Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 16: Q.4 - Chương 16: Chương 14 (1): hội trưởng vô lại




Gần đây thành Nấm đặc biệt náo nhiệt, chuẩn xác mà nói tổng hội Công hội Linh sư rất náo nhiệt. Rất nhiều người đều tham gia hội đấu giá thành Phượng Hoàng xong trực tiếp lại đây, để tham gia đại thọ 500 tuổi của Thì Hoằng Quy.

Đối với người sống lâu kéo dài mà nói, bọn họ sẽ không tổ chức thọ hàng năm, mà cách 10 năm, 20 năm hoặc là 50 mới tổ chức, giống Thì Hoằng Quy tổ chức sinh nhật 500 tuổi, thì phải là đại thọ. Lại vì hắn tổng hội trưởng Công hội Linh sư, cho nên người đến chúc thọ rất nhiều, làm cho khách sạn thành Nấm bội thu.

Có người sẽ mang lễ vật của mình đến Công hội Linh sư trước, bởi vì nếu toàn bộ đưa lễ mừng vào hôm đó, phỏng chừng Thì Hoằng Quy cái gì cũng không cần làm, thu lễ cũng phải thu một ngày. Cho nên trước sinh nhật Thì Hoằng Quy mấy ngày, đã bắt đầu thu lễ. Công hội Linh sư phái người chuyên môn phụ trách chuyện thu lễ. Đương nhiên bắt đầu thu lễ, vậy cũng có nghĩa yến hội bắt đầu, chẳng qua là loại yến hội không nghi thức. Chuyện này đều là người của Công hội Linh sư phụ trách. Thì Hoằng Quy chỉ cần xuất trướng trong ngày sinh nhật là được.

Lúc này, Thì Hoằng Quy nằm dưới tàng cây trong viện của mình, thở dài, một bộ sầu mi khổ kiểm.

"Hội trưởng, ngài đây sao vậy?" Trưởng lão mới đến Công hội Linh sư tổng công đoàn không lâu, còn không hiểu biết tính nết Thì Hoằng Quy, khi hướng báo cáo công việc với hắn, nhìn thấy bộ dáng đó, hỏi, "Ngài có chuyện gì phiền lòng sao?"

"Ai." Thì Hoằng Quy lại thở dài, nói: "Ngươi nói đám xú tiểu tử này, sao một đám đến bây giờ còn chưa về, có phải lại quên sinh nhật của ta hay không?"

Thu Thường Túc mới biết vì sao hắn thở dài, nghe nói trước kia trong mấy đồ đệ của hắn có người quên sinh nhật của hắn, hình như là đồ đệ nhỏ nhất Hác Bằng Du thì phải. Không đúng, giờ đồ đệ nhỏ nhất không phải Hác Bằng Du, là tiểu cô nương kia.

"Ha ha, hội trưởng yên tâm, bọn họ nhất định sẽ về. Đây chính là đại thọ 500 tuổi của ngài, sao bọn họ có thể vắng chứ. Hơn nữa, Thiên Diệp cô nương không phải nói sắp về tới sao, vậy vài vị khác cũng trở về ."

"Ai, cũng chỉ có nàng là tri kỷ ." Thì Hoằng Quy nói.

Lần trước rời khỏi thành phượng hoàng, nàng cho mình đan dược, sau khi ăn có tác dụng rất tốt với ngoan tật của hắn. Giờ thân thể đã không còn khó chịu như trước. Không nghĩ mới gặp qua một lần, nàng đã phát hiện ngoan tật của hắn, còn luyện chế riêng đan dược điều trị cho hắn. Lúc trước bởi vì ngoan tật này, hắn đã thật lâu không thăng cấp, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến địa vị Công hội Linh sư càng ngày càng kém hơn những công hội khác. Nghĩ đến Thiên Diệp nói cho hắn, sau này điều trị là có thể trị tận gốc, hắn rất chờ mong a!

Mấy hôm trước hắn và tổng hội trưởng Công hội Luyện đan sư Chuẩn Mị nói về đan dược này, sau khi cho hắn xem, vẻ mặt của hắn vô cùng phấn khích. Truy vấn ai luyện chế cho hắn. Nhưng mặc kệ Chuẩn Mị hỏi thế nào, hắn cũng không nói, chỉ là nói sinh nhật hắn lần này, đối phương sẽ về, thăm hỏi hắn. Đương nhiên , người có thể luyện chế ra cực phẩm đan dược, tên kia không tâm động mới là lạ. Vừa nghĩ người nọ là bảo bối đồ đệ của mình, tâm tình Thì Hoằng Quy nhất thời tốt hơn nhiều.

