Hôm nay là một ngày đẹp trời, không khí trong lành mát mẻ, ngay cả con chó trước nhà cũng vui phơi phới mà ngẩng đầu lên hát ca, bỗng dưng đôi chân nó khựng lại khi đang đi dạo, bầu trời một màu đen kịt, con chó không hát nữa mà là hú, tiếng sủa thê lương vang vọng khắp căn nhà làm người khác sợ hãi
Ding...Doang...Ding...Doang... - chuông cửa vang lên
_tới ngay- quản gia hối hả chạy ra
Nó cảm thấy có gì đó không lành nên chạy ngay vào nhà bỏ luôn buổi tập thể dục mát mẻ, trong lòng không khỏi thắc mắc khi mới 6h00 mà có người đến. Bên trong cả nhà cũng đang thấp thỏm, mồi hôi tuôn rơi, nó càng khó hiểu hơn và nhìn vào ông Ngọc cần một lời giải thích
_a...bà...bà nội của hai đứa này- ông chỉ vào Layla và Thiên Bảo
_vậy sao...lại lo sợ thế?- nó nuốt nước miếng
_bà nội là người trọng nam khinh nữ- bà Ngọc nói
_hả? thời buổi này mà còn mấy cái vụ đó nữa sao?- nó há hốc
_ukm...cho nên...- Layla e ngại
_lão phu nhân đến rồi ạ- quản gia cúi đầu
_thưa mẹ- ông bà Ngọc cúi chào
_thưa bà- anh em họ Ngọc cũng cúi chào
_chào bà ạ- nó vẫy tay
_vô lễ- bà cụ mắng
_hở?...- miệng đang cười, tay đang vẫy bỗng cứng đơ
_mẹ đi đường xa chắc mệt, mời mẹ ngồi- bà Ngọc đi lại dìu cụ
_bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra- cụ gằn
_đâu? tay sạch, trắng nõn nà mà bà- nó tròn mắt ngây thơ
_cô là ai?- cụ chỉ vào nó
_con xin tự giới thiệu với cụ...
_nói tiếng Anh đi- cụ nhắc
_sao ạ?- nó ngạc nhiên
_bà quên Tiếng Việt- Layla nhìn nó nói
_à...i would like to introduce my self to her, i was Khánh An, seventeen year old, daughter of the chairman Group Fashion Empire and Group Hotel Zeus the world's largest (con xin tự giới thiệu với bà, con là Khánh An, 17 tuổi, con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang Empire và tập đoàn khách sạn Zeus)- nó lưu loát nói
_Empire và Zeus? con riêng?- bà cụ nhếch mép
_haha...vậy bạn Layla đây cũng là con riêng phải không ạ? và xin nói thêm con là con gái của ba, của ba chứ không phải con gái của mẹ như bạn Layla- nó cười quỷ dị
_....- bà cụ mở to mắt trước cách ứng xử của nó
_cô ăn nói kiểu gì thế?- Thiên Bảo gắt
_anh còn gắt với tôi sao? gia đình anh đang yên đang lành bỗng dưng lồi ra một người anh anh em thì như thế nào? sốc, sốc lắm đúng không? tôi cũng vậy thôi, tôi cũng là con người mà- nó hét
_....- mọi người im lặng
_xả xong rồi khỏe gì đâu á, nhưng ít nhất bây giờ tôi đã biết chấp nhận và tôi đã có một gia đình êm ấm với ba mẹ, anh hai, và tất nhiên là....hạnh phúc hơn mấy người, hứ- nó hất tóc rồi đi lên phòng để lại mọi người đang thấm thía lời nói đó
Nó bực tức đi lên lầu ngồi ôm gối thút thít, gọi điện cho hắn thì không được nên nó nằm ngủ luôn
_xuống ăn cơm đi Andrena- Layla hét lớn
