Anh nhếch mép cười khinh bỉ:” Tôi làm gì ư? Tôi không biết”
Thúy Hoa nhìn anh :” Dù anh có làm gì đi chăng nữa, chỉ mấy ngày nữa thôi anh cũng phải lấy tôi” . Cô tin , mình luôn đúng , và không làm gì sai cả. Còn về chuyện của anh, cô luôn tin rằng, anh lấy cô về rồi nhất định sẽ yêu cô, cô tin “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” Xoay người, Thúy Hoa nhấc chiếc váy rồi đi vào phòng thay đồ.
Cầm chiếc điện
thoại trên tay, anh thật giận mình. Anh là một thằng đàn ông tồi tệ, đến người con gái anh yêu cũng không cho cô ấy được hạnh phúc chỉ mang cho
cô sự đau khổ. Anh đáng giận chính mình, nhưng anh giờ đây chỉ làm được
gì nữa cơ chứ. Anh không thể chỉ vì hạnh phúc của mình mà liên lụy đến
những người khác được, nhưng anh biết, cô sẽ là người chịu tổn thương
nhiều nhất . Anh muốn quay lại thời gian tươi đẹp trước kia, không phải
chịu hèn hạ dưới chân mấy người này như thế, một hiện tại khắc nghiệt,
thời gian trước kia tươi đẹp biết bao, đâu có như bây giờ chứ.Bàn phím
số anh đã thuộc từ lâu hiện lên trước mặt, nhưng anh không dám gọi, anh
không thể gọi cho cô …
Trong một căn phòng, một cô gái đang
mang vẻ mặt buồn , ánh mắt lờ đờ như bỏ mặc thế giới xung quoanh, chỉ
chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại . Số liên lạc của anh đó, nhưng cô
đâu đủ tư cách gì để gọi, có là gì của anh đâu cơ chứ.
Bản
nhạc buồn vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng càng trở nên buồn hơn. Cái không khí se lạnh làm cô hơi run run người, phải chăng cô cũng nên theo như thời tiết. Hết mùa nóng, thì chuyển qua không khí lạnh. Có lẽ cô
nên chuyển đi lần nữa chăng? Không, cô đã ngu ngốc một lần rồi, cô nên
đối diện với sự thật , không lẩn tránh cái hiện tại đau thương này nữa.
Cô yếu đuối quá rồi, tất cả chỉ vì cô xuất hiện mà ra cả. Nếu như , ngay từ đầu cô không có mặt ở đây, nơi này thì chắc cuộc đời cô sẽ mãi sống
yên ổn, không phải vù đầu vào những suy nghĩ tối tăm này. Cô bỗng nhớ
tới cha mẹ, ca ca , người cha nuôi của mình. Cô nhớ những lời mắng, chăm lo của mọi người, giọt nước mắt tụ lại trên khóe mi rồi lăn xuống theo
khuôn mặt, đau xót nhớ nhung đều làm cô mệt mỏi, cô mệt thật rồi. Người
cô yêu sẽ chẳng bao lâu nữa là người của cô gái khác, một gia đình trọn
vẹn….
------------------------
Lễ cưới xa hoa được tổ
chức ngoài trời, và đương nhiên những vị khách mời đều là những người
trong giới kinh doanh, mục đích chỉ đều là xích gần quan hệ, có lẽ ai ai cũng tự biết rồi…
Trong phòng chờ , Thúy Hoa đã được trang
điểm đầy đủ, khoác trên mình bộ váy cưới kiểu đẹp xoa hoa lộng lẫy, mọi
người chầm chồ khen ngợi hết mình, cô dâu hôm nay thật đẹp. Mọi người kể cả cô đang nói chuyện vui cười trong căn phòng bỗng giật mình bở tiếng
mở cửa, đó là….
Lần lượt cùng nhau ra ngoài, trong căn phòng giờ đây chỉ còn riêng Thúy Hoa và người ấy…
--------------
Thúy Hoa được ba mình dắt đi trên thảm đỏ nổi bật, khuôn mặt háo hức khi sắp trở thành một người có gia đình , một người không còn đơn cô
nữa...Cô sẽ nhất định trở thành một người vợ hiền, đảm đang, nhất định
sẽ có một gia đình hạnh phúc mà mọi người hằng mong ước..(Còn tiếp...)
(Bắp : Xin lỗi vì đã ra chương muộn hơn đã nói . Truyện sắp kết rồi nên Bắp
sẽ sắp xếp thời gian đăng chương mới , riêng nay phải viết đi viết lại
chương này hai lần rồi nên chương này thiếu nhiều chi tiết , thông cảm
cho con Bắp tội nghiệp này :( )