Tuki đã trở lại rồi nè. Ta xin đính chính lại là cái phần Special trc nó ko hề lq tới truyện nên những gì nằm troq chap đó hoàn toàn là ảo tưởng chứ troq truyện hai đứa đó chưa có " Mần " nhau đâu. Ta cũq mỗi ngày ta lên thì View và Vote lại tăq qá trời luôn. Nhờ đó ta cũq có động lực để viết thêm.
Nói chung là ta lười viết chap dài lắm...nhưng tình êu đối vs fic của ta nó bao la qá nên ta pải viết dài. Có thể cho là ta đaq troq thời kì lười. Mỗi ngày ta lên lại muốn viết chap ms nhưq khổ nỗi là lười quá. Có ai hiểu nỗi lòq của ta ko voạy trời. Nếu ta có ý tưởng thì ta lười mà ta ko có ý tưởng ta cũq hoy. Thấy ta lười chưa...lười chảy chê luôn đó. Ta đaq chuẩn bị chuyển nhượng fic cho bạn của ta viết nè.
Từ bây h ta sẽ viết một lèo luôn rồi đăq một lượt cho xoq. Cái tính lười nó theo từ nhỏ tới lớn luôn. Ta mún chuyển lại cho bạn ta viết luôn quá.
Mà nãy h hình như ta nói hơi bị nhìu đúq hok. Ta xin lỗi.
* Cúi Đầu * * Bung Lụa * * Vẫy Tay * * Tung Bông * * Vỗ Tay *
<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
TừsauHoàng biết nó và hắn quen nhau thì ngày đêm tới Bar quậy. Nó cũng chả quan tâm vì nó đâu còn luyến tiếc người đàn ông đó. Hắn thì suốt ngày bám lấy nó như keo với sơn. Cả bọn thì lúc nào vui vẻ mà nào hay.....có những kế hoạch hãm hại mình trong tương lai.
Hắn thì sau được nó chấp nhận thì ngày nào cũng " vác " nó qua phòng mình ngủ chung với lý do là mình " sợ ma " hết. Nó cũng chẳng nhẫn tâm vùi dập niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của hắn nên ngày nào cũng thuận theo hắn. Mà hắn thì được nước lấn tới.....đêm nào cũng lén ' ăn đậu hủ " hết. Nó lúc đầu cũng phản đối nhưng sau đó thì đành để hắn muốn làm gì thì làm.
Ngày hôm sau đi học...vừa tới trường đã thấy Hoàng đứng trước cổng rồi. Nó chẳng quan tâm mà đi qua luôn. Nhưng nó vẫn nhận thấy nụ cười nham hiểm của nhỏ Như và Di. Hắn cũng nhận ra sự khác thường của Hoàng.
Sau khi chuông reo vào lớp...nó và hắn mới chịu dậy sau giấc ngủ ngàn năm của mình. Nó chả thấy Hoàng cùng mấy nhỏ kia đâu hết. Và tất nhiên hắn và tụi kia cũng chả thấy Hoàng với mấy nhỏ kia đâu hết.
~~ Giờ ra chơi
~~ Cả tụi nó và tụi hắn đều nhận được tin nhắn của Hoàng và mấy nhỏ kia. Từ đầu là nó và hắn đã biế rồi...chỉ là muốn đợi xem mấy người đó giở trò gì thôi. My và Nhi đều nhận được tin nhắn của nhỏ Trân và nhỏ Anh.
Nhưng vấn đề là địa điểm gặp nhau của tất cả đều riêng chứ không chung nữa. Nó thì không sao nhưng nó sợ là hai đứa bạn của mình sẽ xảy ra chuyện. Vì là địa điểm riêng nên không ai có thể giúp nhau được. Chỉ có thể tự thân mình thôi. [ Ta: Trận chiến này là nhỏ Như và Hoàng bày đầu để hại tụi nó thôi chứ không làm gì tụi hắn hết. Mà mấy nàng yên tâm...ta ko để cả 6 đứa bị gì đâu a~. ]
Nó là người đầu tiên đi tới địa điểm đó...theo sau là hai nhỏ kia. Hắn thì đi cùng lúc với nó.....còn hai chàng kia đi sau vì thời gian khác nhau. Các địa điểm đều rất xa nhau nên muốn cứu người có thể cho là việc bất khả thi.
