Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 114: Q.6 - Chương 114: Cho nàng hạnh phúc




Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy được, mình tỉnh lại có thể nhìn thấy Tử Tiêu đầu tiên, đây là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng lúc nàng nhìn đến mái tóc màu bạc của hắn, trong lòng nàng chỉ có tràn đầy đau lòng.

“Tiêu, ta đã trở về.” Nàng mỉm cười với hắn, lại bị ánh sáng toát ra từ tóc bạc đâm muốn khóc. Nếu lúc này nàng không phải là trạng thái linh hồn, không có nước mắt, có lẽ giờ phút này nước mắt đã rơi như mưa rồi.

Tử Tiêu sững sờ nhìn bóng dáng trong suốt trước mặt, Đản Đản trong tay lập tức rớt xuống đất, lăn lộc cộc vài vòng trên mặt đất, dừng lại dưới cây đào bên cạnh.

Cây đào này là lúc Độc Cô Thiên Diệp dưỡng thương ở Cửu Thiên Huyền Giới thì chuyển từ Luyện Yêu Hồ ra đây, trải qua một ngàn năm, thân cây thô ráp không ít, cành cây tươi tốt không ít. Chỉ là trong một ngàn năm này, nó chưa từng khai hoa, kết quả.

“Ôi!” Đản Đản bị rơi xuống đất, buồn bực hừ một tiếng. Nhưng hai người thâm tình nhìn nhau, ai cũng không nghe được, làm nó tức giận vẽ vòng tròn lên tảng đá nguyền rủa hai người.

“Nếu không phải ta, ngươi có thể trở về sao? Nếu không phải ta, ngươi có thể nhìn thấy được nữ nhân ngươi mong nhớ ngày đêm sao? Hai người các ngươi không có lương tâm, làm ta tức chết!”

Đản Đản nói lảm nhảm, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu cũng không để ý đến. Giờ phút này trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, cái khác đối với bọn họ mà nói đều là mây trôi.

“Tiêu, xin lỗi. . .” Tử tiêu đi tới, Độc Cô Thiên Diệp muốn đưa tay ra sờ mặt hắn, lại chỉ có thể nhìn tay mình xuyên qua mà không thể chạm vào.

Xin lỗi, để chàng thương tâm ngàn năm. . .

Cuối cùng thì Tử Tiêu trở lại bình thường, nhìn vẻ mặt áy náy và tự trách của nhân nhi trước mặt, hắn khóc, giống như một hài tử bị lạc đường rốt cục cũng tìm được đường về nhà. Khóc một hồi, cười cười, yên lặng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Nàng trở lại, thật tốt.”

“Tiểu Diệp nhi, ta rất nhớ nàng. . .”

Độc Cô Thiên Diệp cười, nói: “Ta đã trở về, về sau ta sẽ không rời khỏi nữa.”

Trái ngược với Tử Tiêu, Độc Cô Thiên Diệp cũng không trải qua nhiều thống khổ như vậy. Sau khi nàng chết đi, linh hồn vẫn luôn ở trong trạng thái không có ý thức, tuy đã ngàn năm, nhưng với nàng chẳng qua chỉ là khoảng cách thời gian lúc nhắm mắt và mở mắt thôi.

Mà Tử Tiêu lại không giống vậy, trừ hôn mê năm mươi năm kia, mỗi một ngày hắn đều đã phải chịu đựng những tưởng niệm dày vò. Mỗi một lần mặt trời lên mặt trăng xuống, đều là tàn nhẫn thay phiên.

“Về sau ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi nữa!” Tử Tiêu nói. Cho dù đền cả tính mạng của mình, hắn cũng sẽ không để cho bất cứ cái gì tách bọn họ ra nữa.

Đản Đản trên mặt đất nghe được lời nói của hai người, nhịn không được trợn trắng mắt, trong lòng nói thầm là chịu không nổi, chua xót làm nó muốn phun bong bóng. Thấy có người từ ngoài viện tiến vào, liền cho rằng cứu tinh đến đây!

