Đêm qua, toàn bộ linh thú trên thảo nguyên phía tây đều bị kinh hồn táng đảm, từ lúc có một con Siêu thần thú phóng thích uy áp, chúng nó đã lo lắng rất lâu, vất vả lắm mới phát hiện đối phương không muốn đối phó bọn chúng mà chỉ không cho bọn chúng đến gần, vì thế tất cả đều ngủ nghê, tu luyện.
Chỉ chốc lát sau, lại có thêm một Thần thú phát ra uy áp, tuy thực lực không cao, nhưng đối phương lại có huyết mạch cao quý, tiếng thét dài kia mang theo long tức khiến cho chúng thú vất vả lắm mới yên ổn lại thêm mất mật, lệ rơi đầy mặt, không dám ngủ, vẫn chú ý động tĩnh của đối phương. Chúng nó chỉ muốn ngủ một giấc ngon thôi mà ! Chúng thú thực lực thấp, huyết mạch thấp bi thương không chịu nổi !
Mà người khởi xướng lại vẫn bình tĩnh tu luyện cả đêm !
Sáng sớm, mấy người Độc Cô Thiên Diệp thu thập vài thứ rồi chuẩn bị rời đi, đến nơi khác xem thử. Đấm Thất Nguyệt nhìn trúng một con Siêu thần thú cách nơi này không xa, chỉ cần ra khỏi đây, phi hành một lúc là tới.
Lúc trước vì vội vã nên Độc Cô Thiên Diệp không kịp ngắm cảnh xung quanh, hiện tại đại sự trong lòng đã được giải quyết, nàng cũng có tâm tư ngắm nghía này nọ.
“Tiểu Ngân, dừng lại !” Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên lưng Tiểu Ngân, khi xuyên qua một biển hoa màu tím, liền hô.
Đám người Tử Tiêu nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, cũng gọi tọa kỵ mình ngừng lại. Tử Tiêu đi đên bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: “Sao vậy?”
Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ mảnh hoa rộng lớn: “Hoa này là Tử Ngọc rất trân quý, ta muốn hái một ít.”
“Được, ta giúp nàng.” Tử Tiêu nói.
Độc Cô Thiên Diệp gọi chúng thú ra, cùng với bọn Thất Nguyệt, Hắc Tử, tốn một hai canh giờ, hái một đống hoa lớn. Nhìn thấy hoa nơi này bị bọn họ hái gần hết, Độc Cô Thiên Diệp mới kêu ngừng. ( Một ít của chụy đây sao???!!! O-O )
Sau đó, mọi người tiếp tục ra khỏi bình nguyên, tiến sâu vào núi. Có thể phi hành, mọi người an vị trên lưng Lam Mân, bay về phía mục tiêu, rất nhanh, bọn họ đã đến nơi.
“Linh thú trong này đều rất lợi hại, bằng không ta cũng chướng mắt. Hắc hắc… Thiên Diệp, phải dựa vào ngươi rồi !” Thất Nguyệt cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt cười gian trá của Thất Nguyệt, nói: “Ta chỉ giúp ngươi thuần hóa, chứ không có nói giúp ngươi bắt linh thú.”
“Này này này, Thiên Diệp à, dựa vào giao tình giữa chúng ta, ngươi cũng không thể vứt bỏ ta được!” Thất Nguyệt khóc lóc: “Đám thú của ngươi vừa ra trận, là quét ngang một mảnh, giúp ta bắt một con thì cũng dễ dàng thôi mà !”
“Khế ước thú của ngươi thì tự ngươi đi mà chinh phục, bằng không nó cũng không nghe lời ngươi nói, sẽ khinh thường ngươi.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nghĩ lại, hình như cũng đúng, Thất Nguyệt đành gật đầu nói: “Được rồi, các ngươi ở đây chờ ta.” Nói xong liền bay về phía hang ổ linh tú, Hắc tử cũng bay về phía sào huyệt linh thú mình nhìn trúng.
Mà Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu ở lại chờ họ.
Rất nhanh, Hắc Tử liền mang về một con mãng xà.
“Sao ngươi nhanh vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Bên phía Thất Nguyệt còn đang đấu đến sức đầu mẻ trán, sao bên này một người một thú lại hòa khí như vậy?
