bổn tặc kia đẩy xuống lầu sao?

Như vậy, tại sao lại không phải ở dưới lầu cao chứ?

Một trận gió lạnh từ trong rừng thổi tới, lạnh run người! Nàng đánh một cái hắt xì, hai tay ôm chặt lấy chính mình, không ngừng ma sát để làm nóng chính mình.

Thật là lạnh! Nàng khịt khịt cái mũi, này mới phát hiện nước từ tóc nhỏ xuống, quần áo ướt đẫm bám xít ở trên người, khó chịu cực.

Quên đi, mặc kệ đây là cái nơi quỷ quái gì, hiện nay nàng thầm nghĩ muốn tìm một nơi có chiếc giường thoải mái để ngủ một giấc thật ngon.

Sắc trời đã mờ mờ sáng, trên trời trống rỗng hơi hơi có chút ánh sáng, nàng rùng mình một cái, đi chân trần ở trong rừng tràn ngập sương mù dày đặc.

Nàng thủy chung không phát hiện chiếc nhẫn ngọc xanh biếc trên tay kia, đang lưu chuyển thành một sắc hồng yêu tà …

Đây là lần thứ mấy?

Phạm Dư Quỳ toàn thân lầy lội, ngồi phệt xuống ở trên rễ cây cổ thụ to, không khỏi tự hỏi.

Không chỉ như thế, ngay cả một con sâu nhỏ đều kiêu ngạo bò lên trên mặt của nàng, khi đi qua mũi của nàng còn dùng râu huých huých, chạm vào lỗ mũi của nàng.

Phạm Dư Quỳ chịu không nổi bị xem thường, trên đời này còn có cái gì là bình thường, phiền toái nói cho nàng một tiếng.

Con sâu nhỏ chậm chạp di động, thực chói mắt, nếu nàng còn có khí lực, nhất định chỉ cần búng tay một cái có thể hất chết con sâu nhỏ này, vứt trên mặt đất giẫm ba cái, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, ha ha ha

Nhưng là, nàng hiện tại lại suy yếu muốn khóc.

Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào? Không xác định được rõ phương hướng, đi như thế nào đều không có lối ra, chân của nàng đi đã muốn rã rời!

Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, thân thể không còn chút sức lực, ô… Nàng lại lạnh, lại mệt, lại đói, thật muốn khóc!

Ô… Ô ô…

Nàng “Ô” cả buổi, vẫn là chỉ biết có rơi lệ, chính là khịt khịt mũi, không còn một chút sức lực, gạt bỏ lá khô cùng bùn trên người.

Trong ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, khắp cánh rừng phiếm sắc vàng quang mang chói lọi, làm cho người ta có cảm giác như nơi ở của thiên thần.

Đúng vậy, chính là ảo giác, cái gì thiên thần, tinh linh đều là giả, liền ngay cả ánh mặt trời mang đến cảm giác ấm áp cũng giống giả, bởi vì nàng trong lòng chính là như đang có gió thổi mạnh rơi xuống đại tuyết.

Bước đi đến cảm giác như chân bị phế bỏ mới ngừng lại!

