Thật sự đè lên người ta rồi! Độc Cô Thiên Diệp nghe tiếng kêu tiếng la của người nọ, khôi phục một chút ý thức, nhưng nàng thật sự khống chế không được thân thể của mình, mơ mơ màng màng ói tới mê man!
"Ngươi người này sao lại như vậy? !" Người nọ thấy Độc Cô Thiên Diệp chẳng những không đứng lên, còn tiếp tục ói lên quần áo mình, cau mày mắng. Hắn nghiêng người, đá Độc Cô Thiên Diệp sang một bên, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của nàng, muốn phát hỏa lại kiềm chế lại.
"Thật là không hay ho!" Người nọ thấy Độc Cô Thiên Diệp nằm ở đó, ý thức không rõ ràng lắm, tự mình đổi quần áo xong, sau đó ném quần áo dơ bẩn từ không trung xuống.
"Nè, ngươi là ai vậy? Sao lại rớt từ không trung xuống? Nếu không Tiểu Bạch nhà ta đón được ngươi, ngươi rơi xuống không chết cũng tàn! Tiểu Bạch à, bay chậm một chút, người này còn rất choáng váng!" Người nọ ngồi xổm bên người Độc Cô Thiên Diệp nói.
Lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới phát hiện mình đang ở giữa không trung, dưới thân không phải nền đất cứng rắn, mà là lông chim xốp của linh thú. Hóa ra khi mình rơi xuống vừa vặn bị bọn họ đón được.
"Ừ.”Độc Cô Thiên Diệp miễn cưỡng chống ngồi dậy, lắc lắc đầu choáng váng nặng nề, lấy một viên đan dược ra ăn, thân thể tốt lên nhiều, nhìn người ngồi xổm bên người mình nói: "Xin lỗi nha! Ta mới đến từ không gian khác, bị đá ở giữa không trung ! Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
" Ồ? Phản ứng của ngươi lạ quá nha !" Người nọ kinh ngạc nói.
" Hả?" Độc Cô Thiên Diệp không hiểu, phản ứng của nàng rất kỳ lạ hả?
Người nọ dung ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nữ nhân các ngươi gặp tình huống này không phải sẽ nói 'A, ngươi đụng đau lưng của ta!', hoặc là nói ‘cứu bổn cô nương là vinh hạnh của ngươi!’ Lại hoặc là nói ‘sao ngươi để ta rơi xuống lâu như vậy mới đón ta hả !’ Không có nữ nhân nào nói giống ngươi cả!"
Độc Cô Thiên Diệp phì một tiếng bật cười, ăn đan dược xong thân thể chậm rãi khôi phục, nghe thấy người nọ nói chuyện, thật sự không biết trước kia hắn gặp là dạng nữ nhân gì.
"Ngươi gặp nữ tử đều là như vậy hả?" Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được hỏi.
Người nọ gãi gãi đầu, nói: "Ta nhìn thấy mọi người chỗ chúng ta là như vậy mà! Ta rất ít ra ngoài, lần này là lần đầu tiên ta đi xa nhà."
Độc Cô Thiên Diệp cười lắc lắc đầu, nhìn dáng vẻ ngô nghê của hắn, chắc chắn là một người rất ít trao đổi với thế giới bên ngoài. "Ngươi tên là gì?"
"Ta gọi là Giản Ước Chi, ngươi thì sao?" Giản Ước Chi nhìn thấy thái độ Độc Cô Thiên Diệp rất dịu dàng, không giống những sư tỷ sư muội trong tông môn, làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, ngồi xuống nói chuyện phiếm với nàng.
"Ta gọi là Độc Cô Thiên Diệp, vừa mới tới Thiên Linh giới." Độc Cô Thiên Diệp nói, trong lòng phỏng đoán quan hệ giữa Giản Ước Chi và Giản Phong Hành có quan hệ gì không.
"A, vậy ngươi so với ta còn không quen thuộc nơi này hả?" Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp, vỗ bộ ngực nói: "Không sao cả, sau này ta mang ngươi! Ngươi đi theo ta là được rồi!"[rin: khó tin quá, nhìn qua Chi ca có vẻ ngốc]
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta tới nơi này là muốn gia nhập Tông môn Luyện khí sư. Từ khi ta biết có tông môn như vậy ta vẫn muốn gia nhập nơi đó. Trở thành một thành viên của Tông môn Luyện khí sư giấc mộng suốt đời của ta! Cho nên ta không thể đi cùng ngươi rồi. Ngươi nói cho ta biết Tông môn Luyện khí sư ở đâu là được rồi!"
"Ngươi muốn đi Tông môn Luyện khí sư? Ngươi là luyện khí sư sao?" Giản Ước Chi hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Ta sẽ một chút, nhưng phẩm chất luyện chế không cao."
