Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 8: Chương 8




Trời mưa.

Phạm Dư Quỳ vươn tay nhỏ bé ra ngoài cửa sổ, tại bầu không khí đầy ý thơ này, nàng nghĩ đến mưa ở trong rừng—— bỗng nhiên, mưa to mưa tầm tã ——

Mưa đánh mạnh vào tay Phạm Dư Quỳ có cảm giác đau, đành rút tay về, phụng phịu không vui.

Thời tiết mùa này, thay đổi bất thường, kế hoạch hôm nay của nàng nguyên bản muốn đi ra bên ngoài tản bộ, lại gặp trận mưa này, quấy rầy hành trình của nàng, thật sự là thật giận a!

Tả Kinh cùng Giang Duy Ân đi kiểm tra cửa hàng, Tử Điệp tám phần chắc lại cùng Đoạn Tang tranh cãi, không có người bồi nàng nói chuyện.

Nàng nằm úp sấp trên mặt bàn tròn, nhìn mọi thứ nhàm chán xung quanh

Kỳ thật nàng không nghĩ đợi ở Hàn phủ, trong phủ có loại cảm giác khiến cho người ta cảm thấy áp bức, thực buồn, thực không được tự nhiên.

Nhất là Liên tổng quản, nàng nhìn thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình đầy chán ghét, còn có Giang Duy Ân, nhìn hắn càng thấy chán ghét, hai người đều là một bộ dáng cao cao tại thượng.

Aiz, rốt cuộc là bọn hắn quái dị, hay là do nàng khó ở chung, chuyên để ý tật xấu của người khác?

Nàng giống như con sâu trèo lên bàn tròn, toàn bộ thân nằm úp sấp, tứ chi không động đậy, nàng thật sự lười, thật sự không thích, vòng tròn bàn lớn lạnh như băng, thật thoải mái ——

So với nơi này, những ngày ở trên núi Thái Bạch tuy rằng rất đơn giản, ăn là cơm rau dưa, mặc là trang phục vải thô.

Nhưng là, nàng vẫn là thích cuộc sống trên núi Thái Bạch hơn.

Nàng rất muốn trở về, nghĩ muốn quay lại núi Thái Bạch cùng bà bà bọn họ cùng nhau sống… Nàng vô ý thức khoa chân múa tay.

“Nàng đang làm cái gì?” Tả Kinh đẩy ra cửa phòng, đối với hành động của Phạm Dư Quỳ cảm thấy buồn cười “Học rùa đi?”

Nàng ngẩng đầu, vô lực nói: “Đúng vậy, xem có thể hay không bò được về núi Thái Bạch.” Hắn rốt cục đã trở lại.

“Buồn đến mức chán rồi sao?” Hắn ngồi ở giữa bàn tròn, dùng ngữ điệu sủng nịch nói.

“Xem như vậy đi, thật vất vả không say xe, kết quả trời lại mưa, cả ngày ngồi buồn ở trong phòng, không ra khỏi Cức Uyển nửa bước.” Nàng giữ chặt ống tay áo hắn, phát giác ẩm ướt.

“Chàng gặp mưa?” Này mới phát giác đầu của hắn cũng ướt nhẹp. “Như thế nào không bung dù? Chàng không phải cùng Giang Duy Ân xuất môn hay sao?”

“Sư huynh vẫn còn đang ở cửa hàng, ta sợ nàng buồn đến mức chán nản, vội vã trở về, nên mới quên mang dù.” Đây là một trong số nguyên nhân, một nguyên nhân khác còn lại là sư huynh lại muốn tìm hắn luận võ.

Buổi chiều sau khi kiểm tra xong cửa hàng, Giang Duy Ân nhắc lại chuyện xưa, nói muốn cùng hắn tỷ thí, chấm dứt giằng co lâu dài từ trước tới nay, lại bị hắn kiên định cự tuyệt, không phải hắn xem thường võ nghệ của đại sư huynh, mà là hắn trong đầu chưa từng có ý niệm thay thế được đại sư huynh làm chủ Hàn phủ, bất luận là Tiểu Liên hay là sản nghiệp của Hàn phủ.

Không ngờ hắn cự tuyệt lại làm cho Giang Duy Ân giận dữ, đương trường vận kình tung ra bốn chưởng, chưởng nào chưởng đấy ngoan tuyệt, mà Tả Kinh không hề phòng bị, vạn phần mạo hiểm ngăn cản.

Hắn đối với tình huống này cảm thấy thực vô lực, nếu không phải Tương Ánh trộm vật phẩm của Đoạn Tang, hắn nhất định sẽ không quay lại Hàn phủ một bước, nếu không phải lo lắng đến tình cảnh của Đoạn Tang, hắn đã sớm ly khai.

Đặc biệt làm hắn suy nghĩ sâu xa khó hiểu nhất là võ công của sư huynh, đột nhiên không hiểu vì sao tăng mạnh, ngay cả chiêu thức cũng biến hóa nhanh đến không ít, nhưng là nội lực lại có vẻ hỗn loạn …

Nàng chống đầu, xóa tan trầm tư của hắn, chế nhạo : “Bên ngoài trời mưa rất to, chàng còn có thể quên mang dù, thật là rất giỏi.” con ngươi đen lúng liếng ở trên người hắn đảo qua vài vòng. “Xem chàng cả người đều ướt đẫm, vạn nhất cảm lạnh thì phải làm sao?”