Hắc Tử cười cười: “Ta nói với nó, nếu khế ước với ta, ta sẽ mang nó ra khỏi bí cảnh, nó liền đáp ứng.”
Độc Cô Thiên Diệp cười, thì ra là dụ lợi !
Mọi người lại đợi hồi lâu. Ngay khi bọn họ nghĩ có cần qua trợ giúp hắn một tay hay không, Thất Nguyệt rốt cuộc cũng chật vật xuất hiện, theo sau hắn là một con Thiết Ưng bốn cánh.
Hình thấy linh thú sau lưng Hắc Tử, Thất Nguyệt kêu to: “Sao ngươi lại nhanh quá vậy, một chút động tĩnh cũng không có?” Hắn đánh một trận với Thiết Ưng, thiếu chút nữa còn mất mạng mới thu phục được nó đó !
“Ta là dùng trí, còn ngươi thì dùng lực, đương nhiên kết quả không giống nhau.” Hắc Tử uyển chuyển nói.
Hám ý chính là: Ngươi không biết động não ! Ha ha…
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu nhịn cười. Độc Cô Thiên Diệp nói: “Kết quả giống nhau, chỉ là quá trình khác biệt thôi. Các ngươi ai trước?”
“Ta trước!” Thất Nguyệt nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: “Linh thú của ngươi bị thương, tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, thu phục nó rất nhanh, vậy ngươi tới trước đi.”
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, đi tới trước mặt Thiết Ưng bốn cánh, đưa tay đặt lên đầu nó, vận khởi Ngự thú quyết. Thất Nguyệt thấy Độc Cô Thiên Diệp thuần hóa thú, liền chạy vào lều trại sửa sang lại mình một chút, đến khi đi ra, Độc Cô Thiên Diệp đã thuần hóa xong.
Thất Nguyệt nhanh chóng chạy tới kết khế ước, hào quang xung quanh hắn phát ra, hai đạo quang mang thăng cấp sáng lên, Thất Nguyệt thăng cấp Thần vương trung cấp, Thiết Ưng bốn cánh tháng thành Siêu thần thú cấp 4.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy cấp bậc của Thất Nguyệt, thoáng kinh ngạc một chút. Không nghĩ tới Thất Nguyệt cư nhiên đạt đến Thần vương trung cấp, xem ra bọn họ quả thật có bí mật riêng của mình. Nàng nhìn lại Tử Tiêu, không biết cấp bậc của hắn là gì?
Tử Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp, quay sang nhìn nàng, nhíu mày. Có chuyện gì?
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới bị hắn bắt được, ho khan một tiếng, đi tới trước mặt mãng xà của Hắc Tử. Tuy rằng nàng không thích rắn, cũng không có nghĩa là người khác không thích.
Lần này, thời gian thuần hóa mãng xà lâu hơn Thiết Ưng rất nhiều. Độc Cô Thiên Diệp dẫn linh khí vào đầu mãng xà, bao quanh ma tinh của nó, sau đó lại thu hồi về.
Khi linh khí trở về cơ thể, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được vách tường chướng ngại của mình im lìm hai năm này đã bắt đầu rung động, nhưng có vẻ rất nhỏ. Dù vậy, nàng cũng rất cao hứng, bởi vì điều đó chứng minh nàng đang muốn đột phá, sẽ nhanh chóng thăng cấp !
Cả ngày, Độc Cô Thiên Diệp thuần hóa xong Mãng xà, giao lại cho Hắc Tử, Hắc Tử nhanh chóng khế ước với nó.
“Không nghĩ tới khế ước với linh thú do ngươi thuần hóa lại được thăng cấp, thực thần kỳ.” Thất Nguyệt nói với Độc Cô Thiên Diệp.
“Vạn vật thế gian không có gì là không thể, sau này ngươi có thể nhìn thấy càng nhiều chuyện ngươi chưa thấy qua.” Tử Tiêu nói.
“Được rồi. Bây giờ chỉ còn lại ba bốn ngày, chúng ta đi dạo đi, để xem còn thu hoạch được gì không.” Tử Tiêu nói.
“Được.”
Thời gian ba bốn ngày trôi qua rất nhanh, bọn Độc Cô Thiên Diệp cũng tìm được không ít thứ tốt, đa số đều là linh thảo, rất nhiều thứ chỉ có duy nhất ở trong này. Bởi vì thời gian càng lúc càng ít, Độc Cô Thiên Diệp chỉ hái mỗi loại mấy gốc, nhìn thì xem như đưa vào nhẫn không gian, nhưng thật chất đều giao cho Đô Đô gieo trồng.
