Một ngày này, sau khi Độc Cô Thiên Diệp tu luyện xong, mở mắt ra thì nhìn thấy tiểu Hỏa, Đản Đản và Phù Thương vây quanh nàng, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tiểu Bạch Cầu ở trên vai Phù Thương ôm quả hạch ở cắn.
“Sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi, “Vên Kim Phượng lại xảy ra vấn đề gì sao?”
Trải qua mấy chi khác của tộc Phượng Hoàng thương nghị, cuối cùng quyết định thực thi luân hồi chi hình với bọn Kim Loan, dùng hoả hình chấm dứt sinh mệnh bọn họ, sau đó dục hỏa trùng sinh. Khác với tiểu Hỏa tiến hóa không ngừng, sau khi trùng sinh thực lực Kim Phượng sẽ biến mất, chỉ có thể tu luyện một lần nữa. Đối mặt với xử phạt như vậy, khó tránh khỏi Kim Phượng sẽ phản kháng. Cho nên nhìn thấy biểu tình bọn tiểu Hỏa, phản ứng đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp là nghĩ đến bọn Kim.
Nhưng suy đoán này của nàng bị ba người đồng loạt lắc đầu phủ định.
“Vậy thì sao ? Sắc mặt của xác ngươi thoạt nhìn rất kì lạ.” Độc Cô Thiên Diệp bị bọn họ nhìn đến sợ hãi trong lòng.
“Chúng ta suy nghĩ, có một số việc hẳn là nói cho ngươi.” Phù Thương mở miệng nói, vẻ mặt ngưng trọng.
“Chuyện gì?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Hai thú một đá nhìn lẫn nhau một chút, cuối cùng Đản Đản mở miệng, nói: “Ngươi lấy Linh Châu ra đi.”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý niệm vừa động, mấy viên Linh Châu xông ra từ thân thể của nàng, Thủy Linh Châu, Mộc Linh Châu còn có viên Linh Châu màu trắng lấy được ở Hắc Ám chi thành, ba viên Linh Châu chuyển động thành vòng tròn trước mặt Độc Cô Thiên Diệp. Đản Đản vung tay lên, ba viên Linh Châu lập tức đến trước mặt hắn, nổi trên tay hắn.
“Nữ nhân ngốc, ngươi có biết đây là cái gì không ?” Đản Đản hỏi.
“Không phải Linh Châu hả?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi ngược lại.
Đản Đản gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Mỗi một viên Linh Châu đại diện cho một linh lực trụ cột, màu lam là Thủy Linh Châu, màu lục là Mộc Linh Châu, dựa theo cách nói ngũ hành, Linh Châu này còn có Hỏa Linh Châu, Thổ Linh Châu, Kim Linh Châu. Ngũ hành Linh Châu tách ra thì là Linh Châu bình thường, hợp lại với nhau có được uy lực vô cùng lớn. Mà Linh Châu màu trắng này là Quang Linh Châu, là Linh Châu đặc biệt có thể làm năm viên Linh Châu tụ cùng một chỗ. Còn có một viên Hắc Ám Linh Châu, có bảy viên Linh Châu này, thì có thể bày ngũ hành trận.”
Độc Cô Thiên Diệp lấy Quang Linh Châu qua, đặt ở trước mặt nhìn nhìn, chậc chậc cảm thán nói: “Không nghĩ tới bọn chúng lợi hại như vậy! Nhưng ngươi nói cho ta chuyện này làm gì?”
Tiểu Hỏa nói tiếp lời nói của Đản Đản trong, nói: “Ngũ hành trận là đại trận thời kì thượng cổ, có ngũ hành trận, tỷ có thể khôi phục trí nhớ và thực lực của tỷ. Đến lúc đó...”
“Vân vân đợi chút!” Độc Cô Thiên Diệp khoát tay áo, nghi hoặc hỏi: “Khôi phục trí nhớ và thực lực? Đây là ý gì ? Chuyện ta xuyên qua các ngươi đều biết mà, ta có trí nhớ kiếp trước. Chẳng lẽ ta có một đoạn trí nhớ mất bị mất sao ?”