Nói không chừng có thể đi ra ngoài, nàng vô lực nghĩ

~~~~~~~~~~~~~~~

Mặt trời chói chang nhô lên cao.

Sơn cùng thủy tận không thấy đường ra, chính là trong loại tình hình này chỉ hi vọng nhìn thấy một thôn!

Thật vất vả mới đi ra khỏi cánh rừng rộng lớn, phóng ánh mắt nhìn lại là một thảo nguyên rộng lớn, mà trên thảo nguyên lại có gian nhà gỗ nhỏ!

Thấy thế, Phạm Dư Quỳ cao hứng, ngừng rơi lệ, há mồm nghĩ muốn cười to, nhưng là khí lực của nàng đã dùng hết, chỉ có thể nhếch khóe môi nở nụ cười run run.

Từ trong nhà gỗ nhỏ đi ra một vị lão phụ nhân, chính là đang cầm chăn bông đi ra phơi nắng.

Lão phụ nhân kia thoạt nhìn thật thân thiết a——

Phạm Dư Quỳ mơ mơ màng màng đi qua, trong ánh mắt tất cả đều là lão phụ nhân hòa ái tươi cười.

“Vị bà bà này, ta cũng không thể đi được nữa, người có thể cho ta vào nhà nghỉ ngơi một chút?” Nàng dùng hết khí lực chống chọi còn lại hỏi.

Không biết nàng hiện tại bộ dáng rất tệ, trên trán đầy mồ hôi, tơ máu che kín hai mắt, áo ngủ trên người nhem nhuốc, lá cây khô quấn quanh tóc, quả thực như là một người nữ bị điên mười tám năm.

Người bình thường nếu thấy bộ dáng này của nàng chắc chắn đều thối lui, nhưng là lão phụ nhân kia cũng là bỏ lại chăn bông, kích động nhìn thẳng nàng hô: “A Mĩ, con đã trở lại! Con rốt cục đã chịu trở lại… Nương rất hối hận, con tha thứ cho nương được không?” Nghẹn ngào che mặt khóc nức nở.

Phạm Dư Quỳ vẻ mặt ngỡ ngàng “Bà bà, người khả năng nhận sai người, ta không phải là A Mĩ.” Nàng chính là một nữ nhân đang thương muốn mượn giường ngủ một giấc mà thôi

“Không, con nhất định là A Mĩ, nơi này trừ bỏ ta, lão thái bà này cùng Đông Hùng ra, cũng chỉ có A Mĩ biết. A Mĩ a~, con thật nhẫn tâm không nhận nương, không nhận Đông Hùng sao…” giọng nói nghe thật là thương tâm, lão phụ nhân nước mắt đổ rào rào, còn ôm cả người Phạm Dư Quỳ bẩn thối vào trong lòng.

Nàng không phải a~! Dư Quỳ có lý nói không rõ, chỉ có thể tùy ý lão phụ nhân ôm chặt, sau một lúc lâu, nàng phát giác thân mình lão phụ nhân rất mềm mại, rất giống nệm giường…

Thoải mái cực… Phạm Dư Quỳ cả người thả lỏng dựa nhẹ vào lão phụ nhân.

“A Mĩ, A Mĩ, con như thế nào lại té xỉu?” Lão phụ nhân thấy thế, kinh hoảng vuốt hai má của nàng, trái tát một cái, phải đánh một cái.

Kính nhờ, đừng đánh, hiện tại ta chỉ muốn ngủ, đừng ồn, làm ơn cho ta ngủ một lát đi!

Lão phụ nhân đi lại tập tễnh, khiêng Phạm Dư Quỳ vào nhà gỗ nhỏ, miệng lẩm bẩm lên: “Ai a! Con thân mình thật nặng, khẳng định đã phát sốt.”

Phạm Dư Quỳ chỉ cảm thấy thanh âm của lão phụ nhân càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng mơ hồ…

Đừng nói nữa, để cho ta ngủ một lát đi!

Hãm, thật là ồn ào nhức đầu mà, nàng mờ mịt nghĩ.

~~~~~~~~

Hồ ly thập phần giảo hoạt, trong đó đặc biệt chồn bạc li ở trong bóng tối, da lông tuyết trắng mềm mại đó tượng trưng để nhận ra nó

Chồn bạc li là có tiếng khó có thể bắt được, bán ra giá tất nhiên là rất đắt giá, nó thông minh đa nghi làm cho người muốn bắt nó phải cân não đấu với nó, đối với nó là lại vừa yêu vừa hận, yêu giá trị con người nó, hận nó nhanh nhẹn. Mỗi khi nhìn thấy nó, chỉ có thể than thở nhìn nó xoã tung da lông màu trắng, rưng rưng nhìn bóng trắng bay đi mất.