Đến buổi sáng ngày cuối cùng, Độc Cô Thiên Diệp lại gặp người của Công hội Luyện đan sư, bởi vì sắp ra ngoài, mọi người liền cùng nhau chờ bí cảnh được mở ra.
“Nghe nói địa điểm ra ngoài đều tùy cơ, có thể đến bất cứ nơi nào trên đại lục.” Liên Phong mở miệng nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới lời quận chúa kia cũng nói như vậy lúc vào bí cảnh, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.” Sau đó liền nói nói đám người Tử Tiêu: “Nếu chúng ta không ra ngoài cùng một chỗ, các ngươi muốn tìm ta thì đến Công hội Linh sư ở Nấm thành.”
“Được.” Thất Nguyệt và Hắc Tử gật gật đầu.
Đột nhiên, Không Linh bí cảnh xuất hiện vô số cột sáng , cột sáng quét ngang trời đất, đưa tất cả người và thú không phải bản địa ra ngoài. Cột sáng quét đến người nào, người đó bị hút ra ngoài.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn cột sáng tới gần, từ đằng xa thì thấy rất nhỏ, không nghĩ tới nhìn gần thì nó lại lớn như vậy. Cột sáng còn chưa đến, Độc Cô Thiên Diệp đã cảm nhận được một lực lượng đang túm lấy mình kéo vào trong.
Ngay khi cột sảng còn cách bọn họ một giây, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được tay mình bị người khác nắm lấy, sau đó liền rơi vào vòng tay ôm ấp, còn chưa phản ứng kịp, tất cả mọi người đã bị hút lên.
Thời gián giống như trôi qua thật lâu, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được bọn họ sắp ra được bên ngoài. Rốt cục cũng ra được. Nhưng bất hạnh thay, lần này nàng cũng lơ lửng giữa không trung, bất quá lần này nàng thích ứng rất nhanh.
“Tiểu Hỏa.”
Tiểu Hỏa đi ra, tiếp được hai người.
“Hô…” Độc Cô Thiên Diệp hít sâu một hơi. Nàng không thích cái loại thông đạo này, vô cùng không thích, lần nào cũng đá nàng ra giữa không trung!
Không ổn thỏa bằng truyền tống trận nàng làm ! Đây là đánh giá của Độc Cô Thiên Diệp đối với thông đạo lần này.
Sau khi an toàn, Độc Cô Thiên Diệp mới nhớ tới nhìn xem thử có ai tới nơi này ngoài mình hay không. Ngoại trừ Tử Tiêu, thì không có một ai! Nếu không phải trước đó nàng bị Tử Tiêu ôm lấy, chắc chắn bọn họ sẽ không thể cùng nhau xuất hiện.
“Nàng có ổn không?” Tử Tiêu hỏi.
Không nghĩ tới nàng lại phản ứng lớn như vậy, trên mặt đều mang vẻ tái nhợt, hắn tự hỏi trong lòng có nên hủy bỏ toàn bộ trọng lực thông đạo từ không gian này qua không gian khác hay không? Sau này nàng có xuyên qua không gian khác thì cũng tốt hơn, không thì nàng phải chịu tội như vậy mãi hay sao?
Haizzz… Chủ yếu là thế giới hiện tại càng ngày càng không ổn, ngay cả thông đạo cũng bị ảnh hưởng.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu: “Còn tốt. Chỉ là không biết chúng ta đang ở đau. Tiểu Hỏa, tùy tiện bay đến nơi nào đó đi, gặp được người rồi thì đi hỏi thăm.”
“Được.” Tiểu Hỏa trả lời, sau đó bay tới phía trước.
Vốn tưởng rằng nhanh chóng gặp được người nào đó, cùng lắm thì ba ngày, nhưng họ đã bay hơn mười ngày, một bóng người cũng không thấy, ngay cả một con thú cũng không có.
“Chúng ta đang ở đâu đây?” Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được hỏi.
Tử Tiêu nhún nhún ra, hắn cũng không biết a!
"Có lẽ là đến một bí cảnh khác?”