“Không phải, tỷ tỷ, muội cũng vậy sau khi tiến hóa thành Chu Tước mới biết được, tỷ cũng không phải người thường, tỷ là thần sáng tạo thế giới này!” Tiểu Hỏa bất đắc dĩ nói. Thật ra nàng cũng không hy vọng Độc Cô Thiên Diệp là Thần Sáng Thế gì đó, như vậy nàng còn có thể sống cuộc sống nàng muốn, nhưng một khi nàng khôi phục thân phận, vậy cuộc sống đơn giản nàng mong muốn chỉ có thể trở thành mộng tưởng.
“Khụ khụ, khụ khụ.” Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói tiểu Hỏa, bị nước miếng của mình làm sặc. Muốn phản bác một câu rất cẩu huyết, nhưng khi nhìn đến Đản Đản và Phù Thương cũng có sắc mặt như vậy, miệng nàng giác nhịn không được co rút, “Hai người các ngươi cũng cho rằng như vậy?”
Đản Đản cùng Phù Thương đồng loạt gật gật đầu.
“Vì sao các ngươi cảm thấy ta là kia cái gì cái gì Thần Sáng Thế?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi, “Nếu ta thật sự là Thần Sáng Thế, vậy không phải là ta ném Đản Đản tới hư không Vô Gian, cho ngươi ngây người ở bên trong hàng tỉ...” Năm! Độc Cô Thiên Diệp nói đến một nửa thì dừng lại, bởi vì nàng nghĩ tới Đản Đản từng thầm oán nàng nói “Vì sao ngươi là nàng!” Còn có biểu tình rối rắm của hắn. Đó là vừa yêu vừa hận nàng !
“Các ngươi, chẳng lẽ, thật sự, tất cả chuyện này...” Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy mình nói năng hơi lộn xộn
.
Đản Đản thở dài, nói: “Không phải mỗi lần ngươi lĩnh ngộ lĩnh vực đều tiến vào đến một nơi sao?”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: “Ta hỏi qua sư phó và sư huynh, bọn họ cũng không biết đó là cái gì.”
“Ban đầu chúng ta cũng không biết.” Đản Đản nói, “Nhưng lần trước ngươi đi vào trong đó thấy một bóng người, ta và ngươi tư tưởng tương thông , cho nên ta cũng thấy được. Người mà ngươi thấy là Thần Sáng Thế! Bởi vậy ta và Phù Thương mới xác nhận ngươi là Thần Sáng Thế .”
“Vậy cũng không thể thuyết minh ta là Thần Sáng Thế mà!” Độc Cô Thiên Diệp phản bác nói, “Nếu ta là nàng, sao có thể tự mình thấy mình.”
Phù Thương lắc đầu, nói: “Đó là ngươi! Ngươi thấy là trí nhớ còn sót lại ở chỗ sâu trong linh hồn ngươi. Đó là cảnh tượng trước khi ngươi sáng tạo sinh vật.”
“Ha ha, hư ảo.” Độc Cô Thiên Diệp vẫn là không tin mình chính là Thần Sáng Thế, nói, “Nếu nói như vậy, thế giới kia cũng là hư ảo sao ?”
“Không phải, đó là thế giới chân thật, là một thế giới tự ngươi tu luyện ra.” Đản Đản nói, “Tuy rằng ngươi không có trí nhớ và thực lực của Thần Sáng Thế, nhưng tiềm thức của ngươi vẫn là làm chuyện giống nhau, bởi vì một chút tàn hồn kia cảm thấy thế giới dao động đến không xong rồi. Giờ ngươi có thể đi nhìn xem, nơi đó lại không giống với trước kia.”
Bán tín bán nghi, Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt, nghĩ đến chỗ kia, thử mang bọn Đản Đản vào trong thế giới kia. Khi mở mắt, quả nhiên bọn họ đến bờ sông nhỏ kia.
Tuy Đản Đản và Phù Thương từng thông qua ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy nơi này, nhưng lúc này đây tự bọn họ đến đây, tận mắt thấy nơi này, cảm giác của bọn họ vẫn rất kinh ngạc.
