Độc Cô Thiên Diệp thăng cấp Thần hoàng trung cấp, làm Hác Bằng Du kinh hách, khế ước thú thu được nhiều lợi ích, nhưng nàng không biết. Bởi vì nàng luôn ở trong Mộc khí, hơi thở sinh mệnh tràn đầy, màu xanh hy vọng, làm nàng lĩnh ngộ được ý nghĩa tồn tại của nó.
Khi nàng hấp thu Mộc khí xong, phóng thích thực lực của mình, lúc thực lực không ngừng tăng lên, hạt châu màu xanh lá trên không trung rơi xuống tay nàng. Bọn Hác Bằng Du liếc mắt một cái lập tức nhận ra, hạt châu này trừ vẻ ngoài, cái khác đều giống Thủy Linh Châu.
“Mộc Linh Châu?!” Nhóm thú thú nhìn lẫn nhau, mọi người vô cùng xác định, hạt châu này nhất định là Mộc Linh Châu.
Có phải Mộc Linh Châu hay không, Độc Cô Thiên Diệp cũng không biết, nàng chỉ cảm thấy sau khi mình phóng linh lực ra, thực lực tăng lên rất nhanh, sau khi thăng cấp đến Thần hoàng sơ cấp, linh lực dường như không đủ, tốc độ chậm lại, dừng lại trước vách ngăn của Thần hoàng trung cấp. Lúc nàng muốn dừng lại, đột nhiên nghe được tiếng của Đản Đản: “Không được dừng, tiếp tục!” Nói xong nó liền bắt đầu phóng thích linh lực chứa trong thân thể của mình.
Linh lực này là lúc ở Huyễn Hải, sau khi Cầu Cầu hấp thu quá nhiều huyễn lực, Đản Đản thay Độc Cô Thiên Diệp tồn trữ, hơn nữa chuyển toàn bộ huyễn lực thành linh lực. Lúc ấy nó đã nói với nàng, nhưng mà nàng quên mất. ( D: Có ai nhớ đoạn này không? Lúc tiêu diệt thần điện ở Huyền Nguyệt đại lục đó, cầu cầu đấu với Hoạt Về)
Có linh lực Đản Đản phóng thích, Độc Cô Thiên Diệp lại điều động linh lực đánh sâu vào Thần hoàng trung cấp. Vì linh lực Đản Đản phóng thích rất nhiều, nên nàng rất nhanh đã vọt tới Thần hoàng trung cấp. Nhưng mà lúc vừa tăng cấp, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng nhanh chóng đóng thần thức lại, bằng không bị phản phệ sẽ phiền toái. Vì giảm bớt thương tổn, nàng nghĩ tới năng lực phục hồi của mộc hệ linh lực vừa mới lĩnh ngộ, nghĩ đến sinh mệnh không ngừng sinh sôi duy trì, cảm giác chính mình như đứng trên một thảo nguyên xinh đẹp, hơi thở tươi mát, mới cảm thấy thoải mái một chút.
Thân thể khôi phục lại, Độc Cô Thiên Diệp mở hai mắt, phát hiện mình không ở đồng ruộng rộng rãi mà đang ở một thảo nguyên mênh mông, màu xanh tươi mát ướt át, một gốc cỏ nhỏ cũng có nồng đậm sinh mệnh.
“Lĩnh vực Mộc hệ!” Độc Cô Thiên Diệp ngồi xổm xuống, cánh tay vuốt ve cây cỏ nhỏ, khi ngón tay chạm vào cỏ nhỏ, cỏ nhỏ lập tức tỏa ra nhiều đóm sáng màu xanh, nhảy múa quanh Độc Cô Thiên Diệp.
“Thật khá!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn đóm sáng màu xanh, “Nhưng cái này có lợi ích gì?”
Từ xưa lĩnh vực Mộc hệ chỉ có thể dùng chữa thương, lực công kích không mạnh, chuyện này và thuộc tính của mộc hệ linh lực có liên quan.
Chỉ có như vậy sao? Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy mình vẫn chưa lĩnh hộ thấu hoàn toàn, một đao hai nhận (D: như một mũi tên trúng hai con nhạn), mộc thuộc tính có thể chữa thương, khẳng định cũng có thể đả thương. Tựa như Thực Nhân Hoa Vương, Độc Cô Thiên Diệp tin, bản chất của nó cũng không tốt.
