Mỗi một món thần khí đều tụ tập rất nhiều giết chóc, những sinh mệnh mất đi này đều tính trên thần khí, bởi vậy mỗi kiện thần khí đều có sát khí rất nặng. Nàng muốn phong ấn chúng nó, đầu tiên phải luyện hóa sát khí trên đó.
Có lẽ là thần khí rời khỏi mình thời gian quá dài, có lẽ là chúng nó đều tự tiến hóa nên lợi hại hơn, lúc nàng luyện hóa bọn nó dùng không ít thời gian, tiêu hao mất không ít lực lượng.
Bởi vì bọn họ chỉ dùng để linh lực của nàng sáng tạo ra, lực lượng của nàng không ổn định, bọn họ ở bên ngoài đều cảm nhận được. Hà Hi lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng hướng trong phòng nhìn lại. Dung Tu nhìn Hà Hi, nói: “Ngươi đừng đi ! Mắt ta hoa lên rồi này!”
Dung Tu cũng cảm nhận được sự không ổn định của Thần Sáng Thế, trong lòng lo lắng không thôi. Lại nhìn thấy Hà Hi đi tới đi lui, trái tim cũng hoảng lên theo.
Hà Hi ngừng lại, nói: “Ngươi nói bên trong thế nào, sao có thể xuất hiện tình huống như vậy?”
“Ta...” Dung Tu cũng lo lắng, cảm thấy không trung truyền đến dao động, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Thân ảnh Tử Tiêu xuất hiện trên không, biểu tình ngưng trọng liếc mắt nhìn phòng ở một cái, sau đó rơi xuống bên người bọn Hà Hi. “Sao lại thế này?”
“Tử Tiêu ca ca, huynh đã trở lại!” Hà Hi đi lên trước, giữ chặt ống tay áo hắn.
Tử Tiêu gật gật đầu: “Cảm nhận được hơi thở nàng trở nên hỗn loạn, cho nên về xem. Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Mộng Thiên Quân cũng xuất hiện, vừa vặn nghe thấy câu hỏi của Tử Tiêu, nhìn chằm chằm bọn Hà Hi, chờ đáp án.
“Bởi vì thập đại thần khí, thế nhân giết chóc nhiều lắm, tỷ tỷ muốn phong ấn chúng nó lại.” Ngu Hành mở miệng.
Tử Tiêu chuyển ánh mắt tới trên người Ngu Hành, nói: “Nàng là Thần Sáng Thế, thần khí này đều là nàng luyện chế, mặc dù phong ấn cũng không thể xuất hiện tình huống như vậy!”
Mộng Thiên Quân nhìn Ngu Hành, giọng điệu không tốt: “ Chắc chắn là thân thể của nàng xuất hiện vấn đề ! Các ngươi luôn luôn ở bên người nàng, không chú ý cái gì sao?”
Ba người cúi đầu, bọn họ không có nghe nàng nói cái gì, cũng không chú ý tới.
Tử Tiêu lạnh lùng liếc ba người một cái, tập trung lực chú ý tới trong phòng, cúi đầu nắm chặt nắm đấm.
Thần Sáng Thế ở trong phòng luyện hóa thần khí, cảm nhận được Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân đến nơi này, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó toàn lực đối phó món thần khí cuối cùng —— Hiên Viên kiếm.
Hiên Viên kiếm đứng đầu thập đại thần khí, là thần khí lợi hại nhất, cũng là thần khí giết chóc nhiều nhất, bởi vì lây dính nhiều máu tươi lắm, cho nên sát khí nặng nhất, luyện hóa cũng khó khăn nhất. Nàng ngưng tụ tất cả linh lực không còn nhiều lắm của mình ra, bao cả thanh kiếm lại, cảm thấy nguy hiểm, Hiên Viên kiếm phát ra tiếng rít bén nhọn, làm cho lòng người ngoài phòng cũng căng thẳng.
Thần Sáng Thế ngẩng đầu nhìn Hiên Viên kiếm đang phản kháng, linh lực chung quanh thân kiếm sắp bị lệ khí Hiên Viên kiếm phát ra làm tách ra, chín món thần khí khác bay lượn trong phòng, biểu hiện cách thành công chỉ một bước nhỏ. Nàng nhìn nhìn chín món thần khí đã luyện hóa xong, lại nhìn nhìn Hiên Viên kiếm, trái tim khẽ động, vươn tay phải, ngón cái ở ngón xẹt qua đầu ngón giữa, một giọt máu bay ra từ ngón tay giữa, nhỏ trên thân Hiên Viên kiếm, trấn áp tất cả lệ khí về, sau đó lại dùng linh lực bao vây Hiên Viên kiếm lại, chậm rãi luyện hóa.
Ngay lúc Thần Sáng Thế nhỏ máu ra đột nhiên, tâm hắn đau đớn một trận, sắc mặt nháy mắt trở nên khó nhìn.
“Tử Tiêu ca ca, huynh làm sao vậy?” Hà Hi cách Tử Tiêu gần nhất, nhìn thấy sắc mặt hắn không đúng, hỏi.
