Lục Tân Ý không ngờ, anh là chủ tịch một công ty nổi tiếng nhưng anh lại chỉ chọn sống trong một ngôi nhà hai tầng rộng lớn đơn giản chứ không có mlltj căn penthouse tư nhân như các CEO và chủ tịch khác.
Đi vào nhà anh, họ được chào đón bởi hai chú Akita khổng lồ. Thập Nhất quên mất hai chú chó của mình, sợ rằng chúng sẽ không chấp nhận vợ mình. Nhưng thật ngạc nhiên, Lục Tân Ý ré lên sung sướng khi cô thấy những chú chó, và còn chờ chúng lấy mùi hương của mình để làm quen.
Anh quan sát, hai con chó đi chuyển và bao vây Lục Tân Ý, còn cô quỳ trước mặt chúng và đưa tay ra. Cô không di chuyển. Cô đợi chúng xem xét cô, để chúng thực hiện bước đầu tiên để tiếp cận cô.
Một con đến gần tay cô, khẽ ngửi tay cô rồi xoa mõm vào lòng bàn tay cô. Lục Tân Ý cười khúc khích và lơ đãng đưa con chó gãi vào tai. Con còn lại có vẻ ghen tị với anh trai mình khi nhận được sự chú ý của Lục Tân Ý, nó huých người vào cánh tay cô để cô có thể vỗ đầu cậu ta như một cậu bé ngoan.
Thập Nhất đứng đơ đó, không biết phải phản ứng như thế nào. Làm sao hai con chó của anh thường không chú ý đến người khác nay lại chấp nhận Lục Tân Ý dễ dàng như vậy? Hơn nữa, hôm nay là đêm tân hôn của anh và những chú chó này lại đang thu hút sự chú ý của vợ anh! Không thể tha thứ!
Thập Nhất đáng thương bị đánh bại và bị đánh bại bởi chính những chú chó của mình.
“Không phải cô nói cô đang đói sao?” Anh hỏi, cố gắng lấy lại sự chú ý của cô. Dẫn cô đến căn bếp rộng rãi mà anh hầu như không sử dụng khi ở nhà.
“Ồ, phải rồi. Anh có gì trong đó không?”
Đói, tâm trí Lục Tân Ý nhắc nhở cô phải đi tìm thức ăn, theo chồng. Cô thốt ra một tiếng rót lớn khi thấy mình nằm trong vòng tay anh, anh vừa bế thốc cô lên. Vô thức, cô vòng tay ôm cổ anh, mặc anh bế cô vào bếp.
Cô bỗng nhiên đỏ mặt khi nhận ra rằng Thập Nhất đang bế cô theo kiểu truyền thống của cô dâu trong đêm tân hôn của họ.
Đêm tân hôn.
“Chết tiệt.” Lục Tân Ý tự nguyền rủa mình. Cô quên mất rằng đêm nay là đêm tân hôn của họ. Cô hy vọng rằng anh sẽ không yêu cầu cô ngủ với anh vì cô chưa sẵn sàng cho điều đó. Cô thừa nhận với bản thân mình rằng cô đã bị anh thu hút nhưng đó không đủ lý do để cô ngã xuống giường và thân mật với anh.
Thập Nhất đặt cô ngồi trên quầy bar trong khi anh lấy một số nguyên liệu từ tủ lạnh ra. Anh sẽ làm cho cô một chiếc bánh sandwich. Anh lấy ra một chai nước đưa cho cô. Rồi anh quay lại chuẩn bị thức ăn cho cô...
Những con chó của anh theo họ vào bếp và đợi Lục Tân Ý để ý chúng lần nữa. Chúng không nhận thức được chủ nhân đang dành một luồng tâm trạng tồi tệ cho hành động của chúng.
“Chúng có tên không?” Cô hỏi Thập Nhất. Anh nhún vai, không quan tâm đến hai kẻ phản bội đã cố gắng giữ vợ tránh xa anh.
“Chunhs không có. Xô có thể đặt tên cho chúng nếu cô muốn.”
“Có thật không?” Nụ cười của cô mở rộng. Cô chưa bao giờ có thú cưng trước đây vì bà chủ nhà không cho phép cô nuôi một con. Ngay cả Quan Nhất Quân cũng không cho phép cô nhận nuôi khi họ đến một trung tâm cứu hộ động vật.
“À, cả hai đều là nam giới. Và vì cô sẽ sống với chúng tôi, nên cô sẽ có trách nhiệm chăm sóc chúng từ bây giờ,“ anh nói thêm.
Lục Tân Ý sung sướng kêu lên, nhảy xuống từ quầy bar, chạy đến ôm chặt lấy Thập Nhất. Anh bị hành động của cô làm cả người cứng đơ, đứng sững lại trước cái nồi với một cái thìa trên tay. Bánh sandwich của cô bị quên trên quầy.
“Vâng! Vâng! Không vấn đề gì! Ôi trời! Tôi sắp có hai em bé.” Cô nói trước khi thả anh ta ra và đi đến hai con chó và gãi cằm.
“Đứa trẻ?” Em bé của cô hay em bé của họ? Anh tự hỏi.
Cô ấy thật kỳ lạ. Hầu hết phụ nữ sẽ sợ hãi nếu họ nhìn thấy hai con chó lớn như thú cưng của anh nhưng Lục Tân Ý thậm chí không nao núng khi nhìn thấy chúng.
“Cô không sợ chúng à?” anh ấy hỏi. Sự tò mò của anh đã chiến thắng anh.
Lục Tân Ý bật cười khi một trong những con chó của anh trao cho cô một nụ hôn cẩu thả trên má.
“Tại sao tôi lại phải sợ chúng? Chúng thật dễ thương và bộ lông của chúng rất mềm!”