Nàng đứng lên, ngửa đầu nhắm mắt, hai tay hướng lên trên, khống chế cây cỏ trong lĩnh vực.
Chỉ thấy cây cỏ sinh trưởng như điên, vốn dĩ là không khí yên bình đã trở nên âm u luống cuống, vô số dây trong không trung đan xuyên vào nhau, nếu người cấp bậc thấp đến đây, nhất định sẽ bị vây khốn.
Hơn nữa bởi vì nàng khế ước với Thực Nhân Hoa Vương, trong lĩnh vực còn có chỗ có thực nhân hoa. Nàng phát hiện nàng có thể khống chế thực nhân hoa, muốn dây mây dài ngắn ra sao cũng được. Một cây thực nhân hoa dọc theo chân Độc Cô Thiên Diệp bò lên, sau đó quấn vài vòng trên cánh tay nàng. Hai bàn tay nàng vừa lật, nắm dây trong tay, vung đứng lên trong lĩnh vực.
Đến khi cảm thấy mệt mỏi, Độc Cô Thiên Diệp mới dừng lại, ý niệm vừa động, dây mây hóa thành nhiều đóm sáng xanh bay ra.
Sau khi quen thuộc với lĩnh vực, Độc Cô Thiên Diệp muốn đi ra, đột nhiên nghĩ tới lĩnh vực thần bí kia, không biết lần này nàng có thể vào không.
“Có lẽ có thể thử xem!” Nghĩ nghĩ, Độc Cô Thiên Diệp nhắm hai mắt lại, trong đầu nghĩ đến thế giới trụi lủi kia. Minh tưởng một chút, nàng mở to hai mắt, phát hiện mình lại đang ở nơi đó!
Nhưng lúc này cảnh tượng đã không giống trước, lần này không phải hỏa thạch trụi lủi, mà trên đất bằng đã là một mãnh xanh tươi. Sông nhỏ cũng có cá bơi lội.
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao luôn cùng một chỗ với lĩnh vực của ta?” Độc Cô Thiên Diệp đi xung quanh, nhìn thế giới xanh mượt, nhịn không được hỏi.
Lúc này nàng nhìn thấy ở xa xa có một bóng dáng nữ tử, người nọ tựa hồ đang bất mãn với thế giới hoang vu, nhịn không được lắc đầu thở dài.
Lần đầu tiên thấy được bóng người ở đây, Độc Cô Thiên Diệp kích động chạy về phía người nọ, muốn hỏi nàng rốt cuộc nơi này là sao, nhưng khi nàng chạy không xa, nhìn lại, bóng người trên đỉnh núi đã biến mất. Nàng nhìn chung quanh, những nơi khác cũng không có.
Thân ảnh người kia lại đột nhiên xuất hiện rồi biến mất! Chỉ nghe được một tiếng thở dài: “Rất tịch mịch…”
Giọng nói đó lập tức chạm vào lòng Độc Cô Thiên Diệp, nàng cảm nhận được cuộc sống của người sống trong thế giới này, chỉ có hoa cỏ cây cối, không có nhân loại, không có linh thú, chỉ có một bóng người đi qua khắp nơi sông núi, đây là sự cô độc xâm nhập cào xương tủy.
Nàng nhìn thế giới không có một tiếng động, hoảng hốt, nói một câu: “Rất tịch mịch….”
Ngay lúc nàng vừa nói xong, thế giới kia lập tức biến mất, nàng mở mắt ra, nhìn thấy mắt đôi mắt không nháy nhìn mình.
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh?!” Tiểu Hỏa nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tỉnh, lập tức chạy tới, đở nàng lên.
Độc Cô Thiên Diệp đứng lên, phát hiện hai chân đã tê rần, nếu không có Tiểu Hỏa đở, nàng khẳng định sẽ ngã xuống. Tiểu Cửu đi tới, ôm Độc Cô Thiên Diệp đặt lên giường, sau đó mát xa hai chân của nàng, nói: "Chủ nhân nếu ngươi không tỉnh, chúng ta sẽ lo chết.”