“Chủ thượng, Tri Tâm quận chúa đến đây.” Một nam tử dáng người cao lớn đi vào trong viện, nói với bóng lưng của Tử Tiêu. Đồng thời trong lòng còn đang cảm thấy kỳ quái, chủ thượng luôn luôn nằm một mình trên ghế quý phi thế nhưng lại đứng lên. Hắn đúng là người có thể nằm thì quyết không đứng lên, đặc biệt là sau khi Bách Lý Như Yên đưa Độc Cô Thiên Diệp trở về, hắn liền cả ngày ôm Đản Đản kia nằm trong viện, chưa từng đứng dậy lần nào.

Tử Tiêu xoay người lại, nhìn người tới hỏi: “Sao Niên Tri Tâm lại đến đây?”

Tử Tiêu vốn đang đứng giữa Độc Cô Thiên Diệp và người tới, hắn nhường lối, để cho Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy người tới ở phía sau. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, thân thể cao lớn, Độc Cô Thiên Diệp không xác định hỏi: “Tiêu, đây là. . .”

Giọng nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho thân thể hắn chấn động, không dám tin ngẩng đầu, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, run run nói: “Nữ, nữ chủ nhân, người tỉnh? ! Ta, ta, ta là Tiểu Đậu Tử!”

“Tiểu Đậu Tử? !” Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng đại nhân của Tiểu Đậu Tử trước mắt, kinh ngạc nói: “Tiểu Đậu Tử, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi hả? !”

“Đúng vậy, từ sau khi khối băng kia rời khỏi cơ thể của ta, ta liền bắt đầu khôi phục sinh trưởng, hiện tại đã qua một ngàn năm, đương nhiên ta sẽ cao lớn. Nữ chủ nhân, người không ở đây một ngàn năm, tất cả mọi người chúng ta rất nhớ người, hơn nữa chủ nhân nhà ta, ngài ấy thật sự rất khổ. . .” Tiểu Đậu Tử càng nói càng thương cảm, một ngàn năm này Tử Tiêu trải qua thế nào, bọn họ đều xem ở trong mắt. Trước kia không có nữ chủ nhân, bọn họ không biết nên an ủi ngài ấy như thế nào, hiện tại nàng trở lại, hi vọng nàng có thể làm cho ngài ấy vui vẻ một chút.

Nhưng nhìn ánh mắt của Tử Tiêu không tĩnh mịch nữa, Tiểu Đậu Tử liền biết, chỉ cần có nàng ở đây, ngài ấy tự nhiên sẽ vui vẻ, bởi vì ngài ấy lại có toàn bộ thế giới rồi.

“Ta nói Tiểu Đậu Tử ngươi, đi vào trong liền sẽ không đi ra ngoài? Lại còn để ta đứng chờ ở bên ngoài thật lâu, ngươi cố tình đúng không? Ta không chọc tới ngươi mà ngươi cũng không muốn nhìn thấy ta phải không hả? Ngươi. . .” Một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ ngoài sân viện, sau đó đi đến quả thật là một cô nương duyên dáng yêu kiều, bộ dáng rất giống với Niên Tuế, nhưng tính tình kia lại giống hệt Niên Hoa.

“Tri Tâm quận chúa, ta không có, ta chỉ là. . .” Tiểu Đậu Tử tố cáo Niên Tri Tâm, bất đắc dĩ giải thích. Hắn chỉ là nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nên rất kinh ngạc, cho nên trong một lúc không đi ra ngoài được.

“Ngươi chỉ là cái gì, ngươi chỉ là để một mình ta ở bên ngoài, ngươi. . .” Niên Tri Tâm gào lên với Tiểu Đậu Tử, trong mắt tất cả đều là ủy khuất. Không phải là nàng thích hắn thôi sao, hắn làm như vậy để trốn tránh nàng qua loa với nàng sao?

Ủy khuất trong lòng lập tức bạo phát, thế cho nên làm cho nàng quên hành lễ với Tử Tiêu, trực tiếp nổi giận với Tiểu Đậu Tử. Nhưng lúc ánh mắt chạm đến linh hồn nổi lơ lửng bên cạnh Tử Tiêu, nàng nuốt xuống câu nói kế tiếp, đổi câu hỏi: “Chủ Phụ, đây, đây là tiểu cô cô của ta sao?”