Nàng ý niệm trong đầu vừa chuyển, lập tức khôi phục tinh thần, nhảy xuống bàn tròn: “Đi, đi, tắm rửa đi.” Không nói hai lời, liền kéo Tả Kinh đi ra ngoài.

Hắn cười nhẹ, tùy ý nàng ở phía trước dẫn, đem vấn đề đáng ghét kia ném ra khỏi đầu.

Phạm Dư Quỳ lôi kéo hắn xuyên qua vô số hành lang dài, nhìn mưa to giàn giụa rơi xuống uyển viên, ở trong tiểu kiều đều bị nước mưa nhuộm trắng xóa, giống như cách một tầng tầng lụa trắng, cảnh vật mờ mịt, nhìn không rõ

Nàng cảm khái mà nói: “Có lẽ đây là sự khác biệt giữa người nghèo cùng kẻ có tiền đi!” Người nghèo yêu thích tự nhiên, kẻ có tiền liền chỉ thích cảnh đẹp giả tạo, trong gia trạch phải có hòn non bộ lớn để thể hiện địa vị này.

“Cái gì?” Ở trong tiếng mưa rơi rầm rầm làm hắn không nghe rõ lời nàng .

“Không.” Nàng lớn tiếng nói. “Ta chỉ là hoài nghi ở Trường An thành, đất rất rẻ.” Có thể tiêu xài phung phí như vậy

Hắn nhếch môi thành một ý cười, ý tứ của nàng hắn hiểu được, ôn nhu nói: “Không phải là rất rẻ, mà là Hàn phủ ở Trường An thành xem như nhà giàu có, cho nên chiếm một góc trong thành.” Kinh thành nhưng là tấc đất tấc vàng.

Chính là một góc thôi sao?

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ là Cức uyển quá rộng lớn —— nói không chừng nàng còn có thể lạc đường nha! Cổ nhân hình như rất yêu thích cách bố trí này, phân môn biệt viện, phân phòng khách, phân thư phòng, phân phòng… Phân rành mạch, rõ ràng, phân lẫn nhau, cảm tình đều phai nhạt còn không tự biết.

Nàng bĩu môi, lời tuy như thế, nhưng có một điểm mà nàng cá rằng mình thích—— trong Cức Uyển của hắn có một hồ nước lớn, liền chỉ có điểm ấy là tốt nhất.

Nàng khoái trá đạp nhanh cước bộ, tiến vào gian sương phòng, đẩy cửa ra, một cỗ nhiệt khí đập vào mặt

Sương trắng mênh mông, làm ấm áp cả gian phòng,cũng như ấm cả hai má nàng. “Tắm rửa đi!”

Tả Kinh cũng nhìn chằm chằm vào nàng. “Ta nghĩ đến nàng muốn cùng nhau tắm.”

“Ta?” Nàng chỉa chỉa chính mình, lập tức đỏ mặt lắc đầu. “Mới không đâu, ta có thói quen trước khi đi ngủ mới tắm, có thể giúp ngủ say hơn.”

“Phải không?” Hắn bắt đầu cởi quần áo, một lớp lại một lớp y phục xả xuống, … lộ ra da thịt màu đồng “Ta đây tắm trước.” Xem nàng thật cao hứng phấn chấn.

“Được, đừng khách khí.” Nàng nuốt một ngụm nước miếng. Cáp! Thật đẹp.

Siêu đẹp mắt, mĩ nam bước vào bồn tắm nha——

Cánh tay tràn ngập lực đạo, ngực rắn chắc, cơ thể hơi hơi lộ ra cơ bắp, a —— “Mau thoát… Ách; mau tắm a! “Mau! Như thế nào không thoát quần? Bằng không sẽ cảm lạnh.”

Bình thường, hắn là không ngại có người xem thưởng thức, nhưng là ánh mắt của nàng quá mức trực tiếp, làm dục vọng ngủ say của hắn tỉnh lại, nóng rực như hỏa diễm. “Ta không mang theo quần áo để thay.” Hắn sợ chính mình sẽ khắc chế không được: “Nàng giúp ta trở về phòng lấy quần áo.”

Lấy quần áo? “A!” Nàng đều đã quên, “Được rồi, chờ ta một chút.” Nàng giống như cơn gió cuốn, chạy nhanh đi ra ngoài.

“Lấy kiện y phục màu trắng cho ta.” Hắn nói

“Màu trắng, ta đã biết.” Nàng cũng không quay đầu lại trả lời.

Hắn cười nhẹ, dục niệm tới một nửa bị bức lui, cởi quần ra, bắt đầu tắm rửa.

Một hồi lâu sau hắn mới đứng dậy, từ đầu ngăn trong tủ ở phía sau xuất ra bộ y phục màu trắng, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, thảnh thơi đi thong thả quay trở lại phòng ngủ.

