CHƯƠNG 12
Lực hấp dẫn của rau câu đối với nó tuyệt đối hơn hẳn lực hút của Trái Đất.
Sau khi ăn đã đời một cái rau câu hoàng đào, nó mới hài lòng hả dạ mà nói cho tôi biết.
Hita là cách gọi dành cho người bạn đời ở hành tinh Tasi, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể gọi như thế.
“Hita là cách gọi riêng của thành viên hoàng thất đấy.” Nó lại xé mở thêm một cái rau câu nữa, đưa đến bên miệng, đầu lưỡi phấn nộn liếm láp rau câu phấn nộn.
Tôi cười cười, phản đối: “Không phải em cũng gọi như thế sao? Lẽ nào em là thành viên hoàng thất?”
“Thật là thất lễ.” Nó buông rau câu, phồng má trừng tôi, “Tôi là người thứ hai thừa kế ngôi vị hoàng đế đấy!”
Hoá đá.
Nó sờ cằm suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thật ra thì nói là người thừa kế thứ nhất cũng được, vì cái thằng thứ nhất theo chồng bỏ trốn đến bây giờ cũng chưa có bị bắt trở lại đây này.”
Hiện tại nếu có một trận gió, tôi nhất định sẽ biến thành bụi bay trong gió.
“Em là thành viên hoàng thất thật sao?!” Tôi khiếp sợ vô cùng: tên người ngoài hành tinh đang trùm chăn ăn rau câu ngồi trước mặt tôi… chính là người thuộc hoàng tộc người ngoài hành tinh a a a!
Nó gật đầu, mắt to long lanh chớp a chớp, bộ dạng thuần khiết ngây thơ vô đối.
Có hoàng thất như vậy… Thì làm thế nào mà nhân dân ở hành tinh đó tồn tại được nhỉ?
“Cơ mà hoàng thất với người bình thường cũng không khác nhau cho lắm… ” Nó bổ sung, “Bởi vì 50% người dân ở hành tinh Tasi đều mang dòng máu hoàng gia.”
“… Một hành tinh thần kì.”
.
.
Cuối tuần luôn luôn trôi qua rất nhanh. Sau một đêm nữa chịu đựng trên ghế sô pha, tôi ngáp mấy cái rồi đứng lên đi làm.
Khí trời vẫn xấu xí như cũ, âm u khiến người ta chẳng có lấy một chút tinh thần.
Thời gian nó ngủ kỳ thực không dài. Khi tôi thức dậy, nó cũng đi ra khỏi phòng ngủ.
Vì thứ đầu tiên đập vào mắt là nó, tôi tỉnh ngủ ngay và luôn: nếu như mỗi sáng sớm đều có một tấm thân trần trụi như vậy lượn tới lượn lui trước mắt, tôi sợ trái tim mình sớm muộn gì cũng hết chịu nổi cho mà xem.
Lòng tôi khóc thét một tiếng, tôi cấp tốc chạy ào vào phòng ngủ lấy chăn quấn nó lại.
Nó chỉ xoa mắt nhìn tôi thiết tha: “Trần, anh phải đi ra ngoài hả?”
“Đúng vậy…” Tôi gật đầu, “Anh phải đi làm, chút anh về anh mua rau câu cho em ăn nhé.”
Mắt nó sáng rực lên trong chốc lạt rồi ảm đạm trở lại: “Em theo anh không được ư? Bây giờ em vẫn trong hình dáng con người này, có thể đi chơi được không?”
“Được thì cũng được đó, nhưng phải mặc quần áo vào trước đã.”
Nó rụt rụt cổ, cắn môi không nói, ủy khuất chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau.
Tôi xoa xoa tóc nó, thở dài: “Ngày hôm nay em ở nhà trước đi nhé, có thể xem TV này, có thể lên mạng nữa này.”
“Lên mạng?” Nó nghi hoặc lặp lại câu nói.
Vì vậy tôi bắt đầu dạy nó mở máy tính và lên mạng, để rồi ngay cả việc tôi rời đi khi nào nó cũng chẳng biết —— đến lúc tôi tan tầm về nhà, vật nhỏ đang đóng đô trước máy tính cư nhiên mang một vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi tôi: “Sao anh còn chưa đi?” …
Dạy nó lên mạng… có lẽ không phải là chuyện tốt lành gì.