“Cư nhiên đều thành đại thụ! Lúc trước vẫn là chỉ có một chút cỏ !” Độc Cô Thiên Diệp nhìn núi trụi lủi nay trở nên xanh um tươi tốt, mặt đất cũng không là nham thạch lõa lồ, cỏ nhỏ bên bờ sông lay động theo gió cao bằng người mình, cá nhỏ trong sông cũng thành cá lớn.
Phù Thương nhìn bốn phía, nói: “Đúng vậy, nơi này đúng là một thế giới mới. Nó hẳn là phát triển theo thực lực tăng trưởng của ngươi.”
Từ lúc xung quanh đều là nham thạch lõa lồ đến bây giờ lại có dấu hiệu sinh mệnh, Độc Cô Thiên Diệp nhìn nơi này một chút một chút phát triển trở thành một thế giới mới, trong lòng cũng tin lời nói bọn Phù Thương.
“Khả có phải hay không nói Thần Sáng Thế là vô địch sao, sao có thể chết, còn chuyển thế ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Ta không biết, khi đó ngươi đã ném ta tới trong hư không.” Đản Đản nói.
“Muội cũng không biết, khi đó Chu Tước không phải khế ước thú của tỷ, cho nên trong truyền thừa không có.” Tiểu Hỏa nói.
Mọi người cũng không biết, ánh mắt bọn Độc Cô Thiên Diệp chuyển đến trên người Phù Thương. Phù Thương nhún nhún vai, nói: “Khi đó ngươi không có khế ước thú, cho nên ta cũng không biết, chỉ là nghe nói hẳn là có liên quan tới mấy người kia.”
“Mấy người kia? Ai?” Một người hai thú trăm miệng một lời hỏi.
“Là mấy người ngươi sáng tạo lúc ban đầu. Cụ thể là chuyện gì xảy ra, chỉ có khi ngươi khôi phục trí nhớ mới biết được.” Phù Thương trả lời nói.
Độc Cô Thiên Diệp im lặng một lát, đi vào sông nhỏ biên, nhìn ảnh ngược trong nước, nói: “Mặc kệ ta có phải Thần Sáng Thế chuyển thế mà các ngươi nói không, ta là ta! Quan hệ giữa ta và các ngươi, tình cảm của chúng ta, đều sẽ không thay đổi!”
Tiểu Hỏa chạy tới ôm lấy Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Muội sẽ vẫn yêu tỷ tỷ.”
Đản Đản hừ hừ hai tiếng, đầu xoay qua một bên. lời nói phiến tình như vậy, hắn mới sẽ không nói đâu!
Mà khóe miệng Phù Thương hơi giơ lên, đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn ảnh ngược mọi người trong nước, hỏi: “Vậy ngươi có đi tìm mấy viên Linh Châu khác không ?”
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: “Thuận theo tự nhiên đi. Ta thích cuộc sống hiện tại, không nghĩ cố ý đi thay đổi cái gì. Nhưng nếu gặp, ta cũng có thể thuận tay thu chúng nó.”
“Quả nhiên còn là tính tình như vậy.” Phù Thương cười nói.
“Ta nói, ta là ta, sẽ không bởi vì kiếp trước kiếp trước thay đổi cái gì.” Độc Cô Thiên Diệp cũng cười , đột nhiên ánh mắt chuyển động, nói: “Có người đến đây.”
Độc Cô Thiên Diệp mang theo bọn tiểu Hỏa đi ra lập tức nhìn thấy Mộng Thiên Quân đẩy cửa vào. Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn, nói: “Ngươi còn chưa rời khỏi?”
Mộng Thiên Quân ngồi xuống bên bàn, tự rót chén nước cho mình, nói: “Ta đồng ý với muội muội sẽ bảo vệ ngươi, ngươi cũng chưa đi, đương nhiên ta cũng sẽ không rời khỏi. Hơn nữa, Ngô Đồng Lâm ta cũng là lần đầu tiên đến, nhiều ngày thế này, ta còn chưa chơi đã đâu!”