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Ta không biết là còn có bí cảnh khác? Cũng chưa từng nghe sư phụ nhắc tới. Nếu có, họ họ đã nói cho ta biết.”
“Chúng ta cứ bay tiếp thử xem, có lẽ sẽ gặp được ai đó.” Tử Tiêu nói.
“Được.”
Tiểu Hỏa tiếp tục bay, nhưng điều đó không thể chỉ trong chốc lát là thực hiện được, mãi cho đến khi tối trời, bọn họ hạ trại xuống một rừng cây vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng một ai, mặc kệ là người hay thú.
Kỳ thật hai người cũng không nóng này, chỉ là nghĩ không liên hệ được với sư phụ, sợ bọn họ lo lắng.
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra thông tin thạch, rót linh lực vào, thông tin thạch sáng lên một cái, sau đó chợt tắt.
“Vẫn không liên hệ được.” Độc Cô Thiên Diệp thu hồi thông tin thạch.
Ngay khi ngày đầu tiên được ra ngoài, Độc Cô Thiên Diệp đã muốn liên lạc sới sư phụ và mấy vị sư huynh, báo lại tình huống của mình, để họ yên tâm, thử mấy lần mới biết, nơi này không thể sử dụng thông tin thạch. Chẳng lẽ nơi này cũng giống với truyền thong thời hiện đại, không có tín hiệu thì không sử dụng được?!
“Có lẽ nơi này có cấm chế gì đó.” Tử Tiêu đoán.
“Có lẽ vậy.” Độc Cô Thiên Diệp nói, tay chọc chọc đống lửa trước mặt.
Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đồng thời phi thân cách xa đống lửa.
“Phanh!”
Một "vật" bất minh đột nhiên bay xuống bên cạnh đống lửa, lăn trên mặt đất hai vòng liền bất động.
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu nhìn nhau, sau đó đồng thời đi qua. Tử Tiêu ngồi xổm xuống, dò xét người nọ.
“Thế nào?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Còn thở.” Tử Tiêu trả lời.
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra đan dược đưa cho Tử Tiêu, nói: “Cứu sống hắn trước đi. Hiện tại hắn cũng xem như là vật sống.”
Tử Tiêu gật gật đầu, lấy đan dược đút cho hắn ta ăn. Vừa chuẩn bị đỡ hắn ta lên, trong rừng cây đột nhiên xuất hiện không ít người, bao vây lấy họ. Mỗi người đều mặc một thân hắc y, ngay cả gương mặt cũng che vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt.
Người nằm trên đất cũng mặc giống bọn họ, mảnh vải trên đầu hình như bị rời ra, lộ ra toàn bộ gương mặt, ngũ quan đoan chính, chỉ là bị bùn đất làm cho bẩn thỉu.
“Các ngươi là ai? Sao có thể xuất hiện trong này?” Người dẫn đầu đứng ra, nhìn hai người Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.
Lúc đầu thì không thấy một ai, vừa xuất hiện thì là một đám !
“Chúng ta chỉ đi ngang qua, vừa mới hạ trại thì hắn từ trên trời rớt xuống.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Nói dối !”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhiều người, nghĩ có thể không động thủ thì không cần động thủ, căn cứ vào tinh thần dĩ hòa di quý, khó có khi giải thích một câu, không nghĩ tới đối phương phản ứng lớn như vậy.
“Bọn họ nhất định là do đối phương phải tới, thủ lĩnh, có cần bắt lại luôn không?” Một người đứng bên cạnh người kia lên tiếng.
Cái người được gọi là thủ lĩnh nhìn hai người Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Nơi này của chúng ta không thể xuất hiện người ngoài, các ngươi nhất định là dó hắn phái tới cùng với tên phản bội này. Người đâu, đưa bọn chúng và tiểu vương tử… ách… tên phản đồ này bắt lại.
“Vâng, thủ lĩnh !” Đám hắc y nhân mở miệng.
Hắc y nhân đi tới gần bọn họ, Tử Tiêu muốn động thủ, lại bị Độc Cô Thiên Diệp ngăn lại. Đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp chủ động nắm tay hắn, cảm giác mềm mại không xương, khiến cho tâm Tử Tiêu lập tức bay cao, làm gì còn tâm tư nghĩ xem vì sao nàng ngăn hắn lại.
