Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 51: Q.5 - Chương 51: Trên chiến trường không triền miên




Không chơi??

Bọn họ nghe Tử Tiêu nói, trên lưng phát lạnh, như có người kề dao vào cổ. Ở trong lĩnh vực của hắn, bọn họ không có một chút năng lực phản kháng, giống như miếng thịt nằm trên thớt, chỉ có thể bị hắn cắt ra.

“Ta đang vội, không thể cho các ngươi chết từ từ, các ngươi hẳn nên cảm ơn nàng!” Tử Tiêu nói xong, vươn tay phải, lòng bàn tay hướng về phía trước, chậm rãi khép lại. Theo động tác của hắn, một đoàn hỏa diễm màu tím xuất hiện, bao vây bọn họ. Thời gian một giây, hỏa diễm thối lui, chỗ tối đã không còn ai. Mấy chục cao thủ thần cấp, cứ yên lặng biến mất như vậy.

Nhìn thoáng qua hỏa diễm màu tím, Tử Tiêu lắc mình rời khỏi lĩnh vực.

Lúc Dộc Cô Thiên Diệp từ lĩnh vực đi ra, không nhìn thấy Tử Tiêu, nghĩ hắn cũng vào lĩnh vực, đang chuẩn bị tìm đối thủ tiếp theo, Tử Tiêu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

“Ngươi có khỏe không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi theo bản năng.

“Ta rất khỏe.” Tử Tiêu cười nói, sau đó gọi Thứ Hồn ra, ôm Độc Cô Thiên Diệp, cùng ngồi lên người Thứ Hồn.

Thứ Hồn vừa xuất hiện, rống dài một tiếng vang trời, toàn bộ linh thú rơi xuống, quỳ rạp dưới đất. Ngoại trừ Tiểu Hỏa có huyết mạch cao quý mới không quỳ, nhưng cũng không thể phi hành, ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Thứ Hồn.

Độc Cô Thiên Diệp không ngờ khi Thứ Hồn đi ra lại uy phong như vậy, Tử Tiêu vỗ vỗ đầu của nó, nó mới thu liễm một chút uy áp, làm cho Tiểu Hiểu có thể tự do hành động.

“Tiểu Hỏa.” Độc Cô Thiên Diệp đem đám thú thu hồi vào Luyện Yêu Hồ, nói với Tiểu Hỏa, “Đi thôi.”

Nhận được mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp, Tiểu Hỏa trở về bản thể, phượng hoàng màu sắc rực rỡ xuất hiện trước mặt mọi người, bay hai vòng trên không trung. Người Mạc gia và Độc Cô gia nhìn thấy Tiểu Hỏa, lập tức thu hồi linh thú của mình. Trên chiến trường chỉ còn lại thú của Thần Điện và Âu Dương gia, Tiểu Hỏa bay qua bay lại ở trên đầu chúng.

Cùng lúc đó, mọi người Mạc gia và Độc Cô gia ném bột phấn màu trắng vào người đối thủ, xoay người chạy đi rất xa.

“Đây là cái gì? Thơm quá!” Ngửi bột phấn dính trên người mình, phát hiện không phải độc dược, còn có mùi thơm.

“Không tốt, đây là…” Âu Dương Hạ Lịch nhận ra bột phấn, nhưng chưa kịp nói gì, đã bị huyễn thú bao vây, nhìn Độc Cô Vân Hằng trên không trung cười đắc ý, phẫn nộ quát: “Các ngươi lại dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy!”

“Ôi, không cần nói như các ngươi là người chính trực, đừng tưởng rằng ta không biết, không gian giới chỉ Lý Chính đưa ngươi có không ít độc dược, chúng ta chỉ là đi trước các ngươi một bước mà thôi.” Độc Cô Vân Hằng cười tủm tỉm nói, “Ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.”

Độc Cô Vân Hằng nói xong, chạy về trước mặt đội ngũ Độc Cô gia.

Độc Cô Thiên Diệp để Tiểu Hỏa rắc bột phấn trên linh thú để chúng nó nổi điên, lại nói cho người Mạc gia và Độc Cô gia ném bột phấn vào người Thần điện và Âu Dương gia, có mùi thuốc bột, càng có thể kích thích linh thú nỗi điên, không phân biệt ai là ai, chỉ biết công kích người có mùi. Hơn nữa công kích bọn họ chính là linh thú của họ, ngay cả thời gian thu hồi linh thú bọn họ cũng không có, còn phải phòng bị Mạc gia đánh lén.

Sau khi Tiểu Hỏa trở về, Thứ Hồn tiếp tục phóng thích uy áp, mang theo Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp bay lên tầng mây rất cao. Độc Cô Thiên Diệp nhìn người Thần điện và Âu Dương gia phía dưới đang bị linh thú vây công (bao vây, tấn công), thấy người Mạc gia và Độc Cô gia thỉnh thoảng chạy tới đánh lén, người Thần Điện và Âu Dương gia đã chết rất nhiều. Nhìn khoảng không phía xa xa, Độc Cô Dật Hiện đang đối chiến với Lục Viễn Sương, thực lực của Độc Cô Dật Hiên thấp hơn Lục Viễn Sương một chút, làm Độc Cô Thiên Diệp hơi lo lắng.

Tử Tiêu xoay mặt Độc Cô Thiên Diệp lại, nói: “Nữ nhân kia không phải là đối thủ của cha nàng. Hiện tại, nàng nên nhìn ta.”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, hỏi: “Ở phía dưới vẫn đang chiến đấu, ngươi mang ta lên đây làm gì?”

Tử Tiểu vuốt ve khuông mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Ta phải đi.”

“Ừ? Khi nào thì đi?” Độc Cô Thiên Diệp không ngờ hắn mang nàng lên đây vì lý do này, trong lòng khẽ động.

Tử Tiêu thiết tha nhiều Độc Cô Thiên Diệp, ôm chầm nàng, in một nụ hôn trên mặt nàng, nói: “Phải đi ngay rồi.”