“Nàng đang làm cái gì?” Hắn đối với Phạm Dư Quỳ đang lục tung hỏi.

Nàng vùi đầu tìm kiếm, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tìm kiện quần áo chàng muốn kia “

“A, nó hiện tại đang ở trên người ta.”

“Ở trên người chàng, tốt lắm a…” Ở đâu? Quần áo ở đâu? Nàng vội vã nghĩ muốn trở về chiêm ngưỡng hình ảnh đẹp mắt

Hiển nhiên nàng không có nghe lọt vào tai. “Ta nói, nàng đừng tìm nữa.” Bàn tay to giữ chặt nàng. “Ta đều tắm rửa xong rồi.”

“Ách?” Nàng sửng sốt một chút, chợt nói: “Nhanh như vậy sao? Thật đáng tiếc…” Trên mặt có chút ảo não.

“Đáng tiếc?” Hắn cười hỏi.

“Không, không phải!” Nàng che miệng, tay nhỏ bé xua loạn. “Ta giúp chàng lau tóc.”

Aiz, nàng không có duyên ngắm mĩ nam nhân tắm a!

“Lần sau làm lại cho nàng xem.” Hắn nhẹ giọng nói.

“Gì?” Nàng có hay không nghe lầm? “Thật vậy chăng?”

Cái miệng của hắn bất giác cong lên thành một đường cong mê người.

~~~~~~~~~

Hoa bị mưa to tàn phá, đóa hoa dồn dập rơi xuống.

Tiểu Liên chỉnh trang lại quần áo, tay cầm chiếc dù, cất bước tiêu sái đi trên đường lát bằng đá cẩm thạch, nhìn chung quanh, một bộ dạng lén lút như trộm

Dọc theo đường đi, nàng không gặp được bất luận kẻ nào, đây đúng là hy vọng của nàng.

Nàng đi vào phòng bếp.

“Mọi người vất vả.” Tiểu Liên tao nhã vượt qua cửa, nhẹ nhàng mở miệng.

“Liên tổng quản? !” Thật sự là khách ít đến a! Đỗ mẹ từ sau bếp nấu nhô đầu ra. “Có cái gì phân phó sao?” Đỗ mẹ là quản sự tại trù phòng.

“Không có, ta chỉ là đến xem.” Tiểu Liên nháy mắt chột dạ, dù sao nàng cũng rất ít đến phòng bếp. “Bữa tối chuẩn bị như thế nào?”

Đến xem? Đỗ mẹ liếc mắt ra ngoài cửa, bên ngoài chính là đang mưa to nha, chọn loại thời điểm này mà đến? “Vừa chuẩn bị tốt thuốc cho Phạm cô nương, về phần bữa tối, mọi người đang chuẩn bị.” Tại trù phòng ước chừng có đến mười nô bộc, mọi người đều có nhiệm vụ riêng, có rửa đồ ăn, thái, có xào rau.

“Thuốc?” Chính là này! Tiểu Liên thực không hiểu. “Phạm cô nương thân thể không tốt sao?”

“Không, đây là ý tốt của nhị thiếu gia, cấp cho Phạm cô nương bổ khí huyết.”

“Phải không?” Tiểu Liên làm bộ trầm ngâm, săn sóc nói: “Ta đây hỗ trợ mang đến đó cho.”

“Liên tổng quản sao phải giúp việc?” Đỗ mẹ do dự. “Việc này không tốt lắm.” Đại thiếu gia đối với nàng nhưng là thật sự coi như là bảo bối.

“Không sao, dù sao ta cũng không có việc gì, chính là nhân tiện đi dạo, không có gì đáng ngại, huống chi thuốc nếu lạnh sẽ không tốt lắm.” Tiểu Liên kiên trì nói.

Đỗ mẹ không cự tuyệt nổi, vả lại người trong phòng bếp thật sự không đủ, nàng không còn phương pháp nào tốt hơn. “Vậy làm phiền Liên tổng quản một chút.”

“Sẽ không.” Tiểu Liên vui vẻ tiếp nhận. “Ta mang cái này đi.”

Trên đường, Tiểu Liên thẳng nhìn chằm chằm bát thuốc trên khay, trong lòng giãy giụa.

Khi trải qua lương đình, nàng rốt cục quyết định chủ ý, dừng lại cước bộ, chuyển tiến vào trong đình, đem khay đựng dược thiện để trên thạch bàn.

Từ trong ngực áo lấy ra một gói giấy màu trắng, nàng mở ra, nhìn bột phấn bên trên, không khỏi oán hận nghĩ, Phạm Dư Quỳ này thật sự là một người đáng ghét! Tất cả đều là ngươi làm hại, hại Tả Kinh không thể yêu ta, hại ta thống khổ, bát dược này nguyên bản nên cho ta, lại cho ngươi, nữ nhân này chiếm tiện nghi, ngươi đi chết đi!

Cay độc oán giận như bùa chú thúc giục nàng động thủ, nàng tâm đã quyết, không hề chần chờ, nhanh chóng cầm chung dược lên , rắc toàn bộ bột phấn vào đó

Uống thuốc bổ, hừ! Uống a, nhìn ngươi sau khi uống xong còn có mệnh để mà sống hay không!

