Thanh âm của Độc Cô Thiên Diệp rất lớn, người xung quanh đều nghe được, bắt đầu nghị luận với nhau. Không nghĩ tới Tang gia thiếu đạo đức như vậy, cư nhiên làm ra chuyện lấy người đổi dược ! Lời nói chỉ trích và ánh mắt hèn mọn vây quanh người Tang gia, khiến bọn họ rất xấu hổ.
"Không chỉ thế, ta cũng bị bán." Tang Vũ nhún nhún vai nói, giống như người bị bán căn bản không phải mình.
"Ngươi cũng bị bán ?" Lúc này Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc thật.
Tang Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng, 20 viên đan dược cấp 5."
Độc Cô Thiên Diệp xì một tiếng nở nụ cười, khiến mọi người nghi hoặc không thôi. Bằng hữu của mình bị bán, không phải Định Quốc Hầu nên tức giận sao, sao lại cười.
"Ha ha ha ha !" Tiểu Cửu cười lăn lộn trên mặt đất, "Tang Vũ, giá của ngươi cũng quá rẻ rồi ? Mới giá trị 20 viên đan dược cấp 5, ha ha !"
"Một phế vật không thể thuần thú, 20 viên đan dược đã là quá đáng giá !" Tang Ngọc oán hận nói. Cho dù nàng là bằng hữu của Định Quốc Hầu thì thế nào, chuyện này không che dấu được việc nàng là phế vật.
"Ha ha ha ha! Hạng nhất tỷ thí tứ đại đế quốc mục đoàn đội, cư nhiên chỉ trị giá 20 viên đan dược, còn không nhiều bằng đồ ăn vặt của ta." Tiểu Cửu tiếp tục cười.
Cái gì ?! Mọi người bị lời nói của Tiểu Cửu làm kinh sợ, nhưng nghĩ tới việc nó vừa ăn nhiều đan dược như vậy, hiển nhiên là thật .
Nhưng để cho người khác kinh ngạc là Tang Vũ cư nhiên đoạt hạng nhất ở tỷ thí tứ đại đế quốc! Tuy rằng không thể thuần thú, nhưng chuyện này cũng là vinh quang rất lớn với Tang gia. Nhưng là bọn họ làm gì ? Cư nhiên bán nàng với giá 20 viên đan dược !
Bây giờ người Tang gia hối hận xanh ruột. Nhưng là thân phận của Ngưu đại sư không giống bình thường, bọn họ muốn đổi ý cũng không thể !
Trần Di Nhiên biết thành tích của nữ nhi mình, từ ái nở nụ cười. Nàng biết, nữ nhi của mình rất tuyệt !
"Vũ nhi, chuyện vừa nãy đều là ý tứ của đại bá con, không phải ý tứ của cha." Tang Nghi Quân vội vàng phủi sạch quan hệ, "Con trở về cũng mệt mỏi, hay là về nghỉ ngơi đi ?"
"Cha ? Ha ha, " Tang Vũ cười lạnh một tiếng, "Ngươi còn không biết tự xấu hổ mà xưng cha ? Vừa nãy ngươi cũng không phản đối, không phải sao ? Từ nhỏ ngươi mắt nhắm mắt mở để người khác khi dễ ta và mẫu thân, bây giờ lại tùy ý người khác mua bán ta và mẫu thân, ngươi có tư cách gì nói ngươi là cha ta ?"
Lời nói của Tang Vũ một tiếng cao hơn một tiếng, như sấm rền đánh vào trong lòng mọi người. Tang Nghi Quân lại lui về sau hai bước.
"Ngươi không phải ghét bỏ ta không có suối nguồn huyễn lực, không thể trở thành thuần thú sư sao ? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, không trở thành huyễn sư, ta vẫn có thể trở thành thuần thú sư !" Tang Vũ tiếp tục nói.
"Ha ha, chê cười !" Mẫu thân Tang Ngọc cười to, "Ai chẳng biết điều kiện tiên quyết để trở thành thuần thú sư phải là huyễn sư, linh thú cấp 1 ngươi thuần hóa được không ? Kiếm sư cũng mơ mộng trở thành thuần thú sư, si tâm vọng tưởng !"
"Nếu ta có thể thuần thú thì sao ?"
"Nếu ngươi có thể thuần thú, ta sẽ chặt đầu ta làm ghế ngồi cho ngươi! Sao nào ?" Mẫu thân Tang Ngọc khinh miệt nói, " Nếu ngươi không thể thuần thú, vậy ngươi phải ngoan ngoãn theo Ngưu đại sư."
"Được, nhưng trước khi ngươi chặt bỏ đầu dập đầu 3 cái với mẫu thân ta." Tang Vũ cười lạnh."Nói không có bằng chứng, thề đi."
"Được." Mẫu thân Tang Ngọc đồng. Nàng đã nhìn ra, bây giờ nhị gia luyến tiếc để mẹ con các nàng rời khỏi, nàng không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Sau đó hai người tự thề. Hào quang hạ xuống, lời thề đã được nghiệm chứng.
Không nghĩ tới hai người thật sự thề, lúc người Tang gia muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.
"Vũ nhi, sao ngươi có thể phát lời thề như vậy ?" Trần Di Nhiên lo lắng. Muốn thành thuần thú sư, trước tiên phải là huyễn sư, đây là chuyện toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục đều biết.
"Nương, ngươi yên tâm đi, con nhất định để nàng dập đầu tạ tội với ngài." Tang Vũ nói.