“Sau khi thăng cấp, đến bây giờ đã bao lâu rồi?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Hai ngày.” Tiểu Hỏa trả lời, “Tỷ tỷ, sao lâu như vậy tỷ mới tỉnh? Nếu không phải không cảm thấy nguy hiểm, chúng ta khẳng định hoảng sợ.”
Hác Bằng Du cũng nói: “Gặp chuyện gì sao?”
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, mở Mộc Linh Châu trong tay ra: “Bởi vì luôn tu luyện trong Mộc khí, được trợ giúp, lúc ta thăng cấp thì lĩnh ngộ được Mộc lĩnh vực, ngây ngươi bên trong một chút. Sau đó lại đi vào thế giới kỳ quái lúc trước ta nói với các ngươi. Ta cảm thấy chỉ một chút, không nghĩ tới đã qua hai ngày. Lúc trước ta dùng thời gian bao lâu hấp thu mộc khí?”
“Khoảng một tháng.” Lam Mân hồi đáp.
Một tháng? Chã trách chân mình lại tê cứng! Nàng nhìn phía trước nơi bị mộc khí ngăn cản, lại là một đường đi bộ lên trên.
Hác Bằng Du nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ngạc nhiên, nói: “Bọn Tiểu Ngân muốn tìm đường, có thể thông lên trên. Ngươi nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta xuất phát.”
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, sau đó nghiên cứu Linh Châu trong tay.
“Đây là Mộc Linh Châu?” Độc Cô Thiên Diệp lấy Thủy Linh Châu và một viên Linh Châu lấy ở thành Hắc Ám, đặt ba viên Linh Châu vào một chỗ, phát hiện mấy viên Linh Châu cứ như huynh đệ phân tán, vô cùng kích động, ngươi chạm vào ta, ta chạm vào ngươi.
Hác Bằng Du muốn lấy Mộc Linh Châu qua, cánh tay vừa tới, vẫn chưa đụng được Mộc Linh Châu, đã bị ba viên Linh Châu cùng nhau vây công, dùng sức đụng vào tay hắn! Chờ Hác Bằng Du thu tay về, ba viên Linh Châu cùng nổi lơ lửng trên không.
“Đây là ý gì hả?” Bọn Tiểu Hỏa nhìn ba viên Linh Châu bay trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, tò mò hỏi.
“Hẳn là muốn chủ nhân nhận Mộc Linh Châu, để bọn nó không bị tách ra.” Lam Mân suy đoán.
Tuy Linh Châu không thể nói chuyện, nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn hiểu ý bọn nó.
“Các ngươi muốn ta nhận nó phải không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Thủy Linh Châu và viên Linh Châu màu trắng di động cao thấp, tỏ vẻ Độc Cô Thiên Diệp đoán đúng rồi.
“Vậy được rồi.” Độc Cô Thiên Diệp nói, nhỏ một giọt máu lên Mộc Linh Châu. Máu vừa chạm vào, ánh sáng màu xanh chịu rọi toàn bộ sơn động, tản ra hương vị của sinh mệnh. Mang theo hơi thở hy vọng vô hạn, làm cho lòng bọn họ vui sướng.
Ánh sáng xanh xuyên qua nhau thạch và bùn đất, khuếch tán toàn bộ sơn mạch, làm cho cây cối càng thêm xanh tốt, một ít cỏ nhỏ khô héo cũng xanh lại, sinh cơ bừng bừng.
Trong động.
Sau khi Mộc Linh Châu nhận chủ lập tức cùng hai Linh Châu khác chui vào cơ thể Độc Cô Thiên Diệp.
“Chủ nhân, ta….” Giọng của Đằng Hoàng đột nhiên vang lên, lúc này mọi người mới chú ý tới Đằng Hoàng bên kia.
Thân thể Đằng Hoàng đỏ lên, lại xám ngắt, hoa nhỏ rụng không ngừng, sau đó nở lại, lại rụng. Tình huống này làm cho mọi người hoảng sợ.
“Tiểu Đằng, ngươi sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên cạnh Tiểu Đằng, muốn cầm nó lên, lại phát hiện nó nóng hừng hực.
“Chủ nhân, ta, thật khó chịu.” Đằng Hoàng dường như rất khó chịu, nói chuyện thực gian nan.