“Không cần ra tay, chúng ta đi theo các ngươi.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Xem như các ngươi thức thời !” Người bên cạnh thủ lĩnh nói, “Mang đi ! Còn tên phản đồ kia nữa,hiện tại hắn không còn là tiểu vương tử của chúng ta, các ngươi không thể mềm lòng tha cho hắn !”
“Vâng, phó thủ lĩnh.”
Hắc y nhân đồng loạt trả lời, sau đó hai người đi tới bên cạnh tiểu vương tử, mỗi người nâng một bên vai, mang hắn đi. Độc Cô Thiên Diệp nhìn hành vị thô lỗ của bọn họ, lại nhìn nhìn những người đó. Gương mặt bị che khuất, không thấy rõ biểu tình, nhưng vẫn lộ ra ánh mắt không đành lòng .
“Hai người này nhất định có thù với hắn.” Độc Cô Thiên Diệp khẳng định.
Nếu không phải trước đó bọn họ cho hắn ăn đan dược, dựa vào thương thế của hắn, lại bị ngược đãi như bây giờ, không chứng hắn đã đi đời nhà ma.
Rất nhanh, bọn họ liền ra khỏi khu rừng, nhìn thấy bên ngoài cư nhiên có một đám người giống như quan binh đứng đó. Khác với hắc y nhân, bọn họ mặc đồng phục binh đội, nhưng trên đầu vẫn đeo khăn che mặt.
Phía sau họ là một chiếc xe tù. Sở dĩ nói là xe tù, là bởi vì nó thật sự giống với xe chở tù nhân thời cổ đại, làm cho Độc Cô Thiên Diệp lập tức nhận ra tác dụng của nó. Bốn phía bao vây kín mít, chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ ở bên trên, có thể cho ngươi ngắm cảnh trên trời.
Chắc là vì muốn nhốt tiểu vương tử gì đó. Hửm, trong này cũng còn có quan binh sao? Độc Cô Thiên Diệp muốn hỏi, lại nhìn đến thủ lĩnh mà bọn hắn gọi, chắc là có đi.
“Đưa bọn họ đi.” Thủ lĩnh kia ra lệnh.
Bởi vì trước đó chỉ có một mình tiểu vương tử, cho nên bọn họ chỉ mang theo một chiếc xe tù. Hiện tại có ba người, bọn họ đành phải nhốt chung một chỗ.
Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ vách xe tù, phát hiện cư nhiên là đồng.
“Sao nàng lại muốn đi theo bọn họ?” Tử Tiêu rốt cục cũng hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn người đối diện với họ, nói: “Ngươi không thấy họ ăn mặc rất lạ sao? Nơi này cũng kỳ quái, chúng ta bay nhiều ngày như vậy, lại không nhìn thấy bóng dáng người hay linh thú nào. Chúng ta muốn rời đi thì không thành vấn đề, nhưng mà như vậy thì biết đến khi nào chúng ta mói có thể gặp người khác. Thì cứ đi theo xem thử. Hơn nữa bọn họ nhiều người, chúng ta muốn phá vòng vây cũng phải hao tổn một phen tinh lực.”
Độc Cô Thiên Diệp nói vậy, Tử Tiêu liền không suy nghĩ vấn đề rối rắm này nữa. Dù sao thì mục đích của hắn vẫn là đi theo nàng, nàng đi đâu, hắn liền theo đó.
Điều hết chỗ nói là, khi nàng nhìn thấy bọn họ, trong lòng nàng luôn luôn có một âm thanh kêu gào, đi xem thử…
Bây giờ nghĩ đến mình không cần đi đường, hai người lien tu luyện trong xe. Lúc đó, Độc Cô Thiên Diệp lại cho người kia ăn mấy viên đan dược, nhưng ngoại trừ vết thương bên ngoài dần tốt lên, hắn vẫn không tỉnh lại.
Chẳng lẽ đan dược của mình mất hiệu lực? Độc Cô Thiên Diệp biết hiệu quả của đan dược, chắc chắn là không thành vấn đề. Chẳng lẽ thân thể đối phương có vấn đề?