Nghe hắn nói, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp vô cùng không nỡ, nàng chôn mặt vào ngực hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, rầu rĩ hỏi: “Khi nào thì trở về?”

Nhìn thấy phản ứng của Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu nắm thật chặt hai tay của nàng, nói: “Chờ nàng đủ cường đại, ta sẽ trở lại.”

“Ta cường đại ngươi mới trở lại? Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp không rõ ý của Tử Tiêu, chẵng lẽ hắn rời đi là bởi vì nàng quá yếu sao?

“So với những người khác, nàng đã rất lợi hại, nhưng có những người nàng vẫn không thể chạm tới.” Tử Tiêu nói.

“Giống như thế giới của ngươi sao?” Khi Độc Cô Thiên Diệp nói, trong lòng có chút mất mát.

“Thế giới của ta, vẫn luôn mở ra với nàng, cũng chỉ mở ra vì nàng.” Tử Tiêu cười, sờ loạn đầu của nàng, “Mặc kệ ngươi ở nơi nào, ta vẫn ở chỗ này, chờ ngươi.”

Độc Cô Thiên Diệp nghe được tiếng cười của Tử Tiêu, biết hắn đang chê cười mình, hung hắn véo một cái trên lưng của hắn, nghe thấy tiếng cười biến thành kêu rên mới buông ra.

“Haha, nha đầu nhẫn tâm!” Tử Tiêu cúi đầu cắn lỗ tai Độc Cô Thiên Diệp, làm nàng sợ tới mức cả người cứng ngắc. Nhìn phản ứng của nàng, hắn cười, liếm vành tai của nàng trêu đùa nàng, sau đó hôn một đường đến cổ, lại vòng trở về môi.

Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy máu toàn thân đều vọt tới đỉnh đầu, cảm giác này vô cùng xa lạ, làm cho cả người nàng vô lực, vốn dĩ thân thể cứng ngắc lập tức xụi lơ xuống.

Nhìn bộ dáng của nàng, Tử Tiêu cảm thấy hắn tự làm tự chịu. Cố hết sức rời khổi môi của nàng, tựa đầu vào đầu nàng, có chút hổn hển, rầu rĩ nói: “Thực sự là yêu tinh.”

“Ngươi mới là yêu tinh, ngươi là yêu nghiệt!” Độc Cô Thiên Diệp phản kích nói. Không muốn tiếp tục chủ đề ái muội này, rời khỏi cái ôm ấm áp của hắn, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đó, hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tại sao ta cường đại rồi, ngươi mới trở lại.”

Tử Tiêu lại lần nữa ôm nàng vào lòng, nói: “Nàng hẳn là biết Ngu Hành?”

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: “Biết, là thống trị giả của thế giới này.”

“Thần điện không tính là gì, nhưng ca ca của nàng, ngươi có biết, là tướng quân ở đó, nếu hắn biết muội muội của mình bị người khác giết….”

Tử Tiêu không nói thêm gì nữa, Độc Cô Thiên Diệp đã hiểu được ý của hắn. Nếu Lục Viễn Sương chết, ca ca của nàng (LVS) nhất định sẽ tìm các nàng (TD) báo thù, nếu hắn(LVH) bị giết, Ngu Hành sẽ biết sự tồn tại của nàng, đến lúc đó Đản Đản và thượng cổ thần khí sẽ trốn không khỏi mắt hắn. Vậy thì nàng sẽ nguy hiểm.

Mà Tử Tiêu, muốn đi kiềm chế bọn họ, làm bọn họ không đặt sự chú ý lên nàng. Nhưng đó là thống trị giả! Mà hắn có thận phận gì, có thể hắn chống lại thống trị giả!

“Ta biết thân phận của ngươi không chỉ đơn giản là các chủ Ám Các, không ngờ rằng ngươi so với tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng cường đại.”

“Tiểu Diệp Nhi luyến tiếc ta ngaa!” Tử Tiêu ôm nàng, cảm thấy mình đang ôm toàn bộ thế giới, nghe được sự cam đoan của nàng, trong lòng giống như được ăn mật.

“Ai luyến tiếc ngươi, chỉ là thói quen của ta mà thôi.” Độc Cô Thiên Diệp giận dỗi mắng. chỉ là thói quen của ta, thói quen có ngươi tồn tại, thói quen ở cạnh ngươi, thói quen có ngươi và ta.

Không trung truyền đến một trận dao động, ánh mắt Tử Tiêu tối lại, hướng tới nơi đó lặng lẽ phất tay. Hắn lấy ra một cái vòng tay đeo vào tay nàng, nói: “Có nó, nàng tùy thời có thể tìm được ta. Lúc nhớ ta, đưa linh lực vào, rồi kêu tên của ta là được. Sau này nếu gặp khó khăn, nó sẽ che chở nàng, đợi ta trở về.”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn vòng tay trên tay, lại là tử linh ngọc hiếm thấy tạo thành! Đeo ở trên cổ tay nàng, làm cho tay của nàng càng thêm trắng nõn tinh tế.

Nghe hắn dặn dò, nàng biết hắn phải đi lập tức, trong lòng thật khó chịu.

“Ta sẽ trở về tìm nàng, chúng ta gặp mặt, ta sẽ nói tất cả cho nàng biết.” Tử Tiêu an ủi nói.

“Ừ.” Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, “Ta sẽ nhanh chóng trưởng thành.”

“Ta chờ nàng.” Tử Tiêu nói xong, hôn lên môi của nàng, đem sự lưu luyến hóa thành triền miên. Độc Cô Thiên Diệp cũng đáp lại, hai tay di động, đổi thành ôm hai vai của hắn.

Giống như thế nào cũng không nhấm nháp được hết tốt đẹp của nàng, hắn thật muốn ngốc cùng nàng cả đời. Nhưng không trung lại truyền đến dao động, làm hắn không thể không ngừng. Buông cánh môi bị hắn hôn đến sưng, lại hôn lên mặt nàng một cái, đối với không trung ra lệnh nói: “Đi ra.”

