Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 90: Q.6 - Chương 90: Tiến vào cấm địa




Nếu đã quyết định xong, Độc Cô Thiên Diệp liền bắt đầu thay đổi hành động. Nàng gọi Giáng Vực ra, nhìn thấy dung nhan họa thủy hồng y tóc trắng, Độc Cô Thiên Diệp hiện tại vẫn có chút thất thần như cũ.

Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy mình trao đổi với hắn quá ít, liền nghĩ tới hắn từng nói sinh mạng của hắn có hơn phân nửa thời gian đều là đang ngủ, hiện tại cũng là mỗi ngày im lặng ở trong bông tai khô lâu ngủ, gần như làm cho người ta không cảm giác tồn tại của hắn.

"Có chuyện gì sao?" Giáng Vực nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

"Giống ở Huyễn Hải lĩnh vực, làm một người giống ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Giáng Vực không hỏi vì sao, trực tiếp bắt tay vào làm, rất nhanh, một người giống Thiên Diệp như đúc xuất hiện trước mặt bọn họ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thế thân lại càng giống y như thật hơn lần trước, nói với Giáng Vực lời cảm ơn: "Cảm ơn ngươi, Giáng Vực."

Giáng Vực gật gật đầu, nhận lòng biết ơn của nàng.

Diễm Nhất thấy hai Độc Cô Thiên Diệp giống nhau như đúc, cảm thán quá giống, ngay cả hơi thở của hai người cũng giống nhau. Nhưng hắn không biết Độc Cô Thiên Diệp làm người này ra để làm cái gì.

Nhìn thấy ánh mắt không hiểu của Diễm Nhất, Độc Cô Thiên Diệp giải thích nói: "Ta đi vào bên trong cấm địa, nhất định phải có một người khác thay ta. Bằng không Giản Phong Hành bọn họ sẽ rất nhanh biết không thấy ta nữa. Hơn nữa ta còn muốn nói cho Giản Ước Chi một chút, những thứ này đều do nàng hoàn thành thay ta."

Diễm Nhất hiểu rõ gật gật đầu, suy xét thế này quả thực là chu toàn hơn một chút. Nếu Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp biến mất như vậy, Giản Phong Hành bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện manh mối, đến lúc đó đối với hành động của Độc Cô Thiên Diệp hành động càng thêm bất lợi.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo thế thân của mình, Diễm Nhất và Giáng Vực ra Luyện Yêu Hồ, chờ Diễm Nhất liên lạc với những người khác xong, lại thu hắn vào. Sau đó nàng nhìn Giáng Vực, nói: "Lần này có lẽ ta sẽ trực tiếp đụng phải Ngu Hành, ngươi cố gắng hết sức giúp ta che dấu tung tích."

"Được." Giáng Vực đáp.

Độc Cô Thiên Diệp nói ra những việc cần làm cho thế thân của mình, sau đó thu Giáng Vực vào trong bông tai. Chờ hắn ẩn thân xong, nhìn tường vây cao cao hít sâu một hơi, phi thân nhảy qua. Nàng vừa mới bay vào, một giây sau, kết giới lại xuất hiện.

"Ca Lau." Lúc Độc Cô Thiên Diệp rơi xuống đất không cẩn thận giẫm phải một cành cây khô héo, phát ra tiếng dọa nàng hoảng sợ. Cũng may chung quanh không có ai ở đây, bằng không nàng vừa tiến vào liền bị phát hiện, vậy thì phiền toái lớn.

Sau khi đứng vững, nàng nhìn nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là trừ rừng cây ra thì vẫn là rừng cây, đây không phải làm cho người ta ẩn thân đó sao! Nàng vốn định ẩn núp trên cây một lát, chờ đến lúc Ngu Hành rời đi, nhưng Hỏa Linh Châu đột nhiên nói cho nàng biết hơi thở của Kim Linh Châu lại nhanh chóng yếu đi, chậm trễ nữa phỏng chừng sẽ xảy ra vấn đề.

Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ nhìn trời, cắn răng một cái, nói: "Được rồi, vậy thì liều mạng!" Nói xong nàng xé làn váy của mình, hai ống tay áo cũng buộc lên, xác định sẽ không buông lỏng xuống nữa, nàng ngoảnh mặt đi về phía trước.

Mà lúc này đang ở phía trước, sau khi ba người Giản Phong Hành, Ngu Hành và Cung Sử tiến vào đại môn cấm địa, linh lực trên đại môn tiêu tán, đại môn từ từ đóng lại, kết giới bên ngoài lại từ từ ngưng kết lại.

"Thiên Tôn, mời." Giản Phong Hành hành lễ với Ngu Hành, nói.

Ngu Hành nhìn nhìn một cái động phía trước tỏa ra hơi nóng, bước nhanh đi tới, Cung Sử và Giản Phong Hành đi theo phía sau hắn. Lúc đi đến cái cửa động, bọn họ đồng thời vận khởi linh lực bao kín mình lại, sau đó vào sơn động. Lúc bọn họ vào động, cái cửa động dao động lăn tăn một hồi.

Sau khi vào sơn động, đi thẳng về phía trước mấy chục thước đó là một cầu thang sâu không thấy đáy đi xuống phía dưới. Bọn họ từ từ đi xuống bậc thang. Càng đi xuống, nhiệt độ càng cao, nhìn xuống dưới còn có thể nhìn thấy một vùng đỏ rực.

Không biết đi xuống sâu bao nhiêu, cầu thang không còn nữa, đường phía trước bắt đầu trở nên bằng phẳng, ánh sáng màu đỏ truyền ra từ cái động trước mặt, đồng thời còn có nhiệt độ nóng rực.

Vừa đi đến nơi đây, liền bắt đầu có thị vệ thủ vệ, vách tường màu đỏ, thị vệ mặc y phục cùng một màu đen cách nhau khoảng mười bước. Tiếp tục đi vào có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng hày dô hày dô, cùng với tiếng gõ đập "Loảng xoảng loảng xoảng ".

"Thiên Tôn đại nhân!"

"Cung tướng quân!"

"Tông chủ!"

Đám thị vệ hành lễ với bọn họ, chờ bọn họ đi qua lại khôi phục thế đứng thẳng tắp.

Ba người Ngu Hành đi vào bên trong, sau khi vòng vo mấy vòng, rốt cuộc cũng đi tới một chỗ chế tạo binh khí rộng lớn —— chính là mục đích lần này.

"Thiên Tôn đại nhân, đây là binh khí được luyện ra gần đây." Giản Phong Hành dẫn Ngu Hành đi về phía kho binh khí, mở cửa chính ra, để Ngu Hành nhìn thấy thành quả gần đây.

Bên trong kho binh khí cũng không có nhiều binh khí, nhưng toàn bộ đều là thần khí trở lên. Hắn vừa lòng gật gật đầu, nói: "Gần đây bọn họ có vẻ cố gắng! Lát nữa thưởng cho bọn họ nhiều một chút."

"Ta hiểu, Thiên Tôn đại nhân." Giản Phong Hành nói.

Sau đó Ngu Hành lại đi nhìn nhìn mọi người đang luyện khí phía dưới. Mọi người biết Ngu Hành đến không đúng giờ đều đã thành thói quen, sau khi hành lễ với Ngu Hành liền tiếp tục luyện khí. Bọn họ dùng đều là vật liệu cao cấp, không cẩn thận một chút liền có thể hủy đi một lò thứ tốt.