Độc Cô Thiên Diệp rất muốn giải phẫu hắn ra xem thử, nghĩ đến nếu đối phương bị mình giày vò một chút, không chừng liền đi đời nhà ma, cho nên thôi đi. Sau đó nàng lấy đan dược ra thử một chút, phát hiện vẫn không được. Thử vài lần thấy vẫn không có hiệu quả, Độc Cô Thiên Diệp cũng bương tha. Dù sao thì đối phương cũng không chết được.
Không biết đi bao nhiêu ngày, cửa xe tù rốt cuộc cũng được mở ra.
"Xuống dưới.” Quan binh nói.
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu bước ra, nhìn thấy một đám người vây quanh bọ. Nơi này người nào cũng trùm đầu, mỗi người nhìn bọn họ đều là biểu tình căm thù đến tận xương tủy, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
“Ta cảm thấy mình tới nhầm chỗ rồi.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Uy áp mấy người phóng ra thật cao nha! Trong số đó những người Thần vương trung cấp là thấp nhât ! Những người này hình như chỉ là dân chúng bình thường nha!
“Ha ha…” Tử Tiêu cười cười, “Ký lai chi tắc an chi (*).”
(* Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó )
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Cùng lắm thì vào Luyện Yêu hồ tu luyện xong rồi trở ra.
“Các vị, hai người này bị bắt chung với tiểu vương tử, đây chính là chứng cứ chính xác tiểu vương tử phản bội Hắc Ám thành chúng ta!” Phó thủ lĩnh nói với những người này, “Là bọn họ muốn chúng ta chìm vào hoàn cảnh ngày cành hắc ám, muốn chúng ta vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời !”
“Giết bọn chúng ! Giết bọn chúng !” Toàn bộ dan chúng đều kích động gầm rú, nhưng không ai trong số họ tấn công.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của bọn họ, nhịn không được, còn tưởng có phải mình thật sự làm chuyện gì hại bọn họ hay không, để cho bọn họ lại kích động như vậy. Còn nữa, hai người họ sao lại trở thành chứng cứ phản bội của ai kia rồi?
“Im lặng !” Phó thủ lĩnh nâng tay, mọi người bên dưới an tĩnh lại. “Ở trong này, chúng ta không thể tấn công bọn họ, nhưng đội chấp pháp chắc chắn sẽ không bỏ qua mà trừng phạt bọn họ. Cuộc sống của chúng ta đã vô cùng vất vả, chúng ta không thể bị người ta tiếp tục bách hại. Người đâu, giam bọn chúng vào nhà giam!"
Binh lính xung quanh xe tù bao vây, định áp giải bọn họ, Độc Cô Thiên Diệp nói: “Chúng ta sẽ đi, các ngươi dẫn đường là được.
Những người đó thấy Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu phối hợp như vậy, liền đi theo sau họ. Hai người khác vào xe tù loi tiểu vương tử còn hôn mê ra, kéo đi.
Những dân chúng nhìn thấy tiểu vương tử, một đám đều ném những thứ có trong tay mình vào người hắn. Bởi vì không thể tấn công hai người kia, cho nên toàn bộ cừu hận bọn họ đều phát lên trên người tiểu vương tử, nào là rau cỏ, trứng thối, khiến tiểu vương tử vốn chật vật càng thêm thê thảm.
Độc Cô Thiên Diệp đồng tình quay đầu nhìn.
Rất nhanh, bọn họ liền bị đưa tới cái nơi gọi là nhà gia. So với nhà tù trong tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, ít nhất thì cũng không có vách tường ố đen, phạn nhân thối bẩn như nàng nghĩ. Thoạt nhìn có vẻ rất sạch sẽ.
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu bị nhốt chúng một chỗ, tiểu vương tử kia thì nhốt ngay bên cạnh.
“Trông chừng cẩn thận, không thể để bọn họ trốn đi như lần trước. Nếu để hắn chạy thoát, cẩn thận lớp da của các ngươi !” Quản sự nhà tù nói với thủ hạ của mình.
“Vâng, đại nhân.” Hai thị vệ hồi đáp.
Ba ngươi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đi ra ngoài đóng của lại.
“Phanh!” Tiếng đóng cửa điếc ta gai óc.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn những người đó đi rồi, nhìn Tử Tiêu. Sống hai kiếp nàng còn chưa được ở tù đâu, không nghĩ tới bây giờ lại có dịp.
“Này, bây giờ không có ai, ngươi còn không muốn tỉnh lại sao?!” Độc Cô Thiên Diệp đi tới nhà tù bên cạnh, nói với tiểu vương tử.