"Lão đại và lão tứ ở cùng một chỗ với lão ngũ, cũng không biết lão nhị và lão tam có nhớ hay không. Nếu không mang đến quà sinh nhật tốt cho ta, lần này ta nhất định phải bóc da bọn họ!" Thì Hoằng Quy nói.

"A uy, sao con mới đến, đã nghe thấy có người nói muốn lột da của ta?" Một thanh âm tà mị truyền đến, mang theo một chút oán giận, "Nếu dám thì con đi a!"

Thu Thường Túc xoay người, nhìn thấy một mặc nam tử áo dài màu trắng, bộ mặt thanh tú đang đi tới.

"Lão nhị, ngươi còn biết trở về!" Thì Hoằng Quy nhìn người tới, tức không chỗ trút. Lão nhị này, đã hai năm không trở lại đúng không ? !

"Đại thọ 500 lão nhân gia ngài, đương nhiên con phải về a!" Bùi Thiếu Nam nói, "Vị này là thập ngũ trưởng lão đúng không ?"

"Đúng là Thường Túc." Thu Thường Túc nói, "Hội trưởng, ta đi xuống an bài chuyện thọ yến trước."

Thì Hoằng Quy vẫy vẫy tay, Thu Thường Túc gật gật đầu với thầy trò bọn họ rồi rời đi.

"Hừ, tiểu tử ngươi, mang lễ vật gì cho ta?" Thì Hoằng Quy hỏi.

Bùi Thiếu Nam ngồi xuống đối diện Thì Hoằng Quy, nói: "Làm gì có ai đuổi theo người khác hỏi lễ vật ?"

"Ta không hỏi, các ngươi sẽ quên!" Thì Hoằng Quy trừng mắt nhìn đối phương một cái, nói: "Những người đó đưa gì đến ta nhìn chán rồi, nói mau, ngươi mang cái gì cho ta?"

Bùi Thiếu Nam lấy một hộp gỗ ra từ trong nhẫn không gian, phong cách điêu khắc trên gỗ rất xưa, ẩn ẩn một cỗ hương khí truyền đến. Thì Hoằng Quy lấy qua, mở ra, nhìn thấy bên trong nằm một viên giống như nước mắt.

"Giao nhân lệ ?" Thì Hoằng Quy hỏi, "Tiểu tử, ngươi đi Vũ Linh đại lục ?"

"Đương nhiên, bằng không giao nhân lệ này từ đâu đến." Bùi Thiếu Nam nói, "Lúc trước vì có được giọt nước mắt này, ta đáp ứng lão yêu quái kia 3 chuyên, không phải vừa hoàn thành thì ta trở lại sao. Ngươi còn nói ta không lương tâm, muốn lột da của ta."

Thì Hoằng Quy thu hồi hộp, nói: "Xú tiểu tử ngươi, vô thanh vô tức đi hai năm, sinh ý của ngươi ai quản a?"

"Ha, chuyện này sư phó không cần quan tâm, qua thọ yến của ngài thật tốt là được rồi." Bùi Thiếu Nam nói, "Bọn lão đại đâu?"

"Lão đại và lão tứ về chunh tiểu sư muội ngươi, không biết lão tam ở nơi nào." Thì Hoằng Quy nói.

Tuy hắn không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn thấy rất cảm động. Thực lực lão nhị hắn rõ ràng, chuyện khiến hắn mất hai năm mới hoàn thành, khó khăn có thể nghĩ.

"Tiểu sư muội? ! Sư phó, lúc nào thì ngài tìm cho chúng ta tiểu sư muội ?" Bùi Thiếu Nam kinh ngạc hỏi. Không phải sư phó không thu nữ đồ đệ sao, sao cây vạn tuế lại ra hoa thế này ?

"Thu chính là thu, có cần ngạc nhiên như vậy không?" Thì Hoằng Quy nói, "Lần này sư phó ta thu tiểu áo bông tri kỷ, không giống mấy xú tiểu tử các ngươi, một đám muốn ta tức chết."

Ách, bọn họ có đại nghịch bất đạo như vậy sao? Tiểu sư muội mau đến đây a, nhất định phải làm quen nàng!

Trong sơn mạch, mọi người thu thập xong phát hiện Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên còn chưa bắt đầu thu thập, nhìn thoáng qua nhau cũng không biết phát sinh chuyện gì .

Đêm qua không phải nói sáng hôm nay khởi hành sao, sao nàng còn chưa có động tĩnh?

Phong Khinh Nhiễm để Phong hinh Nặc đi vào lều trại Độc Cô Thiên Diệp nhìn xem, khi nàng đi ra nói: "Ta không biết Thiên Diệp làm sao vậy, chỉ là khi đi vào nàng nằm trên giường, không giống như tu luyện, hình như là tiến vào cảnh giới gì, ta không dám kêu nàng, sợ quấy rầy nàng."