Độc Cô Thiên Diệp nhớ lại tiểu oa nhi lần trước gặp qua một lần kia, hiện tại đã là người hơn một ngàn tuổi rồi. Nhìn thấy vui sướng trong mắt nàng, cười cười với nàng, nói: “Tri Tâm cũng đã lớn như vậy, lúc trước vẫn còn là tiểu oa nhi nhỏ nhỏ đấy.”

Nghe được Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, Niên Tri Tâm liền khẳng định thân phận của Độc Cô Thiên Diệp, ngoài ra nếu nàng vẫn là linh hồn thể, vậy cũng sẽ chỉ là nàng thôi.

Tử tiêu nhìn Niên Tri Tâm, hỏi: “Ngươi vội vội vàng vàng chạy tới như vậy làm gì?”

“Ha ha, không phải là lúc ta về nhà liền nghe nương ta nói, có người đưa linh hồn tiểu cô cô trở về. Nương nói với ta, tiểu cô cô còn chưa tỉnh, ta qua đây xem nàng tỉnh dậy chưa.” Niên Tri Tâm trong nháy mắt liền quăng chuyện của Tiểu Đậu Tử ra sau đầu, cười hì hì nói với Tử Tiêu.

“Niên Hoa bọn họ có khỏe không?” Nghĩ đến thời gian đã qua ngàn năm, không biết tình hình hiện tại của bọn họ như thế nào?

Niên Tri Tâm chạy đến bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Cha nương đều rất khỏe! Chính là ghét bỏ ta vì luôn không ở nhà, bọn họ đang chuẩn bị sinh cho ta một người đệ đệ! Trước khi ta tới nương ta nói, nếu tiểu cô cô tỉnh dậy, để người có rảnh đi nhà ta ngồi một chút. Hiện tại Vương Cung này tiến vào không tốt!”

Một ngàn năm này, Tử Tiêu ngăn cách với cả người lẫn chuyện ở bên ngoài, trừ Tiểu Đậu Tử và Thất Nguyệt bọn họ, sân viện này đều không cho phép người khác tiến vào.

“Được, chờ ta khôi phục nhục thể, ta liền đi tìm mẫu thân ngươi.” Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tính tình linh động kia của Niên Tri Tâm, để cho áp lực không khí vừa nãy giảm bớt không ít. Tâm tình của Độc Cô Thiên Diệp tốt lên một chút.

Nhưng tâm tình của Tử Tiêu vẫn là từ trời trong chuyển sang âm u. Hắn còn muốn trò chuyện với Tiểu Diệp Nhi thật tốt, những người ngoài này đứng lỳ ở đây để làm gì chứ? !

Tâm tình Tử Tiêu không tốt, trong nhất thời áp suất không khí liền thấp xuống, để cho hai người Niên Tri Tâm và Tiểu Đậu Tử nhịn không được lạnh run một cái, lúc này mới nhớ tới hiện tại bọn họ ở chỗ này hình như có chút không thích hợp.

“Ôi chao, ta nhớ ra rồi, nương ta nói làm bánh đậu xanh chờ ta trở về ăn, tiểu cô cô, Chủ Phụ, ta đi về trước đây.” Niên Tri Tâm nói xong xoay người chạy ra ngoài.

“Khụ khụ, chủ thượng, trước đó Thất Nguyệt đại nhân nói, có tin tức gì phải nói cho ngài ấy trước tiên, cho nên ta cũng lui xuống trước đây.” Nói xong hắn cũng chạy ra ngoài cực nhanh. Trong lòng cảm thán chủ thượng khôi phục quả thật rất nhanh đó! Trước đó vẫn là bộ dáng tràn đầy tử khí, hiện tại liền bắt đầu phóng lãnh khí, tội nghiệp trái tim nhỏ của hắn!