Tất cả người luyện khí đều ở hố phía dưới, Ngu Hành đứng ở trên, nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời, nói: "Gần đây động tác của Tử Tiêu càng lúc càng lớn, có lẽ không lâu sau sẽ có một trận chiến đấu lớn với Cửu Thiên Huyền Giới. Luyện Khí Sư Tông Môn các ngươi phải đảm bảo cung cấp binh khí. Lát nữa để bọn họ nắm chặt một chút, đừng để đến lúc chiến đấu đã bắt đầu rồi, bọn họ còn chưa luyện chế ra binh khí."

"Thuộc hạ hiểu được." Giản Phong Hành nói, "Chúng ta nhất định sẽ luyện chế ra tất cả binh khí trước khi đại chiến bắt đầu!"

Cung Sử nhìn nhìn người phía dưới, nói: "Chủ tử, có Giản Tông chủ ở đây, về phương diện binh khí hẳn là không có vấn đề. Ta cảm thấy hiện tại phương diện đan dược khá quan trọng. Luyện Đan Sư Tông Môn vẫn không chịu quy thuận chúng ta, sẽ không luyện chế một lượng lớn đan dược cho chúng ta. Nếu Luyện Đan Sư Tông Môn có Giản Tông chủ tốt như vậy, chúng ta sẽ an tâm hơn về đại chiến lần này."

Ngu Hành nghe được Luyện Đan Sư Tông Môn, hai tròng mắt tỏa ra tia ngoan lệ, nói: "Cho Hạ Hầu Thuần một cơ hội nữa, nếu hắn vẫn còn không biết phân biệt, vậy Luyện Đan Sư Tông Môn liền có thể đổi một Tông chủ khác là được rồi!"

"Thuộc hạ hiểu được." Cung Sử đáp.

"Hiện tại chúng ta đi nhìn xem thần kiếm đúc thế nào rồi." Ngu Hành nói xong, đi vào sơn động càng sâu hơn, đi chừng khoảng mười phút, bọn họ đi tới một thạch thất khác.

So sánh nơi náo nhiệt vừa tới đó, nơi này có vẻ quạnh quẽ, chỉ có mười mấy người ở bên trong. Nhưng mười mấy người này lại đồng thời thao tác với một đỉnh lô thật lớn.

Cũng là một cái hố thật lớn, Ngu Hành, Giản Phong Hành và Cung Sử nhìn đỉnh lô vuông vức mười thước phía dưới kia, trong đỉnh lô là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, ở giữa là một thanh kiếm đứng thẳng vẫn chưa làm xong, một quả cầu màu vàng ở trong nham thạch nóng chảy quay cuồng quanh thân kiếm...

Cấm địa phía sau núi, Độc Cô Thiên Diệp vẫn còn đang cẩn thận đi về phía trước, cho rằng nơi này sẽ canh phòng nghiêm ngặt giống như bên ngoài, lại không nghĩ rằng trên đường đi cũng không gặp được một bóng người. Dù vậy, nàng vẫn không dám khinh thường như cũ, sợ hơi thở của mình bị linh thú gì gì đó bắt được.

Đi qua rừng cây phía sau núi, Độc Cô Thiên Diệp đã có thể nhìn thấy đại môn cấm địa từ đằng xa rồi. Nàng đứng bên cạnh rừng cây không tiếp tục đi về phía trước nữa, phía trước là cái dạng gì hiện tại nàng cũng không biết, tùy tiện chạy về phía trước có lẽ sẽ đụng tới nguy hiểm gì đó cũng không chừng.

Đột nhiên, phía trước có hai người đi tới, thực lực không tính rất mạnh, tuy rằng biết bọn họ không thấy mình, Độc Cô Thiên Diệp vẫn theo bản năng lùi về trong rừng cây, chuẩn bị ra phía sau cái cây kia tránh né một chút, vừa bay đến trên một cành cây, trượt chân, tay ở trên thân cây đỡ một chút, không cẩn thận đè vào một cái gồ ghề nho nhỏ.