“Ngươi không phải vương địa ngục Vô Gian sao? Nơi đó không có chuyện gì cho ngươi xử lý hả? Ngươi không có công vụ hả?” Độc Cô Thiên Diệp hơi tò mò hỏi.
Uống xong ly trà rồi, Mộng Thiên Quân lại cầm lấy bàn hoa quả trên bàn bắt đầu ăn, nghe thấy lời nói Độc Cô Thiên Diệp, trả lời: “Có chứ, nhưng ta đều đá cho Đinh Đông đi làm. Dù sao ta thường xuyên ra ngoài, chuyện của địa ngục đều do hắn xử lý. Nói thật, Đinh Đông xử lý chuyện còn nhiều hơn ta, chu toàn hơn ta, ta cảm thấy địa ngục Vô Gian này nên cho hắn thống trị, vì thế ta tính đưa cho hắn, nhưng tên kia chết sống không cần! Ta chỉ có thể tiếp tục treo biển hành nghề làm vương.”
Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói Mộng Thiên Quân chọc cười, phù một tiếng bật cười. Mộng Thiên Quân nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy ánh mặt trời từ cây ngô đồng bên ngoài xuyên qua, chiếu lên thân thể của nàng, bao phủ nàng trong một tầng ánh sáng. Hòa lẫn với tươi cười như ánh mặt trời, làm cho tâm hắn hơi nhảy lên.
“Khụ khụ...” Mộng Thiên Quân muốn nói gì đó, đột nhiên đứng lên. Độc Cô Thiên Diệp cũng đi xuống từ trên giường, đứng chung một chỗ với Mộng Thiên Quân. Tiểu Hỏa và Phù Thương sớm đã bay ra ngoài từ cửa sổ.
“Tìm ngươi hả?” Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi, “Ngươi đắc tội ai vậy, sát khí mạnh mẽ như vậy!”
“Không biết, có lẽ là tìm ngươi thì sao!” Độc Cô Thiên Diệp trả lời nói, cũng bay ra ngoài.
Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp bóng dáng, nói: “Hương vị này, vừa ngửi đã biết là ai. Lần này thật sự phải làm hộ vệ.” Đi được hai bước, hắn ngừng lại, nói: “Chắc chắn Tử Tiêu đã sớm có tin tức, cư nhiên không phái người đến. Hắn sẽ không thật sự muốn ta làm hộ vệ của nàng chứ? ! Tử Tiêu này, quay lại nhất định phải hỏi hắn lấy phí bảo vệ!”
Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên cạnh bọn tiểu Hỏa, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Sao lại thế này?”
Vẻ mặt Tiểu Hỏa ngưng trọng nói: “Không biết, hẳn là đến vì chúng ta.”
Người bộ tộc Phượng Hoàng đều đi tới trên không Ngô Đồng Lâm, bọn Lam Nguyệt đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Nguyệt, nói: “Địch nhân cũng chưa đến, ta có thể xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Bạch Cầu ở trên vai Độc Cô Thiên Diệp, đứng bằng hai chân sau, một móng vuốt chỉ vào bầu trời, trừng đôi mắt tròn vo nói: “Ai dám khi dễ khả khả, người ta lập tức cắn chết hắn!”
Khi Mộng Thiên Quân bay tới, vừa vặn nghe thấy lời nói của Tiểu Bạch Cầu, “Phốc xuy” một tiếng cười ra, làm Tiểu Bạch Cầu căm tức, sau đó xoay người, dùng mông và cái đuôi nhỏ của mình đối diện hắn. Cái đuôi còn vểnh vểnh lên, rõ ràng là khinh bỉ hắn!
Chuyện bày cũng khó trách, nếu Tiểu Bạch Cầu xuất hiện bản thể, chắc chắn Mộng Thiên Quân có thể nhận ra. Nhưng giờ nó đang ở hình dáng tự vệ, hơn nữa là hình dáng tự vệ không có liên hệ gì với bản thể, ngay cả Mộng Thiên Quân thấy qua Thần Hống rất nhiều lần, cũng không có nhận ra nó. Dáng vẻ đáng yêu như vậy, hắn cũng chỉ nghĩ nó là nói đùa.