Hai hắc y nhân xuất hiện, quỳ xuống trước mặt Tử Tiêu. “Chủ tử.”

“Về sau ta có chuyện gì sẽ để bọn họ làm người truyền tin. La, Sát, tới nhận thức nữ chủ tử của các ngươi.” Tử Tiêu chỉ vào hai người nói.

Tu La và Sát nhịn không được co rút khóe miệng. Bọn họ khi nào thì lưu lạc tới nổi làm người đưa tin hả? Nghĩ nghĩ, bọn họ vẫn hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp, bằng không trở về sẽ bị Tử Tiêu ném tới Tuyết Sơn huấn luyện hai năm.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn La và Sát, gật đầu chào hỏi, nói với Tử Tiêu: “Ta đã biết.”

Tử Tiêu vẫy tay để hai người kia đi khỏi, làm cho Tu La và Sát buồn bực không thôi. Cảm thấy bọn họ được gọi tới chỉ để ra mắt mà thôi. Bọn họ tốt xấu gì cũng là sát quân đứng đầu. Khi nào thì không có địa vị như vậy hả?

“Tốt lắm, ta phải đi. Có gì muốn nói với ta không? Hử?" Tử Tiêu nói

“Nói cái gì? Không cho phép trêu họa ghẹp nguyệt, nếu không đừng trở lại.” Độc Cô Thiên Diệp uy hiếp nói, sau đó chủ động hôn lên môi hắn, gọi Tiểu Hỏa ra, phi thân rơi xuống lưng nó.

Tử Tiêu không ngờ Độc Cô Thiên Diệp lại hôn môi của mình, nhìn bóng hình màu trắng xinh đẹp trên lưng thất thải phượng hoàng, bay qua hung hăng hôn lên môi nàng, nói: “Ta sẽ thủ thân như ngọc vì nàng, nhưng mà nàng phải nhanh chóng trưởng thành.”

Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hắn, gật đầu. Tử Tiêu vỗ vỗ đầu nàng, trở lại lưng Thứ Hồn, nói: “Đi thôi.”

Nhận lệnh, Thứ Hồn bay về phía trước, chỉ chốc lát đã không thấy. Độc Cô Thiên Diệp ở trên lưng Tiểu Hỏa nhìn bọn họ đi khỏi, đến khi không còn thấy bọn họ, mới nói Tiểu Hỏa bay xuống.

Lúc xuống dưới trận chiến đã gần kết thúc, Thần Điện và Âu Dương gia bị giải quyết sắp hết, chỉ có vài nhân vật lợi hại cố chống đở. Nhưng người Mạc gia và Độc Cô gia liên thủ, những người đó cuối cùng cũng bị giết chết.

“Phanh!”

Thân ảnh màu trắng nặng nề đáp xuống mặt đất, Độc Cô Thiên Diệp nhìn, là Lục Viễn Sương bị Độc Cô Dật Hiên đánh bay, thanh kiếm xuyên qua ngực nàng ta, máu tươi từ miệng chậm rãi chảy ra.

“Vì, vì sao, chàng lại nhẫn tâm với ta như vậy?” Lục Viễn Sương nhìn Độc Cô Dật Hiên trong mắt chảy ra một giọt lệ. Nhìn người mình thích, cũng là người giết chết mình, nàng thật không cam lòng! Nàng xinh đẹp, thực lực mạnh mẽ, vì sao hắn lại chướng mắt nàng, cố tình đi yêu một tiện nhân thực lực thấp kém?!

“Bởi vì ta không yêu ngươi!” Độc Cô Dật Hiên lạnh lùng đáp.

“Ha ha, ha ha…. Ta yêu ngươi, ngươi lại đối xử với ta như thế! Lấy mạng ta, diệt Thần điện của ta, Độc Cô Dật Hiên, ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Khụ khụ khụ…” Lục Viễn Sương kích động nói xong, ho khan mãnh liệt, “Ta chết, các ngươi cũng đừng đắc ý. Ca ca, báo thù cho muội!”

Nói lời cuối cùng, Lục Viễn Sương nhắm hai mắt lại. Đồng thời, một gia tộc lánh đời cũng biến mất trên đại lục Vũ Linh.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn khung cảnh đã biến dạng, Đằng Hoàng còn vui vẻ ăn người của Thần điện và Âu Dương gia. Nàng lại nhìn hướng đi của Tử Tiêu, híp mắt. Ánh mặt trời chiếu vào người nàng, làm hình dáng của nàng trở nên mơ hồ.

Tới nữa rồi, nàng cảm thấy mình lại đi đến một thế giới không có sinh mệnh. Nhưng lúc này nàng phát hiện mặt sông có một ít phù du, đã có một vài sinh vật giống cá nhỏ tôm nhỏ. Nàng muốn chạy tới nhìn rõ ràng, nhưng lại bị dẫn ra.

Thời gian ngắn như vậy, ngắn đến nổi làm nàng hoài nghi nàng có hay không vừa tới nơi đó, hay chỉ là ảo giác thôi.

“Thiên Diệp, các ngươi về trước đi, ở đây giao cho chúng ta được rồi.” Mạc Kính Xuyên nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp hoảng hốt đứng đó, còn tưởng rằng nàng mệt mỏi, nên bảo nàng về trước.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói với Đằng Hoàng đang ăn vô cùng vui vẻ: “Nhanh chóng trở về.” Sau đó ngồi lên lưng Tiểu Hỏa đi khỏi.

Lại nói tới Đằng Hoàng đang ăn rất vui sướng, làm sao còn nhớ Độc Cô Thiên Diệp? Tự nhiên cũng không nghe được lời của nàng, chờ nó ăn xong rồi, phát hiện không có bóng dáng của Độc Cô Thiên Diệp.

“Chủ nhân đâu? Chủ nhân sao lại đi? Không có ta tại sao chủ nhân lại đi hả? Chủ nhân! Chủ nhân.” Đằng Hoàng gấp tới độ kêu to, nhưng mà Độc Cô Thiên Diệp đã đi thật xa thì làm sao nghe thấy? Nhưng dù nghe, nàng cũng không để ý tới. (D: Ta thật thích bé ĐH còn mấy nàng thì sao?)