Sau khi đổ xong bột phấn vào bát thuốc, nàng vo tròn bao giấy, vứt bỏ, lại đặt bát thuốc vào khay, khoái trá một lần nữa bưng lên.

“Bột phấn kia chắc là thạch tín rồi!” Một câu nói như suy diễn từ phía sau Tiểu Liên truyền đến. “Cho ai ăn? Người đó nhưng thật đáng thương a!”

Tiểu Liên toàn thân cứng ngắc, nhận ra chủ nhân của thanh âm kia, cúi mình hành lễ. “Nhị tiểu thư.” Sau đó, nàng giả ngu. “Ngươi nói cái gì bột phấn, cái gì thạch tín, ta không hiểu.”

Tương Ánh nhướng mày, cẩn thận đánh giá bộ dáng đoan trang ra vẻ trấn định của Tiểu Liên. “Không hiểu không quan hệ, đừng tai nạn chết người là tốt rồi.” Nàng mở nắp bát thuốc ra, mùi thuốc nồng nặc bay bốn phía, lạnh lạnh nói: “Ta nghĩ, người đáng thương này hẳn là Phạm Dư Quỳ, đúng không?” Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng ánh mắt của nàng cũng là khẳng định.

Sắc mặt làm người ta chán ghét ! “Nhị tiểu thư không có việc gì nữa, tiểu nhân cáo lui trước.”

“Chậm đã! Ta còn chưa nói hết đâu.” Tương Ánh dang tay ngăn trở, lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn bộ dáng ngụy tạo ưng thuận nhu nhược của Tiểu Liên, không khỏi cảm thấy buồn cười, mọi người thực đều mắt bị mù, mới có thể cảm thấy Tiểu Liên nhu nhược. “Độc chết Phạm Dư Quỳ, ngươi vẫn là không chiếm được nhị sư huynh.”

“Không có khả năng.” Tiểu Liên biến sắc “Hắn là của ta!” không cần giả bộ dạng choáng váng, cả tòa nhà này chỉ có Tương Ánh là biết rõ ràng bản tính của nàng

“Phải không?” Tương Ánh hừ lạnh, không cho là đúng. “Ta không cho là đúng, vì Phạm Dư Quỳ sau khi uống xong bát thuốc có độc này sẽ chết, nhị sư huynh có lẽ nào lại bỏ qua. Đến lúc đó tra ra hung thủ là ngươi, hắn có thể từ bỏ được ý đồ hay không? Lấy cá tính của nhị sư huynh, nhất định phải có đổ máu.” Cho dù là ngốc tử đều nhìn ra được nhị sư huynh lúc này là động chân tình, cũng chỉ có Tiểu Liên ngươi còn sống ở trong ảo tưởng.

Tương Ánh trong máu sôi sục tà ác, nhịn không được nghĩ muốn nhìn bộ dáng thống khổ của nàng, như ở trong mộng mới tỉnh

Quả nhiên. “Không, hắn yêu ta, hắn luyến tiếc thương ta.” Tiểu Liên kích động hô to, hốc mắt rưng rưng, kỳ thật đáy lòng hiểu được Tương Ánh nói có đạo lý.

“Tốt thôi, chúng ta sẽ chờ xem.” mắt yêu mị đảo qua một vòng, dừng lại trên mắt đỏ sẫm của Tiểu Liên. “Chúng ta liền đến xem nhị sư huynh là bỏ được hay vẫn là luyến tiếc.” đôi môi đỏ mọng nở nụ cười. Mau khóc a, nàng rất muốn nhìn thấy bộ dáng nàng ta khóc thảm thương, thật ngu xuẩn!

Tiểu Liên nháy nháy mắt, lệ cuồn cuộn rơi xuống. “Sao lại có thể như thế?” nàng ném khay đựng bát thuốc lên trên cạnh mặt bàn, bát lập tức vỡ vụn, thuốc chảy hết. “Ít nhất ta từng thử qua! Còn ngươi? Dự định như thế nào làm cho đại thiếu gia yêu ngươi? Ngươi nhưng thật ra giáo dạy ta a.” Nàng phản kích, nói thực chanh chua.

Tương Ánh nhún nhún vai, một bộ dáng không sao cả. “Việc này không có quan hệ với ngươi.” Nàng xem thật sự là đã nhận, cũng không bắt buộc.

“A! Nói được cũng thật tiêu sái, nhưng ta hoài nghi ngươi không làm được?”

Tương Ánh thân ảnh rung lên, cười đến thực hèn mọn. “Nếu ta thật muốn làm, cũng tuyệt không dùng loại phương pháp hạ đẳng này, đã tổn hại người lại bất lợi mình.” Nàng lắc lắc cây dù, những hạt mưa trên đó rơi xuống. “Nếu là ta, liền trực tiếp trèo lên giường hắn, đến lúc đó hắn không tiếp thu đều không được. Ngươi nói, phương pháp này chẳng phải là rất tốt?” Nàng e sợ cho thiên hạ không loạn, đề chủ ý, thân ảnh lửa đỏ rời đi

Tiểu Liên bừng tỉnh đại ngộ, cũng cười.