“Tiểu Đằng bị sao vậy?” Mọi người đi lên, cục cưng Lam Nguyệt hỏi Độc Cô Thiên Diệp.
“Ta cũng không biết, trước kia Tiểu Đằng không có bị như vậy.” Đối với thực vật, mọi người không ai biết.
Đản Đản đột nhiên từ thân thể Độc Cô Thiên Diệp đi ra, nó nhìn Đằng Hoàng, nói: “Nó không có chuyện gì, chỉ vì năng lượng trong cơ thể quá nhiều, lúc tiến hóa dùng không hết, nên nở hoa tiêu hao năng lượng! Chờ nó qua lần này là không sao rồi.”
Tiểu Hỏa chạy lên ôm Đản Đản, nắm mặt hắn hỏi: “Đản Đản ca ca, Tiểu Đằng sao vậy, tại sao đột tự nhiên lại tiến hóa?”
Đản Đản tùy Tiểu Hỏa nắm mặt mình, nói: “Chủ nhân mới thăng cấp, hơn nữa là hấp thu Mộc khí thăng cấp, được nhiều lợi nhất, chính là nó. Lúc nãy chủ nhân lấy máu nhận chủ với Mộc Linh Châu, nên nó và Mộc Linh Châu có quan hệ trực tiếp. Cả hai điều này, làm cho dây mây và dây leo tiến hóa.”
“Vậy nó sẽ không có nguy hiểm gì phải không?” Tiểu Hỏa tiếp tục hỏi.
“Nó chỉ khó chịu một chút, chút nữa sẽ tốt thôi.” Đản Đản nói.
“Sau khi nó tiến hóa sẽ có hình dáng gì?” Cục cưng Lam Nguyệt tò mò hỏi.
“Ngoại hình hẳn là không thay đổi nhiều, chỉ là lợi hại hơn, cấp bậc cao hơn.” Đản Đản nghĩ nghĩ, đáp.
“Cấp bậc cao hơn?” Tiểu Cửu cũng gia nhập đối thoại.(D: một đám bà 8)
Đản Đản gật đầu, nói: “Hiện tại nó chỉ là một gốc thực vật nhỏ thôi, có lẽ những nơi khác cũng sẽ có sinh linh thực vật. Nhưng có Mộc Linh Châu, nó có thể tiến hóa thành Đế Vương Thực Nhân Hoa, khi đó mới là sinh linh Đế Vương chân chính. Nhưng mà nếu hắn không chịu cố gắng, vậy chỉ có thể làm một đóa hoa bình thường.”
Nghe Đản Đản giải thích, mọi người đều hiểu được. Biết nó không có nguy hiểm, lập tức tản ra. Chỉ có cục cưng Lam Nguyệt tò mò ngồi xổm bên người Đằng Hoàng, nhìn nó không ngừng hoa nở hoa rụng. (D: Ẻm nhìu chuyện dã man… yêu ẻm chết mất)
Đản Đản ở trong lòng Tiểu Hỏa, ánh mắt quái dị nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
“Làm sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp ôm Đản Đản, hỏi: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Đản Đản không nói gì, chỉ nhìn nàng. Trong mắt mang theo khổ sở, ủy khuất, không thể tin, thậm chí còn ẩn hiện hận ý! (D: chỉ vì 1 lý do nó nghĩ bà D là “…”bả bỏ rơi nó – ai đoán đúng dấu “…” nhanh nhất. Lần sau tới tui tặng chương cho ng đó)
Ánh mắt kia làm cho Độc Cô Thiên Diệp đau lòng, tay sờ trán nó, vội vàng hỏi: “Đản Đản, ngươi sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nhìn Độc Cô Thiên Diệp lo lắng vì mình, nhớ tới mấy năm nay nàng đối xử tốt với mình, nó ở trong lòng nàng buồn bã, oán giận nói: “Ngươi làm sao có thể là nàng…”
“Nàng? Nàng là ai? Sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Không có gì.” Dường như Đản Đản mất hứng, cọ cọ trong lòng nàng, có chút không tự nhiên, nói: “Phong ấn của Phục Hy Cầm và Không Động Ấn đã mở, chính ngươi tự mình nhìn đi.”