Tử Tiêu lấy tay ôm ngực, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng. Bộ dáng của hắn làm cho những người khác càng thêm khẩn trương, ngừng thở chú ý tình huống trong phòng.
Trong phòng, theo sát khí trên thân Hiên Viên kiếm một chút một chút tan biến, sắc mặt Thần Sáng Thế càng ngày càng khó coi, mất máu tái nhợt nghiêm trọng, trên người tản ra hàn ý dày đặc, như muốn đóng băng không khí chung quanh. Nàng nhìn giọt máu trên thân Hiên Viên kiếm xuất hiện màu đen khác thường, sau đó chậm rãi biến thành hình dáng Cùng Kỳ!
“Ngu Hành, đúng là ngươi!” Thần Sáng Thế nhìn Cùng Kỳ do máu tươi huyễn hóa ra, thì thào nói nhỏ.
Khó trách nàng cảm thấy mình chỉ là nhỏ một máu, sao có thể có cảm giác máu tươi không ngừng xói mòn, hóa ra không biết khi nào thì Ngu Hành cho Cùng Kỳ mệnh hồn của hắn vào thân thể của nàng, giờ nó đã dung hợp với máu huyết của mình, lại có sát khí tương trợ cho nó, vừa rời khỏi thân thể của nàng, còn không ngừng hút năng lượng của nàng!
Cùng Kỳ cười đắc ý với Thần Sáng Thế, nó hút máu huyết Thần Sáng Thế, tuy rằng không thể hóa thành của mình hết, nhưng thực lực của nó được tăng lên rất lớn, chờ mệnh hồn về vị trí cũ nó chính là mãnh thú đứng đầu thiên hạ!
“Đừng vội đắc ý!” Thần Sáng Thế gầm nhẹ một tiếng, hai tay kết ấn, thiên la địa võng biên chế ra trong không trung rất nhanh, sau đó bay tới Hiên Viên kiếm, vây Hiên Viên kiếm và Cùng Kỳ bên trong.
“Năng lượng trên người ngươi bị ta hút hơn phân nửa, còn lại ngươi đều dùng để luyện hóa thần khí, thiên la địa võng của ngươi đã không có uy lực !” Cùng Kỳ cười đến càn rỡ.
Khi Thần Sáng Thế vào vì phòng ngừa bị quấy rầy, rắc kết giới trong phòng, bên ngoài căn bản sẽ không biết chuyện xảy ra trong phòng, cho nên Cùng Kỳ không sợ bị người bên ngoài phát hiện, ra sức phản kháng thiên la địa võng.
Thần Sáng Thế vừa phải khống chế luyện hóa Hiên Viên kiếm, vừa phải khống chế thiên la địa võng, hơn nữa thực lực thân thể bị hao tổn, động tác của nàng chậm rãi trở nên cố hết sức, nhưng Cùng Kỳ cũng bị thương tổn rất lớn, máu huyết hóa thành hình dáng chợt lóe chợt lóe, sắp không duy trì được hình dạng.
“Rống ——” Cùng Kỳ hét lớn một tiếng, bùng nổ tất cả trên người lực lượng, thiên la địa võng bị nó vạch ra một lỗ thủng rất lớn, sau đó nó bay ra từ bên trong, chỉ còn có Hiên Viên kiếm ở lại.
Thần Sáng Thế nhìn Cùng Kỳ thu nhỏ phập phềnh trong không trung, ngưng kết thần kỹ rất nhanh, hỗn độn lực hóa thành một bạch bố, xoay tròn trong không trung vài vòng, bao vây Cùng Kỳ bên trong, theo một tiếng nổ mạnh, hỗn độn lực và Cùng Kỳ đồng thời biến mất ở tại trong phòng.
“Ngô.” Một ngụm máu tươi chảy ra dọc theo khóe miệng của nàng, nhiễm lên áo trắng, như nhiều đóa hồng mai nở rộ trong tuyết.
Đã không có Cùng Kỳ bám vào thân Hiên Viên kiếm, sát khí trên thân Hiên Viên kiếm bị thiên la địa võng hút sạch sẽ rất nhanh, khi hoàn toàn luyện hóa xong Hiên Viên kiếm, thiên la địa võng cũng đã biến mất.
Hiên Viên kiếm đã không có sát khí lại khôi phục thần khí ý nhị và sáng rọi, nàng vung tay lên, Hiên Viên kiếm thối lui đến nóc nhà, sắp hàng cùng một chỗ. với chín món thần khí khác
“Khụ khụ —— “
Nàng cảm thấy yết hầu một trận huyết tinh, máu tươi bị ho khan ra, phun khắp nơi trước mắt. Nàng nhìn máu tươi, lại nhìn nhìn thập đại thần khí, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện do dự.