"Xôn xao —— "

Đất phía dưới rễ cây đột nhiên tách ra, lộ ra một cái lỗ nhỏ chỉ có thể đi qua một người. Độc Cô Thiên Diệp tò mò nhìn nhìn, cuối cùng nhảy xuống, sau đó cái lỗ kia tự động hợp lại.

"Ôi chao, ngươi có nghe được tiếng gì không?" Người đi tới trước mặt đột nhiên dừng lại, hỏi người kia.

"Tiếng gì?" Người kia nghe một chút, nói: "Đâu có tiếng gì chứ? Nơi này là cấm địa, trừ chúng ta ra những người khác vĩnh viễn không ra được, ai còn lại muốn tới nơi này? Ngươi thấy ngu chưa?"

Người phía trước lại cẩn thận nghe một chút, nói: "Ồ, thật sự ta vừa mới nghe được tiếng gì đó? Chẳng lẽ là ta nghe nhầm rồi hả?"

"Chắc vậy! Chúng ta đi nhanh thôi, lát nữa còn phải đi về phục mệnh đó! Thật là, mỗi lần đi ra tìm gì đó đều là hai người chúng ta, những y phục bằng da đã sớm không còn, chúng ta đi đâu mà tìm cái này chứ?"

Người kia đã sớm thu lại sự nghi ngờ và lòng hiếu kỳ, nói: "Thật sự có lẽ là ta nghe nhầm! Chúng ta vẫn là nhanh chóng tìm được gì gì đó đi, đừng làm chậm trễ thời gian, mỗi người chúng ta có hai cái đầu cũng đền không nổi đâu!"

Lúc này hai người mới cười nói rời khỏi. Độc Cô Thiên Diệp đứng ở một cái cửa động, chờ bọn hắn rời đi, sau đó mới tiếp tục đi xuống dưới.

Đường hầm đen ngòm một vùng, Độc Cô Thiên Diệp dùng linh lực hỏa thuộc tính ngưng kết ra một ngọn đèn, sau đó để nó chiếu sáng ở đằng trước, chính mình lại quan sát hoàn cảnh nơi này.

Đường hầm này hình như là ai lén lút đào, cực kỳ thô ráp, vách tường bùn đất bốn phía đều chưa được mài nhẵn, chắc là sau khi đào xong cũng chưa từng dùng qua, hơn nữa rất nhỏ, nhìn ra được lúc đào cực kỳ vội vàng.

Độc Cô Thiên Diệp đi về phía trước trong đường hầm, sau khi quẹo rất nhiều khúc cong, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện mình đã không phân rõ phương hướng Đông Tây Nam Bắc được nữa rồi. Chỉ biết tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết phía trước sẽ có cái gì đang chờ đợi mình.

"Xèo xèo, xèo xèo."

"Sột soạt sột soạt, sột soạt sột soạt."

Đột nhiên phía trước truyền đến một vài tiếng động nhỏ, Độc Cô Thiên Diệp nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, toàn bộ đường hầm rơi vào tối tăm. Nàng lần mò vách tường tiếp tục đi về phía trước, không cẩn thận bị cái gì đó bén nhọn lồi ra đâm vào chân, cảm giác được một trận đau đớn, chất lỏng ấm áp chảy xuống từ cẳng chân.

"Không xong rồi!" Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp thầm kêu một tiếng. Mặc dù nàng tàng hình, nhưng hương vị máu truyền đi, khứu giác linh thú nhạy cảm như vậy, sẽ bị phát hiện!

Quả nhiên, tiếng động vừa nãy vẫn thật nhỏ lập tức lớn lên, phía trước một đám linh thú giống như phát cuồng bắt đầu tê rống.

Độc Cô Thiên Diệp thầm mắng mình không cẩn thận, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, vòng vo mấy vòng, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng mạnh làm cho Độc Cô Thiên Diệp có chút chói mắt, theo bản năng nhắm mắt một lát, chờ đến lúc nàng mở mắt ra, bị cảnh tượng trước mắt hù dọa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.