~~~~~~~~~~

Thành Trường An phồn hoa, đa số là những nhà to lớn, dân cư đông đúc, từ hướng nam bắc đi ra đường cái Chu Tước, đem kinh thành một phân thành hai, có một lượng bộ phận thị trường lớn, rất nhiều ngã tư đường rộng lớn bằng phẳng, nối với nhau lần lượt thay đổi, hình thành vô số chữ “Điền”.

Hôm nay hết mưa rồi, cảm giác ra mùa thu đang tới gần, gió thổi lành lạnh.

Tử Điệp khuôn mặt buồn chán, cứng rắn lôi kéo Phạm Dư Quỳ đi qua một đường, lại một đường cái, làm như không thấy, đối với đám đông nghênh diện mà đi. “Cả ngày ở trong phủ, luôn phải đối mặt với mặt người chết, thật sự đều nhanh sắp bị bệnh.”

“Mặt người chết ?” Phạm Dư Quỳ ánh mắt không tự chủ được, ngạc nhiên. “Chỉ Đoạn Tang?” Thật đúng là chuẩn xác a! Nhưng nàng không có can đảm nói.

“Đúng, chính là cái mặt, người, chết kia.” Tử Điệp dừng lại cước bộ, quay đầu một chữ một chữ nói. “Uy! Đi theo ta làm cái gì?”

“Đi dạo phố.” Đoạn Tang mặt không chút thay đổi, âm điệu cứng nhắc nói.

“Vậy ngươi đi xuống chợ phía đông a~, mặt đi theo sau mông ta làm gì? !” Tử Điệp không khách khí bảo hắn.

“Hỏi hắn.” Đoạn Tang chỉ chỉ Tả Kinh bên cạnh .

Tử Điệp ánh mắt làm mọi người nhìn phải rùng mình, đem pháo khẩu quay về hướng Tả Kinh, chống nạnh nói. “Nói!”

“Ta phải bảo vệ nàng.” Tả Kinh bình tĩnh nói.

“Ai? !”

“Ta? Ách, đừng trừng ta, ta là bị ngươi kéo đi.” Cùng ta không quan hệ a! Phạm Dư Quỳ cúi đầu, không muốn tiếp thu xem kỹ ba đạo ánh mắt.

Gừ—— nói cũng đúng chính là nàng tự đến tìm, Tử Điệp hít sâu một hơi, quên đi! “Đi thôi, bọn họ thích thì để cho bọn họ đi cùng.” Nàng nhỏ giọng nói, liền lôi kéo Phạm Dư Quỳ tiến vào cửa hàng thi họa

Một lát sau, lại vội vã tiến vào của hàng bán vải, trong chốc lát sau, lại bước nhanh bước vào cửa hàng bán son phấn, trên đường, Phạm Dư Quỳ còn mua không biết bao nhiêu là mứt quả.

“Ngươi đã bao nhiêu tuổi, còn ăn mứt quả!” Tử Điệp hô to chịu không nổi.

Nàng hôm nay tâm tình không tốt, mới nghĩ ra đi dạo để hít thở không khí, ai ngờ hai người đại nam nhân này lại đi theo sau mông các nàng, nhất là tên Đoạn Tang kia, hắn ánh mắt lợi hại làm cho nàng rùng mình nổi cả da gà, nhịn không được nói hắn đừng đi theo nữa!

Phạm Dư Quỳ giống như đứa nhỏ liếm mứt quả, đối với Tử Điệp gầm rú ngoảnh mặt làm ngơ, lại còn ăn thật cao hứng.

“Chàng có muốn ăn hay không?” Nàng ý tứ hỏi Tả Kinh, dù sao cũng là tiền của hắn, nếu không hỏi sẽ ngượng ngùng.

Tả Kinh nở nụ cười, tròng mắt lóe sáng, chuyển thân lại đây cắn đi một viên.

Ách, viên kia nàng đã liếm quá nha!

Khụ! Tử Điệp trừng lớn mắt, không thể tin được việc chính mình đã thấy, đó là nhị sư huynh lạnh như băng của nàng sao? Hắn động tác cũng quá phiến tình đi!

Khiếp sợ không chỉ có nàng, còn có Phạm Dư Quỳ

Phạm Dư Quỳ nghĩ mặt của nàng đại khái có thể phóng khói lửa, lại ra vẻ trấn định. Hoàn toàn không để ý tới thanh âm kinh ngạc hút không khí của mọi người, cúi đầu làm bộ chuyên tâm thưởng thức trang sức.

Trời mới biết lòng của nàng đang nhảy loạn xạ lên, căn bản xem như không xem.

“Thích không?” Tả Kinh nhẹ giọng hỏi, hơi thở nóng bỏng phun trên hai gò má của nàng

Nàng nhẹ nhàng chấn động, bàn tay cầm trâm cài tóc hình bông hoa thiếu chút nữa bị nàng nắm đến biến hình.

