Tiểu Thư Lạnh Lùng Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 67: Chương 67: Bảo Vệ Anh Xã




4h chiều, biệt thự của nó và hắn

Nó đang ngồi trên mép giường, đưa chân xuống...cho người hầu xoa bóp, hắn thì vi vu Facebook tìm gái

_làm vừa vừa thôi chứ- nó quát

_dạ...tôi xin lỗi- cô hầu kính cẩn

_mà dạo này còn liên lạc với ông già đó không?- nó ngã người ra sau hỏi

_quản gia Lee ấy ạ? vẫn còn thưa cô- cô hầu trả lời

_ông ta thế nào?- hỏi tiếp

_sức khỏe ông ấy vẫn tốt, hình như...- cô hầu ngập ngừng làm trỗi dậy tính tò mò của nó

_sao?- nó bật dậy

_hình như ông ấy đang quen một phụ nữ ạ- cô hầu nén cười

_gì chứ?- nó hét

_cô...cô không cho phép ạ?- cô hầu ngạc nhiên

_ai nói? ông ta có vợ rồi ai làm quản gia cho tôi?- nó bất bình

_có nghĩa là tiểu thư không muốn ông ấy đi- cô hầu tủm tỉm

_thôi đi, ai mà thèm ở với cái người suốt ngày xỉa xói tôi chứ- nó ngượng quá đâm ra giận

_anh tưởng em thích ông ấy lắm- hắn cười đểu nhìn nó

_biết gì mà nói- nó giơ tay lên nhưng hắn đã chụp lại được

_anh biết tất- hắn đưa mặt lại gần nó

Nó không nói gì nữa chỉ bào cô hầu ra ngoài rồi tắt TV và tiến lại gần hắn, tựa mặt vào lòng ngực ấm áp của hắn rồi nhắm mắt lại, anh nhà cũng không biết làm gì, khẽ vuốt mái tóc mượt của nó

_anh sẽ không sao?- nó ngước mặt lên

_đương nhiên- hắn cười

_em muốn...- nó ngập ngừng ý muốn đi theo

_muốn gì?- nhưng qua đầu hắn là muốn...>_<...(biết gì rồi he)

_theo anh- nó nói chắt nịch

_không được- hắn gắt

_tại sao?- nó khó chịu

_rất nguy hiểm, anh không muốn em bị thương- hắn đáp

_em cũng đâu muốn anh bị thương- nó quát

_......- im lặng

_sao? nói gì đi chứ?- nó nhướng mày

_anh thua nhưng em vẫn không được đi- hắn lạnh giọng

_em vẫn đi đó, thì sao?- nó bướng bỉnh

_vậy...anh sẽ làm cho em không đi được nữa- hắn bật dậy ấn nó xuống giường

_anh...anh định làm gì?- nó lắp bắp

_em nghĩ xem- hắn cười ma mị cắn cổ nó một cái

_không được- nó chống cự

_quá muộn rồi “oneul bam, uri freaky freaky hae yeah, baby give me some, give me give me some yeah, neowa na, duri jjiritjjirit hae yeah, can you give me some, give me give me some yeah”- hắn nhẩm bài hát Zutter với ngôn từ gợi dục của GD và TOP bên tai nó

_anh...biến thái- nó đỏ mặt tía tai đấm vào lưng hắn

_sao? không phải khi tắm em thường hát sao?- hắn nhếch môi

_đáng chết- nó đấm mạnh hơn

_sao hả? thuần phục đi- hắn một tay giữ nó, còn tay kia vén váy nó lên

_hừ...mơ đi, không bao giờ- nó vẫn bướng

_với sức của em có thể đánh anh, tại sao không dùng nó hạ anh?- hắn thắc mắc, tay xoa xoa nơi ẩm ướt của nó

_vì em quá mạnh, anh sẽ kiệt sức- nó hô hấp khó khăn đáp trả

_tự tin nhỉ?- hắn cười

Sau câu nói của hắn, cả phòng vang lên tiếng rên rỉ kiều diễm....

----------------------------------------

Màn đêm bắt đầu buông xuống, chiếu thẳng đến hai con người đang dây dưa kịch liệt kia, hắn thảo mãn nằm bên cạnh, ôm nó vào lòng, còn chị nhà, quá mệt nên ngất đi.

10h00, khi chắc chắn rằng nó đã ngủ, hắn ngồi dậy thay cho mình chiếc áo pull và jeans đen rồi ra khỏi nhà, tiếng xe vừa biến mất, nó mở mắt ra, nhếch mép. Nó đâu có dễ bị hạ như vậy, xem thường Andrena này quá rồi, đi vào phòng tắm, lát sau bước ra, vẻ ngoài tiểu thư đã biến mất, thay vào đó là một đại tỷ băng lãnh với cái nhìn sắc bén và trí óc thiên tài phải thua. Hôm nay nó mặc chiếc áo sơ mi caro màu nổi của Hunter và skinny đen, liên lạc cho tên thư ký Minh Anh để tim hiểu tình hình.

Quán cafe Remember, nó đang ngồi chờ Minh Anh, đôi mắt sâu thẳm được che đi bởi chiếc kính Granny của Wildfox Couture, anh thư ký bước vào, ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, đẹp là một từ để diễn tả nó bây giờ

_chủ tịch- anh cúi đầu

_bỏ cách gọi đó đi- nó lạnh nhạt

_à vâng...cô gọi tôi ra có việc ạ?- anh hỏi

_anh là người trong bang Devil?- nó nhướng mày

_vâng- anh gật đầu

_cấp bậc?

_A ạ- anh trả lời

_tốt, cùng tôi đến đó- nó hài lòng

_đến đâu cơ?- anh hỏi lại

_văn phòng Dominic- nó đáp

_sao? nhưng...

_không nhưng nhị gì cả, nhìn đi- nó khẽ quát rồi hất mặt sang cái bàn phía xa

_đó là chủ tịch và bạn anh ấy- anh nheo mắt nói

_phải, lợi nhuận bao nhiêu?- nó nhìn hắn hỏi

_khoảng 1,5 tỷ USD- anh trả lời

_ít vậy- nó nhếch mép

_cô...cô đùa à?- anh ngạc nhiên

_đi thôi- nó chỉnh lại kính rồi bước ra khỏi quán

Thư ký Minh Anh vội chạy theo, nhìn qua 5 người kia cũng đã đi, dù giỏi võ và là người được tôn kính trong bang nhưng anh cũng là người, cũng biết sợ chứ bộ, theo nó đã sợ rồi mà còn...chắc chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.