Tử Tiêu tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, cái loại biểu tình thanh thản này, một chút cũng không giống như đang ở tù. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thuận tiện nhìn người bên kia.
“Sao ngươi biết ta đã tỉnh?” Tiểu vương tử mở to mắt, nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp ngồi xuống bên cạnh phòng giam, nói: “Khi bị áp giải trên phố ta có quay đầu nhìn lại một chút, thấy ngươi bị những người đó ném đồ, không biết có đi đời nhà ma hay không, không nghĩ tới đúng lúc thấy ngươi nhíu mày. Tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn bị ta nhìn thấy.”
Tiểu vương tử ngồi thẳng dậy, cay mày nhìn những thứ dính trên người mình.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn hai tay hắn, nói: “Ngươi không có nhẫn không gian sao?”
Tiểu vương tử gật gật đầu. Những thứ trên người hắn đều bị tịch thu, hiện tại cái gì cũng không có.
“Muốn tẩy rửa sao?” Độc Cô Thiên Diệp cười nói, “Thật ra ta có nước, nhưng cũng không thể cho không ngươi, phải không?”
Tiểu vương tử nhìn nàng, chờ câu dưới.
Độc Cô Thiên Diệp vừa thấy vẻ mặt của hắn, liền biết hắn lý giải được ý tứ của nàng, nói: “Tốt xấu gì thì chúng ta cũng bị ngươi liên lụy bắt tới đây, nhưng ngay cả nguyên nhân gì cũng không biết. À, ta cho ngươi nước, ngươi tẩy rửa xong thì phải giải đáp vấn đề của ta.”
Tiểu vương tử liếc mắt nhìn nàng và Tử Tiêu một cái, nhìn thấy ánh mắt Tử Tiêu vẫn dừng lại trên người nàng. Khí chất hai người này cũng không phải người bình thường, không giống như là người của đối phương.
“Được.” Bởi vì đã lâu không nói gì, thanh âm của hắn có chút khàn khàn.
Độc Cô Thiên Diệp đưa tay ra khỏi nhà tù, ý niệm vừ động, một cái bồn tắ liền xuất hiện trong nhà giam của tiểu vương tử.
“Có cần ta đun nóng không?” Độc Cô Thiên Diệp thu tay, hoi.
“Khụ khụ…” Tiểu vương tử bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho đỏ mặt, mất tự nhiên nói: “Không cần, ngươi chỉ cần quay đi là được.
“Không thành vấn đề.” Độc Cô Thiên Diệp quay lưng lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Tử Tiêu vẫn luôn nhìn nàng, ý cười trong mắt làm cho nàng không nhịn được mà đỏ mặt. Không phải là chỉ trêu chọc một người thôi sao? Có vui như vậy không?!
Tiểu vương tử nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp quay đi, hai tay đỡ lấy thành bồn, rót linh lực vào, nước trong bồn nhanh chóng được đun nóng.
“Lại đây.” Tử Tiêu nói với Độc Cô Thiên Diệp.
“Sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp đi qua, Tử Tiêu không biết lấy từ đâu một cái đồ che mắt.
Tử Tiêu đeo lên cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Cái này là ta dùng lúc đi ngủ, nàng chấp nhận một chút.”
Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được xem thường, nói: “Không đến mức đó chứ?”
“Sao mà không đến mức? Nếu hắn nói nàng không cẩn thận nhìn hắn, muốn nàng phụ trách thì làm sao bây giờ? Đây chính là chuyện vô cùng nghiêm túc.” Tử Tiêu nói, “Nàng chỉ cần phụ trách một mình ta là được rồi.”
Tiểu vương tử cởi quần áo bước vào bồn, nghe thấy Tử Tiêu nói vậy, liền lảo đảo trực tiếp ngã huỵch xuống nước.
“Cũng đúng.” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, hình như có chuyện như vậy. Nếu lúc trước mình cũng đề phòng Tử Tiêu như vậy, thì bây giờ hắn làm gì có cơ hội, hễ một chút liền muốn nàng phụ trách linh tinh.
Tiểu vương tử nghe họ nói chuyện, trực tiếp dùng linh lực tạo một bức tường xung quanh bồn, vừa vặn che lại tầm mắt bọn họ.