Tả Kinh trong miệng có cỗ vị ngọt của mứt quả, lực chú ý của nàng đều bị hắn hấp dẫn đi, tại đây trên đường cái náo nhiệt, ở trước mắt bao người, nàng lại tưởng niệm môi hắn, hắn hôn… “Thích.”

“Vậy mua.”

“Gì?” Nàng giật mình quay đầu, môi mềm của hắn xẹt qua hai gò má, làm má của nàng càng thêm hồng

“Thích liền mua.” Hắn một trận tâm động, nghĩ muốn áp lên phiến môi mềm mại kia.

Đôi môi kiều diễm, hai má phấn nộn …

“Khụ!” Tử Điệp nghiêm trọng khụ ra tiếng, trong thâm tâm sợ bọn họ liền như vậy ở giữa ngã tư trên đường cái sẽ hôn nhau, nghĩ ra việc không ngừng tham gia làm trung gian. “Đúng vậy, thích liền mua, không cần khách khí, chúng ta đi trả tiền.”

Nàng kéo tay Phạm Dư Quỳ, rời xa phạm vi thế lực của Tả Kinh.

“Cũng là ngươi còn muốn thêm mứt quả? Chúng ta đi mua.” Cái gì cũng tốt, đừng để bụng đói ăn quàng mà hôn nhau.

Phạm Dư Quỳ kinh ngạc nhẹ vỗ về môi, mặc cho Tử Điệp kéo nàng tránh ra, khóe môi chậm rãi nở nụ cười hạnh phúc. Nàng có thể cảm nhận được vừa rồi bầu không khí kia có bao nhiêu ái muội, trong nháy mắt, nàng có cảm tưởng bọn họ sẽ ở trên đường cái hôn môi…

“Nàng rất lắm chuyện, đúng không?” Đoạn Tang ở một bên xem diễn, tùy tay lấy trâm gài tóc màu tím ném lên, cây trâm ở giữa không trung chuyển mấy vòng sau đó hạ xuống, hình trên thân trâm là một con bướm.

Nghe vậy, Tả Kinh nhướng mi, phát giác Đoạn Tang cũng giống như hắn.

“Chịu đựng được mới là lạ” Đoạn Tang tự nói xong. “Nữ nhân chính là khó hiểu.”

Tả Kinh nghe hắn nói thế, nở nụ cười, gật gật đầu, rất là đồng ý.

