Em đi rồi.
Em đi thật rồi.
Nếu như lúc đó anh giữ em lại
Nếu như lúc đó anh tin em.
Nếu như anh không lớn tiếng la em.
Thì anh sẽ không mất em như ngày hôm nay.
Nhưng đời làm gì có ‘ nếu’.
Hãy chấp nhận là hắn mất nó thật đi.
——————–
“Anh Kha anh làm gì mà ngồi đó vậy” giọng chảnh cún của ả vang lên khắp phòng.
“Biến” hắn hét.
“Anh sao vậy ” ả ta hỏi.
“Tôi bảo cô biến, đồ giả tạo. ” Hắn tức giận nói.
“em có làm gì đâu” ả ta.
“Hừ…. được, nếu cô không biết hay là giả nai, thì tối nay hẹn cô ra bar nói chuyện” hắn toan tính trong đầu.
“Anh…… có ý gì”
“Tôi không nói lần hai” hắn.
“Được…. em đến” ả ta gật đầu
“Rồi. CÚT” hắn thẳng tay chỉ ra cửa.
Ả ta đành ngậm ngùi đi về.
—————–
Hắn rời khỏi phòng
“Băng đâu, ” cô vội vã đi lại gần hắn.
“Em… không biết” hắn.
“Cậu….. ” cô tức đến nói không được.
“Em…. xin lỗi” hắn bất lực chỉ nói được hai từ xin lỗi.
“Tôi nói rồi…. đi tìm nó về mà xin lỗi, cậu ăn nói với ba mẹ tôi làm sao” cô
“Em không biết” hắn cúi gằm mặt, tay nắm bức thư nó viết đến nỗi muốn rách ra.
“Gì đây…” cô nhìn xuống tay hắn.
“Thư”
“Thư gì” cô lấy tay giựt mạnh ra.
Cô đọc từng chữ mà nó ghi, nét mặt càng trở nên tức giận. Thật ra giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì ?
“Vấn đề gì ở đây mà sao Băng lại đi” cô ném bức thư vào mặt hắn. Gằn từng chữ.
“Là do em” hắn.
“Mà….” ” chị đừng hỏi, em không muốn nói đâu. Em về phòng đây ” hắn
lẳng lặng về phòng, từng bước chân nằng nề dường như là không nhấc nổi.
Cô đi lại ghế ngồi xuống. Tay xoa xoa thái dương. Mọi chuyện là sao vậy?
—————–
Tiết học bị bỏ nữa chừng, ả ta thắc mắc mà về theo hắn. Nên ả mới
biết được phần nhỏ nào mà hắn lại vậy, lúc nảy bị hắn đuổi, chưa kịp
hỏi, cũng như chưa kịp nhìn tờ giấy hắn cầm trên tay. Lỡ hắn phát hiện
hết rồi sao.
“Liu…. vào gặp tôi” ả ta gọi cho ai đó
“Cô chủ ” Liu.
“Điều tra về Hạ Gia Ly Băng cho tôi, xem cô ta có ra nước ngoài chưa” ả ta nói.
“Vâng…. ”
5′ sau.
“Tôi đã có thông tin….Hạ Gia Ly Băng thật sự là có của nước ngoài cụ
thể thì tôi không biết ” Liu thành thật khai báo những gì mình biết, do
nó đã che dấu mọi việc rất kĩ
“Lui đi” ả ta ra lệnh.
Đời này cô sẽ không thắng tôi đâu ~ ả ta nghĩ ~
( au: chưa chắc đâu à cưng )
——————-
Tối hôm đó.
Bar BK.
“Em đây” ả vẩy tay
“Lại đây” hắn nói, tối nay hắn sẽ cho cô ta một bài học.
“Hiếm lắm anh mới rủ em đi chơi” ả ta vui ra mặt, hôm nay ả đặt biệt
mặt đồ cực sexy. Đến nỗi muốn lộ hàng. Nếu ai chuyên về mấy cái này sẽ
nhìn ra ả ta là một gái bao chính hiệu.
“Uống đi” hắn đưa ly rượu.
Ả ta không ngần ngại mà cầm lên uống.
“Cô biết tại sao tôi lại rủ cô lại đây không” hắn bắt đầu vào chủ đề.
“Không” ả thấy sự khác thường của hắn.
* búng tay *
“Đây là ai ?” hắn quay qua hỏi mấy người đàn ông ăn mặc coi Bộ cũng đại gia trở lên.
“Đây là cô Yên, thường xuyên lại đây tiếp khách, còn qua đêm với người ta nữa” một trong những người đàn ông trong đó nói.
“Mấy… người….. nói gì…. vậy” ả nghe nói liền giựt mình.
“Thật ” hắn
“Tôi chắc chắn” người đó nói.
“Mấy người ….. im… đi” ả.
“Sao cô lại sợ…. bị nói trúng tim đen rồi sao” hắn cười khinh nói.
“Em …. không có” ả lắc đầu.
“Ưm…..” ả tự nhiên cảm thấy người mình nóng lên. Cơ hồ nhìn người trước mặt.
“Sao vậy?” hắn cười thầm nói.
“Ưm… em nóng…” ả đi gần lại chỗ hắn và mấy người kia.
“Nóng thì sao nào?” hắn khinh bỉ nói.
“Em….muốn… ưm” ả.
“Tôi giao lại cho mấy anh” hắn nói. Đi thật nhanh ra khỏi bar, thì ra cô ta là gái bao.
Hắn đã cố tình để Xuân dược vào trong ly rượu. Chúc cô có một buổi tối thật là ‘ vui vẻ’.
—————————–
Tại Italy. Ý.
Chuyến bay đáp cánh lúc 7h AM.
Ở đây nó sẽ bắt đầu lại tất cả. Cuộc sống lại lần nữa không có hắn, không có người thân. Nó lại tự lập.
Ở đây nó mua một căn hộ tương đối to. Đầy đủ tiện nghi.
Nó vẫn tiếp tục học. Do là học giỏi quá nên nó được xếp vào lớp đặc biệt. Ở đây nó ít nói chuyện. Hằng ngày chỉ học rồi về.
Cho đến hôm đó. Nó chợt quen được một người bạn. Là Nam.
Cậu ấy tên là Vương Minh Khánh. Là người Anh lai Việt qua Ý sinh
sống. Cậu bạn thường bắt chuyện với nó. Dù nhiều lần bị nó bơ đẹp nhưng
vẫn kiên trì mà bám đuôi. Nhưng nó không lấy đó làm phiền phức. Cứ để
cậu ta bám đi.
Nó mở được một tiệm cafe nho nhỏ, nhưng rất bắt mắt. Tiệm có tên là
See You Agian. Có nghĩ là khi ai vào đây chắc chắn sẽ quay lại lần nữa.
Nó mướn nhân viên phục vụ, Đa số là nữ.
Thường ngày đi học về nó lại ghé qua quán, cậu bạn Khánh đó cũng thường lại đây để chơi.
Cuộc sống của nó trôi qua êm đềm. Cùng cậu bạn mới quen.
———- end chap ——–
Giới thiệu.
Vương Minh Khánh.
Đẹp trai. 17t.
Cao 1m80. IQ 299/300.
Gia đình giàu có. Tập đoàn Vương Thị.
Bạn của nó ở Ý.
Hết.
————-
Sẵn đây tui nói luôn. Là tui sẽ lặn cho đến hết kì thi. Nên mọi người cứ chờ ha.
Đừng đọc chùa. Văn án sai xót gì thì bỏ qua. Để lại lời cmt trước khi rời khỏi.
1/5 vui vẻ.
Người viết: hannah-jolie….
1.5.2016