"Mỹ nhân a di, ngươi yên tâm đi." Tiểu Cửu ở trong lòng Độc Cô Thiên Diệp, không ngừng nháy mắt với Trần Di Nhiên, Trần Di Nhiên nhìn thấy thì buồn cười không thôi. Nhưng trong lòng nàng vẫn rất lo lắng như cũ.
Tang gia làm gia tộc thuần thú, tự nhiên có huyễn thú chưa thuần hóa. Sau khi phát thệ, mẫu thân Tang Vũ lập tức phái người đi mang huyễn thú đến. Nhân lúc hai người nói chuyện, thị vệ lấy một con linh thú cấp 1 lại.
Nhìn linh thú trong lồng sắt, sắc mặt Trần Di Nhiên lập tức càng thêm tái nhợt, Tang Ngọc và mẫu thân nàng lộ ra tươi cười đắc ý.
Tang Vũ vỗ vỗ tay của Trần Di Nhiên, đi đến bên ngoài lồng sắt ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, truyền tinh thần lực của mình theo phương pháp lúc trước Độc Cô Thiên Diệp dạy vào thân thể của linh thú trong lồng sắt.
Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn thành chủ một cái, thành chủ lập tức để thị vệ của mình vây quanh Tang Vũ, phòng ngừa có người đánh lén. Độc Cô Thiên Diệp lại lấy ra một cái ghế dựa, để Trần Di Nhiên ngồi xem Tang Vũ thuần thú.
Thời gian cứ trôi qua, từ quần chúng xung quanh bắt đầu phát ra âm thanh nghị luận. Âm thanh không phải rất lớn, không đến mức ảnh hưởng Tang Vũ, Độc Cô Thiên Diệp cũng mặc kệ bọn họ.
Một giờ, hai giờ ••••••
Tuy rằng mọi người không thực hiểu về việc thuần thú, nhưng lúc này không có ai rời đi. Mọi người muốn nhìnxem , kiếm sư có thể thuần thú hay không.
Ba giờ, bốn giờ ••••••
Lúc này tinh thần của linh thú trong lồng sắt đã uể oải không phấn chấn, trên trán Tang Vũ cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Các ngươi xem, ánh mắt linh thú đã bắt đầu tan rã !" Có người đã nhìn ra manh mối.
"Chẳng lẽ kiếm sư thật sự có thể thuần thú ?"
"Chắc chắn rồi, nhìn ánh mắt linh thú thì biết."
"Trời ạ, chuyện này quả là kỳ tích !"
Tang Ngọc và mẫu thân nàng ở một bên nhìn thấy thì gấp đến sắp hỏng mất, tiện nhân này chẳng lẽ thật sự có thể thuần thú ?
Không được, không thể để nàng thành công. Trong lòng Tang Ngọc thầm nghĩ, sau đó ngưng tự huyễn lực vào tay phải, định nhân cơ hội đánh lén Tang Vũ.
"A!" Không ngờ huyễn lực còn không chưa phát ra, tay của Tang Ngọc lại bị đánh trúng . Nàng nhìn theo hướng huyễn lực phát ra, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Thiên Diệp đang nhìn chằm chằm vào mình. Tuy rằng Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, nhưng ánh mắt lại để lộ ra một cỗ sát khí, khiến sau lưng nàng phát lạnh.
Những người khác thấy một màn như vậy, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu chỉ trích mẹ con Tang Ngọc.
Tang Vũ được thị vệ của thành chủ vây bên trong không bị ảnh hưởng, đang giằng co với linh thú lần cuối, kiên trì được nàng sẽ thành công .
"Mỹ nhân a di, Tang Vũ sẽ thành công , ngươi cứ yên tâm đi." Tiểu Cửu nhìn thấy Trần Di Nhiên kéo đến nhăn áo, lại mở miệng an ủi lần nữa.
"Ừ." Trần Di Nhiên gật đầu, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tang Vũ.
Độc Cô Thiên Diệp nằm trên ghế dựa, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Cửu, vừa nhìn Tang Vũ thuần thú.
Lại qua nửa giờ, cuối cùng Tang Vũ cũng mở mắt, mà hai mắt linh thú tan rã, dịu ngoan nằm sấp trong lồng, hiển nhiên là đã bị thuần hóa.
"Trời ạ, linh thú thật sự bị thuần hóa rồi !" Quần chúng vây xem kêu to.
"Kiếm sư cư nhiên có thể thuần hóa linh thú, sao có thể chứ !"
"Nếu không tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin."
••••••
Tang Vũ đứng dậy, thị vệ của thành chủ còn ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần.
"Cảm ơn các vị đại ca bảo vệ." Tang Vũ nói lời cảm tạ với các thị vệ.
"A. Vũ tiểu thư khách khí rồi." Các thị vệ hoàn hồn, lui về phía sau thành chủ.
"Sao có thể, sao có thể." Người Tang gia hô không dám tin. Mẹ con Tang Ngọc sắc mặt tái nhợt, hai chân vô lực.
Trần Di Nhiên bước đến bên người Tang Vũ, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên mặt cho nàng.
"Vũ nhi, mệt sao ?" Nhìn thấy sắc mặt Tang Vũ tái nhợt, Trần Di Nhiên đau lòng hỏi.
"Nương, con không sao." Tang Vũ giữ chặt tay Trần Di Nhiên, nói. Sau đó xoay người nhìn người Tang gia, cười lạnh một tiếng, "Linh thú thuần hóa xong rồi, nhị nương Tang gia, ngươi có phải nên thực hiện lời thề, dập đầu 3 cái với nương ta, sau đó chặt đầu làm ghế cho ta hay không?"