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen thật lớn, mọi người bộ tộc Phượng Hoàng tò mò, Ngô Đồng Lâm này chưa từng mưa lần nào, sao hôm nay lại xuất hiện mây đen?
Chờ lúc mây đen tới gần bọn Độc Cô Thiên Diệp mới phát hiện, đó căn bản là không phải mây đen, mà là một đống lớn đội quân hắc y.
“Trời, trời ạ!” Có Phượng Hoàng thét chói tai ra.
“Sao có thể có nhiều đội quân như vậy đến?”
“Đây hình như là đội quân Duy Hoà của thống trị giả!”
“Vì sao thống trị giả lại phái đội quân đến đây?”
“Chúng ta sẽ không giống tộc Hải Báo bị giết tộc chứ ?”
Khi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy cái gọi là đội quân Duy Hòa, hai mắt híp lại. Khí thế này, lai giả bất thiện !
Khi Mộng Thiên Quân nhìn thấy đội quân hắc y cũng hung hăng lắp bắp kinh hãi, Ngu Hành này cũng làm ra bút tích quá lớn rồi ? ! Không biết thực lực giờ của hắn có thể ngăn cản nổi không? !
Đội quân hắc y đi đến trên không Ngô Đồng Lâm, nhìn Phượng Hoàng phía dưới, Đội trưởng đứng giữa nói: “Chu Tước ở đâu?”
Tiểu Hỏa bay lên độ cao bằng bọn họ, nói: “Ngươi là ai? Cư nhiên xâm nhập Ngô Đồng Lâm ta!”
“Ta là Đội trưởng Mục Lâm của phân đội mười lăm đội quân Duy Hoan. Ngươi chưa có sự đồng ý của thống trị giả, tự tiện từ kim hoàng tiến hóa thành Chu Tước, tiến hóa là lúc hao phí đại lượng năng nguyên thế giới, tạo thành dao động và thương tổn rất lớn cho thế giới, giờ ta phụng chi mệnh thống trị giả, mang ngươi về thẩm vấn.” Mục Lâm nhìn tiểu Hỏa, trả lời lạnh như băng.
“Hừ, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Ngu Hành là dạng người gì, ta còn không biết sao? ! Muốn ta đi theo ngươi, không có cửa đâu!” Tiểu Hỏa cười lạnh nói.
“Chu Tước, ta khuyên ngươi đừng phản kháng, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về!” Mục lâm nhìn tiểu Hỏa, “Bằng không cả cánh rừng chim chóc này của ngươi đều bị ngươi liên lụy.”
Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người tiểu Hỏa, nhìn Mục Lâm, nói: “Ngươi sẽ không tính mang tiểu Hỏa trở về chứ ? Bằng không ngươi cũng sẽ không mang nhiều người như vậy đến đây. Một khi đã như vậy, làm gì nhiều vô nghĩa như vậy chứ !”
“Ngươi là ai?” Mục Lâm bị Độc Cô Thiên Diệp đạp trúng chỗ đau, nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Lúc trước Ngu Hành có nói, nếu Chu Tước phản kháng, giết chết tại chỗ. Nếu nàng không phản kháng, theo bọn họ rời khỏi, vậy giải quyết nàng ở nửa đường!
“Ta? Ta là khế chủ của nàng, ngươi nói ngươi muốn dẫn khế ước thú của ta đi, cũng không nói với khế chủ của nàng là ta gọi sao?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mục Lâm như nhìn kẻ ngo6c1.
“Ngươi là khế chủ của nàng? Vậy ngươi cũng phải đi cùng chúng ta!” Mục Lâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo, nói: “Đi? Ngươi cảm thấy có thể sao?”
“Ta khuyên các ngươi đừng phản kháng vô ích !” Mục lâm nói.
“Không phản kháng? Không phản kháng thì chỉ còn đường chết, tiểu Hỏa, muội nói chúng ta sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Tiểu Hoả biến lại bản thể, nói: “Sẽ không! Chúng ta luôn luôn chỉ làm chuyện có ý nghĩa!”