Dường như ủy khuất thôi chưa thỏa mãn, nó đứng lên hung hăn cắn một ngụm trên vai Độc Cô Thiên Diệp, sau đó mới trở về trong thân thể nàng.
“Tê…” Độc Cô Thiên Diệp không hiểu Đản Đản bị gì, vuốt chỗ vừa bị nó cắn, nhớ tới ánh mắt khi nãy của nó. Có ủy khuất, thương tâm, thậm chí là hận, làm cho lòng của nàng rất đau, giống như nàng là người đã làm nó tổn thương! Nhưng nàng không nghĩ ra nguyên nhân.
“Aizzz…” Độc Cô Thiên Diệp thở dài một hơi, ý niệm vừa động, lấy Phục Hy Cầm cạnh Đản Đản ra.
Phục Hy Cầm phong cách cổ xưa, mặt trên điêu khắc cảnh tượng phồn hoa của nhân gian. Nàng gãy nhẹ lên dây đàn, bá một tiếng vang nặng nề phát ra.
Qua hàng tỉ năm, Phục Hy Cầm lại phát ra âm thanh!
“Đây là Phục Hy Cầm?” Hác Bằng Du đi tới, nhìn cầm trong tay nàng hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, ngón tay vỗ về dây đàn, rót linh lực vào, chỉ khêu nhẹ nhàng một cái, đá trong hang động đá vôi bể thành bột phấn.
“Thật lợi hại!” Hác Bằng Du nhìn uy lực của Phục Hy Cầm, nhịn không được tán thưởng nói.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Phục Hy Cầm, nói với Hác Bằng Du: “Sau khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Hỏa, nhìn xem có thể tìm được sư tổ hay không, nếu có thể, chúng ta đi bái phỏng lão nhân gia một chuyến.”
“Được.” Hác Bằng Du đáp.
“Khả Khả, Khả Khả, người ta đã tỉnh nga, người ta rất đói, người ta muốn ăn! Khả Khả ngươi ở đâu? Tiểu Hỏa tỷ tỷ các ngươi ở đâu?” Giọng của Tiểu Bạch Cầu đột nhiên truyền ra từ Luyện Yêu Hồ.
“Cầu Cầu!” Độc Cô Thiên Diệp đang chuẩn bị nhìn xem Không Động Ấn là cái gì, nghe được tiếng của Tiểu Bạch Cầu, cao hứng gọi một tiếng, dẫn nó từ Luyện Yêu Hồ ra.
Tiểu Bạch Cầu từ Luyện Yêu Hồ đi ra, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và bọn thú thú, oa một tiếng khóc lớn: “Khả Khả, tại sao các ngươi lại ở đây, đem quăng ngươi ta một mình ở nơi nào, người ta tỉnh lại không nhìn thấy Khả Khả, rất đau lòng.” (D: 1 đồng binh đáng yêu nữa tái diễn)
Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu, nói: “Chúng ta đi ra là vì bọn Tiểu Hỏa muốn thăng cấp. Ngươi không phải nói ngươi tiến hóa sao, tại sao ta vẫn thấy ngươi không có gì thay đổi?”
“Người ta nào có như cũ?! Người ta không giống như cũ mà!” Tiểu Bạch Cầu nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, vung tiểu móng vuốt kháng nghị.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn kỹ Tiểu Bạch Cầu trong tay, nói: “Lớn nhỏ giống nhau, ngoại hình không thay đổi. Ngươi nói thay đổi, à thì là cân nặng thay đổi, nặng hơn rồi!”
“Ha ha ha…” Mọi người bị lời của Độc Cô Thiên Diệp chọc cười.
“Mới không phải, người ta trở nên lợi hại, người ta sẽ tự mình đánh người xấu!” Tiểu Bạch Cầu tiếp tục kháng nghị.
“A, Tiểu Bạch Cầu sẽ tự mình đánh người xấu? Sẽ không phải giống như lần trước để chủ nhân chống đở muốn chết đi?” Tiểu Cửu trêu chọc nói.
“Hồ ly thúi, ngươi nói bậy, người ta muốn xé rách miệng của ngươi!” Tiểu Bạch Cầu nghe Tiểu Cửu nói, nóng nảy, đem cái từ thúi nói ra, rồi không hề nhìn Tiểu Cửu nữa, mắt to ngập nước nhìn Độc Cô Thiên Diệp: “Khả khả, người ta đói bụng, người ta chết đói, người ta đã lâu không ăn gì hết.’’