Bên kia, thứ hồn chở Tử Tiêu bay nhanh ở không trung.

“Ta nói, ngươi rốt cuộc cũng muốn giải phong ấn!” Thứ Hồn oa oa hét lớn, “Rốt cuộc ta có thể khôi phục thực lực, ha ha ha!”

Tử Tiêu khinh bỉ liếc nhìn Thứ Hồn một cái, nói: “Ngươi xác định, không phải là vì thời gian này ngươi chỉ để ý tới nữ nhân ngực to nên thực lực mới không tăng?”

Ách---- ------ -----

Thứ Hồn bị nói, không nói được gì. Được rồi, tuy rằng hắn bị phong ấn làm cho thực lực của nó giảm xuống, nhưng chỉ cần tu luyện thật tốt, thực lực của nó vẫn có thể tăng một ít, ít nhất khi ở bí cảnh Không linh không cần một nữ nhân đến cứu!

Tử Tiêu không để ý Thứ Hồn, hỏi: “Hiện tại hắn ở nơi nào?”

“Vân Linh đại lục. Đang trên đường tới đây.” Tu La đang ẩn thân trong không khí đáp.

“Thứ Hồn, chúng ta đi qua đi.” Tư Tiêu phân phó nói.

“Thật nhiều lời.” Thứ Hồn rống lên một tiếng trong không trung, bay về phía trước, vốn đã không thấy được bóng dáng của bọn họ, lúc này càn khỏi nói.

Trong một cung điện ở Vân Linh đại lục, Lục Viễn Hồng đang ở trong phòng của mình tu luyện, đột nhiên cảm thấy ngực khó chịu, đưa hắn từ trạng thái tu luyện đi ra. Hắn vuốt ngực mình, như nghĩ tới chuyện gì, lấy ra mệnh bài của Lục Viễn Sương, phát hiện mệnh bài đã bể thành mấy khối.

“Muội muội!”

Lục Viễn Hồng đặt lệnh bài lên trán, nhắm mắt lại, miệng niệm vài câu, một đạo sáng từ mệnh bài đi ra, chui vào trán hắn.

“….Ca ca, báo thù cho muội!” Hình ảnh Lục Viễn Sương trước khi chết xuất hiện trong đầu hắn, nhìn thấy muội muội mình đã chết, nghe được nàng không cam lòng muốn hắn báo thù, Lục Viễn Hồng cất mệnh bài, ra khỏi cung điện.

“Tướng quân.” Thủ vệ hành lễ với Lục Viễn Hồng nói.

“Ta đi ra ngoài một chút, nếu thiên tôn có truyền tin tức xuống, chờ ta trở lại bẩm báo cho ta.” Lục Viễn Hồng phân phó nói.

“Rõ, tướng quân.”

Lục Viễn Hồng kêu linh thú ra, ngồi lên người nó bay tới thông đạo, lúc cách thông đạo không xa, đột nhiên cảm giác được cái gì, dừng lại, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Ai? Đi ra!” Hắn lớn tiếng nói.

Không có người trả lời, nhưng hắn cũng không thả lỏng cảnh giác.

Chỉ chốc lát sau, một người mặc quần áo màu tím, cưỡi kỳ lân xuất hiện trước mặt hắn. Bên cạnh hắn ta còn có hai hắc y nhân.

“Động tác của ngươi thật chậm.” Tử Tiêu nói.

“Ngươi là ai?’’ Lục Viễn Hồng nhìn bọn họ, đề phòng hỏi.

“Chúng ta là ai? Tu La, ngươi nói cho hắn biết.” Tử Tiêu vuốt lông Thứ Hồn nói.

Tu La liếc nhìn Lục Viễn Hồng một cái, lạnh lùng mở miệng. “Chúng ta là người tới giết ngươi!” Nói xong phát ra linh lực, công kích Lục Viễn Hồng, Lục Viễn Hồng chưa kịp phản ứng, đã bị công kích dữ dội. Lúc trước khi dễ Độc Cô gia thảm như vậy, bây giờ bản thân hắn lại thảm hại vô cùng, chết không nhắm mắt.

Tử Tiêu nhìn Tu La ra tay, mỉm cười nói: “Rất tốt nha Tu La, động tác vẫn lưu loát, sạch sẽ như vậy, thực lực rất tiến bộ.”

“Tạ chủ thượng khích lệ!”

Tu La mặt không đỏ, tim không loạn nhận khích lệ, biểu cảm còn rất chân thật. Nhìn thấy Tử Tiêu không nói gì, bổ sung một câu: “Da mặt vẫn dày như trước!”

“Cùng chủ thượng ngốc lâu.” Tu La thản nhiên nói, dẫn tới một cước của Tử Tiêu. Nhưng mà trước lúc Tử Tiêu động thủ, hắn đã tránh khỏi chỗ đó.

“Ha ha ha, cho ngươi ngoạn phong ấn đi, hiện tại cả Tu La cũng đánh không lại, ha ha ha, xứng đáng a!” Thứ Hồn thấy Tử Tiêu không đá trúng Tu La, mừng rỡ cười ha ha.

Tử Tiêu híp mắt nhìn Thứ Hồn, vuốt lông nó, nói: “Thứ Hồn, ngươi có biết ngươi đang làm cái việc ngốc gì hay không, hử?’’

Thứ Hồn nghe Tử Tiêu nói, tiếng cười lập tức im bặt, khẩn trương hỏi: “Cái gì, việc ngốc gì?”

“Chính là----’’ Tử Tiêu vuốt lông của nó lê tay tới tận cổ, nói: “Khi ta ở trên lưng ngươi, mà ngươi lại chê cười ta!”

