“Nhi”
Cô đang bê tập tài liệu sang phòng khác thì
nghe được Tú gọi cô. Cô quay đầu lại hỏi có chuyện gì không, Tú liền đến gần chỗ cô lấy tập tài liệu đó để xuống chiếc ghế gần đấy rồi nói
chuyện :
-“ Hôm qua anh thấy em hơi buồn… Có chuyện gì sao?”
-Cô cười nhẹ rồi lắc đầu thay cho câu trả lời .
-Thấy cô không sao , Tú cũng không làm phiền cô nữa liền bê hộ cô tập tài liệu rồi về bàn của mình.
******
Thoáng chốc tin tức anh và Thúy Hoa sắp về chung một nhà đã được truyền ra tất nhiên mọi người đều nghĩ anh và Thúy Hoa đều là trai tài, gái sắc nên
cưới nhau là chuyện bình thường. Ai ngờ đâu trong đó là một cuộc gượng
ép, dĩ nhiên chuyện này nó và nhỏ đều biết và đều tỏ ra rất tức giận. Đã ghét cô Thúy Hoa đó từ vụ dành trọn cho Nhi cái tát rồi, giờ còn định
ép buộc cưới, cô ta đúng là nham hiểm nhất mà nó từng thấy. Nó cũng đã
đến gặp Thúy Hoa nói chuyện một cách lịch sự mong đám cưới được hủy bỏ,
nhưng…chẳng những cô ta không chấp nhận mà còn phách lối kiêu căng, thật làm nó tức điên là mà. Nó tự hỏi rằng cô giờ này đang ở đâu, làm gì, có nhớ đến tụi này không? Nó thật sự buồn lắm, nó biết thừa cô yêu anh rất nhiều mà, chắc chắn đã có lí do nào đấy làm cô ra đi như thế….
Vừa ra từ quán nước gặp Thúy Hoa xong, nó nhận được điện thoại từ số lạ ,
nó hồi hộp lắm vì tưởng số đó là của cô, ai ngờ khi nhấc máy thì ra lại
là đứa bạn cùng tiểu học mà nó chơi thân, nhưng đến năm cấp hai chuyển
đi nơi khác và thế cũng mất luôn liên lạc. Chả biết làm sao mà đứa bạn
tiểu học đó biết được số của nó, nhưng nó mặc kệ. Đi đến chỗ hẹn với bạn đó đã hẵng hay…
Đến chỗ hẹn, đợi được 20 phút vẫn không thấy đứa bạn đó đến, nó lấy thẳng điện thoại ra hỏi có đến được không?
Cô bạn tiểu học của nó lí nhí xin lỗi bảo rằng, văn phòng tự dưng có them
việc không về sớm được và giờ nó đang ở công ti *** , đợi khoảng 30 phút nữa mới xong việc được. Nó cũng định từ chối sang hôm khác lắm, nhưng
hiếu kì vì cô bạn muốn đưa cho nó cái này. Thế là nó quyết định đến
thẳng công ti đó…
Đến cửa, nó hỏi nhân viên :” Cho hỏi người tên
Vũ Đình Thy hay Vũ Đình Thúy gì gì đó ở chỗ nào ạ. Tôi là bạn của cô ấy, cô ấy có hẹn tôi..”
Chị nhân viên dò danh sách rồi nói cho nó :”Vũ Đình Thy ở ******”
Nó cảm ơn rồi đi thang máy lên đó thẳng một mạch.
Đúng là có trốn đi đằng trời cũng sẽ có ngày tìm được, vâng, nó vào phòng
thì ngó nghiêng đang định hỏi cô gái gần đấy thì nó cảm thấy mắt mình
hoa hoa . Nó chợp mắt mấy lần rồi dụi dụi thêm mấy lần mà vẫn thấy cô
gái đó .
Nó thực sự mắt trợn tròn lên rồi. Bước từng bước nặng
nề, nó đặt lên vai cô gái. Cô gái theo phản xạ quay đầu lại thì càng
ngạc nhiên hơn. Cô gái đứng phắt dậy khỏi ghế :” Hồng… Sao mày biết được tao ở đây?”