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng Tiểu Bạch Cầu cười nói: “Ngươi chờ ta, ta làm cho ngươi.”
“Khả Khả thật tốt! Ngươi ta muốn ăn thiệt nhiều thứ, người ta muốn ăn thịt nướng!” Tiểu Bạch Cầu vui vẻ nói, mắt híp thành một đường thẳng.
Độc Cô Thiên Diệp đặt Tiểu Bạch Cầu xuống đất, lấy một trái linh quả nhét vào tay nó, sau đó lấy ra một cái màu trắng giống như vòng tay nhét vào móng vuốt nó, nói: “Ăn xong rồi bên trong vẫn còn.” Sau đó mới lấy đồ nấu cơm ra chuẩn bị.
Tiểu Bạch Cầu dùng sức ăn, bọn Tiểu Ngân tới hỗ trợ Độc Cô Thiên Diệp. Hác Bằng Du nhìn nguyên liệu nấu ăn chất thành một núi nhỏ, hỏi: “Tiểu sư muội, nhiều đồ như vậy, nó ăn hết sao?”
“Yên tâm đi, chỉ có thiếu chứ không thừa.” Độc Cô Thiên Diệp loay hoay bắt tay vào làm thịt nướng nói.
Hác Bằng Du vẫn có chút không tin, Tiểu Bạch Cầu chỉ lớn bằng bàn tay, sao có thể ăn hết những thứ này? (D: Chúc mừng anh. Anh đã nhìn lầm hố sâu không đáy đó!!!)
Sau khi Tiểu Bạch Cầu được Độc Cô Thiên Diệp để xuống, ôm linh quả trong tay lên ăn, vài trái linh quả đã bị nó ăn xong rồi. Rồi lại lấy linh quả trong không gian giới chỉ ra ăn tiếp, ăn xong thì ném hột qua một bên. Rất nhanh trong góc đã chất một đóng hột, Khi Hác Bằng Du nhìn thấy, hoảng sợ, thầm nghĩ: nó có thể ăn nhìu như vậy!
Tiểu Bạch Cầu ăn linh quả, bụng đã không đói như trước, bắt đầu đi vòng quanh, nhìn thấy cục cưng Lam Nguyệt ngồi bẹp trên mặt đất, xoẹt xoẹt xoẹt chạy tới, bò từ dưới lên vai hắn, hỏi: “Ngươi ở đây nhìn cái gì vậy?”
Cục cưng Lam Nguyệt nhìn thấy đôi mắt to của Tiểu Bạch Cầu, cảm thấy nó cũng giống như mình, bắt lấy nó từ trên vai ôm trong tay, nói: “Ta đang nhìn Tiểu Đằng Hoàng nở hoa.”
Tiểu Bạch Cầu cũng thấy Đằng Hoàng, móng vuốt nhỏ chỉ một cái, nói: “Nó chính là thực vật khế ước của Khả Khả? Nó nở hoa thật đẹp. Nhưng mà hình như nó rất khó chịu.”
Cục cưng Lam Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, nó đang tiến hóa, nhưng quá trình rất thống khổ.”
“Người ta muốn giúp nó.” Tiểu Bạch Cầu nói xong, chạy xuống từ người Lam Nguyệt, đi tới bên cạnh Đằng Hoàng, nhìn nó không ngừng nở hoa, vươn tiểu móng vuốt đâm đâm, sau đó vươn tay tới dây mây của Đằng Hoàng.
Lời nói của Tiểu Bạch Cầu thu hút sự chú ý của mọi người, trừ Độc Cô Thiên Diệp, những người khác đều tới vây xem. Chỉ thấy Tiểu Bạch Cầu đặt móng vóng lên người Đằng Hoàng, nhắm mắt minh tưởng, ánh sáng màu trắng từ người nó xong ra, đi theo móng vuốt truyền vào cơ thể Đằng Hoàng. Sau khi bạch quang tiến vào cơ thể Đằng Hoàng, mọi người phát hiện cơ thể nó đã bớt đỏ, hoa nở ít hơn, dường như không khó chịu như trước.
