Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 8: Q.3 - Chương 8: CHƯƠNG 7: Giáng vực (1)




Edit: Tú Phong

Beta: Yuki

Độc Cô Thiên Diệp ngây ngốc nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, đầu ốc loạn thành một khối.

“Như thế nào? Nhìn thấy hình dáng của ta thì không nỡ rời đi sao? Nếu là như vậy, thì ta cũng không ngại nha!” Nam tử tiếp tục phun mị nhãn với Độc Cô Thiên Diệp, nói.

“Sao ngươi lại là nam nhân?” Độc Cô Thiên Diệp không để ý đến trêu chọc của hắn, chậm rãi đứng dậy.

“Sai! Ta không phải nam nhân, đương nhiên, ta cũng không phải nữ nhân.” Nam tử một tay nâng đầu, nằm dài trên đất, tư thế đó thật là mê người mà.

“Ngươi là người bất nam bất nữ? Độc Cô Thiên Diệp nói, “À, không đúng, phải là không đực không cái đi?”

“Sao lại nói khó nghe như vậy chứ? Ta chỉ là vô tính thôi mà.” Nam tử thấy Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới mình, đứng lên nói: “Ta gọi là Giáng Vực.”

“Khi nào ngươi mới đưa ta ra ngoài?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Ta đâu có nói là cho ngươi ra ngoài ngay bây giờ đâu.” Giáng Vực cười cười, quyến rũ đến cực điểm, “Vừa rồi có phải là có cảm giác thành tựu không? Ngao ngao…”

Nam tử lấy tay nắn bóp cổ mình, bày ra vẻ khó chịu.

“Ngươi chơi xấu?” Biểu tình Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên lạnh xuống, phát ra sát ý nhìn Giáng Vực còn đang cao hứng.

“Ta chỉ là phối hợp với ngươi thôi mà, sao lại gọi là chơi xấu chứ?”

Giáng Vực nói xong, vung tay lên, phòng khách lúc nãy chợt biến thành một nơi non xanh nước biếc. Bầu trời xanh thẳm, bên dưới thác nước hùng vĩ là con suối nhỏ, dòng chảy uốc lượn. Bên bờ là hoa tươi đủ màu sắc, ngẫu nhiên lại có động vật nhỏ chạy tới chạy lui. Chim chóc trên cây vui vẻ hót ríu rít.

“Nơi này sao hả, có đẹp không? Ở lại đây nha?” Giáng Vực dùng thanh âm hết sức dụ hoặc nói với Độc Cô Thiên Diệp, “Ở lại đây, ngươi không cần phải trở nên mạnh mẽ, không ai dám khi dễ ngươi. Ở lại đây, ngươi có được cuộc sống thanh bình. Thế nào, ở lại đi, ở lại với ta đi.”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn khung cảnh xinh đẹp, lại nhìn nam tử tuấn dật trước mặt, vẻ sắc lạnh vừa rồi đã rút đi. Nàng dạo quanh bụi hoa một vòng, nói: “Nơi này thật sự rất đẹp.”

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tựa hồ rất thích nơi này, Giáng Vực cười đi lên phía trước, muốn bắt được tay Độc Cô Thiên Diệp, còn chưa đụng tới nàng, liền cảm giác được một cỗ nóng rực, cho dù hắn nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn bị thương.

“A!” Giáng Vực kinh ngặc nhìn bàn tay bị bỏng của mình, “Ngươi có thể làm ta bị thương?”

Từ khi bắt đầu sinh mệnh, ở trong ảo cảnh, chưa từng có người nào có thể khiến hắn bị thương. Đây là thiên hạ của hắn, nhưng bây giờ hắn lại bị thương.

Bàn tay đau xót, nhìn thấy ngõn tay như bị nướng chín, vẻ mặt Giáng Vực vốn tràn ngập ý cười giờ lại như mây đen che phủ, ảo cảnh chung quanh cũng thay đổi, từ một nơi xinh đẹp bỗng chốc biến thành một bãi chiến trường. Bầu trời âm u, dưới đất còn có những ngọn lửa chưa tắt, phát ra âm thanh “lách tách”, làm cho nơi hoang vắng này càng có thêm cảm giác chết chóc.