*Tua Nhanh *
- Mày muốn gì nói nhanh...tao không có thời gian. - Hắn đang lo lắng cho nó vì nó là con gái nên bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra với nó. Nãy giờ tên này cứ vờn với hắn mãi mà không đánh làm hắn phát điên lên. Nhưng mục đích của chúng chính ta vờn như vậy để kéo dài thời gian của hắn. Hắn đương nhiên biết chuyện này nhưng đánh nãy giờ mà số địch cũng còn rất nhiều. Kiểu này thì phải gọi đàn em của hắn rồi.
Hoàng không xuất hiện nhưng hắn có thể chắc chắn việc này là Hoàng bày đầu.
Chỉ một lúc sau...đàn em của hắn tới nơi và dọn " rác " dùm hắn. Chỉ chờ có thế hắn mới lên xe chạy thẳng tới chỗ nó.
My và Nhi đã được Phong và Thái cứu khi nằm trên bờ vực giữa sự sống và cái chết. Nhỏ Trân và nhỏ Anh bị cảnh sát bắt vì tội cố ý gây thương tích. [Ta: Giết người chứ ở đó mà gây thương tích. ] Gia đình nhỏ Trân vì quen với cảnh sát nên chỉ bị giam giữ vài ngày thôi.
~~ Quay Lại Chỗ Nó
~~ - Anh muốn gì hả ?- Nó gằn giọng hỏi Hoàng. Lúc nó tới địa điểm thì chỉ thấy nhỏ Như thôi nhưng sau một hồi đánh đấm thì nó bị người khác chụp thuốc ngủ nên không biết gì hết. Nó biết Hoàng không hề yêu mình mà là TIỀN. Chính Hoàng cũng thừa nhận điều đó trước mặt nó rồi.
- Muốn gì hả ? Tất nhiên muốn em thành của mình rồi. Xem nào...cơ thể của em đẹp như vậy bỏ qua thì tiếc lắm. Hahahahaha. - Hoàng vừa nói vừa vuốt ve làn da trắng mịn của nó. Nó thật sự muốn cắt bỏ những chỗ mà Hoàng vừa chạm vào.
Nó thật sự có thể thoát khỏi sợi dây thừng nếu như sợi dây này không dày tới như vậy. Nó kéo nãy giờ mà vẫn không thể thoát ra. Quần áo nó xộc xệch...tóc tai rối hết cả lên. Đúng lúc quan trọng thì......
" RẦM....."
Cánh cửa bị bật mở ra... trước mặt nó là người mà nó yêu - Hoàng Tuấn Khải. Người mà nó tin tưởng giao cả đời mình.
- Woaaa...tình cảm quá. Mày đến nhanh hơn tao tưởng đó...nhưng không sao cả. Nếu như người mày yêu lại nằm dưới người khác thì sao đây bây giờ ? - Hoàng nói. Giọng đểu giả. Hoàng muốn dùng những lời nói này làm mất tập trung hắn. Hắn dù tức giận vẫn làm mặt lạnh. Hắn biết rõ ý đồ của Hoàng. Nó thì đang cố gỡ sợi dây thừng ra khỏi tay mình.
May mắn sao...........
" Cạch....."
Sợi dây thừng đứt ra nhờ mảnh vỡ của kính mà nó lấy để cắt sợi dây thừng. Không ai ngoài nó đã biết là sợi dây đã đứt. Hoàng vẫn tự tin cho rằng là nó sẽ không thể nào thoát ra được khỏi sợi dây. Hắn cũng đâu biết gì vì nó ngồi đưa lưng vào tường còn hai tay bị cột ra đằng sau.
Hoàng cứ ngang nhiên mà vuốt ve nó trong sự tức giận của hắn. Nó cũng để yên xem Hoàng muốn làm gì. Tay của Hoàng lần tới trước ngực nó. Chỉ cần cậu ta kéo nhẹ một cái thì có thể nói rằng nó đã hoàn toàn không còn mảnh vải nào trên người của mình. Nhưng cậu ta không để dễ dàng làm vậy...cứ vuốt nhẹ từ bên này sang bên kia. Hoàng đang thử tính nhẫn nại của hắn đấy. Nhưng nó nào cam chịu như vậy.