Nhưng đây mới là chuyện tốt, chủ thượng đã trở lại! Cửu Thiên Huyền Giới có thể lấy lại bộ dáng trước kia rồi!

Độc Cô Thiên Diệp thấy bộ dáng vội vàng rời khỏi của Niên Tri Tâm và Tiểu Đậu Tử, trong lòng một trận buồn cười. Lại nhìn bộ dáng thối thối kia của Tử Tiêu, nhịn không được bật cười.

Thấy bộ dáng ôm bụng cười lăn lộn của nàng, Tử Tiêu rốt cục cảm thấy được, ánh mặt trời trong thế giới của mình đã trở lại.

Tội nghiệp cho Đản Đản vẫn còn ở dưới cây đào không người để ý. . .

Thời gian sau đó, Độc Cô Thiên Diệp liền bắt đầu đắp nặn thân thể cho mình, tử tiêu tìm cho nàng rất nhiều linh vật tẩm bổ linh hồn, đúng là rút ngắn lại thời gian nàng trùng tố thân thể, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên có thời gian bọn họ cũng sẽ đi ra ngoài hít thở không khí, rồi chơi cờ để giải trí tiêu khiển.

“Chỗ này, chỗ này, quân cờ này phải đặt ở chỗ này!” Trong đình hóng mát ở hoa viên, Độc Cô Thiên Diệp lơ lửng ở sau lưng Niên Tri Tâm, ngón tay chỉ vào một vị trí trên bàn cờ, nói.

“Được.” Niên Tri Tâm nghe lời cầm lấy một quân cờ màu trắng, đặt xuống vị trí Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tử Tiêu ngồi đối diện, trở mình, tay cầm quân cờ màu đên nhìn hai người, hỏi: “Các ngươi xác định?”

“Xác định!” Độc Cô Thiên Diệp nói. Người ta nói cầm kỳ thư họa chẳng phân biệt ai giỏi hơn ai, nàng có thể tự mình đàn một khúc hay, sao lại không thể chơi cờ chứ?

“Được rồi, ta đây ăn đó!” Tử Tiêu nói xong liền muốn đặt quân cờ trên tay xuống.

“Ôi ôi, chờ một chút!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn vị trí Tử Tiêu muốn đặt cờ xuống, hô to, sau đó là đi lại lần thứ 201.

“Vậy được rồi.” Tử tiêu thu tay mình về, buồn cười nhìn nàng, cho dù là nàng đi lại, với hắn mà nói đều là một loại hưởng thụ.

Sau lần đi lại thứ 250, đội hai người Độc Cô Thiên Diệp và Niên Tri Tâm chiến đấu vinh quang hy sinh rồi.

“Không chơi cái này nữa, chúng ta chơi trò mới đi.” Sau khi thua trận, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu giở thói vô lại, nghĩ ra một cách chơi mới.

“. . . Mã lên nhật giác, tượng phi điền giác, pháo đánh nghiêng sơn, quy tắc cơ bản chính là những thứ này, hiện tại chúng ta chơi cái này đi.” Sau khi Độc Cô Thiên Diệp thất bại lần thứ 222, nói cách chơi cờ vua kiếp trước ra, nói quy tắc cho Niên Tri Tâm và Tử Tiêu, một bộ dáng rất tự tin.

Kiếp trước ta chính là cao thủ cờ vua, hừ hừ, lần này ta cũng không tin lại không chơi hơn chàng!

Đắc ý của nàng chỉ duy trì được hai ván cờ, lúc đến ván cờ thứ ba, các nàng và Tử Tiêu liền đánh thành thế hoà, mà bắt đầu từ ván cờ thứ tư, các nàng liền bắt đầu liên tục thua.

Nhìn hai người bị tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn thật sự rất muốn nói cho các nàng là hắn đều tùy ý đặt xuống. Nhưng nghĩ đến tính phúc của mình sau này, hắn vẫn là bỏ qua, mỉm cười nhìn hai người đối diện, nhất là linh hồn nàng lơ lửng ở phía sau, vui vẻ nhất là lúc thấy nàng không đi lại rồi lại đi lại. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.