"Ngươi thật sự là luyện khí sư hả ? ! Ngươi sẽ luyện chế phẩm chất bao nhiêu?" Giản Ước Chi nghe nói Độc Cô Thiên Diệp thật sự biết luyện khí, lập tức hưng phấn.
"Ta sẽ không luyện chế thần khí." Độc Cô Thiên Diệp trả lời nói.
Quả thực, mấy năm nay nàng bỏ nhiều tinh lực trong việc tu luyện và luyện đan, thời gian luyện khí ít hơn rất nhiều. Dù vậy, nàng vẫn như cũ tăng phẩm chất của mình lên tới thánh khí cao cấp!
Giản Ước Chi nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, an ủi nói: "Không sao cả, nếu ngươi tốn nhiều thời gian, chắc chắn cũng có thể luyện chế phẩm chất rất cao. Nhưng cấp bậc này của ngươi muốn vào Tông môn Luyện khí sư vẫn là rất khó. Nơi đó người nhóm lửa cũng có thể luyện chế thánh khí cao cấp."
"Nhóm lửa mà cũng có thể luyện chế thánh khí cao cấp? !" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống, khổ sở nói: "Vậy ta muốn vào Tông môn Luyện khí sư không phải không có khả năng sao?"
Giản Ước Chi nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp ủ dột, thì nói: "Có ta ở đây, ngươi muốn vào Tông môn Luyện khí sư vẫn là có thể."
"Thật sự?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi, hai mắt vừa nãy còn ảm đạm không ánh sáng lập tức sáng lên, Giản Ước Chi nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo một trận.
Giản Ước Chi giả ý ho khan một chút, nói: "Ta không phải nói thôi, về sau có ta mang ngươi mà!"
"Nhưng của Tông môn Luyện khí sư cao như vậy, ta..." Độc Cô Thiên Diệp có chút không tin lời nói Giản Ước Chi.
"Ta là thiếu môn chủ Tông môn Luyện khí sư, cho ngươi vào Tông môn Luyện khí sư là có thể ! Ngươi thả tâm của ngươi vào trong bụng đi!" Giản Ước Chi tự tin trả lời.[rin: đây chính là đi cửa sau trong truyền thuyết nè]
Lúc trước là diễn trò, lần này thì Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc thật, chẳng lẽ nhân phẩm của nàng phẩm bùng nổ hả? Tùy tiện đè một người thì đè trúng thiếu môn chủ Tông môn Luyện khí sư, còn là vẫn là một tên thiếu môn chủ ngây ngốc! Lúc trước nàng còn sầu làm thế nào vào Tông môn Luyện khí sư, giờ lập tức cho nàng một kinh hỉ lớn như vậy. Nhưng nhìn thấy hai mắt Giản Ước Chi trong suốt sáng ngời, lòng của nàng vẫn hơi áy náy.
"Vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy chứ ?" Nàng nhịn không được hỏi.
Giản Ước Chi nói: "Ta cũng không biết, nhìn ngươi cảm thấy rất thoải mái, đã nghĩ đối tốt với ngươi, cảm giác rất thân thiết ! Hơn nữa ngươi không giống với sư tỷ sư muội trong tông môn, ta không thích các nàng, ta thích ngươi!"
"Ngươi không sợ ta lừa gạt ngươi hả?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Người này nhân cũng quá đơn thuần rồi? Làm cho nàng không nhịn được hoài nghi hắn thật sự là thiếu môn chủ Tông môn Luyện khí sư sao?
"Ngươi gạt ta làm gì chứ? Những nữ nhân trong tông môn mới luôn gạt ta, trước mặt thì nói thích ta, sau lưng lại nói ta là kẻ ngốc, còn tưởng rằng ta không biết. Thấy ta rất khờ sao? Nhìn bọn họ lập tức chán ghét, cho nên ta cũng không để ý các nàng !" Giản Ước Chi nói.
"Phốc ——" Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được cười văng lên. Nàng rất muốn nói: ngươi thật sự rất ngốc đó, nhưng ngu ngốc một cách đáng yêu!
"Ta tin tưởng ngươi không phải người như các nàng, trong ánh mắt của ngươi không có dục vọng giống như các nàng." Giản lược thuyết, "Ta đều nhìn thấy rõ ràng, các nàng lại không biết. Một đám ngu ngốc!"
"Ta sẽ không thương tổn ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp nói. Hắn tốt với nàng, chắc chắn nàng sẽ không thương tổn hắn, không muốn nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của hắn tràn ngập cừu hận. Hơn nữa hắn cũng cho nàng cảm giác quen thuộc thân thiết.
Quan hệ giữa người với người thật sự rất kỳ lạ, có những người cho dù quen biết nhau cả đời, cũng sẽ không có thiện cảm với hắn cảm. Có người chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức nhận định trong lòng.
Nhìn thấy đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp nghiêm túc, Giản Ước Chi cười cười, đắc ý nói: "Ta biết ngươi sẽ không thương tổn ta mà!"