- Anh xem thường tôi đấy à. - Nó vừa nói xong lập tức đưa hai tay vật ngã Hoàng trong sự ngạc nhiên của hắn. Hoàng cũng không ngờ được nó đã cởi sợi dây ra. Nói xong nó khoan thai đi về phía hắn mà không chút sợ hãi nào. [Ta: Woaaa. ]
- Vậy để tôi xem. Anh có chịu được khi nằm dưới anh ta không nhỉ ? - Nó nói bằng giọng đểu giả. Kéo nhẹ hắn xuống rồi đặt đôi môi mình lên môi hắn. Nhẹ nhàng trêu đùa với lưỡi của hắn. Đùa đã đời...nó mới thả hắn ra. Quay lại nhìn Hoàng.
- Chỉ mới như vậy thôi thì anh đã như vậy. Không biết nếu tôi làm ngay tại đây thì anh sẽ như nào đây nhỉ ? Hừ. - Nó khẽ nhếch mép cười. Hoàng chết sững trước nó. Hắn cũng bất ngờ nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp nên không thể nào vui đùa được. Nói rồi...nó quay lưng bỏ đi. Không hề quay lại nhìn lấy Hoàng một lần nào. Hắn cũng đi ra ngoài cho cảnh sát làm việc. Thấy nó đi dạo thì cũng đi theo xem nó làm gì.
Đi lòng vòng một hồi cũng thấy lạnh. Khẽ run người một cái rồi định quay lưng bước về. Bỗng nhiên từ trên lưng có cảm giác nặng. Quay lại thì thấy hắn đang đứng sau lưng mình. Thoát khỏi vòng tay của hắn rồi quay lưng bỏ đi.
Không phải là nó ghét hắn mà là nó cảm thấy mình không xứng đáng. Bị một người đàn ông khác nhục mạ trước mặt người mình yêu thì đâu còn tư cách nữa. Hắn không hiểu vì sao nó lại cư xử như vậy.....không để nó bước đi...hắn kéo tay nó lại. Ép nó nhìn vào mắt của mình.
- Tại sao em lại cư xử như vậy ? Anh đã làm sai gì sao ? - Hắn nhìn nó khó hiểu. Hắn muốn có một lời giải thích của nó. Hắn không thích cách cư xử của nó.
- Không.....anh không làm sai đâu. Chỉ là...em không có can đảm khi đối diện với anh thôi. - Nó khẽ nói.
- Vậy...tại sao em lại vậy ? - Hắn khó hiểu nay lại còn khó hiểu hơn nữa.
- Em đã bị người đàn ông khác nhục mạ. Đùa giỡn. Em không có tư cách đứng cùng anh nữa thôi. - Nó nhẹ nói như sợ anh sẽ khinh thường nó. Nó hận...hận Hoàng.
- Anh không quan tâm về vấn đề đó đâu. Nếu em muốn...anh sẽ rửa sạch nó giúp em bất cứ khi nào em muốn. - Hắn không hề khinh thường nó mà an ủi nó. Hắn hiểu...hiểu cảm giác bị người khác đùa giỡn như vậy. Hắn không quan tâm bất cứ thứ gì cả. Hắn chỉ cần nó bên hắn...yêu hắn là quá đủ rồi. Hắn biết nó sợ hắn sẽ khinh thường. Hắn biết...hắn biết chứ. Nhìn nó bị người con trai khác ức hiếp như vậy. Lòng hắn cũng đau chứ
- Em xin lỗi. - Nó nức nở trong vòng tay của hắn. Hắn không cần bất cứ cô gái nào hết. Hắn chỉ cần nó...nó là đủ rồi. [Ta: Chụy Băng nạnh nùng ngày nào đâu rồi ~.~ ]
Vì khóc quá nhiều nên nó đã ngủ luôn trong vòng tay hắn. Hắn cũng chả phiền hà gì...bế nó lên xe rồi chạy về nhà của nó và hắn - nơi tình yêu của nó và hắn chớm nở.
Ngủ Ngon
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ta đã viết xoq chap ms. Mừng quá đê. Quẩy đê bà con. Thươq tui hok nà. Chắc hok quá. Tự nhiên h dòm lại thấy gần đây mấy chap này ta viết nhảm quá. Ta cũq chả bit nựa. Mai là chủ nhật rồi. Cỡ t2-t3 ta sẽ xuất chap ms à nghen. Lót dép hóq đi ha.
Mà ta cũq...dạo này cứ phải dùq laptop viết ko. Mà thôi...lảm nhảm qài ha. Đọc truyện dzuôi dẻ ha~.
Ta đi đêy...bái bai nha.