“Ngươi dám làm ta bị thương? Ta muốn ngươi chết !” Khuôn mặt tuấn dạt của Giáng Vực bỗng nhiên trở nên dữ tợn, ba ngàn tơ bạc không gió mà động, trường bào rộng thùng thình cũng bay bay, tập trung sức mạnh giữa không trung, xoay tròn vây quanh hắn, sau đó đánh úp về phía Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp xuất ra huyễn lực tạo thành rào chắn bằng đất đá ngăn cản khối sức mạnh đang bay đến. Bởi vì độ mạnh yếu khác nhau, tấm rào chắn nhanh chóng bị rạn rứt, nàng không thể tiếp tục tạo ra rào chắn.

“Không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có thể sử dụng huyễn kỹ. Thiên phú rất tốt, nhưng đáng tiếc, chọc giận ta thì phải chết !” Giáng Vực cười lạnh nói.

“Ta không nghĩ như vậy.” Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lại tạo ra một bức tường bằng đất và bằng cây, bụi mù bay tứ tung.

“Ngươi có hai loại huyễn kỹ?” Giáng Vực bị biểu hiện của Độc Cô Thiên Diệp làm cho kinh sợ, không nghĩ tới ở trong đây lại có thể gặp được người có hai loại huyễn kỹ.

“Ta cũng không nghĩ cho ngươi nhìn thấy điều này.”

Độc Cô Thiên Diệp lại hóa ra một con rồng lửa, tránh khỏi tường chắn, đánh úp về phía Giáng Vực đối diện.

“Ba loại huyễn kỹ? Vậy thì cũng không có tác dụng. Ở trong đây, ngươi không thể đả thương ta được.”

“Phải không? Vậy xem thử ai mới là người bị thương?” Độc Cô Thiên Diệp phì cười một tiếng nói.

Bị Độc Cô Thiên Diệp nhắc tới chuyện lúc nãy, cơn tức của Giáng Vực bành trướng, cát đá xoay chuyển càng thêm nhanh chóng, nhưng cũng không thể dập tắt rồng lửa.

“Ngươi cho rằng như vậy là giỏi lắm sao? Đừng quên đây là địa bàn của ta.” Giáng Vực cười lạnh một tiếng, vung tay lên, vừa rồi vẫn còn là chiến trường đất cát, giờ lại biến thành đại dương mênh mông. Có lẽ là vì đây không phải là thực thể, cho nên Độc Cô Thiên Diệp không bị chìm xuống nước mà đứng vững trên mặt nước biển.

Ý niệm Giáng Vực vừa động, một con rồng nước thật lớn hình thành phía sau, sau đó cùng nghênh chiến với rồng lửa của Độc Cô Thiên Diệp. Hai con rồng gặp nhau, giống như một ngọn cỏ nhỏ đấu với gốc đại thụ.

“Rồng lửa của ngươi nhỏ như vậy, có thể chịu được mười giây không?”

Nhìn biểu tình đắc ý của Giáng Vực, Độc Cô Thiên Diệp cười lạnh nói: “Kẻ chiến thắng mới là kẻ mạnh, ngươi không biết sao?”

Quả nhiên, Độc Cô Thiên Diệp vừa nói xong, con rồng nước bị rồng lửa đánh tan, toàn bộ con rồng biến thành bọt biển, sau đó, thực lực của rồng lửa vẫn không giảm, đánh về phía Giáng Vực.

Hiện tại, Độc Cô Thiên Diệp không thể triệu hồi huyễn thú, nhưng lại có thể sử dụng phượng hoàng kim hỏa của Tiểu Hỏa, vừa rồi chỉ mới thử một chút, không nghĩ tới thực sự là Giáng Vực bị bỏng. Trước khi Giáng Vực nhìn thấy, nàng đã thu lại kim hỏa, cho nên hắn không nhìn thấy, hiện tại, nàng rót vào rồng lửa một tia kim hỏa, làm cho rồng lửa càng thêm lợi hại.