“Khụ khụ, chủ nhân, chủ nhân, không phải như vậy, tiểu gia không cười ngươi, thật sự, tiểu gia không cười ngươi, tiểu gia ta là cười Tu La, khẳng định sẽ bị ngươi khi dễ, tiểu gia thật sự không cười ngươi!” Thứ Hồn bị Tử Tiêu hung hăng bóp cổ, cười to biến thành kêu to.

Bộ dạng buồn cười kia, làm cho Tu La và Tu Sát nhịn không được giương khóe miệng.

“A, không ngờ khi ta đến lại nhìn thấy cảnh đẹp như vậy!” Tiếng của Thất Nguyệt đột nhiên truyền đến.

Tu La và La Sát nhìn hướng kia, thấy Thất Nguyệt và Hắc Tử còn có thêm một hắc y nhân xuất hiện.

Tử Tiêu dùng sức bóp chặt cổ Thứ Hồn, quay đầu nhìn Thất Nguyệt và Hắc Tử, nói: “Các ngươi đã trở lại?”

Thất Nguyệt lập tức xông đến chỗ Tử Tiêu, khóc lớn nói: “Lão đại gia, ta nhớ ngươi muốn chết, vì ngươi cơm nước không dùng, ngươi cũng không biết a! Ta không tới lâu như vậy, còn không phải là suy nghĩ vì ngươi sao! Ngươi không biết ta nghĩ nhiều về ngươi thế nào a~~!” (D: nghe sộc mùi đam)

“Cái gì mà vì chủ thượng suy nghĩ?” Tu Sát đi tới bên người Hắc Tử hỏi.

“Bởi vì hắn nhìn thấy lão đại theo đuổi Thiên Diệp, thì nhịn không được muốn phá hư.” Hắc Tử lời ít mà ý nhiều đáp. (D: đấy ta đã bảo là đam mỹ mờ)

“Phốc------’’ Lần này La và Sát trực tiếp cười ra tiếng, nhìn Thất Nguyệt ở đây làm bộ khóc lớn, nhịn không được dựng ngón cái.

Tử Tiêu nhìn Thất Nguyệt khẩu thị tâm phi, ngừng bóp cổ Thứ Hồn, nói: “Ngươi nghĩ thế nào chẵng lẽ ta không biết? Trận pháp giải phong ấn đã chuẩn bị tốt, chúng ta trở về đi.”

Thất Nguyệt thừa lúc Tử Tiêu nói chuyện với bọn họ, ngầm nhìn Thứ Hồn.

------Huynh đệ, thế nào, ta là bạn chí cốt đi! Cứu ngươi từ trong dầu sôi lửa bỏng a!

-----Không sai, hảo huynh đệ, sau này ta mời ngươi đi uống rượu!

-----Không phải cái loại giống lần trước đi?

------Sao có thể, lần này tuyệt đối xinh đẹp!

“Ta nói, hai người các ngươi muốn liếc mắt đưa tình bao lâu? Hay là chúng ta đi trước, để tránh quấy rầy các ngươi?” Tử Tiêu nói, đem lực chú ý của hai người kéo lại, ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều nhìn bọn họ.

Thất Nguyệt chạy nhanh tới, cười hì hì nói: “Liếc mắt đưa tình cái gì? Chúng ta là cách xa đã lâu, làm vậy là để bày tỏ tình cảm biết không?”

“Thì ra là thế à! Vậy ngươi cứ tiếp tục, chúng ta về trước.” Tử Tiêu cười nói.

“Ôi chao ôi chao ôi chao, lão đại, đừng mà! Ta và nó tình cảm không sâu đậm như vậy, vừa nãy đã trao đổi xong rồi, trao đổi xong rồi.” Thất Nguyệt hét lớn.

Nói giởn hả? Hắn bị phong ấn, Thứ Hồn cũng không sai biệt lắm, hai người bọn họ làm sao đủ thực lực trở về!

“Khụ khụ.” Hắc Tử ho khan hai tiếng mới nhịn cười, nói: “Lão đại, chúng ta về trước đi, sớm đem phong ấn cởi bỏ sẽ tốt hơn, vạn nhất Ngu Hành có động tác, chúng ta mới có thể đủ thực lực chống lại hắn!”

“Ừ, đi thôi!” Tử Tiêu nói.

Tu La và La Sát nhận được mệnh lệnh, động thủ, hai tay kết ấn, rất nhanh một khe đạo trống rỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tử Tiêu nhìn cửa vào, ánh mắt lóe lóe, vuốt đầu Thứ Hồn, nói: “Thứ Hồn, rời khỏi lâu như vậy, chúng ta trở về đi.”

Thứ Hồn gật đầu, mang theo Tử Tiêu đi vào. Theo sau, Thất Nguyệt và bọn Hắc Tử nối đuôi đi vào. Một người cuối cùng biến mất, cái khe chậm rãi khép lại.

Tòa cung điện được làm toàn bộ từ ngọc thạch quý hiếm, Tử Tiêu, Thứ Hồn đã hóa thành hình người, Thất Nguyệt, Hắc Tử, Tu La, La Sát, trước sau đi tới, dọc đường đi thị vệ đều kích động hành lễ với Tử tiêu.

“Chủ thượng, ngài đã trở lại!”

“Chủ thượng!”

“Thất Nguyệt đại nhân cũng trở lại!”

“Ô ô, nhóm đại nhân đều đã về!”

“Chủ thượng, chúng ta nhớ người muốn chết.”

Tử Tiêu nhìn bọn thị vệ kích động, nghe được lời bọn họ nói, một cái tát chụp xuống đầu thị vệ kia, nói: “Ngươi nhớ ta, sợ là nghĩ ta sẽ không trở về đi?! Không có ta các ngươi càng tự do đi? Nói cho ta nghe một chút, mỗi ngày các ngươi bãi mấy cục?”

“Hắc hắc…” Bị vạch trần tâm tư! Nhưng bọn họ vẫn phản bác nói: “Chúng ta làm sao có bãi mấy cục? Chúng ta vẫn cố gắng tu luyện!”