Cô thực sự không thể tin được nó lại có thể tìm
được cô đấy, cô luôn tin tưởng mọi người không thể tìm được. Nhưng giờ
sao, người đang hiện diện ngay trước mặt cô không phải nó thì là ai .
Nó nửa vui vì đã tìm được cô, nửa buồn thì buồn… Tại sao không phải là tìm được cô sớm hơn chứ, tại sao để mọi chuyện vỡ lẽ rồi mới tìm thấy…
Nó không quan tâm đến Đình Thy nữa, kéo cô một mạch ra ngoài .
“Mày phải về chỗ cũ của mày…”- nó nghiêm nghị nhìn cô một cách tức giận. Nó tức giận là vì tại sao cô trốn tránh, tại sao…?
Cô thần mặt ra :” Tao không về , cuộc gặp hôm nay mày nhất định không được nói cho ai, nếu anh biết được chỗ của tao, nhất định tao sẽ không tha thứ cho mày.” Hồng khó hiểu, thật sự là vậy. Nó tức lên ngày một tăng, chỉ có thể hét với cô một câu :” Mày bỏ đi thì kệ mày nhưng sao mày lại để lại cho mọi người nhiều nỗi đau thế chứ, rất nhiều là đằng khác và đặc biệt là anh . Mày biết rõ anh ấy yêu mày thế nào còn gì, sao mày có thể nói rời đi là rời đi như thế chứ. Af, chắc mày chưa biết, sau khi mày đi mọi người đã rất vất vả để tìm kiếm mày và ba ngày trước anh Nam bị Thúy Hoa ép buộc cưới cô ta đấy, mày vừa lòng chưa?” Lời nói như hét của nó
thấm đậm vào đầu óc cô. Câu cuối của nó làm cô càng đau lại, nhưng… cô
biết rõ Thúy Hoa yêu anh Nam mà, Thúy Hoa vừa xinh đẹp, tài giỏi, gia
thế tốt như thế anh Nam cũng thích thôi nhưng khi nghe nó nói tiếp thì…
“Anh chỉ vì bị bố cô ta ép buộc do bản hợp đồng mà lấy cô ta. Anh ấy mấy
ngày nay hôm nào cũng uống rượu, chỉ nhắc tới tên mày suốt, mày có hiểu
không? Anh ấy thà rằng sống độc thân một mình còn hơn là lấy người mà
anh không yêu gì hết, thậm chí còn ghét bỏ” Cô đã sai lầm khi nghe Thúy Hoa ư, đã sai thật nặng khi rời bỏ anh ư?
Đến khi nó nói cô mới thực sự hiểu ra được vấn đề. Đúng, thực sự cô đã sai, sai hoàn toàn.
“Cảm ơn đứa bạn của tôi, tôi sẽ đi gặp anh..”- cô khóc, khóc vì mình có đứa bạn tuyệt vời, khóc vì mình đã quá ngu ngốc…
Nó cười không ra cười , khóc không ra khóc nhìn nó :” Đám cưới với Thúy Hoa mày tính sao?”
Cô sực nhớ đến , suy nghĩ một lúc cô nói :” Hay là tao đi gặp Thúy Hoa nói chuyện xem thế nào…”
Nó lắc đầu chán nản nhìn cô :”Tao vừa gặp cô ta xong, không ăn thua gì đâu. Cô ta sẽ không buông tha đâu…”
Nghe nó nói thế, tim cô thực sự đau nhói, anh sẽ cưới Thúy Hoa ư? Cô sẽ
không được nhìn thấy anh nữa ư. Giờ cô hối hận vô cùng, cô nhận ra cuộc
đời mình sẽ không thể thiếu anh, thiếu anh như thế giới trong cô đã hoàn toàn sụp đổ, ý nghĩa sống cũng không còn.
“Không, tao phải đi
gặp nói với Thúy Hoa. Nhỡ may cô ta đổi ý thì sao, tao phải đi”- Nói thế rồi cô liền gọi điện cho Thúy Hoa hẹn ra một nơi, tất nhiên cô ta cũng
rất ngạc nhiên vì sao cô lại tự dưng gọi đến nhưng mà cũng nhanh chóng
chấp thuận lời hẹn này…