Giáng Vực chỉ nghĩ đó là huyễn kỹ hệ hỏa bình thường, căn bản là không để vào mắt.

Nhưng trong nháy mắt rồng lửa tới gần, hắn cảm nhận được sức nóng vừa rồi, lúc này mới trịnh trọng tránh thoát, nhưng cũng không còn kịp. Rồng lửa bao vây lấy Giáng Vực, nếu là người khác thì đã sớm chết cháy, nhưng đối với hắn mà nói, ngay cả góc áo cũng không đốt được.

Tuy rằng là vậy, nhưng hắn không dám vọng động, bởi vì hắn đang cùng rồng lửa “nhìn nhau thâm tình”. Nhìn nhau không quan trọng, mà trên đầu rồng lửa toát ra hỏa diễm kim sắc, khiến hắn bị uy hiếp vô hạn.

Hắn không biết tia lửa kia là gì, nhưng bản năng vẫn cảm nhận được uy hiếp. Sức nóng kia cho hắn biết, tay của mình bị thương là vì nó.

Trong phòng Độc Cô Thiên Diệp, Tiểu Hỏa một khắc vẫn không rời khỏi tay Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên kêu lên: “Không ổn, tỷ tỷ gặp nguy hiểm.”

“Sao lại như vậy?” Tạ Bình hỏi.

“Tuy ta không liên hệ được với tỷ tỷ, nhưng ta cảm giác được tỷ ấy đang dùng kim hỏa của ta. Nếu không có nguy hiểm, tỷ tỷ sẽ không dùng nó.” Tiểu Hỏa lo lắng nói.

“Không biết muội ấy thế nào rồi.” Mạc Tử Khanh lo lắng nói.

“Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải ra ngoài nha!”

Trong ảo cảnh, Giáng Vực vẫn còn giằng co với rồng lửa.

“Đây là lửa gì?”

Tuy kim hỏa không tấn công hắn, nhưng ở trong phạm vi gần như vậy, mặt hắn đã đỏ bừng, mồ hồi tuôn ra như mưa.

“Phượng hoàng kim hỏa.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giáng Vực bị nhốt lại, tốt bụng trả lời vấn đề của hắn.

“Phượng hoàng kim hỏa?” Giáng Vực dường như có vẻ vui mừng khi nghe tên ngọn lửa, vô cùng kinh ngạc, “Ngươi cư nhiên có thần hỏa?”

“Thần hỏa?” Lúc này là đến lượt Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, nàng chưa từng nghe nói lửa của Tiểu Hỏa là thần hỏa gì nha?

“Hừ, ngươi không biết? Thần hỏa rơi vào tay ngươi thật sự là bị mai một.” Giáng Vực hừ lạnh một tiếng khinh bỉ mỗ nữ.

Ách, Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Ngay cả Tiểu Hỏa cũng không biết, sao nàng biết được chứ? Sao lại khinh bỉ nàng?!

Biết tất cả, chắc chắn là lão yêu quái ! Nàng âm thầm nói.

Kim hỏa kia dường như bất mãn đối với việc Giáng Vực khinh bỉ Độc Cô Thiên Diệp, liền tăng nhiệt độ lên, khiến cho Giáng Vực càng thêm khó chịu. Nếu không phải chủ nhân tạo giới hạn độ nóng thì nó đã trực tiếp giết chết hắn rồi.

“Này này này, không phải chứ? Ta chỉ nói có một câu, ngươi không cần nóng lên như vậy chứ.”

Dường như biết mình bị phượng hoàng kim hỏa đốt bị thương, Giáng Vực lại biến thành nam nhân phong tao trước đó, không còn sát khí nữa. Nhìn thấy kim hỏa bất bình thay cho Độc Cô Thiên Diệp, hắn không nhịn được oán thầm.

“Thần hỏa à, ngươi xem đi, tiểu nha đầu kia không biết ngươi, vậy ngươi đi theo ta đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.