Tả Kinh thi triển khinh công, động tác nhẹ nhảy lên cây, ẩn thân ở giữa cành lá rậm rạp, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm chồn bạc li dưới cây đại thụ đại thụ kia, đôi môi nhếch lên một độ cong mê người.

Mấy ngày gần đây, trấn trên có nhà giàu, người ta ra giá trên trời thu mua da lông chồn bạc li, cho nên hắn dùng bẩy ngày tìm hiểu tập tính của nó, hai ngày thời gian đuổi bắt, mà nay rốt cục đã có cơ hội.

Tả Kinh nheo lại mắt đẹp, giương cung tên lên nhắm thẳng về phía chồn bạc li, “Vút” một tiếng, cung tiễn bắn ra, nhanh, chuẩn, trúng mục tiêu là chồn bạc li.

Hắn nhanh nhẹn nhảy xuống, cầm chồn bạc li khiêng lên trên vai, gọn gàng ở trong rừng ba bước, nhảy lên vài cái sau liền không còn thấy bóng dáng.

Tả Kinh nhanh chóng đi vào thành trấn ở dưới chân núi, sau khi giao ra chồn bạc li đổi lấy ngân lượng, liền hướng hiệu thuốc bắc mà đi, dự định mua mấy thang thuốc an thần.

Hắn khoanh tay mà đứng, đứng cách hắc mộc quỹ nước sơn nạm vàng điêu khắc, mắt lạnh nhìn lâm đại phu bốc dược.

Lâm đại phu năm nay hơn năm mươi tuổi, đỏ mặt, hai tay run run bốc thuốc, người sáng suốt đều có thể nhận thấy được hắn đang căng thẳng.

“Phục linh.” Tả Kinh thản nhiên mở miệng.

“Gì?” Lâm đại phu rõ ràng hoảng sợ, nhìn mĩ nam tử trước mắt

“Phục linh, ngươi đã quên vị dược này.” Tả Kinh nhắc nhở.

Nghe vậy, Lâm đại phu giật mình, cúi đầu một lần nữa kiểm tra dược liệu, ách… Hắn thật sự đã quên cho phục linh vào. Loại sai lầm lớn này ở trên người hắn chưa bao giờ phát sinh qua, mà nay nhưng lại ở trước mặt tiểu mĩ nhân tuyệt, lại để xảy ra lỗi lớn, Lâm đại phu nét mặt già nua quả thực không nhịn được.

Vội vàng cho thêm phục linh, sau khi buộc chắc bao thuốc, toàn bộ đưa cho Tả Kinh, liền vội vàng xốc lên rèm che cửa bằng vải thô, đi vào bên trong nội đường

Tả Kinh lơ đễnh, đem bạc vụn đặt ở trên ngăn tủ, sau đó liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới nội đường truyền ra tiếng ồn ào lớn.

“Lão quỷ chết tiệt, ngươi tại sao lại đỏ mặt? ! Mới vừa rồi vị kia chỉ là một là cậu ấm tuấn tú, ngươi lại nhìn người ta thành cái gì?!” Một nữ tử đang bào chế thuốc quát.”Nữ nhân sao? ! Ngươi ngay cả bạc cũng chưa thu liền chạy vào, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì a~…” thanh âm liên tiếp chửi bậy quanh quẩn ở trong hiệu thuốc thuốc Đông y.

Nữ nhân? Mới bước ra khỏi hiệu thuốc bắc, hắn đã nghe được hai chữ này, trên mặt lộ ra một chút cười lạnh, hắn biết rõ hình dáng bên ngoài của mình luôn gây hiểu lầm cho người khác.

Nếu là trước kia, hắn xác định chắc chắn sẽ vì phản ứng của người khác mà nổi giận.

Môi mỏng khẽ nhếch lên, nhìn thấy biểu tình ngây ngốc mê muội của người qua đường, Tả Kinh lộ ra tươi cười châm chọc, cước bộ nhanh hơn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.