“Các ngươi cố gắng tu luyện? Đã lâu như vậy, vẫn chưa đột phá Thần cấp, ta cũng không muốn nói! Lúc ta đi ngươi là Thần Tôn cao nhất đi?” Thất Nguyệt nhìn hắn nói.

“Chủ thượng, hai vị đại nhân. Tất cả đã chuẩn bị tốt.’’ Một người có bề ngoài của tiểu hài tử mười tuổi từ trong phòng đi ra, hành lễ với Tử Tiêu và Thất Nguyệt nói.

“Tiểu Đậu đỏ, có nhớ ta hay không?” Thất Nguyệt nhìn thấy Tiểu Đậu đỏ, chạy tới nhéo cái mặt bánh bao của hắn.

Tiểu Đậu đỏ tát một cái vào mặt của Thất Nguyệt, nói: “Không cho phép nhéo mặt của ta! Ta cũng không phải tiểu hài tử!”

Tiểu Đậu đỏ tuổi không nhỏ, đã vài trăm tuổi rồi, thực lực cũng rất mạnh, nhưng vì bẩm sinh, bề ngoài mười tuổi vẫn kéo dài.

“Hắc hắc… Tiểu Đậu đỏ, ngươi để cho ta xoa mặt, ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tức tốt.” Thất Nguyệt nhìn Tiểu Đậu đỏ nói.

“Tin tức tốt gì?” Tiểu Đậu đỏ hỏi. Có lẽ bởi vì thân thể không phát triển, tuy tuổi của Tiểu Đậu đỏ khá lớn, nhưng trong lòng vẫn giống tiểu hài tử, tràn ngập hiếu kỳ.

“Ngươi để ta nhéo ta sẽ nói cho ngươi biết.” Thất Nguyệt thần bí nói.

Tiểu Đậu đỏ nghĩ nghĩ gật đầu đồng ý. Thất Nguyệt cười tủm tỉm đưa tay qua, nắm lấy khuôn mặt của hắn, trong lòng cảm thán nói: cảm giác thật tốt!

“Tốt lắm, ngươi đã nhéo rồi, mau nói ta biết chuyện gì.” Tiểu Đậu đỏ lại vuốt ve tay Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt cũng không lừa hắn, vẻ mặt vô cùng thật nói: “Chúng ta tìm được người có thể trị hết bệnh của ngươi.”

Tiểu Đậu đỏ còn tưởng nghe được chuyện gì, nghe thấy thế, mặt lập tức xụ xuống, nói: “Ngươi lại gạt ta phải không? Lần trước nói thắng Biển Thước có thể chửa khỏi bệnh của ta, kết quả chỉ là mừng hụt.”

“Lần này tuyệt đối là thật! Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa làm được.’’ Thất Nguyệt nói.

Tiểu Đậu Đỏ không tin, những người khác lại hứng thú chạy tới, hỏi: “Thất Nguyệt đại nhân, là ai a? Nếu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Đậu đỏ, chúng ta phải đi mời hắn tới.”

“Hắc hắc, ta nói cho các ngươi, người đó chính là nữ chủ nhân tương lai của chúng ta.’’ Thất Nguyệt cười nói sự tồn tại của Độc Cô Thiên Diệp.

“Cái gì? Nữ chủ nhân?!’’ Mọi người kinh ngạc kêu ra tiếng, nhìn Tử Tiêu, lại nhìn Thất Nguyệt, thầm suy đoán độ chính xác của chuyện này.

Trong cung điện lúc trước cũng có thị nữ, hoàn phì yến gầy, các loại mỹ nữ đều có! Các nàng đều nghĩ biện pháp leo lên giường của Tử Tiêu, có thể làm chủ nhân của cung điện này, xui xẻo chính là hắn không thích nữ nhân, bị làm phiền, trực tiếp quăng tất cả nữ nhân ra ngoài. Cho nên bây giờ trong cung điện đều là nam nhân.

Lúc trước bọn họ còn nghĩ hắn không có hứng thú với nữ nhân, có thể hay không thích nam nhân. Khi đó mọi người đều cảm thấy bất an!

Mọi người đối với độ chán ghét nữ nhân của Tử Tiêu đã lĩnh hội toàn bộ, nay lại nghe nói sẽ có nữ chủ nhân, phản ứng đầu tiên của mọi người là: tin tức này là giả!

Nhưng nhìn thấy Tử Tiêu không phản bác, chỉ ôm cánh tay tựa vào tường cười nhìn bọn họ, cho nên phản ứng thứ hai là: không thể nào?

Trầm mặc nữa ngày, cho nên thị vệ bạo phát, hoan hô nói: “Trời ạ, lâu như vậy, chúng ta rốt cuộc cũng có nữ chủ nhân! Người đó là tiên nữ đã cứu chủ thượng của chúng ta? Thì ra chủ thượng của chúng ta không phải đoạn tay áo a!”

Thất Nguyệt, Thứ Hồn và Hắc Tử nghe những người đó nói, cười đến cong thắt lưng, vui sướng khi người gặp họa, nghĩ: những người này vui vẻ quá độ, bọn họ muốn chọc phiền toái! Dám nói hắn là cong, ha ha ha!

Quả nhiên, sắc mặt Tử Tiêu đen tới không thể đen thêm, nhìn mọi người trong viện hoan hô nói: “Buồn cười không?”

Nghe được giọng nói của Tử Tiêu, bọn thị vệ mới an tĩnh lại, nghĩ tới lời mình vừa nói, một đám sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ: xong đời, xong đời, tại sao vui vẻ lại đem lời trong lòng nói ra?!

Trong viện an tĩnh lại, Tử Tiêu lấy ngọc châu nho nhỏ ném lên không trung, ngọc châu xoay tròn vài vòng, bên trong xuất hiện một bóng người. Tóc dài bay bay, trang phục màu tím, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo khí tức hủy diệt, ôm đàn cầm ngồi trên người thất thải phượng hoàng. Một thân khí chất nhu hòa, mê hoặc mọi người.

“Ta lau, người này là nữ chủ nhân của chúng ta sao?” Tiểu Đậu đỏ hỏi, kéo hồn phách của đám người ở đây lại.