"Chúng ta lại chờ hai ngày đi. Chờ Thiên Diệp đi ra chúng ta lại đi. Dù sao sinh nhật sư phó vẫn còn mấy ngày." Phong Khinh Nhiễm nói.

Hác Bằng Du nói cho hắn ngày đó Độc Cô Thiên Diệp lĩnh ngộ lĩnh vực, nói vậy giờ nàng là đang lĩnh ngộ quy tắc, thành lập lĩnh vực của mình.

Phong Khinh Nhiễm đoán không sai, lúc này Độc Cô Thiên Diệp thật là đang lĩnh ngộ lĩnh vực của mình. Tối qua sau khi nàng nói cùng mọi người hôm nay khởi hành sau thì về nghỉ ngơi, nghĩ tới lĩnh vực mấy hôm trước, khi nàng ngồi trên giường thì bắt đầu hồi tưởng cảm giác lúc đó, nghĩ nghĩ thì đúng là xuất hiện hình ảnh lúc đó, chẳng qua vẫn ở giai đoạn xây dựng ban đầu, cũng không hình thành lĩnh vực chân chính, nàng cũng đi vào không được. Chỉ có không ngừng quan sát, sờ soạng ...

Thời gian bay qua, trong chớp mắt đến sinh nhật Thì Hoằng Quy, trừ bỏ Bùi Thiếu Nam thì mấy đồ đệ của Thì Hoằng Quy không về, điều này khiến hắn mất hứng. Khi uống trà với Bùi Thiếu Nam trong viện, lúc nào hé ra gương mặt đen thui.

"Ôi uy, cũng không phải con không về, sao ngài lại phát ra lãnh khí với con chứ ?" Bùi Thiếu Nam nói, "Bên ngoài đến nhiều khách nhân như vậy, sư phó, ngài còn không đi chiêu đãi ?"

"Không đi. Không ý nghĩa." Thì Hoằng Quy nói.

Công hội Linh sư vì yến hội sinh nhật của Thì Hoằng Quy, đặc biệt sửa một viện ra bày tiệc rượu, giờ ở đó đã có thiệt nhiều người của gia tộc thế lực tới, nhưng chánh chủ này lại còn trong viện của mình trong không ra.

"Hội trưởng, hội trưởng!" Một thị vệ nhanh chóng chạy đến viện của Thì Hoằng Quy, nói: "Hội trưởng, có chuyện lớn, ngài mau ra nhìn xem đi."

"Sao vậy?" Bùi thiếu nam hỏi.

"Tổng hội trưởng Công hội Thuần thú sư đến, nói Thiên Diệp tiểu thư giết ngoại tôn của hắn, muốn Công hội Linh sư giao người. Giờ đang ở cửa, có rất nhiều người ở đó vây xem. Đại trưởng lão đã không khống chế được trường hợp này, bảo ta tới kêu ngài ra xem."

"Bách Tân Nham? Lão bất tử kia đến đây? Đi, ra xem hắn nháo thế nào." Thì Hoằng Quy lạnh lẽo nói, đứng dậy đi ra ngoài. Tâm tình hắn đang không tốt, thì có người đến cho hắn xả giận.

Bùi Thiếu Nam nhìn bóng dáng Thì Hoằng Quy, không dám tin nói: “Giết bảo bối ngoại tôn của Bách lão bất tử kia? Sư muội này có chút bá khí đó! Sao lúc trước không ai nói cho ta ! Nhìn thật là náo nhiệt. Lão tam, nếu ngươi còn không về, vậy không có náo nhiệt xem."

"Náo nhiệt gì." Một âm thanh lạnh lùng truyền đến từ phía trên.

"Lão tam, sao ngươi lại chạy lên đó rồi. Khi nào thì về ?"

"Ngay lúc ngươi nói xem náo nhiệt." Doãn lãng một thân trang phục màu đen nhảy đến bên người Bùi Thiếu Nam, "Vừa nãy ngươi nói cái gì? Sao sư phó đi gấp như vậy ?"

"Hắc hắc, sư phó thu một tiểu sư muội cho chúng ta. Kết quả nha đầu kia giết ngoại tôn Bách lão bất tử. Không phải người ta nháo tới cửa sao."

"Tiểu sư muội? Cuối cùng sư phó cũng thu nữ đồ đệ ?" Doãn Lãng cũng là vừa mới trở về từ không gian khác, khi trở lại đại lục Không Linh lập tức chạy về, vừa tới hôm nay, cho nên không biết sự tồn tại của Độc Cô Thiên Diệp.

"Đi thôi, chúng ta cũng đi xem. Lần này Bách lão bất tử chuẩn bị nháo ra cái gì." Bùi Thiếu Nam nói, xoay người đi đến cửa lớn Công hội Linh sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.