Độc Cô Thiên Diệp xấu hổ, cảm thấy người này đúng là một đóa kì ba.
"Giờ ngươi muốn đi đâu? Vì sao không đi truyền tống trận vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ta đi tặng đồ cho một vị thúc thúc." Giản Ước Chi nói, "Ta choáng váng truyền tống trận, mỗi lần đi nó, ta rất là khó chịu. Ngươi cũng choáng váng truyền tống trận hả?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Không biết có phải ảo giác của ta không, ta thấy truyền tống trận này càng ngày càng không xong, không gian truyền tống cũng càng ngày càng rung chuyển ."
Giản Ước Chi không đi truyền tống trận, cho nên đối với việc này cũng không rõ ràng lắm. Nhưng hắn rất tò mò về Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Ngươi bao nhiêu rồi? Ngươi đến từ không gian nào? Ta chưa từng đi qua không gian khác, lần này là lần ta đi xa nhà nhất đó."
"Ta năm nay 25 tuổi , ta vốn là lớn lên ở đại lục Huyền Nguyệt, ta..."
"Đợi chút!" Đột nhiên Giản Ước Chi đánh gãy Độc Cô Thiên Diệp, lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
"Làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ vì sao hắn phản ứng lớn như vậy, hỏi.
"Ngươi nói ngươi mới 25 tuổi?" Giản Ước Chi không xác định hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu.
"25 tuổi có thể luyện chế cao cấp thánh khí? Trời ạ, ta còn tưởng rằng ngươi là phế tài, nghĩ khi về cho ngươi nhiều tài nguyên luyện khí một chút. Thì ra ngươi là thiên tài!" Giản Ước Chi hưng phấn nói, "Lấy thiên phú của ngươi, dù không có ta, ngươi cũng có thể vào tông môn !"
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Giản Ước Chi hưng phấn như vậy, cười cười, tiếp theo nói cho hắn hiểu biết của mình những không gian khác. Đối với chuyện của mình, nàng cũng chọn một ít mà nói.
Giản Ước Chi nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp đi vài không gian, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng. Đáng tiếc mình vẫn bị người trong nhà quản chế không cho đi ra ngoài, nhất là đi không gian khác, nói đi chỗ đó sẽ làm mất thân phận của mình, điều này làm cho hắn rất buồn bực. Bởi vì Bạch Hổ nói tất cả mọi người là ngang hàng nhau.
Thân thể Độc Cô Thiên Diệp vẫn hơi mỏi mệt, nói với Giản Ước Chi xong thì thì ngồi xuống điều trị. Giản Ước Chi ngồi ở bên cạnh nàng nhàm chán nhìn phong cảnh phía dưới, đồng thời nghĩ cảm giác quen thuộc trên người nàng làm sao có ? Hắn xác định mình chưa từng gặp nàng!
"Chủ nhân, người này cũng khế ước viễn cổ thần thú." Trong không gian linh thú, giọng Bạch Hổ truyền đến.
"Bạch Hổ, ngươi tỉnh rồi?" Giản Ước Chi nghe thấy giọng Bạch Hổ thì rất kích động.
Bạch Hổ là hắn vô tình phát hiện trong lao tù của mật đạo tông môn, lúc nhìn thấy nó nó đã hấp hối, sau khi khế ước với hắn mới cứu lại một mạnh. Nhưng vì thương thế nó quá nặng, sau khi khế ước vẫn khi ngủ khi tỉnh, ngẫu nhiên tỉnh lại nói nói mấy câu với hắn lại lập tức ngủ say.
Bởi vì Bạch Hổ Là linh thú tông môn giam giữ, cho nên Giản Ước Chi cũng không có nói chuyện mình khế ước Bạch Hổ ra, cao tầng của tông môn luôn luôn tìm kiếm chỗ của Bạch Hổ.
"Đúng vậy, nhưng giờ ta cũng không cảm giác ra là thần thú nào, hơn nữa trên người nàng tự nhiên tản mát ra lực tương tác, hẳn là khế ước vài con thụy thú. Người như vậy sẽ không là người xấu, bằng không thụy thú sẽ không khế ước với nàng." Bạch Hổ nói.
"Khó trách ta thích hương vị trên người nàng như vậy!" Giản lược thuyết, "Hóa ra là vì chúng ta đều khế ước thụy thú."
" Tự ngươi phải cẩn thận, ta tiếp tục ngủ." Bạch Hổ nói xong, lại nặng nề ngủ.
Biết Độc Cô Thiên Diệp khế ước thụy thú, thậm chí còn khế ước một trong tứ đại thần thú giống mình, Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy giống như tìm được tri âm, hai mắt tỏa ra ánh sáng lóng lánh.
Cho nên, chờ Độc Cô Thiên Diệp điều trị xong mở mắt ra, thì nhìn thấy Giản Ước Chi hai tay chống cằm nhìn mình, mặt cười ngây ngô...