Tử Tiêu nhìn bóng dáng trong không trung, nói: “Đúng vậy, cho các ngươi nhìn, nhận thức nàng, tránh cho về sau nàng đến cửa mà các ngươi không biết!”

“Nữ chủ nhân thật xinh đẹp!” Có người cảm thán nói.

“Thất Nguyệt đại nhân, ngươi nói nàng có thể chữa khỏi bệnh của ta, là thật sao?” Tiểu Đậu đỏ chạy tới trước mặt Thất Nguyệt hỏi. Không biết vì sao, hắn nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, có một cảm giác, có lẽ nàng thất sự có thể chữa hết bệnh của mình.

“Đương nhiên, nhưng ta nói là sau này, không phải bây giờ.”

“Bởi vì hiện tại nàng chỉ có thể luyện chế Thập phẩm đan dược.”

Nghe Độc Cô Thiên Diệp chỉ mới luyện được đan được Thập phẩm, hy vọng trong mắt Tiểu Đậu đỏ lập tức bị dập tắt, lúc trước cái người biến thái kia có thể luyện chế đan dược thập tam phẩm, đối với bệnh của hắn cũng bó tay.

Thị vệ khác nghe Thất Nguyệt nói, cũng có chút mất mát, an ủi Tiểu Đậu đỏ nói: “Không sao đâu, nữ chủ nhân không thể chửa khỏi bệnh của ngươi, sau này ta sẽ tìm những người khác.”

“Ta còn chưa nói hết mà!” Thất Nguyệt thấy bọn họ mới nghe có nữa câu mà đã thất vọng, chạy nhanh tới bổ sung, nói: “Ta nói cho các ngươi biết, bây giờ nàng mới 21 tuổi, chờ đến khi nàng trưởng thành, không phải có thể chửa khỏi cho Tiểu Đậu đỏ sao?”

“Cái gì? Mới 21 tuổi! 21 tuổi Luyện đan tông sư?!” Mọi người bị đả kích, bọn họ ở đây đã được xem như thiên tài, nhưng cũng không có xuất hiện Luyện đan tông sư 21 tuổi a!~

Hy vọng trong mắt Tiểu Đậu đỏ khôi phục, chạy tới trước mặt Tử Tiêu, hưng phấn mang theo một chút không yên, hỏi: “Sau này ta có thể xin nữ chủ nhân chửa bệnh cho ta sao?”

“Đương nhiên có thể!” Tử Tiêu cười nói.

“Nữ chủ nhân sẽ đồng ý sao?” Tiểu Đậu đỏ tiếp tục hỏi.

Tử Tiêu vuốt đầu của hắn nói: “Yên tâm đi, nàng sẽ đồng ý.”

“Cám ơn chủ thượng.” Tiểu Đậu đỏ vui vẻ nói.

“Nữ chủ nhân mới 21 tuổi, vậy không phải chủ thượng trâu già gặm cỏ non sao?” Không biết ai nói câu này, mọi người lập tức cười như điên.

Tử Tiêu nhìn một đám ngươi đều cười, nói: “Xem ra khi chúng ta không ở đây, mỗi ngày các ngươi đều quá thanh nhàn. Có phải đã thật lâu chưa tới Tuyết Sơn Băng Tuyền hay không? Hôm nay các ngươi đều đi hết đi, hai ngày sau trở về.”

Tử Tiêu nói xong liền vào trong điện, Tiểu Đậu đỏ cũng chạy vào.

“Các huynh đệ, hãy nén bi thương!” Thất Nguyệt thở dài với bọn họ, nói, trong lòng lại cười như điên.

Nói xong hắn và Hắc Tử cũng vào trong đại điện. Nhưng cho dù đã vào, thị vệ bên ngoài cũng nghe được tiếng cười to.

“Thất Nguyệt là người xấu.” Có người nói.

“Làm sao bây giờ? Ta đã lâu không có tới Tuyết sơn, chỉ nghĩ thôi cả người đã phát run a!”

“Làm sao bây giờ, còn có thể làm sao, chạy nhanh đi thôi, nếu chủ thượng ra nhìn thấy chúng ta vẫn chưa đi, đừng nói hai ngày, hai tháng còn có thể.”

“Aizz, đi thôi.”

“Trước đi tìm đại sư lấy Cuồng bạo đan, bằng không khó ai đi qua.”

“Đúng đúng đúng, đi tìm đại sư. Cái gì cũng có thể thiếu, nhưng Cuồng bạo đan thì không thể thiếu.”

Thất Nguyệt và Hắc Tử đuổi theo Tử Tiêu, Thất Nguyệt ho khan một cái, nói: “Thật ra ta cảm thấy bọn họ nói không sai, này, khụ khụ, xác thực là ngươi trâu già gặm cỏ non mà!”

Tử Tiêu liếc Thất Nguyệt một cái, nói: “Ai nói? Sau khi phong ấn ta phải từ một tiểu hài tử đi lên đi? Ta hiện tại cũng không tới 30 tuổi.” Hừ hừ, muốn nói hắn già? Không có cửa đâu! Hắn sao có thể lớn hơn nàng nhiều tuổi? Hắn mới sẽ không thừa nhận mình già!

Thất Nguyệt hèn mọn nhìn hắn một cái, già thì già đi, còn không thừa nhận mình già, ai, người nha!

Mấy người xuyên qua đại điện, đi ra phía sau, vào một rừng trúc. Xuyên qua rừng trúc, nhìn khoảng không to lớn. Tiểu Đậu đỏ chỉ tay về phía trước, nói: “Niên Tuế đại sư bày trận pháp ở nơi nào.”

Bọn Tử Tiêu đi qua, nhìn thấy một lão giả râu bạc trắng đang ở bãi cuối cùng bày trận pháp. Nhìn thấy bọn Tử tiêu, ngừng tay một chút, đứng dậy hành lễ với ba người nói: “Chủ thượng, trận pháp vẫn còn một chút mới xong, mời các ngươi đợi một lát.”