Hắn ngày gần đây thật sự có chút là lạ, có thể nói là khó hiểu

Trước quầy, thân ảnh nho nhỏ kia …

~~~~~~~~~~~~

Thành tây, Sấu Ngọc lâu, lầu hai.

“Có bao nhiêu món mang hết lên đây, còn có canh cá bột, cá nấu ổi, vịt quay, thịt viên chiên, thịt hun khói, bốn bát cơm trắng, còn nữa tốt nhất là trà Long Tĩnh… Ân, trước hết cứ như vậy đã.” Tử Điệp cũng không liếc mắt một cái nhìn thực đơn, lưu loát kêu một đống. !

“Tốt, đại tiểu thư, tất cả…” Tiểu nhị gọn gàng chà lau mặt bàn, nhìn thực đơn một lần.

“Đúng vậy, tất cả.” Kim Tử Điệp vẫy lui tiểu nhị. “Nhanh lên, ta đói đến mức gần hôn mê rồi .”

“Tử Điệp…” Phạm Dư Quỳ nhìn thực đơn ngẩng đầu lên, nho nhỏ vừa nói: “Tất cả là hai mươi năm món nha.” Ăn bằng vậy liền no rồi, thế nào còn nuốt trôi thêm mấy món nàng gọi thêm?

“ừm, chỉ có hai mươi năm món mà thôi, ta cũng hiểu được quá ít, cho nên mới gọi thêm đồ ăn, như thế này nếu không đủ ăn, có thể ăn thêm.” Chủ ý này thực mê người.

“Ngươi là trư sao?” Đoạn Tang uống trà nóng, không chút để ý nói.

Nguôi giận… Nguôi giận… Đừng ngu ngốc cùng hắn so đo, Tử Điệp dưới đáy lòng mặc niệm, quyết định xem nhẹ hắn, phá lệ xả ra một chút ý cười, nói: “Dư Quỳ lần đầu tiên đến kinh thành, nên hưởng qua ẩm thực ở Sấu Ngọc lâu, Sấu Ngọc lâu của chúng ta nhưng là rất nổi tiếng, bao nhiêu ngươi ăn khen không dứt miệng, nhất là những món ta gọi thêm kia a…”

“Cũng không phải ngươi nấu.” Nói được ba hoa chích choè, Đoạn Tang nói kháy.

Đừng để ý đến hắn… Đừng để ý đến hắn… Tử Điệp trên trán hiện lên gân xanh, tính tình nhẫn nại tiếp tục giới thiệu nói: “Ngươi có điều không biết, Sấu Ngọc lâu này là sản nghiệp lớn nhất của Hàn phủ, thanh danh lan xa, xem này trong lâu lúc nào cũng đông khách, thật sự là náo nhiệt phi phàm a…”

“Ngươi cũng không phải là đương gia.” Kiêu ngạo thành như vậy, Đoạn Tang hừ lạnh.

“A —— ngươi quản ta!” Tử Điệp phát cuồng. “Không phải ta nấu, ta không phải đương gia, thế thì đã làm sao? Ít nhất ta hiểu được thưởng thức!” Nàng đối với cái bàn đập xuống ba chưởng, quát: “Đúng, ta ăn như trư, kia thì đã làm sao? Có ngại đến ngươi sao? Không được a?” Lại bổ xuống một chưởng, rầm!

Tiếng âm thanh chưởng đánh xuống vang dội, nhưng cái bàn phát ra thanh âm so với nàng càng vang dội hơn, bởi vì nó hỏng rồi, bị nàng dùng hết sức đánh gãy một góc, bàn gỗ vang lên tiếng vỡ vụn trả lời nàng, thảm thương hề hề nghiêng sang hẳn một bên, nguyên bản tiếng người ồn ào trong tửu lâu, lâm vào một mảnh yên tĩnh, mấy trăm đạo ánh mắt bắn về hướng bàn của bọn họ.

Tử Điệp ngây người, ách —— xong rồi, nàng quên khống chế lực đạo.

Bực muốn chết!

Phạm Dư Quỳ luống cuống tay chân nghĩ che miệng của nàng, nhưng vẫn là chậm một bước. Nàng thật sự thực thay Tử Điệp cảm thấy ngượng ngùng, thật sự rất muốn…

Ngồi vào cách vách bàn.

Đại sảnh to như vậy một mảnh vắng vẻ.

Trên lan can chim chóc bay tán loạn, giọng chiêm chiếp kêu.

Tả Kinh là người phản ứng lại đầu tiên, trong bốn người hắn là người có lực trấn định nhất

Chỉ thấy hắn làm như không có việc gì kéo tay Phạm Dư Quỳ sang một cái bàn khác, bình tĩnh nói: “Bỏ qua đi, mang thức ăn sang bàn này”

“Còn không mau đi!” chưởng quầy vội vàng thúc giục bọn tiểu nhị đang bất động sửng sốt ở một bên.

“A… Dạ, dạ.” Bọn tiểu nhị run giọng đáp, sợ tới mức thiếu chút nữa nhũn cả chân.

Từ khi khai trương tới nay, bọn họ còn không có gặp qua khách nhân nào một chưởng đập nát cái bàn như thế !

“Cao hứng thật, một chưởng đập nát cái bàn.” Đoạn Tang khẩu khí châm chọc, chậm rãi nói.

Tử Điệp vùi đầu cố gắng ăn, đối với lời nói châm chọc của hắn ngoảnh mặt làm ngơ.

“Sấu Ngọc lâu không phải là sản nghiệp của Hàn phủ sao? Ngươi nhưng thật lợi hại, phá hoại của cải của nhà mình .” Đoạn Tang nhàn nhã uống một ngụm trà Long Tĩnh.

Mất mặt muốn chết, còn nói! “Ngươi câm miệng.” Mau ăn xong chạy lấy người.

A, Phạm Dư Quỳ ở một bên nhìn xem thú vị, Đoạn Tang này rõ ràng đối với Tử Điệp có hảo cảm thôi!

“Tử Điệp a~.” Phạm Dư Quỳ con ngươi lóe sáng, bỡn cợt nói: “Ngươi cúi đầu ăn như hổ đói, là sợ mất mặt sao?” Nàng gia nhập hàng ngũ chế nhạo.

Ách, Tử Điệp thiếu chút mắc nghẹn, lẩm bẩm : “Mới không có.”

“Là vậy sao, kia từ từ ăn, không vội.” Phạm Dư Quỳ mắt to đen lúng liếng chuyển vòng, lóe lên tia bướng bỉnh.