Nó mệt mỏi lê bước vào phòng tắm và 5' sau bước ra, ôi trời ôi trời, nó thật dễ thương với áo phong thủy thủ O!OI và chân váy xếp li đáng yêu của American Apparel, trên đầu còn cài chiếc kính gọng trái tim nữa chứ, xuống nhà với nụ cười tươi hết cỡ và ngồi vào bàn ăn, Thiên Bảo khẽ nhìn qua nó rồi đỏ mặt quay đi, à mà quên, xin thông bào là bây giờ có thêm chị My - hôn phu Thiên Bảo nữa nhá
_*rầm*, đứng dậy- bà cụ gõ cây gậy xuống bàn
Tất cả giật mình đứng lên, kể cả nó
_con gái không được ăn trên bàn- bà cụ gằn
_sao chứ? ở đâu ra cái luật như vậy hả? bộ công thương đưa ra hồi nào vậy? alo, luật sư Parl, có cái luật nào mà con gái không được ngồi trên bàn không?- nó tuông một tràn rồi gọi cho luật sư riêng và hỏi
_không, thưa tiểu thư- luật sư Park cung kính
_đi mau- bà cụ chỉ tay
_ani ~~~~~- nó ôm đầu nhảy tưng tưng
Không màng đến tiếng hét của nó, bà cụ nhanh chóng kêu hai cha con họ Ngọc ngồi xuống bàn ăn bằng giọng nói ngọt ngào, nó nhìn mà tức hộc máu, ấm ức lại sofa bật TV ăn ảo thay cơm
_con ăn món này đi- bà cụ gắp cho Thiên Bảo
_cảm ơn bà- anh cười
_con trai, con cũng ăn đi- tới lượt ông Ngọc được bà gắp cho
_AAAAAAAAAA- nó hét rồi ngồi phịch xuống sàn bù lu bù loa
_làm cái gì vậy hả? con gái con lứa, ăn cũng không xong- bà cụ quát
_huhu...con không chịu đâu, là con gái thì đã sao? có con gái thì mới có con trai chứ, mà đâu phải con gái vô dụng đâu chứ, con trai mới chính là vô dụng đó- nó lấy tay lau nước mắt, mặt mếu máo thấy thương làm bà cụ có chút động lòng
_xin chào...- hắn từ đâu bước vào
_con trai nhà ai đây? tướng mã tốt, mặt mũi sáng láng, con là con nhà ai thế?- bà cụ thấy hắn thì mắt sáng vỗ vô vai hắn
_ơ...dạ
_huhuhu...hức hức hức- nó biết hắn tới thì khóc lớn hơn, dù nhớ muốn chạy lại ôm luôn nhưng phải kiềm chế -_-
_ủa bà xã? em sao thế? sao lại khóc? ai bắt nạt em hả? ai đánh em hả? nói đi anh sẽ xử tên đó tan nát luôn- hắn giật ngay tay bà cụ ra và chạy đến bên nó luyên thuyên hỏi
_huhu...là..hơ- nó ngất luôn
_bà xã- hắn vội bế nó lên phòng theo hướng chỉ của bà Ngọc
Tất cả mọi người trong nhà cũng đi theo, bước vào căn phòng màu hồng phấn của nó thì thấy hắn đang dùng khăn lau mặt cho nó bằng ánh mắt âu yếm
_cô ấy bị sao vậy ạ?- hắn ngước lên hỏi bằng giọng lạnh lùng
_con gái vô phép tắc- bà cụ cũng lạnh không kém
_không có à nha- nó bật dậy rồi lại nằm xuống -_-
_được rồi, mọi người xuống nhà đi- hắn nói
_chăm sóc nó cẩn thận- ông Ngọc nhắc nhở
Khi tất cả đã đi hết thì
_huhu...em nhớ anh- nó bật dậy ôm lấy hắn
_ngoan- hắn vuốt tóc nó
_mà anh về khi nào? sao không nói em ra đón?- nó nhìn hắn
_anh muốn tạo bất ngờ cho em- hắn nhéo mũi nó
_bất ngờ, quá bất ngờ- nó tựa mặt vào ngực hắn
_nè- hắn gọi
_hả?- nó hỏi
_hôn cái coi- hắn cười đểu
_hì *chụt*- nó hôn vào cằm hắn
Cả hai sau khi tình tình tứ tứ thì nắm tay nhau xuống nhà, Thiên Bảo thấy cũng buồn buồn, bà cụ thì lập tức kéo hắn đến bàn ăn cho ăn miếng này miếng nọ, mặt nó méo xệch nhìn hắn biến mất, nước mắt lưng tròng
_trọng nam khinh nữ, thật bất công- nó ngửa mặt lên trời hét
Hết chương 52