“Đại sư cứ làm từ từ, chúng ta chờ là được.” Tử Tiêu nói.

Sau khi Niên Tuế đại sư hành lễ, ngồi xuống tiếp tục bày trận. Chỉ chốc lát sau, ba trận pháp đã bày xong.

“Chủ thượng, trận pháp đã xong.” Niên Tuế đại sư cười nói, “Các ngươi đi vào trận pháp này là có thể giải trừ phong ấn.”

Tử Tiêu, Thất Nguyệt và Hắc Tử một người đi vào một trận pháp, ngồi ở trung tâm của trận pháp. Niên Tuế chờ ba người ngồi xuống, lấy một thủy tinh trận thạch phóng tới trung tâm của ba trận pháp, thủy tinh thạch vừa rơi xuống đất, ba trận pháp đồng thời khởi động.

Niên Tuế đại sư đi ra một chỗ quan sát quá trình vận hành của trận pháp, thấy không có vấn đề, nên ở một bên chờ.

Tiểu Đậu đỏ đi tới chỗ Niên Tuế, hỏi: “Niên Tuế đại sư, bọn chủ thượng cần bao lâu mới có thể tốt?”

“Thời gian hơi lâu, ước chừng ba ngày ba đêm.” Niên Tuế nói, sau đó hỏi: “Tại sao vừa nãy ở bên ngoài ầm ỹ như vậy?”

Tiểu Đậu đỏ cười nói: “Bọn họ bị chủ thượng phạt đi Tuyết Sơn. Bởi vì bọn họ nói chủ thượng trâu già gặm cỏ non.”

“Trâu già gặm cỏ non? Có ý gì?”

“Hắc hắc, chủ thượng tìm nữ chủ nhân cho chúng ta, nhưng nàng chỉ mới 21 tuổi, sau đó bọn họ nói hắn trâu già gặm cỏ non.” Tiểu Đậu đỏ vừa nghĩ tới cảnh đó đã buồn cười. Một đám nam nhân đã gần một ngàn tuổi, lại giống một đứa nhỏ, giễu cợt chủ thượng, bị phạt là xứng đáng!”

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân vui sướng khi người gặp họa!

“Hả? Chủ thượng tìm nữ chủ nhân cho chúng ta?” Niên Tuế giật mình, cũng vui mừng, dù sao mọi người thấy chủ thượng bài xích nữ nhân như vậy thì có chút nóng lòng.

“Đúng vậy, mới 21 tuổi, đã là thập phẩn luyện đan tông sư.” Tiểu Đậu đỏ cười nói, “Chủ thượng nói sau này có cơ hội sẽ để cho nữ chủ nhân chữa bệnh cho ta.”

“21 tuổi thập phẩm luyện đan tông sư?” Niên Tuê kinh ngạc một chút, nhưng khôi phục lại rất nhanh, nói: “Nữ chủ nhân tương lai có vẻ rất mạnh mẽ!”

“Đúng vậy, Thất Nguyệt đại nhân nói, nàng có rất nhiều bản lĩnh, chờ bọn họ đi ra sẽ nói cho chúng ta nghe.” Tiểu Đậu đỏ nói, trong mắt đều là mong chờ.

Sau đó hai người không nói nữa, chỉ im lặng nhìn ba người giải phong ấn.

Thị vệ bên ngoài sau khi cầm Cuồng bạo đan, ngoan ngoãn tới Tuyết Sơn ngâm băng tuyền, lạnh đến tận xương, làm cho bọn họ nhịn không được run lên. Nhưng còn may, thời gian chỉ có hai ngày, không thì bọn họ phải khóc ròng.

Chờ khi thị vệ trở về, bọn Tử Tiêu vẫn còn trong trận pháp. Bọn họ đi vào rừng trúc, im lặng chờ ba người đi ra.

Buổi sáng ngày thứ ba, ba trận pháp phát ra một luồng sáng màu tráng lên tới tận trời, làm bọn họ nhắm chặt hai mắt. Không đợi đến khi họ mở mắt, bọn họ liền cảm nhận được ba uy áp mãnh liệt. Lại trợn mắt, bạch quang thối lui, thạch trận vì không còn lực lượng, biến thành bột phấn. Bọn Tử Tiêu đứng ở đó, vẫn là ba người, nhưng cảm giác bất đồng.

“Cung nghênh chủ thượng trở về!” Mọi người quỳ xuống trước mặt Tử Tiêu.

“Đều đứng lên đi!” Tử Tiêu nói, “Từ giờ trở đi, các ngươi có chuyện làm.”

“Rõ, chủ thượng!” Mọi người kêu to đáp.

--- ------ ----

Lại nói. Tử Tiêu đi đâu, Độc Cô Thiên Diệp không biết, sau khi nàng từ chiến trường trở về nhìn lại bên cạnh đã không còn hắn, trong lòng có chút mất mát. Hắn đi rồi, nàng mới biết được, mình quen có hắn làm bạn trong cuộc sống, từ lâu hắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của nàng.

Nàng ăn đan dược, ngồi trong phòng khôi phục tinh thần lực, lúc vừa rời khỏi trạng thái tu luyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng khóc: “Chủ nhân, chủ nhân, ngươi có hay không a? Chủ nhân, chủ nhân, ngươi không thể không cần Tiểu Đằng a! Ô ô, chủ nhân….”

Độc Cô Thiên Diệp nghe tiếng khóc, trên trán xuất hiện hai vạch đen. Nàng mở cửa phòng, nhìn thấy Độc Cô Dật Hiên cầm Tiểu Đằng đi tới chổ nàng.

Vừa thấy Độc Cô Thiên Diệp, Đằng Hoàng lập tức quấn vào cổ tay nàng, sau đó thu hồi nhánh nhỏ trên tay Độc Cô Dật Hiên, cười cọ tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Chủ nhân, chủ nhân, Tiểu Đằng nghĩ rằng người không cần Tiểu Đằng nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.