Tử Điệp dừng lại việc tấn công thức ăn, chậm rãi nâng lên mặt, đứng đắn nói: “Ngươi ăn nhanh lên một chút cho ta, bằng không cẩn thận loan đao của ta không có mắt.” Nàng biết Phạm Dư Quỳ không biết võ, hơn nữa thật sự sợ hãi .

Phạm Dư Quỳ ha ha nở nụ cười. “Ta sợ quá.” Làm bộ trốn phía sau Tả Kinh .

Tả Kinh nhíu mi, dám uy hiếp người hắn âu yếm? ! “Tử Điệp, cẩn thận ta đi cáo trạng, nói ngươi một chưởng đập nát bàn gỗ của Sấu Ngọc lâu.” ngữ khí lạnh băng làm Tử Điệp đông cứng người.

“Nhị sư huynh, tốt xấu gì ta cũng là tiểu sư muội đáng yêu của huynh, vốn là cùng đồng cam cộng khổ, huynh lỡ nhìn ta bị chịu phạt sao? Aiz, hôm nay ta rốt cục mới biết thế nào là trọng sắc khinh bạn.” Tử Điệp nói xong còn làm một bộ dạng vô cùng đau đớn, làm cho Phạm Dư Quỳ cười nắc nẻ.

A —— thật khoái trá.

Phạm Dư Quỳ hít sâu một hơi.

Sau khi ra Hàn phủ, nàng cảm thấy tâm tình trở nên thực thoải mái vui vẻ, Tả Kinh trong lời nói cũng thay đổi hơn, xem, hắn lại lộ ra tươi cười.

Nàng xem xét Tả Kinh, cười đến thực thỏa mãn.

Một loại cảm xúc hạnh phúc từ ngực nàng dâng lên, cảm tình xa lạ này chiếm cứ cảm quan của nàng, cơ hồ muốn tràn đầy ra, nhiều đến làm cho nàng sợ hãi thừa nhận không nổi…

Nhưng, nàng rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì?

“Cẩn thận.” Đoạn Tang phút chốc hô to, vận kình ném chiếc đũa trúc, muốn đánh mũi tên như xé gió từ trên trời phóng tới, mục tiêu của mũi tên là —— Tả Kinh.

Chỉ thấy sau khi đũa trúc bị mũi tên đánh gãy thành hai nửa, sau đó mũi tên thẳng tắp bắn về phía Tả Kinh.

Tả Kinh mặt khẽ biến, tự biết không thể né tránh, bởi vì chỉ cần hắn xoay người, Phạm Dư Quỳ lập tức liền thay thế hắn bị tên bắn vào, lập tức thân ảnh hắn chợt lóe, ôm chặt nàng chuyển qua một bên, ở nháy mắt xoay người tránh né …

Vút!

Mũi tên mạo hiểm xẹt qua má Phạm Dư Quỳ, thẳng tắp bắn vào mặt bàn gỗ, đuôi mũi tên có cánh chim còn mạnh mẽ rung chấn động .

“Này… Này…” Phạm Dư Quỳ mặt trắng bệch , giọng run rẩy .

Nói còn chưa nói xong, một thanh trường kiếm nhanh chóng chém tới, Tả Kinh ôm nàng lui nửa bước, thân thủ gọn gàng đánh trả, không ngờ bị bảo đao của người bịt mặt mượn lực xoay tròn tấn công về phía trước, Tả Kinh che chở Phạm Dư Quỳ, không thể chống cự khí lực này, người lảo đảo, trước khi ngã đem nàng đẩy qua cho Tử Điệp.

Cú ngã này làm cho Tả Kinh đối mặt với phạm vi công kích của người che mặt, người bịt mặt tận dụng thời cơ, đánh ra chưởng ngoan tuyệt, hướng ngực Tả Kinh đánh tới.

Tả Kinh trong lúc nhất thời huyết mạch hỗn loạn, cố nén khí huyết đang dâng lên cuồn cuộn, rất nhanh thoát ra khỏi kiềm chế của người bịt mặt, lấy ra quạt ngọc hướng khuôn mặt của người bịt mặt bổ tới, người bịt mặt mau lui, trong nháy mắt kia, Tả Kinh đương trường miệng phun ra máu tươi.

“Tả Kinh ——” Phạm Dư Quỳ kinh hãi kêu lên, thấy hắn nôn ra một ngụm lại một ngụm huyết, nàng chạy tới đỡ lấy Tả Kinh lung lay sắp đổ. “Chàng nôn ra máu.” Nàng lòng nóng như lửa đốt, nước mắt rơi xuống.

“Ta không sao, nàng đừng khóc.” Tả Kinh nghĩ muốn lau đi nước mắt trên mặt của nàng, lại suy yếu nâng không nổi tay. “Thật có lỗi, ta nói sẽ bảo vệ nàng, nay lại chật vật như thế này.” Hắn cười chua chát, không ngờ lại nôn ra càng nhiều máu.

“Không được, nhị sư huynh tâm mạch rối loạn, khí huyết tán loạn.” Tử Điệp đề khí đem chân khí đẩy vào trong cơ thể của Tả Kinh, giúp hắn điều tức tâm mạch.

Người bịt mặt thấy thế, giơ lên trường kiếm muốn chém xuống trên đầu Tả Kinh.

Đoạn Tang nhảy ra, mâu quang đầy sát khí quét về phía người bịt mặt, rút ra đại đao.

Đao kiếm chạm nhau tóe ra ánh lửa, phút chốc một kiếm bị cắt đứt bay ra ngoài, đâm thẳng vào thân ghế gỗ, một đường kiếm đã triệt lui được tấn công của người bịt mặt !

Người bịt mặt trong lòng kinh hãi, vội vàng ổn định thân, cầm chặt đoạn chuôi kiếm, trước khi Đoạn Tang huy đao chém lại, rất nhanh nhảy ra tửu lâu, sau khi đứng vững, quay đầu nhìn chằm chằm Đoạn Tang ở lầu hai, thi triển khinh công rời đi.

Đoạn Tang không hề ham chiến, cứu người quan trọng hơn.

Khi hắn cùng với người bịt mặt giao thủ, hắn nhận ra đối phương. Loại võ công ngoan tuyệt này, chính là tâm pháp trên khăn lụa, chỉ có hắn biết phá giải đao pháp này

Mà người bịt mặt là —— Giang Duy Ân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.