CHƯƠNG 15
Vì vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là đợi nó quay về phòng ngủ mặc quần áo vào.
Lúc trở ra, lông mày nó nhăn nhíu hết lại.
“Là lạ làm sao ấy….” Nó nói, “Bị bao lại rồi… khó chịu quá.”
“…” Chứ không phải trực tiếp mặc quần jean vào sẽ càng khó chịu hơn sao.
Khí trời bên ngoài không tệ, người đi chơi rất nhiều.
Nó ngoan ngoãn đi bên cạnh tôi, nét tò mò và hưng phấn hiện rõ trên mặt.
“Em muốn đi đâu chơi?” Tôi hỏi nó.
Nó sáng rực hai mắt rồi chớp chớp hai cái, cười ngọt ngào: “Không biết nữa.”
“… Anh dẫn em đi thuỷ cung ngắm bạch tuộc nhé?”
Nó xụ mặt, phồng má trừng tôi: “Em cóc cần ngắm bạch tuộc!”
Đứng do dự tại trạm xe buýt một hồi, cuối cùng tôi quyết định dẫn nó đi công viên.
Đợi vài phút, xe buýt đầy người chạy đến nhanh như chớp, phanh gấp, kéo dài hơn mười thước, dừng lại bên đường.
Người xuống xe không ít, lúc chúng tôi lên thì vẫn còn ghế trống.
Mới vừa ngồi xuống băng ghế sau, nó bắt đầu tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
Người trong xe không tính là nhiều, nhưng người nhìn chúng tôi cũng không ít —— Nói chính xác thì… người nhìn nó không ít, nhất là mấy cô bé học sinh ngồi ở ghế trước, đôi mắt lóe sáng làm người ta sởn cả gai ốc.
Bị mọi người nhìn nhiều quá khiến nó bất giác xích gần lại mà thì thầm với tôi: “Trần?”
“Gì?” Tôi bị mấy cô bé nhìn dữ quá cũng đâm ra sờ sợ, không được tự nhiên mà giật giật.
Nó nhích lại chút nữa, nhỏ giọng hỏi tôi: ” ‘Tiểu thụ’ là gì vậy?”
“Hả?”
“Còn nữa còn nữa, ‘Trung khuyển công’ là gì vậy? Cái này cùng loại với mấy con sủa gâu gâu ấy hả?”
Tôi đen mặt: “Mày lấy đâu ra mấy từ này vậy?”
Nó nghiêng đầu, ngón tay khẽ nghiêng chỉ chỉ ra phía trước: “Mấy người Trái Đất trẻ tuổi giới tính nữ kia đều nghĩ về những cái này từ lúc lên xe đó.”
… Tôi thật sự quên mất, nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác mà.
“Mấy chị ấy còn bảo em là ‘Nhược thụ’… À, còn ‘Nữ vương thụ’ nữa, đó là cái gì vậy?” Nó bám vào vai tôi khiêm tốn thỉnh cầu.
Mấy nữ sinh bắt đầu cười quỷ dị.
Tôi thở dài thống khổ: Sao ở đâu cũng có thể loại được gọi là “hủ nữ” này hết vậy a a a? ! Hồi trước ở trường cũng có, giờ ở công ty cũng có, lúc này bất quá chỉ ngồi xe buýt có một chút mà cũng gặp phải là sao?
“Ôi?” Nó sợ hãi hô nhẹ một tính, nháy mắt mấy cái rồi ngồi ngay ngắn lại.
Tôi tận lực bỏ qua những ánh mắt đen tối đó, hỏi nó: “Làm sao vậy?”
Nó sửng sốt một chút, vội vã lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì hết á!”
“Thật không?” Tôi nghi ngờ nhìn vào mắt nó.
Nó cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, trông rất chăm chú, khuôn mặt hơi đỏ lên.
“Ôi, thì ra còn có thể có kiểu này nữa ư…” Nó nho nhỏ cảm thán.
Tôi im lặng nhìn mấy nữ sinh đang cười đến run người kia, phát hiện bản thân tuyệt đối không muốn biết nó đang cảm thán cái gì.