Khi cô tỉnh dậy, bà đã đi đâu rồi , bên quanh chiếc giường bé nhỏ đó chỉ còn mỗi cha, mẹ cô. Họ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến xót xa vô cùng.
" Cha đã dặn con đừng nghịch ngợm nữa thì không? Lớn rồi chứ còn nhỏ nữa dâu cơ chứ..."- cha cô nghiêm nghị nói nhưng trong giọng nói đó vẫn còn chút yêu thương, chứng tỏ ông rất yêu quý cô con gái này.
" Thôi.. con nó mới tỉnh ông để nó yên một chút đi"- nói rồi bà quay sang cô :" Con có thấy sao trong người không?".
Cô cười toe toét , bảo cô hai năm không gặp cha, mẹ ruột của mình
không nhớ sao được. Cô bò khỏi chiếc chăn nhảy lại ôm cha và mẹ cô và
không ngừng reo lên vui sướng.
" Cái con bé này, mới chưa gặp mẹ có một ngày mà đã thế rồi sau này đi làm nương tử thì sao đây..."
Cô dụi dụi thương vào ngực mẹ mình :" Nếu con sắp đi rồi thì mẹ hãy để con như vậy một lúc được không?. Nước mắt cô đang bắt đầu chảy,
nhưng lại chảy vào trong lòng. Cô biết rõ chỉ ít phút giây nữa thôi cô
sẽ không còn bên cha, mẹ mình nữa rồi. Cô phải kìm nén xúc động này đến
cao độ mới không để nước mắt tuôn ra...
-------------------------------------
Bước chân đến bên chiếc gương đồng , cô nhìn ra khuôn mặt quen
thuộc hồi nào của mình , vẫn xinh đẹp, đáng yêu như thế... ( Bắp : Tự kỉ a )
" Con xin lỗi cha...mẹ..."- trong đêm tĩnh lặng cô thốt ra
mấy câu nhẹ nhàng mà xúc động đó. Bà từ từ xuất hiện trong làn khói
trắng và bước đến bên cô :" Con có chắc là muốn về hiện đại không? Nếu
đi sẽ không thể trở về được". Cô biết một khi lần này quay lại thế giới
kia chắc chắn không còn về được đây nữa chứ nên quệt đi giọt nước mắt
gật đầu đồng ý theo đường dẫn lối của tình yêu.
Lần này cô trở về cũng phải xuyên qua vệt ánh sáng màu vàng chói đó và....
---------------------------------------
Theo đường lối cũ, cô ven theo đi đến trường . Bây giờ đúng là lúc
trường tan giờ học và cô thấy nhỏ và nó đang đi cùng nhau ra đây. Cô vội chạy lại thật nhanh đứng trước mặt nó và nhỏ. Tưởng dọa được nhỏ và nó
một cú sốc tim, ai nào ngờ đã không dọa được còn bị làm lơ.
Cô
không hiểu ? Tại sao mình đang đứng ngay trước mặt sờ sờ mà nó và nhỏ
không chạy lại ôm chầm lấy mình hay sợ sệt tưởng ma. Hay là nhỏ và nó
không thích nó và chỉ muốn cô biến khỏi thế giới này. Đang định đưa tay
lên mặt lau nước mắt cô bỗng dưng nhớ ra một chuyện là mình đang không ở trong thân xác của Vương Hàn Nhi thực sự của thế giới này mà đang ở
trong thân xác của Vương Hàn Nhi nhưng ở thế giới cổ đại nên chuyện nó
và nhỏ không hành động theo dự tính của cô là phải rồi. Thở phù một cái, may là cô kịp nhớ ra không có lẽ cô tưởng mình chẳng được ai yêu thương cả. Nhưng khoan, bây giờ khuôn mặt cô dù có xinh đẹp nhưng không giống
khuôn mặt trước, liệu cô giải thích anh có chấp nhận không....
Đang trong dòng nghĩ ngợi cô nghe thấy :
" Nghe gì chưa? Công chúa của chúng ta mới chết mà thằng Nam lớp
11a8 đã đi luôn ra nước ngoài rồi. Nghe bảo có người yêu mới ở đó"- một
đám con trai túm tụm đi cùng nhau xì xào.
Nghe được lời đó cô
như bị sét đánh thẳng người. Anh...anh đi ra nước ngoài có người yêu mới ngay sau khi cô mất ư? Anh đâu là người như vậy? Cô chẳng tin lời mình
vừa nghe là sự thật liền chạy lại chỗ tụi con trai dò la và kết quả cô
nhận được là anh đúng đã ra nước ngoài và có người yêu mới.
Thầm khóc cho số phận đầy đau khổ của mình. Cô đã vượt qua cả ngàn năm
để yêu anh, rời xa cha mẹ ruột của mình để yêu anh mà nhận được cái gì
kia chứ. Tất cả chỉ là sự giả tạo của anh thôi sao, chỉ là sự vì sắc đẹp mà nhún nhường thôi sao.... Cô thật hối hận vì đã đi tin một con người
như anh....
( Còn tiếp...)