“Hừ, các ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy không trách chúng ta được!” Tay phải Mục Lâm vung lên, nói: “Bắt!”
Đội quân Duy Hòa nhận được mệnh lệnh, tản ra rất nhanh, vây quanh cả bộ tộc Phượng Hoàng và bộ tộc Tử Ưng vừa tới. Tiểu Hỏa ngân một tiếng dài, tất cả loài chim hòa cùng, sau đó công tới đội quân Duy Hòa.
Phía trên Ngô Đồng Lâm là bóng dáng hai bên chiến đấu.
Tuy thực lực bộ tộc Phượng Hoàng không kém, nhưng so với người của đội quân Duy Hòa, vẫn thua một bậc. Rất nhiều Phượng Hoàng và Tử Ưng đều bị đả thương, hoặc là vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
Tiểu Hỏa nhìn loài chim chết đi, bi phẫn kêu lên, làm cho cả đại lục Phượng Vũ đều run lên, rất nhiều người trên đại lục đều nghe được tiếng của nàng.
“Nương!” Lam Thanh bị đả thương, rơi xuống Ngô Đồng Lâm, Lam Mân nhìn thấy, phi thân lên đón được nàng, lại bỏ qua người phía sau.
“Tranh!” Người đang công kích Lam Mân thình lình bị người sau lưng công kích, thẳng tắp ngã xuống. Ngưỡng mặt rơi xuống, nhìn thấy là Độc Cô Thiên Diệp cầm một cây cầm trong tay nhìn hắn.
“Phục hy...” Cầm! Người nọ nói cũng không nói xong, đã hô hấp xong.
Độc Cô Thiên Diệp chiến đấu với một hắc y nhân, nghe thấy Lam Mân kêu lên, quay đầu thì nhìn thấy nàng bay xuống đón Lam Thanh, mà bỏ qua người phía sau. Nàng xuất ra một hư chiêu với đối thủ, lấy cầm Phục Hy ra, vận khởi linh lực đàn cầm huyền một chút, âm ba trực tiếp lấy mạng người nọ!
Lam Mân nghe thấy tiếng đàn, quay đầu thì thấy hắc y nhân bị giải quyết điệu và Độc Cô Thiên Diệp phía sau.
“Tiểu Hỏa!” Độc Cô Thiên Diệp hô với tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy ra cầm Phục Hy, thì đi tới bên người Độc Cô Thiên Diệp, cho nàng ngồi trên lưng mình.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ vừa nãy Lam Mân thiếu chút nữa bị đánh lén, tâm trạng khủng hoảng trong lòng, ngón tay bay nhanh trên cầm huyền, một thủ khúc dày đặc sát khí vang lên trên chiến trường.
Đây là lần đầu tiên nàng tấu một khúc sát ý như thế, một ít hắc y thực lực thấp bị âm ba lấy đi tánh mạng. Nhưng mặc dù như vậy, sát ý trong lòng nàng vẫn như cũ không giảm bớt.
Khi người của đội quân Duy Hòa công kích thì Mộng Thiên Quân cũng gia nhập chiến đấu, hai tay hắn kết ấn, phóng ra tử khí màu đen, tử khí này vây quanh người của đội quân Duy Hòa, làm cho người bên ngoài nhìn không tới tình huống bên trong, nhưng có thể nghe thấy tiếng thảm thiết thống khổ của bọn họ. Chờ tử khí tán đi, người của đội quân Duy Hòa chỉ còn lại có một đống xương trắng.
Nhìn thấy xương trắng này, Mộng Thiên Quân vừa lòng gật gật đầu, nói: “Xương trắng này càng ngày càng đẹp!”
Vừa dứt lời, hắn nghe thấy trên tiếng đàn chiến trường, xoay người nhìn, Độc Cô Thiên Diệp đang ở trên người tiểu Hỏa đạn tấu rất nhanh, không ít hắc y nhân chết trong tiếng đàn. Khi hắn thấy rõ cầm trong tay Độc Cô Thiên Diệp, mở to hai mắt, thấp giọng kinh hô: “Cầm Phục Hy! Cầm Phục Hy cư nhiên hiện thế !”