Giờ ra chơi.
“Nào chúng ta đi ăn thôi * quay qua Khoa * cậu cũng đi chứ?” Ny sau khi nghe tiếng chuông thì bật dậy kêu mọi người đi ăn.
“Ừ… đi thì đi… * quay qua nó * bạn đi chứ?” Khoa có ý muốn mời nó đi ăn chung.
“Không…” một câu trả lời ngắn gọn. Nó bước ra khỏi lớp đi thẳng xuống căn tin.
“đừng rủ nó, nó không đi đâu, nào bậy giờ thì đi thôi…” Liên.
Khoa không hiểu sao mấy người đó lại ghét nó như vậy? thật là không hiểu nổi.
Tại căn tin trường.
Nó vẫn chọn khu 4 dành cho người có quyền hành trong trường…
Năm người kia thì chọn khu 3, từ khu 3 có thể nhìn thẳng lên tầng 4. Khoa ngồi ngay vị trí dễ nhìn thấy nó nhất.
Nhưng nó không nán lại khu 4 quá lâu mà đi tận lên tới sân thượng.
Thấy nó rời khỏi tầm mắt mình nên Khoa liền đứng dậy đi theo không nói
lời nào với 4 người kia. Hắn nảy giờ cũng chăm chú nhìn nó.
Tại sân thượng.
“Chị ơi!”
“Chị ở đâu?”
“Em nhớ chị lắm!”
“Chị ơi…” nước mắt nó bỗng trào ra. Đây không phải là lần đầu nó
khóc. Mà rất nhiều lần. Khóc đến nỗi nước mắt cạn kiệt nhưng nó vẫn cứ
khóc, khóc vì nhớ chị nó, người đã chết vì một tai nạn xe, mà thủ phạm
lại chính là……..
“Sao lại khóc?” Khoa thấy nó khóc liền chạy ra ” khăn đây… lau đi!”.
“Không có gì… cám ơn!”
“Cậu đúng là cô gái kì lạ!” Khoa bước tới ngồi xuống bên cạnh nó.
“Ừ… tôi kì lạ”
“Có ai mà tự nhiên lên đây nói chuyện một mình rồi khóc đúng là kì lạ ”
“Sao? anh nghe thấy hết” nó nhíu mày vẻ khó chịu.
“Ừ ”
“Nhiều chuyện!” nó nhìn Khoa bĩu môi rồi quay sang chỗ khác.
“Ừ… nhiều chuyện cũng được!” Khoa mỉm cười nói. ” Nhưng có chuyện gì vậy?” tò mò.
“Tôi tin anh được!” Khoa là người duy nhất trừ bama nó và người chị
qua đời của nó mà nó nói chuyện nhiều nhất, giọng nói bớt lạnh phần nào.
“Đương nhiên” Khoa vỗ ngực.
Nó cau mày lại ra vẻ nghi ngờ sự đắt Chí của Khoa. ” Không có gì hết … chỉ là tôi kì lạ… ”
“Sao?… thôi không nói nữa… ”
“Vào lớp ”
“Ừ….”
Nó và Khoa bước vào cùng lúc. Làm mọi người nghi ngờ.
Những tiết học trôi qua êm đềm.
Cho đến giờ ra về.
“Tôi mời cậu đi ăn kem… được chứ?” khoa đề nghị với nó.
“Tôi không thích kem”
“Đi uống nước”
“Không khát”
“Đi chơi”
“Không rảnh”
“Vậy cuối cùng là sao?”
“Sao là sao? tôi không rảnh đi đến những nơi đó. ”
“Cậu không đi thì thôi vậy” Khoa mặt ỉu xìu đi ra khỏi lớp. Nó ở
trong này cười nhẹ ( tg: xin nhắc lại là ” cười nhẹ “, cười nhẹ đó bà
con – Băng : có cười nhẹ không mà cũng làm gớm – tg: kệ tui ), tất cảnh
hành động của nó thu vào tầm mắt hắn. Quái lạ, nó nào giờ có cười với ai một lần nào đâu, sao tên này lại làm nó cười được nhỉ?
Với trạng thái lạnh lùng ung dung nó lái xe về nhà không nói với hắn
tiếng nào ( tg: gớm, lái xe oto đồ – Băng: rồi sao nào? * mài dao * tg: à không ,không có gì * chạy * )
Về tới nhà cũng vọt thẳng lên phòng. Hắn ức chế dữ dội. Hắn không
phải là không khí, càng không phải là hơi nước, hắn là con người mà, có
cần lướt qua mà không nói tiếng nào! -.-
Buổi tối.
Hôm nay Thảo Nhu xin nghỉ, co việc gia đình, nó không biết nấu ăn, hắn thì lại càng ngu về việc đó nên cả hai quyết định ăn mì gói.
Nó nấu nước, hắn lấy mì bỏ vào tô, tình huống éo le bây giờ là chỉ có một cái tô không bự cũng không nhỏ đủ để hai vắt mì vào, cho bột nêm,
dầu hành, thêm chút rau vào, đợi nước sôi chế vào đợi 3 phút. Và cuối
cùng là chiến.
Hai người bây giờ rất đói, không nghĩ gì nhiều, chung Tô kệ mẹ nó,
lắp đầy cái bụng rồi tính gì thì tính. Nó và hắn chụm đầu vào ăn, tình
cờ hai người gắp cùng cọng mì mà chả hai biết mà mà hút vào miệng cho
đến khi sợi mì căng ra do hai bên khéo qua lại, khoảng cách môi nó và
hắn chỉ còn 2 cm, nó định nhường hắn cọng mì, chưa kịp gì hết là hắn đã
kề môi mình vào môi nó và ” chụt ” ( tg: tung bông )
“Á…..” Nó xô hắn ra hét thật to.
“Anh làm gì đấy hử?”
“Có làm gì đâu?” Mặt giả nai cúi xuống ăn tiếp, tim bị lỗi một nhịp.
“Anh…. tôi… tôi… lên phòng đây … no rồi” quái lạ, đây là lần đầu tiên nó lắp bắp. Mặt lại còn hồng hồng.
Sau khi nó về phòng hắn cũng không ăn nữa dẹp tô mì rồi tình tang lên phòng trong mình cực kì vui.
—————————————-