Hai mắt nàng chậm rãi nhắm lại. Giật mình, nàng như lại thấy mình khai thiên tích địa, sáng tạo nhân loại, từng bước một đi đến bây giờ, lại nghĩ tới lúc trước dưới tàng cây hoa đào lời Tử Tiêu hỏi mình, nghĩ ý tưởng lúc trước của Mộng Thiên Quân, hai mắt nàng mở ra, làm ra quyết định cuối cùng. Mà cả người nàng như đều thoải mái hơn hẳn.
Nàng lấy hỗn độn thiên châu ra, nhỏ máu nơi tay lên thân thể mầu trắng ngà của hỗn độn thiên châu, lưu lại một vết máu. Nàng cầm hỗn độn thiên châu, bàn tay chậm rãi phát ra ánh sáng màu bạc, hỗn độn thiên châu chậm rãi từ một viên biến thành hai, chẳng qua một viên lớn một viên nhỏ. Sau đó nàng ném hạt châu nhỏ lên không trung, tay phải trảo không trung một cái, Hiên Viên Kiếm, Phục Hy cầm, Không Động ấn, Luyện Yêu Hồ và Thần Nông đỉnh bay xuống, để lại mấy món thần khí và hạt châu nhỏ trong không trung.
Sau đó hai tay nàng kết ấn không ngừng lẩm nhẩm, một địa cầu từ hỗn độn lực hóa thành chậm rãi thành hình giữa hai tay nàng, thành lớn, hai tay nàng đỉnh đầu, cầu chậm rãi bay lên không trung, không ngừng bành trướng, cuối cùng nuốt hạt châu và năm món thần khí đi vào.
“Ngô.”
Bởi vì tiêu hao lực lượng quá độ, nàng không áp chế được lực lượng loạn xuyến trong cơ thể, lại là một ngụm máu tươi phun ra. Nhưng cũng may nhóm phong ấn đầu tiên đã hoàn thành, viên cầu phá vỡ, năm món thần khí đã không thấy, chỉ còn lại có hỗn độn thiên châu xoay tròn trong không trung. Nàng vẫy tay một cái, hỗn độn thiên châu bay về tay nàng. Sau đó nàng lại dùng phương pháp đó phong ấn mấy món Hiên Viên Kiếm và Phục Hy cầm đến mặt một nửa thiên châu khác. Chờ nàng phong ấn xong thập đại thần khí, nàng cảm thấy mình ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Nàng thu một nửa hỗn độn thiên châu khác về, nhìn thiên châu một bị phân thành hai trong tay, nói: “Thực xin lỗi !” Sau đó dùng sức lực cuối cùng mở không gian ra, ném hai nửa thiên châu vào hai hư không song song nhau.
“Thế gian mọi việc, có nguyên nhân có quả.” Nói xong câu đó, thân thể của nàng hóa thành nhiều điểm ánh sáng, biến mất trên thế giới khi vô tận hư không còn chưa đóng lại. Trước khi chết vòng tay trên tay phải nàng đứt đoạn, kết giới trong phòng tự động biến mất, bảy hạt châu hướng bay đi bốn phương tám hướng. Trước khi lâm vào bóng tối, nàng còn thấy được vẻ mặt không dám tin của bọn Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân sau khi phá vỡ cửa lớn...
Tất cả trí nhớ đến đây chấm dứt.
Độc Cô Thiên Diệp sửa sang lại rõ ràng mọi chuyện trong não, cảm giác đau đớn bén nhọn biến mất. Nàng mở to mắt, cả người trở nên cùng không giống trước kia.
Nghĩ đến trí nhớ cuối cùng của mình, không nghĩ tới Thần Sáng Thế cư nhiên là Ngu Hành hại chết, hơn nữa đến chết nàng cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, vì sao hắn phải làm như vậy! Không thể nói là Ngu Hành che dấu tốt, chỉ có thể nói trước kia Thần Sáng Thế nghĩ thế giới nghĩ thật tốt đẹp, không hiểu một mặt xấu xí của nhân tính. Ghen tị, có khả năng phá hủy cho nên một loại vũ khí sắc bén của cảm tình!
Bởi vì là trí nhớ của Thần Sáng Thế, cho nên nàng cũng không nhìn thấy phản ứng của bọn Tử Tiêu sau khi Thần Sáng Thế chết đi, là đau lòng, hay là vui mừng, nàng không thể hiểu hết. Nhưng nàng có thể tưởng tượng ra đến, rời khỏi của nàng sẽ mang đến dạng rung chuyển gì cho thế giới này.
Nàng thu mấy viên Linh Châu về. Lần này Linh Châu gặp nhau, không chỉ có làm cho trí nhớ của nàng khôi phục, còn làm cho nàng được khôi phục một ít năng lực ban đầu. Nhưng nên muốn trở lại thực lực Thần Sáng Thế, phải tề tựu viên Hắc Ám Linh Châu cuối cùng, dùng trận ngũ hành khôi phục lực lượng kiếp trước của mình.
Nghĩ đến Cùng Kỳ, ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp trở nên thâm trầm.”Ngu Hành, hóa ra ân oán giữa chúng ta đã tồn tại trăm vạn năm ...”