Tiểu Bạch Cầu thu tay về, vỗ vỗ Đằng Hoàng, nói: “Được rồi, người ta chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu, ngươi phải cố lên a!” Nói xong nó lại xoẹt xoẹt xoẹt chạy tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp, túm váy của nàng, nói: “Khả Khả, Khả Khả, người ta càng đói bụng. Người ta muốn ăn, thịt nướng, thịt nướng.”
Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu lên, đặt nó lên bàn cơm, nói: “Đều chuẩn bị hết cho ngươi, còn một chút thịt nướng, sẽ làm xong nhanh thôi.”
Tiêu Bạch Cầu nhìn một bàn toàn đồ ăn, vui vẻ kêu to: “Oa, thiệt nhiều!” Sau đó lấy dĩa nhỏ ăn, tao nhã thôn tính thức ăn.
Hác Băng Du lần đầu nhìn thấy linh thú ăn bằng dĩa, cũng là lần đầu nhìn thấy linh thú tao nhã ăn, hơn nữa tốc độ tương đối nhanh, một bàn thức ăn mất hết một nữa! Sau đó Tiểu Bạch Cầu mới ăn chậm một chút, nhưng vẫn rất nhanh ăn hết phần còn lại. Sạch sẽ!
“Ách thần nha!” Hác Bằng Du bị tốc độ và sức ăn của Tiểu Bạch Cầu kích thích. Như mình cũng ăn được như vậy, sẽ không bị Độc Cô Thiên Diệp nó là sào trúc đi?!
“Khả Khả, người ta ăn xong rồi, người ta còn hơi đói.” Tiểu Bạch Cầu đưa dĩa ăn của nó tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Đông!” Nghe Tiểu Bạch Cầu nói, Hác Bằng Du lập tức ngã xuống giường.
Độc Cô Thiên Diệp lại cho Tiểu Bạch Cầu một chút nữa, Tiểu Bạch Cầu ăn xong, cất dĩa ăn của mình, sau đó móng vuốt ngưng ra linh lực màu trắng, lau, quần áo và miệng vừa nãy còn dính dầu mỡ biến mất sạch sẽ.
“Cầu Cầu thực sự có thể tự mình sử dụng linh lực!” Độc Cô Thiên Diệp điểm điểm tráng nó nói.
“Hắc hắc, đã nói rồi, là tại mọi người không tin ta.” Tiểu Bạch Cầu đắc ý nói.
Hác Bằng Du nhìn Tiểu Bạch Cầu, lẩm bẩm nói: “Đây thật sự là một linh thú thần kỳ!”
Có Tiểu Bạch Cầu giúp, Đằng Hoàng tiến hóa hoàn thành rất nhanh, trở thành Đế Vương Thực Nhân Hoa, nó đem một dây leo đến trước mặt Tiểu Bạch Cầu, nói: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta!”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Tiểu Bạch Cầu nhận lấy hoa Đằng Hoàng đưa, nói: “Ngươi không sao là tốt rồi!”
Đằng Hoàng đã tiến hóa xong, mọi người chuẩn bị đi ra ngoài. Độc Cô Thiên Diệp thu linh thú về, chỉ để lại Tiểu Hỏa và Lam Mân, Tiểu Bạch Cầu ngồi trên vai Độc Cô Thiên Diệp, chỉ huy nói: “Đi tới, đi tới.”
“Đi thôi.” Tiểu Hỏa dẫn đầu, tiếp theo là Độc Cô Thiên Diệp, sau là Lam Mân và Hác Bằng Du.
Thông đạo này rất nhỏ, nhưng vẫn kéo dài lên trên, sau khi đi được vài giờ, đến mặt đất phẵng phiu, sắp ra khỏi hang động.
“Tỷ tỷ, phía trước chính là cửa ra, lần trước ta và Tiểu Ngân lên xem, đó là một sơn cốc.” Tiểu Hỏa nói. Chỉ chốc lát bọn họ đã ra ngoài, bên ngoài là chân núi.
Tiểu Hỏa đi ra ngoài trước, Độc Cô Thiên Diệp mới nghe được một giọng nói xa lạ.
“Tiểu Hỏa?”