-Ôi cái đầu của tôi – ba cô vừa xoa oa trán vừa than trời than đất
Thấy tình hình không ổn bà liền an ủi ông. Dẫu sao bà cũng quý cô nhiều mà :"Chú cứ nghỉ ngơi đi , để mọi người đi tìm con Nhi về cho"
-Tôi cứ tưởng 2 năm trước nó mất trí nhớ thì hay lắm chứ . Ai ngờ …
-Giờ nó còn quậy hơn cả trước rồi . Haizz - Bà Tư hết đường cũng chỉ có thể thở dài mấy câu.
Nhớ lại hai năm trước ông dạy võ cho con mình đúng là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông :" Sao lúc đó tôi lại dậy võ cho nó nhỉ . Nó đi đâu cũng dùng võ uy hiếp người khác ,bây giờ ngay cả tôi cũng không đánh thắng nổi nó nữa rồi . Ôi sai lầm lớn nhất của tôi"
-Thôi chú cứ bình tĩnh đã , chuyện cũng đã qua rồi . Giờ phải tìm cách cho nó bớt quậy chút
-Cách gì bây giờ , nó chẳng sợ trời sợ đất gì hết
Đầu óc lanh lợi của một người đàn bà chừng 60 tuổi hiện lên một tia hy vọng nhỏ nhoi :"A . Hay là chú cho nó lên thành phố học đi . Nếu tính tuổi thì nó cũng lên cấp 3 rồi đấy"
-Ơ đúng rồi sao tôi khôn nghĩ ra nhỉ . Phải tống nó đi ngay không quán võ này của tôi sập mất
*Kết thúc cuộc trò chuyện giữa ông và Bà Tư
-------------------
-Sao bây giờ con mới về ? Có biết mấy giờ rồi không – ba cô đợi từ lâu lắm rồi. Càng đợi càng mất hút luôn , cứ tưởng chơi gì thì chơi khoảng tám giờ tối sẽ vè , ai mà ngờ ...
-Mới có 1 giờ đêm thôi ạ . Sớm lắm ba à , con đang định oánh với mấy thằng bên khu kia nữa nhưng sợ ba mắng về muộn nên con đã về sớm rồi ạ - cô trả lời thản nhiên vừa bĩu môi lên.
-Con…con- hết cãi lí với đứa con siêu nghịch ngợm của mình rồi đấy nên không có gì nói thêm được nữa.
-Con đây , ba không cần nói lắp đâu- vẫn giọng hồn nhiên chanh chua hồi nào.
-Ngày mai lập tức con phải lên thành phố học . Cãi lời bố cắt tiền tháng này của con . Không cho ăn 2 ngày , …. ( Những điểm yếu của nó ông liệt kê ra hết)
-Hức … Sao ba nỡ lòng đối xử với con như vậy chứ . Ba biết con ghét nhất là đi học rồi mà – vừa nói cô vừa khóc thút thít ( giả vờ thôi ạ , đang định cho ông mềm lòng ấy mà )
-Nghe tiếng khóc của nó ông hơi mềm lòng chút , nhưng vì cái quán của ông và mọi người xung quanh nên ông gạt đi cái cảm giác đó và trịnh trọng tuyên bố : “ Con không đi học thì những điều kiện kia sẽ sẵn sàng chờ đón con . Ta cho con suy nghĩ đêm nay , mai hãy cho ta câu trả lời”
-CẠCH ( tiếng đóng của)
-Hứ đi học thì đi , sao phải sợ ………. Một lúc sau tiếng khóc nức nở của cô lại vang vọng trong màn đêm yên tĩnh “Ba mẹ ở thế giới kia có đang khỏe mạnh không . Con xin lỗi vì đã không báo hiếu được cho cha mẹ , Hức ( Ôi em xin chị , tính chị quậy siêu đẳng , có mà giúp ba mẹ chị thêm phiền não chứ đừng có nói báo hiếu ở đây )
-Zzzzzzzzz……….
* 2 ngày sau :
Cô đã đến được trường và đang dạo bước chân trên con đường nát gach đá phẳng lì , miệng lầu bầu :
- Sao ba chẳng thương mình gì hết , bắt đi học rồi còn bắt vô cái trường to khủng bố này nữa chứ . Đường đi dài dằng dẵng , kiếm mãi chẳng đến đích gì cả .
- A đằng kia có người kìa – cô reo lên khi thấy có người đang ngồi dưới gốc cây ( hình như đang ngủ)
- Bạn ơi , cho mình hỏi tí được không ?
-…Im lặng …
- Bạn ơi - cô đưa người lại gần người đó nhưng kết quả vẫn chỉ là sự...
-…Im lặng ver 2 …
- Bạn ơi – giọng cô đã hiền nhất có thể. Hiền như một loại nước mật ong thêm hàng tấn đường vào .
- .. Im lặng ver 3 …
Giờ đây cơn tức giận nén trong lòng đã không còn nữa rồi mà thay vào đó bằng một sự giận dữ không thể nào tả nổi nữa. Cô nắm tay thành quyền , gân xanh nổi lên trên bàn tay trắng nõn ấy và...lấy hơi dài :" THẰNG CH* KIAAAA".